Chương 109: Chi Gia

Editor: Tảo

Beta: Tảo

Chi Lý định đi, kéo cửa ra, Lam Ngân đứng đó, ngón giữa của cô kẹp một điếu thuốc vừa nhen lửa, lúc thấy mặt Chi Lý, điếu thuốc rơi xuống đất lăn vài vòng. Lam Ngân nhón chân lên, tay đặt lên mặt Chi Lý, cô luôn tùy ý lại tùy tiện hiện tại giống như người mẹ bảo vệ con mình quá độ đến phát điên: "Mặt con sao vậy, ai đánh!" Lúc này, Lam Ngân thấy Lưu Thanh đằng sau Chi Lý, cô bước nhanh về phía trước, khẽ cắn răng: "Bà dám đánh con trai tôi?" Còn chưa kịp động thủ, Chi Tả Tư dừng xe nên đến muộn hơn một chút đã từ phía sau ôm lấy eo Lam Ngân, kéo dài khoảng cách giữa cô và Lưu Thanh.

"Chi Tả Tư, con mẹ nó anh thả tôi ra, bà ta thế mà..."

Phản ứng của Chi Tả Tư vẫn lý trí lạnh nhạt trước sau như một: "Bà nội đánh cháu, không cần em ra mặt."" Khuỷa tay Lam Ngân huých về phía sau, Chi Tả Tư dùng mộ tay khác chặn lại, cô khoát khỏi ngực hắn, xoay người âm lãnh nhìn Chi Tả Tư: "Ai cũng không thể làm vậy với Chi Lý, cả anh cũng vậy, nếu mẹ anh không thể chấp nhận chuyện của Chi Lý và Kha Bố, nếu lặp lại chuyện này nhiều lần làm thương tổn nó, vậy chúng tôi vẫn là rời khỏi Chi gia thì tốt hơn."" Chi Tả Tư dùng lùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam Ngân: "Chuyện như vậy em nghĩ cũng không thể nghĩ, còn dám nói ra."

Tròng phòng mỗi người đều lạnh lẽo cực điểm, người bình thường đi vào tựa hồ có thể nghẹt thở bất kì lúc nào. Chi Tả Tư cởi âu phục ném lên sofa: "Nếu mọi người đều đã ở đây, vậy liền ngồi xuống nói rõ ràng đi."

"Tôi đã nói rất rõ ràng, không muốn lặp lại lần nữa."

"Đúng vậy, không có gì đáng nói, nó không muốn bà nội, chỉ muốn một thằng đàn ông, nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa, nhưng ngươi đừng tưởng rằng đơn giản như vậy là có thể qua, ngươi không định nhận ta là bà nội, nhưng nguoi vẫn là tôn tử Chi gia, ta sẽ không để Chi gia đoạn tuyệt trên tay ngươi."

"Vậy thì thử xem."" Chi Lý đã dần dần không muốn đáp lại, trước đây hắn nói đều là sự thật, chờ hắn một chữ cũng không muốn nói, hắn sẽ thật sự không nói.

Lam Ngân lần nữa lấy điếu thuốc nhen lửa: "Chi gia? Chuyện Chi gia bà có quyền gì xen mồm vào, bà họ Chi sao, có thời gian thì sao không quan tâm chuyện Lưu gia các người đi." Chi Tả Tư liếc Lam Ngân một chút, cuối cùng lại nhìn về phía Lưu Thanh: "Mẹ, người không dự định ngừng tay, con đành phải nhúng tay."

"Các người đều là cha mẹ, đầu óc đều hỏng rồi? Việc nó làm là việc nhỏ?"

Lam Ngân từng bước một tới gần Lưu Thanh: "Cha mẹ kẻ khác là dạng gì, tôi không xen vào, tôi chỉ có một đứa con trai là Chi Lý, cháu nội bà luôn vọng tưởng kia tôi chưa từng nghĩ đến, tôi bây giờ chỉ thích Chi Lý, nó yêu đàn ông cũng được, quái vật cũng được, đều là chuyện của nó, thiên tính của người mẹ là bảo vệ con, bà muốn tôi thương tổn nó, cướp đi vật quan trọng của nó, sau đó dùng thế tục để qua loa tắc trách nó, cuối cùng để nó cả đời oán hận tôi? Mẹ nó thế tục cùng lão nương có liên quan gì, lão nương cần nhìn sắc mặt nó mà sống, lão nương cần vì nó mà làm được mức này?"

