Chương 1: Chương 1

Vu bà lâm đáng giận

Vu bà lâm chết tiệt!

Vu bà lâm trời đánh!

Rõ ràng cố ý tổn hại để chỉnh nàng đây thôi.

Thân đang đứng ở nhà ăn Thánh Đế Á Tư tiêu chuẩn, Bạch Tĩnh Ny đã nguyền rủa lần thứ một trăm tám mươi với người bạn tốt kiêm tỷ muội vô địch Sở Thu Lâm.

Cái nữ nhân không lương tâm, vừa tốt nghiệp đại học đã muốn học Gypsy nữ lang, rời đi tiêu sái, đem nàng để lại một mình ở Đài Loan,loại hành vi vô tình vô nghĩa này đã đủ làm cho nàng tức giận, lại còn không ba thì năm ngày quấy rầy cuộc sống bình an của nàng bằng điện thoại.

Đánh giá phòng ăn xa hoa trước mắt, không gian rộng rãi, bốn phía có cửa sổ sát đất để ngắm cảnh, sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng chói mắt, đèn treo hoa mĩ, đồ ăn mĩ vị.

Nghe nói tùy tiện gọi một phần đồ ăn ở đây cũng phải vài ngàn khối, tuy nói là đồ ăn Pháp cao nhất, nhưng đồ ăn ít, người bình thường muốn ăn no ít nhất phải đem đến vạn khối.

Ông trời! Sở Thu Lâm bệnh thần kinh nghĩ nàng là thiên kim nhà giàu sao?

Thật sự càng nghĩ càng làm cho người ta tức giận, vốn tưởng rằng thừa dịp cuối tuần có thể tránh ở nhà ngủ nướng một chút, không nghĩ tới vu bà lâm lại gọi điện thoại đến, nghiêm trang nói cho nàng nói thay nàng bắt quẻ, nói nàng chỉ cần ra khỏi nhà theo cửa phía sau đi theo hướng phải,đếm tới nhà ăn thứ mười tám nhất định phải đi vào ăn một chút, cứ như vậy vận may sẽ không ngừng bay lên.

Cho nên nàng tựa như người ngu ngốc từ chối giấc ngủ ngon lành, đi ra khỏi nhà đến đây, kết quả, nhà ăn thứ mười tám xuất hiện, đúng là nhà ăn của giới thượng lưu trên xã hội – Thánh Đế Á Tư nhà ăn.

Thiên đường mĩ thực không tốt sao? Không tốt! một chút cũng không tốt, nhất là đối với người muốn giảm béo.

Nếu không phải cùng Sở Thu Lâm kết giao mấy năm, biết được năng lực đặc biệt của nàng, nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời tìm đến nhà ăn thứ mười tám, lại càng không biết rõ lát nữa tâm sẽ đau chết còn đi vào.

Tốt nhất phù hộ cho quẻ bói hữu hiệu, phù hộ cho nàng có được vận may năm nay thu vào triệu nguyên, bằng không tên kia đời này đừng nghĩ trở về Đài Loan!

- “Tiểu thư, bên này thỉnh.”

Phục vụ sinh cung kính dẫn dắt nàng đi đến bàn ăn có khăn màu trắng, nhưng khi nàng đi qua một bàn ăn có khăn màu đỏ thì đột nhiên dừng lại.

Vị trí của cái bàn này nàng thật thích, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy trực tiếp bể phun nước mà không phải đối mặt với đường cái, không cần xem người đi đường đi qua đi lại, điều hòa lại không lạnh, ánh sáng nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thoải mái cảm thụ.

-“ Vị trí này không sai, tôi ngồi ở đây”. Nói xong nàng chuẩn bị ngồi xuống.

- “Thực xin lỗi tiểu thư, vị trí này là chỗ ngồi vip của nhà ăn, đã bị một người bao hạ một năm.”

- “Vip?”

- “Đúng vậy!”bồi bàn có chút áy náy nhìn nàng – “Không có sự cho phép của lão bản, chỗ ngồi vip là không thể cho người khác ngồi, thỉnh tiểu thư thứ lỗi.”

Bạch Tĩnh Ny không khỏi nhíu mày. Kẻ có tiền thật phiền toái, một vị trí mà cũng muốn dán nhãn.

Bất quá nếu người ta đã nói như vậy, nàng cũng không thể làm khó dễ, liền tự mình tìm một chỗ khác ngồi xuống, dù sao vị trí này cũng không kém lắm.

Phục vụ sinh đưa cho nàng một menu vàng, mỗi một phần cơm quả nhiên đắt cực kì.

Kiên trì, nàng gọi vài món rau xanh, làm cho khi phục vụ sinh rời đi, nàng vội vàng lấy ra di động chuẩn bị khởi binh chất vấn bạn tốt một phen.

Thời điểm nàng vừa muốn quay số, từ cửa nhà ăn bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, tiếp theo có hai gã nam tử mặc tây trang màu đen giống như hắc đạo tiêu sái tiến vào.

Bọn họ tiến thẳng vị trí nàng vừa muốn ngồi, trong đó có một gã nam tử cẩn thận đem ghế dưới bàn ra, thái độ cung kính tựa như ghế ngồi đó là của lão bản hắn.

