Xe thành công trở lại đại trạch Khang gia, dọc theo đường đi, Bạch Tĩnh Ny hết rống lại kêu, nếu nàng không phải bị nhốt trong túi ngủ không thể đi ra, nàng đã sớm cho tên hỗn đản ngồi ở phía trước kia đi gặp thượng đế!
Ngừng xe xong, Khang Húc Trạch mở ra cửa xe, thực vừa lòng nhìn “thuật đóng gói” của mình, cả người nàng bị túi ngủ bao lấy, chỉ có thể trừng mắt oán giận nhìn hắn.
-“Xuống xe” hắn lạnh giọng mệnh lệnh.
-“Anh là ngu ngốc sao? Không thấy được tôi hiện tại động cũng không thể động sao?”
Hắn cười lạnh –“Nếu buổi chiều cô ngoan ngoãn nghe lời theo ta hồi Khang gia, sẽ không rơi vào tình cảnh này.”
-“Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chút đem tôi thoát ra”
-“Nếu cô cầu tôi, tôi sẽ suy nghĩ” lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn sinh ra ý tưởng muốn trêu cợt người.
-“Tôi làm chi phải cầu tình thổ phỉ?”đáng giận, nếu lúc này không phải muốn động cũng không thể động, nàng cam đoan nắm đấm của nàng đang dừng lại trên cằm của hắn.
-“Nếu Bạch tiểu thư có cá tính như vậy, ta làm sao có thể không toàn thành, đêm dài từ từ, vẫn là đêm dài mưa lớn, cô liền một người ở trong xe hưởng thụ thiên nhiên kì diệu đi” nói xong, hắn giả bộ xoay người đi rời khỏi, phía sau quả nhiên truyền đến thanh âm kêu to oa oa.
-“Khang Húc Trạch, anh là tên hỗn đản vương bát đản, giống người dã man đem ta cùng lều trại về đây, hiện tại còn muốn để ta một mình trong xe, ta Bạch Tĩnh Ny nguyền rủa anh không cưới được vợ, không đúng, ta nguyền rủa anh sinh con không mông không mắt”
-“Bất hạnh thật sự” hắn đắc ý đem khuôn mặt tuấn tú đến gần nàng –“Đầu tiên, ta đã cưới vợ, người đó chính là Bạch Tĩnh Ny tiểu thư, mặt khác, nếu sinh ra con thật sự không có mông có mắt, chúng ta đây có thể tiếp tục sinh, lão bà, ta không ngại cùng em sinh vài con không mông không mắt.”
Trên mặt nàng đã nóng hồng hồng không biết là do tức giận hay do lời nói của hắn mà đỏ bừng –“Ai…ai muốn cùng anh tên hỗn đản sinh con nha? Nếu anh không muốn chết thật sự khó coi,thì nhanh chóng đem tôi thả ra ngoài”
-“Ta phải sợ” Hắn giả bộ làm cái rùng mình –“Từ nhỏ đến lớn không có người dám uy hiếp ta”
-“Uy, rốt cuộc anh có mở ra hay không?”
-“Cầu ta” hắn tiếp tục bày ra bộ dáng ngạo mạn.
-“Nằm mơ” nàng dùng sức hét.
Hắn lười biếng xoay người –“Cầu ta”
-“Anh là con rùa, vương bát đản…” nàng lại tức giận mắng ra tiếng, thấy hắn xoay người vừa muốn rời đi, bị tức chết cũng phải nhẫn bất bình –“Uy, chờ một chút…tôi…tôi cầu anh còn không được sao?”
Hảo nữ không lo mệt trước mắt, Khang Húc Trạch đáng chết, anh nhớ kĩ cho ta!
Khóe môi của hắn giơ lên, thật đúng là không nghĩ tới nàng nói một chữ “cầu” đơn giản liền làm cho tâm tình của hắn trở nên thập phần khoái trá.
Loan hạ thắt lưng, hắn cẩn thận cởi bỏ khóa kéo, nhất thời, nguyên bản hỏa bạo bị một trận im lặng thay thế.