"Còn con?!" Lưu Thanh chất vấn Chi Tả Tư, muốn tìm một người có cái đầu tỉnh táo.

"Con ngược lại không giống Lam Ngân cưng chiều Chi Lý, có điều một điểm con giống cô ấy, con chỉ có một đứa con trai là Chi Lý. Mẹ, người quyết theo ý mình không chấp nhận chuyện này, mẹ không chỉ cái gì cũng không thay đổi được, mẹ còn có thể mất đi rất nhiều thứ."

Trước mặt Lưu Thanh thật giống chỉ còn một con đường cho bà lựa chọn, trước khi đến đây, bà đã đánh giá thấp Chi Lý, đánh giá thấp tình cảm của hắn. Tất cả lời nói của Chi Lý, bà không phải không nghe, đêm đó Kha Bố bị đưa vào bệnh viện, vẻ mặt Chi Lý bên ngoài phòng bệnh bà cũng nhìn thấy, đến tận bây giờ bà vẫn khắc sâu, một khắc đó lòng bà đã hỏi qua chính mình, nếu như Kha Bố thật sự chết rồi, đại khái phần đời không còn nhiều lắm còn lại của bà sẽ mất đi Chi Lý. Bà vì tin sự thật này, vì phủ nhận sự thật này, hết lần này tới lần khác đi khiêu khích Chi Lý. Kết quả, bà trái lại trở thành kẻ địch của Chi gia. Rất lâu, rất lâu, Lưu Thanh không thể mở miệng, khi bà đã quyết định làm gì, bà sẽ không nghe lọt bất cứ lời nào, bây giờ trong đầu bà bắt đầu chậm rãi tuôn ra những câu nói kia, Kha Bố, Lam Ngân, Chi Tả Tư, Đóa Lạp, nếu không phải mấy người này ra mặt, mình đã không cố chấp quyết định ban đầu rồi.

Mãi đến tận cuối cùng, Lưu Thanh vẫn không nói chuyện.

Kha Bố đợi ba ngày Chi Lý mới trở về, cậu không chạy tới ôm hắn, cũng không gọi to tên hắn, chỉ là rất bình thản rất bình thản nói: "Nhiều ngày như vậy không lên lớp, tớ muốn xem kì thi lần này cậu được bao nhiêu điểm." Chi Lý nhìn Kha Bố, cũng không trả lời cậu.

"Bà nội có nói gì không?"

Chi Lý vẫn không trả lời, Kha Bố không thể làm gì khác hơn là dùng tay chọt chọt ngực Chi Lý: "Cậu không phải người tượng sáp mô phỏng đi."

"Này! Đáp lại trò đùa của tớ! Đừng chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm tớ, quá dọa người." Cậu sờ sờ mặt mình, cúi đầu kiểm tra trên dưới toàn thâm, xác định không có chỗ nào buồn cười cùng khả ngi, lần nữa hỏi: "Có gì thì cậu nói đi, bà nội có phải đổi ý rồi, bà lại tính thế nào, trước tiên cứ cẩn thận, mặc kệ bà dự định thế nào, chúng ta cũng đừng cãi nhau, như vậy đầu óc tớ căn bản ai ứng phó không được."

Chi Lý đưa tay, ôm lấy Kha Bố, Kha Bố cả người sức lực cũng vô lực ngăn cản, cậu suýt ngã về phía sau, hai tay cậu dùng sức chống thân thể Chi Lý: "Nặng chết rồi."

"Kha Bố."

"Làm sao vậy?"

"Muốn thượng cậu."

"Cậu cho tớ biết hoàn cảnh rồi nói tiếp!!"