-“ Thiếu gia!”Một nam tử khác xoay người gọi.

Lúc này Bạch Tĩnh Ny mới nhìn đến phía sau hai gã nam tử còn có một nam tử tóc dài dáng người cao ráo dáng vẻ tiêu sái đến.

Nam tử tóc dài xuất hiện làm cho nữ sinh trong nhà ăn chú ý không ít, ngũ quan khắc sâu, diện mạo xuất khí, dáng người hấp dẫn, cả người hắn phát ra hơi thở vương tử.

Hắn cử chỉ tao nhã ngồi xuống, chiếc cằm xinh đẹp ngạo mạn, đôi mắt tối đen thâm thúy làm cho người ta không đoán ra tâm tư bên trong.

Hắn mặc một thân tây trang màu trắng, dáng người cao chừng hơn một trăm tám mươi cm.

Đẹp quá…nam nhân đẹp quá…

Bạch Tĩnh Ny đang muốn quay điện thoại ngây ngốc dương miệng xem, chỉ kém không chảy ra nước miếng. Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân có bộ dáng xinh đẹp như vậy.

Không để ý tới mọi người sợ hãi than, nam tử tóc dài tao nhã vén hai chân, bảo trì tư thế trầm ổn, nam tử mặc tây trang màu đen đứng ở phía sau tiếp nhận menu của phục vụ sinh, thật cẩn thận hơi hơi cúi đầu.

- “Thiếu gia, hôm nay ngài muốn ăn nhẹ một chút sao?”

Soái ca áo trắng khẽ gật đầu, phục vụ sinh có nề nếp bắt đầu gọi cơm, hai nam nhân mặc hắc tây trang vội vàng đem khăn ăn màu trắng đến, tỉ mỉ vì chủ tử đặt lên.

Nhà ăn bình tĩnh, mọi người tiếp tục ăn cơm, chỉ có Bạch Tĩnh Ny lòng hiếu kì tràn đầy, vẫn nhịn không được vụng trộm liếc mắt về soái ca áo trắng, hơn nữa xem càng ngày càng quan minh chính đại.

-“ Uy, cô xem cái gì?”

Ngay tại thời điểm nàng xem đến cảnh giới không kiêng nể gì, một nam tử mặc hắc tây trang đột nhiên đến gần, không khách khí đối nàng hét một tiếng lớn.

Nàng nâng mắt lên, chỉ thấy đối phương hung ba ba nhìn nàng, không chỉ có như thế nàng còn cảm giác được khách nhân trong nhà ăn tuy rằng làm bộ trấn định nhưng trên thực tế đều đang lén nghe lén nhìn động tĩnh nơi này.

-“ Ngươi không xem ta làm sao biết ta đang nhìn cái gì?”Thua nhân không thua trận, nếu nàng lẳng lặng mặc bọn hắn khi dễ, không phải làm cho những người khác chê cười sao? Nói sau, nhìn xem không được sao?

Phản kháng của nàng nhất thời đổi lấy nam nhân tức giận rống to – “Nữ nhân chết tiệt, cô có biết chính mình đang nói chuyện với ai không?”Dứt lời, nam nhân hắc y khác cũng thập phần không khách khí đánh một chưởng thật mạnh lên trên bàn cơm của nàng.

Đối mặt với sự tức giận của bọn họ, Bạch Tĩnh Ny là ngoài cười nhưng trong không cười, tà liếc hắn một cái – “Đại ca, chính ngươi cũng không biết chính mình là ai, ta làm sao có thể biết?”

- “Ta đương nhiên biết chính mình là ai, tên của ta là Cát Tường!”

Gì? Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước lại kêu Cát Tường? miệng của nàng có nụ cười ẩn nhẫn, cố ý nhíu mày trêu chọc –“ Nha, vị huynh đệ bên cạnh anh có phải kêu Như Ý?”

-“ Cô…cô làm sao biết tên của ta?”Nam nhân kêu tên Như Ý sắc mặt nháy mắt thay đổi, bộ dáng quá sợ hãi.

Cúi đầu, nàng cực lực nhịn xuống cười to sắp bùng nổ, hai kẻ cơ bắp như thế sao lại ngu xuẩn như vậy? – “Ta không thể không thừa nhận, ba mẹ các người đặt tên cho các người thật dụng tâm.”

- “Không phải ba mẹ, tên của chúng ta là do thiếu gia nhà chúng ta tự mình đặt.”

Hai bảo tiêu đồng thời giải thích, bộ dáng dương dương đắc ý.

-“ Haha…” lần này nàng nhịn cười không được, khóe mắt, khóe miệng bên mi, trên mặt lộ ra toàn ý cười.

- “Cát Tường, Như Ý”.nam nhân tuấn mỹ vẫn bảo trì trầm mặc cuối cùng lên tiếng gọi người, tiếng nói mê người có chứa từ tính –“Rời xa nơi này chỉ biết thông minh, người không có giáo dưỡng, sau đó bảo trì im lặng, các ngươi thật ầm ỹ.”