Bạch Tĩnh Ny vẫn là lần đầu tiên gần gũi hắn như vậy, chóp mũi hai người thật sự gần, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn…đáng giận! nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nam nhân này là đầu sỏ gây cho nàng không có nhà để về nha!
Nhưng là…tầm mắt của nàng không thể dời đi ngũ quan của hắn, ngược lại bởi vì liều mình muốn tránh đi, cho nên đem tầm mắt hạ xuống, không ngờ tầm mắt lại nhìn đến bạc môi kêu gợi.
Trời ạ! Môi của hắn thật đẹp, góc cạnh rõ ràng, hình dáng rõ ràng, nàng đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút đau, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm môi, trong lòng suy nghĩ không biết hôn đôi môi này sẽ có cảm giác gì?” ( chết, dê lại xổng chuồng)
“xôn xao” khóa kéo túi ngủ rốt cuộc được mở ra, Bạch Tĩnh Ny khó nén thất vọng, phục hồi lại tinh thần, nhớ lại so với thất vọng còn có chuyện cần phải làm hớn đó là phát tiết lửa giận.
Vừa xuống xe, nàng liền hung tợn kéo áo hắn –“Khang Húc Trạch, chính anh nói, là mặt trái hay là mặt phải?” bàn tay thị uy giơ lên nắm đấm.
Người bị nàng uy hiếp vẫn lơ đễnh, lười biếng dừng tầm mắt ở khuôn mặt hồng sắc mê người của nàng –“Cô thường đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”
-“Ân nhân cứu mạng?” nàng không thể tin quái kêu –“Anh làm sao có thể không biết tốt xấu nói là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi còn chưa nói anh chính là kẻ thù hại tôi không nhà để về đ!”
-“Ta không phải đã cung cấp cho cô tràng biệt thự xa hoa này để về sao?” thời điểm nữ nhân này tức giận, hai mắt sáng lóa, rất động lòng người, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn chọc nàng.
-“Anh thật sự phiền phức, như vậy chính là cường hôn! Tôi cảnh cáo anh, nếu không muốn chết thật sự khó coi, liền lập tức đình chỉ hành động đáng ghét của anh, tôi không phải là hàng hóa anh nói lấy liền lấy, nói đá liền đá” tên quái dị, cũng không phải đi ra thị trường mua đồ ăn, nhìn trúng là có thể chọn, nàng rõ ràng là người mà!
-“Ta sẽ không đá cô” hắn có chút thật sự cam đoan.
Ngữ khí kiên định này làm cho tâm của Bạch Tĩnh Ny có chút động, có dòng nước ấm chảy vào, nhưng vẫn cậy mạnh nói –“ Anh…anh hãy nghe tôi nói hết”
Nhìn chằm chằm nàng hắn cười –“Từ đầu đến đuôi ta đều nói thật”có ý điều chỉ.
-“Anh…dù sao tôi không nghĩ quản chuyện quy củ kì quái của Khang gia kia có bao nhiêu quan trọng, tôi chỉ biết tôi không thể kết hôn cùng tên bệnh thần kinh, nếu anh dám bức tôi…tôi liền…tôi liền ….không ngại thanh minh với anh một chút, tôi là cao thủ đai đen Không thủ đạo ( võ này ta cũng không biết nữa), nghĩ muốn nếm thử nắm đấm của tôi có bao nhiêu lợi hại sao?”
Hắn chậm rãi lắc đầu –“Không có hứng thú”
-“Tốt lắm, như vậy từ ngày mai trở đi, không cần lại xuất hiện trước mặt tôi, nếu không…hừ hừ!”
-“Làm không được” hắn thẳng thắn cự tuyệt –“Bởi vì cô là vợ tôi”
-“Đã nói đây chỉ là ý tưởng của mình anh, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng đáp ứng! chẳng qua thật ngoài ý muốn cắt đi mái tóc dài của anh, tôi vì sao phải chịu sự quấy rầy của anh? Rốt cuộc anh có xác định hay không xác định mình có bệnh thần kinh hay chứng vọng tưởng? vẫn là nói anh…”
Bạch Tĩnh Ny rống nhiều câu như vậy, đột nhiên cảm thấy thân thể không chịu khống chế như nhũn ra, trước mắt hiện ra rất nhiều ngôi sao, nàng ý đồ muốn cho mình thanh tỉnh một chút, cũng không biết bởi vì sao mà đầu càng ngày càng nặng, hai chân đứng không nổi. Trời ạ! Rốt cuộc nàng làm sao vậy?
Ngay tại thời điểm nàng muốn biết xảy ra chuyện gì, bóng đêm đột nhiên bao phủ lấy trí óc, tiếp theo, nàng cảm giác được chính mình rơi vào bên trong vực thẳm.
-“Thiếu gia, cho đến bây giờ thiếu phu nhân cũng không chịu uống thuốc, nói nàng bệnh chết cũng không chịu ở chỗ này, chúng ta khuyên đã lâu, nhưng thiếu phu nhân nàng…”
Trong đại sảnh Khang gia, một nữ giúp việc thập phần khó xử nhìn Khang Húc Trạch, tay nàng cầm khay, mặt trên là một ly nước sôi cùng mấy viên thuốc màu trắng.
Đêm qua, Bạch Tĩnh Ny cùng Khang Húc Trạch tranh cãi đột nhiên té xỉu, thầy thuốc gia đình của Khang gia chuẩn đoán nói nàng bị cảm mạo nghiêm trọng.
Hắn đoán rằng, có lẽ bởi vì nàng nhiều ngày không về ngủ ở lều trại, thời tiết chuyển lạnh, hơn nữa ở bờ sông gió lớn, mới có thể sinh bệnh, té xỉu ở trong lòng hắn.
Suy nghĩ, hắn không khỏi tự trách, có lẽ…nếu thủ đoạn của hắn nhẹ nhàng một chút.
Tiếp nhận chiếc khay trong tay nữ giúp việc, hắn hướng đến phòng của hắn – nơi Bạch Tĩnh Ny đang nghỉ ngơi.
Vừa mới đẩy cửa phòng, hắn liền nhìn thấy phòng ở nguyên bản sạch sẽ liền trở thành một mảnh bừa bãi, mấy quyển sách không chỉnh tề, một cái gối bị ném tới của sổ, chăn trên giường bị rơi xuống sàn, quần áo do người hầu chuẩn bị cho nàng cũng bị ném nơi nơi.
Bạch Tĩnh Ny tóc tai bù xù ngồi trên giường lớn, không nhìn có người vào phòng, cầm di động không ngừng nhấn số, một lần lại một lần, mỗi lần đối phương đều không có tiếp nghe, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, trong miệng còn không ngừng mắng.
-“Cô đem chính mình lôi thôi như vậy cảm thấy cao hứng sao?” nhìn thảm trạng trước mắt, Khang Húc Trạch yêu sạch sẽ hờn giận nhíu mày.
Nàng không trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp theo tiếp tục nhấn số điện thoại, không để ý đến hắn.
Đáng giận! Sở Thu Lâm vu bà kia cư nhiên tắt máy đến giờ, nếu bị nàng bắt được, nàng nhất định lột da nàng để hả giận.
Hắn lững thững đi đến bên giường, đem khay thuốc đặt lên đầu giường –“Lại đây uống thuốc”
Rốt cuộc buông tha cho gọi điện thoại, Bạch Tĩnh Ny quật cường nhìn hắn –“ Anh đáp ứng cho tôi rời đi nơi này?”
-“Không có”
-“Tôi đây sẽ không uống thuốc” nàng là người ăn mềm không ăn cứng, nàng cùng tên này nói rõ ràng.
-“Không uống thuốc, cuối cùng chịu khổ chính là cô” hắn đem viên thuốc đặt ở trong lòng bàn tay đưa cho nàng, thái độ cũng rất cứng rắn –“Uống nó”
-“Không cần” nàng không cần.
-“Cô muốn bệnh chết chính mình sao?” sắc mặt nàng tái nhợt như vậy, còn dám hờn dỗi, thật muốn tức chết hắn? vì thế, ngữ khí của hắn càng thêm nghiêm khắc.
-“Hừ!”
-“Bạch Tĩnh Ny, đem thuốc uống”
Nàng chớp chớp mắt to, khó hiểu nhìn về phía hắn. Hắn cần gì tức giận như vậy? là quan tâm nàng sao?
-“Tôi…tôi không cần uống” quan tâm nàng thì thế nào? Dù sao là hắn trước đây sai, nàng sẽ không uống, nhìn hắn có thể như thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể ngược thê sao?
Ách …đợi chút! Ngược thê? Nàng cũng không phải lão bà hắn, đáng chết! nàng suy nghĩ cái gì.
-“Xác định không uống?” thanh âm lạnh như băng từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến.
-“Không…đúng vậy!” làm chi có bộ dáng muốn giết người?
Hung hăng nhìn nàng một cái, Khang Húc Trạch nuốt vào mấy viên thuốc, thừa dịp nàng còn kinh ngạc, cầm lên cái chén uống một ngụm nước ấm.
Không phải chứ! Người này tức giận đến mức đem thuốc uống luôn? Chẳng lẽ hắn muốn cho nàng học theo? Nhưng là… loại ý tưởng này không khỏi quá ngây thơ?
Không đợi nàng đặt câu hỏi, phút chốc hắn cúi xuống thân mình, thừa dịp nàng còn chưa chuẩn bị, một phen vặn miệng nàng, môi áp xuống môi nàng.
Ngô…
Bạch Tĩnh Ny đầu tiên là cảm thấy có một dòng nước, sau đó, mấy viên thuốc đắng nghét thành công đưa vào trong miệng nàng, hắn nheo lại, nhẹ nhàng kéo lấy áo của nàng, đem cả người nàng áp đảo trên giường lớn.
Viên thuốc theo dòng nước đi vào yết hầu, thật đắng! đáng giận! thật sự đắng chết nàng!
Nhưng là thời điểm nàng cảm thụ đắng cay, tim cũng bắt đầu đập kinh hoàng. Nam nhân này cư nhiên dùng phương thức này hôn nàng…không đúng, phải nói nam nhân này cư nhiên dùng phương thức này uy nàng uống thuốc.
Cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, ánh mắt thâm trầm một chút, nhưng không có dời thân thể, hai người cứ như vậy duy trì tư thế ái muội, hại nàng thậm chí quên hô hấp, đã quên trong nháy mắt, đã quên giờ phút này hẳn là tùy tiện nói cái gì hoặc làm cái gì.
Làm khi cay đắng của viên thuốc biến mất, hơi thở của hắn như còn sót lại trong miệng nàng.
Môi hắn thật mềm mại, rõ ràng chính là kho môi chạm vào môi, nàng có thể cảm giác được một cỗ ngọt ngào nồng đậm, giống sữa? không đúng, giống trà xanh? Cũng không đúng, giống…. cảm giác hỗn loạn đánh úp lại vào tâm nàng.
Trời ạ! Chẳng lẽ nàng cứ như vậy say trong nụ hôn của hắn sao? Hay là do tác dụng của thuốc phát huy? Hắn cho nàng uống gì? Ánh mắt dần đóng lại, thân thể hơi hơi phát run, thật lạnh, chăn đâu?
Từ từ nhắm hai mắt tìm kiếm tung tích của chiếc chăn, nhưng chăn tìm không được, lại cảm giác có một lực lượng ấm áp vây quanh nàng.
Dần dần, cỗ ấm áp kia làm cho nàng càng ngày càng yên tâm, cuối cùng, thân thể cũng càng ngày càng trầm…
Làm cho thời điểm Bạch Tĩnh Ny mở ra h mắt, ánh nắng mặt trời bên ngoài đã muốn xuyên qua rèm che chiếu vào bên trong.
Nàng lấy tay dụi dụi mắt, ôi, uy! Cánh tay làm sao có thể thô như vậy?
Dùng sức lắc lắc cánh tay, di? Đợi chút….cánh tay này làm sao có thể là màu đồng? sờ sờ, ân, rất tráng kiện, không thể nào, cánh tay của nàng khi nào thì trở nên thô như vậy?
Thật chói mắt! nàng sợ tới mức muốn vội vàng từ trên giường rơi xuống –“A”
Một tiếng hô đau qua đi, nàng cảm giác cái trán đau, loại cảm giác giống như là không cẩn thận cùng người khác thật mạnh chạm vào.
Làm sao có thể cùng người chạm vào? ở trên giường nha!
Nàng chậm rãi tỉnh táo lại, dần dần đập vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú có thể tùy thời dẫn phát bạo động, ngay sau đó, nàng cũng thấy đối phương có bộ dáng buồn ngủ.
Xem xuống chút nữa, là nửa người trên cường tráng trần trụi, lại thấp một chút nữa, bên hông hắn mặc một cái quần lót màu trắng. ( ta tưởng…bên dưới của anh cũng như bên trên không mặc gì chứ. Hehe)
-“aaa” nàng hét lên một tiếng, thập phần hoảng sợ chỉ vào mặt Khang Húc Trạch- “Anh…anh…anh làm sao có thể ở phòng của tôi?”
Hắn lười biếng nhu nhu khóa mắt –“Nếu ta nhớ không lầm, đây là phòng của ta”
-“Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể?” nàng sợ tới mức oa oa kêu to –“Anh…” nàng tiếp tục chỉ vào nửa người trên trần trụi của hắn –“Vì sao anh không mặc quần áo?”
-“Lúc ta ngủ chưa bao giờ mặc quần áo” hắn nói đương nhiên, thật giống như tất cả mọi người đều giống hắn.
-“Kia, vậy phía dưới anh…” Bạch Tĩnh Ny dời đi mục tiêu, đưa tay chỉ hướng chăn vây quanh hắn bắt đầu lắp bắp, -“nơi đó…nơi đó”
Một chút tà cười biểu lộ, hắn gợi cảm lại không mất đi suất khí nhíu mày nhìn nàng –“ Cô đoán xem?” xấu xa cười, hắn dần dần phát hiện đậu nàng thật sự rất thú vị.
-“Thần… bệnh thần kinh!” nàng bị biểu tình trên mặt hắn làm cho lòng hỗn loạn, không thể tự hỏi, chỉ biết hai mắt nhìn chằm chằm cái chăn màu trắng kia, chi cần chỉ muốn “chạy nạn”.
-“Xem ra cô đối nửa người dưới của ta thập phần hứng thú.”
-“Tôi…tôi mới không có!”
-“Khẩu thị tâm phi”
-“Nói hươu nói vượn, tôi làm sao có thể… a….”
“xôn xao” hắn cố ý kéo chăn ra, nàng sợ tới mức kêu một tiếng, vừa muốn che hai mắt, lại phát hiện hắn mặc quần ngủ.
Nhất thời, nàng xác định chính mình bị tên hỗn đản này lừa gạt, Khang Húc Trạch bởi vì biểu tình của nàng mà nở nụ cười ha ha, muốn ngừng mà không được.
Nàng tức giận đẩy hắn một chút –“Anh làm sao có thể ở trong này? Đêm qua anh có hay không thừa dịp tôi không chú ý, vụng trộm ăn đậu hũ của tôi?”
-“Bị sỗ sàng hẳn là ta đi, đêm qua cô mơ mơ màng màng ngủ sau, hai tay gắt gao cầm lấy ta, ta nghĩ tránh ra một chút cô đều rầm rì, vì trấn an cảm xúc bất an của cô, ta đành phải hy sinh cái tôi cho tập thể, lão bà, chẳng lẽ em một chút cũng không cảm kích sự vĩ đại của ta sao?” hắn nói giống như mọi chuyện là vậy.
-“Anh nói bậy!” miệng không thừa nhận, theo bản năng bác bỏ cách hắn gọi là lão bà.
-“Ta chưa bao giờ cùng người chơi loại vui đùa nhàm chán này” lại nói tiếp, hắn thật là một chính nhân quân tử khó có được, vì không bị nàng lên án giậu đổ bìm leo, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng hắn cũng chỉ dám đem mọi xúc động nhẫn xuống.
Nhìn vẻ mặt thật sự của hắn, Bạch Tĩnh Ny cố gắng nhớ lại những chuyện phát sinh ngày hôm qua, từ lúc bị hắn bắt đi tại công viên, sau đó té xỉu trong khi tranh luận, rồi hắn dùng hành động cực kì ái muội uy nàng uống thuốc, đến lúc nàng dần mất đi ý thức mà dần dần ngủ.
Chẳng lẽ…. cái độ ấm cho nàng cảm giác an toàn trong tiềm thức….là hắn?
-“Xem ra cô thật sự hưởng thụ phương thức lão công ta ôm đi vào giấc ngủ,cũng mới có thể an tâm, yên tâm như thế, con người của ta hướng đến trọng tình nghĩa, tương lai, ta sẽ tiếp tục dùng phương thức này an ủi cô.” Nói xong, hắn vươn tay sờ cái trán của nàng –“Ân, độ ấm hôm nay so với hôm qua thấp hơn, đợi lát nữa ăn xong bữa sáng lại uống một lần thuốc nữa, ta nghĩ ngày mai hẳn không còn vấn đề gì.”
-“Tôi không cần”
Nàng vừa mới nói ra miệng, hắn liền nhíu mày –“Hay là cô còn muốn ta dùng phương thức ngày hôm qua giúp cô uống thuốc?”
Nghe đến đó, hai má của nàng thoáng chốc đỏ lên.
Vỗ nhè nhẹ đầu của nàng, giống như trấn an trẻ nhỏ dỗ nàng –“Nếu không nghĩ đi ra ngoài ăn cái gì, ta sẽ gọi người hầu làm một chút đồ ăn nhẹ mang vào”
Hắn nhảy xuống giường lớn, thong dong đem áo ngủ mặc vào –“Cô có vẻ hai ngày nay không tắm rửa, lát nữa ta gọi người hầu pha nước tắm, tắm rửa xong có vẻ thoải mái hơn” nói xong, tao nhã chậm tãi đi vào toilet.
Nhìn bóng dáng cao lớn cao ngất của hắn, nhớ tới lời nói cùng hành động quan tâm của hắn, Bạch Tĩnh Ny đột nhiên cảm thấy nam nhân này cũng không đáng giận như trong tưởng tượng.
Theo bản năng vươn tay sờ lên gương mặt còn lưu lại độ ấm của hắn, độ ấm từ ngón tay của hắn mang lại,còn có hơi thở thuộc riêng của hắn.
Lão công? Cái nam nhân kia chính là lão công của nàng sao?
Tuy rằng… loại cảm giác này thật tò mò, nhưng không thể phủ nhận, nàng đã không muốn kháng cự như lúc trước.
Bệnh nặng mới khỏi, sau đó vài ngày, Bạch Tĩnh Ny vẫn là không nhà để về, nhưng là nàng đã không còn muốn quay về công viên nhỏ, quyết định ở lại biệt thự xa hoa của Khang gia, hơn nữa còn không có suy nghĩ kế hoạch “ra tường”.
Tuy rằng nàng cùng Khang Húc Trạch mỗi ngày đều cùng ngủ trên một giường, nhưng hắn thật tôn trọng nàng, trừ bỏ ôm ngủ, hắn hoàn toàn không có ý tứ xâm phạm nàng.
Nàng còn phát hiện hai tên Cát Tường, Như Ý thích đi theo hắn thật ra là một đôi khôi hài dở hơi.
Ở mặt ngoài, hai người có vẻ ỷ thế hiếp người, còn luôn thích dùng lời nói ác độc cùng nàng nói, nhưng ở cùng nhiều ngày nàng phát hiện, Cát Tường và Như Ý là hai kẻ đại ngốc, tư tưởng đơn thuần, tâm địa thiện lương, hai ngùa trước Như Ý còn nhặt từ bên ngoài về một con chó nhỏ bị vứt bỏ, tính một mình nuôi nấng.
Bọn họ luôn thích dùng một thái độ bất cần đời gọi nàng là thiếu phu nhân, nhưng không có ác ý đối với nàng.
Có một lần, nàng bơi lội ở ngoài bể bơi ngoài trời, thấy Cát Tường vừa vặn đi qua, nàng vốn định trêu cợt hắn một chút, cho nên lừa hắn nói nàng bị rút gân, không nghĩ tới Cát Tường mặc dù mặc tây trang rất nặng cũng không cần suy nghĩ nhảy xuống nước cứu nàng.
Bất quá bởi vì hắn nhất thời lo lắng, kết quả đổi lại là hắn bị rút gân thật sự, màn anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn đổi thành mỹ nhân cứu anh hùng.
Mọi việc khôi hài như thế cứ ùn ùn kéo đến, lúc đầu nàng còn cảm thấy bài xích, chậm rãi biến thành chấp nhận.
Phức tạp duy nhất trước mắt của nàng chính là vu bà Lâm còn không có tin tức, trước kia nàng ta chung quanh lưu lạc cũng không giống như lần này, vô luận gọi di động như thế nào cũng không có ai nghe máy, không hiểu làm sao vậy?
-“Suy nghĩ cái gì?”
Thanh âm trầm thấp không báo động trước vang lên, dọa nàng nhảy dựng, nhanh chóng quay người lại, thấy rõ người phía sau mới an tâm –“Khang Húc Trạch, anh đi đường không có thanh âm? Như vậy sẽ hù chết người!”
-“Ta đi đường mở cửa đều có thanh âm, chỉ là có người không nghe thấy” là chuyện gì khiến cho nàng một người ngồi ở thư phòng suy nghĩ chuyên tâm như vậy, hắn rất muốn biết.
Ngồi ở sô pha, ngồi xuống cạnh nàng, bọn họ dựa vào thật gần, tay cầm lấy quyển sách trên tay của nàng liếc một cái –đầu tư? Nàng nghĩ muốn trở lại làm việc sao?
Hắn rầu rĩ hỏi –“Cô còn muốn trở về chỗ Phương Văn Hạo làm việc phải không?”
Gật gật đầu, nàng không chút nghĩ ngợi trả lời –“Đương nhiên, anh quyết định muốn thả tôi đi rồi sao?” lúc “thanh tỉnh” dựa vào hắn gần như vậy, giống như có điểm khó hiểu, hô hấp có chút dồn dập, nàng lại tránh ra xa một chút.
Vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng, Khang Húc Trạch không cho nàng chạy trốn, kiên quyết nói –“Không có khả năng, bởi vì cô là lão bà ta, không cần ra ngoài làm việc”
Khi hắn nói chuyện, khí nóng nóng sẽ phả đến bên tai nàng, ngứa, không khí nồng đậm ái muội.
Bạch Tĩnh Ny thân mình cứng ngắc, hắn nói đi nói lại vẫn là không có nửa điểm buông tha người –“Cho dù là vợ anh, cũng không phải không thể đi làm việc.”
-“Ta sẽ nuôi cô, cô không cần làm việc”
Nàng tức giận đến giãy ra cánh tay hắn –“Nói chuyện với anh thật sự là không thể thông! Không có nhà không có việc làm, bệnh cũng tốt, tôi đây ở đây muốn làm cái gì? Nhàm chán” trọng điểm là, nàng không bao giờ có thể cảm thụ được khoái cảm có thể dựa vào tay mình kiếm một bó tiền lớn.
Hắn trầm mặc vài giây, lạnh lùng mở miệng –“Nói cho ta biết, vì sao cô luôn suy nghĩ muốn đến công ty của Phương Văn Hạo làm việc?” ( hehe, chỗ này ta ngửi thấy mùi dấm chua nha) nữ nhân bình thường có lão công nuôi, ai mà không mừng rỡ thoải mái?
Vẫn là….trong ấn tượng, Phương Văn Hạo là người nam nhân nhã nhặn lại rất có thủ đoạn, điều kiện bối cảnh cũng tốt, hắn còn nhớ rõ tình cảm của nàng cùng với Phương Văn Hạo tốt lắm, chẳng lẽ nàng là vì hắn?
-“Đi làm có vất vả cũng có lạc thú, tôi thích công việc kia, dựa vào năng lực của chính mình giúp công ty kiếm một bó tiền lớn, đó là cảm giác thành tựu khó có thể hình dung.” Khi nói chuyện, ánh mắt của nàng lòe lòe tỏa sáng, vẻ mặt hướng tới, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
-“Cô thích làm đầu tư? Kiếm tiền mặt?” khi nàng nói đến việc làm, thần thái thật sự động lòng người, làm cho hắn nhìn nhập thần.
G