- “Là, thiếu gia!” Mệnh lệnh một chút, Cát Tường, Như Ý lập tức quy củ lùi về bên người thiếu gia.

Những lời này một chữ cũng không thiếu truyền vào trong tai Bạch Tĩnh Ny, nàng không cam lòng yếu thế ý đồ trừng mắt nam tử liếc một cái, không ngờ khi hai tầm mắt chống lại, ngược lại làm cho nam tử cười lạnh đùa cợt phản kích, nhất thời cơn giận dữ bùng nổ trong lòng nàng.

Tên kia cư nhiên dám chê cười nàng!

Nàng cũng học hắn bộ dáng ngạo mạn, khoanh hai tay, trừng hắn –“ Có câu nói không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, nói đúng là có người hâm mộ tài ăn nói của ta tốt, lại cứng rắn nói mình thông minh, hâm mộ bộ dáng của ta xinh đẹp, đành phải nói xấu ta không có giáo dưỡng, ta sẽ không cùng người đáng thương này so đo” thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng khẳng định bàn đối diện có thể nghe rõ từng từ.

-“ Uy, nữ nhân chết tiệt này…” Cát Tường, Như Ý chuẩn bị rống nữ nhân này vài câu,làm cho màng nhĩ nàng vỡ tan, nhưng nam tử áo trắng chính là hơi cong lên cánh môi xinh đẹp lạnh giọng cười, hai gã bảo tiêu liền tức thời ngậm miệng.

Tầm mắt rõ ràng nhìn đồ ăn trên bàn cơm nàng một cái, hắn liền cười mở miệng –“ Cát Tường, Như Ý, không tất yếu cùng người nghèo tranh luận không ngớt. Ngồi xuống, cùng ta ăn cơm trưa.”

Lời này nói ra, Bạch Tĩnh Ny khí tạc ở trong lòng. Người này khinh thường nàng là được rồi, còn làm cho bảo tiêu ngồi xuống là thế nào? Cười nhạo nàng còn không so được với bảo tiêu nhà hắn?

Đáng giận! nàng Bạch Tĩnh Ny sở trường chính là nha mỏ nhọn lợi, hôm nay nếu không mắng cho người này đến xấu hổ và giận dữ mà chết, nàng liền đi theo hắn, hừ!

-“ Người nghèo?” nàng cѠý nhìn bàn ăn của hắn liếc mắt một cái, bàn ăn còn không có mang đồ ăn lên thật sạch sẽ - “Đúng,dùng bữa kêu người nghèo, ta đây thật đúng là không hiểu được khi uống nước sôi sẽ như thế nào? Cho nên nói, không có tiền sẽ không học người phô bày giàu sang, không cần vì nhường đường người hâm mộ đi vào mười giây, ngược lại làm cho người ở bên trong chê cười một giờ.”

Nhìn thiếu gia nhà mình bị vũ nhục, Cát Tường vội vàng dẫn đầu nổ súng –“ Ngươi, nữ nhân này không muốn sống nữa có phải hay không? Ngươi biết thiếu gia chúng ta là loại người nào sao?”

-“như thế nào mà người trong gia tộc nhà các ngươi mắc bệnh mất trí nhớ. Thích hỏi người khác các ngươi là ai?”

- “Ngươi”

-“Cát Tường” một tiếng khinh xích, nam tử áo trắng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn lại nàng quật quạo, tao nhã uống một ngụm nước, mềm nhẹ nói –“Người có lòng bất bình nhìn hành động là có thể nhìn thấy, thí dụ như thân là một nữ nhân, tóc so với nam nhân còn ngắn, muốn học nam nhân lại không thành nam nhân, cho nên bất bình, nếu nàng trong long bất bình,sẽ hâm mộ kẻ có tiền cũng là bình thường, chúng ta cũng đừng so đo với nàng.”

Hắn luôn luôn chán ghét cùng nữ nhân rầy rà cãi nhau, bởi vì hắn bị lão ba sủng lão mẹ lên tận trời làm cho máu chảy đầm đìa là căn cức chính xác, nữ nhân chỉ cùng nam nhân ầm ỹ, bình thường không ầm ỹ đến trời sụp đất nứt, hồng hải tách ra thì không được.

Nhưng đối nữ nhân ngồi bàn đối diện kia thật sự rất là chán ghét làm cho hắn nhịn không được nghĩ lời nói châm chọc.

-“Ai!”Bạch Tĩnh Ny dùng cằm nỗ nỗ hắn –“Kì quái,nữ nhân để tóc ngắn là không bình thường, vậy nam nhân để tóc dài thì có vấn đề gì? Tâm lý biến thái?”

-Ngươi, nữ nhân chết tiệt biết cái gì? Đầu tóc dài này là bảo bối của thiếu gia nhà chúng ta”

Bạch Tĩnh Ny khoa trương cười to ba tiếng – “Bảo bối? ngươi đem tóc dài làm bảo bối? không phải ai cũng là”bảo bối” của ngươi đấy chứ?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy nam tử áo trắng sắc mặt lạnh lùng – “Như Ý, đi thông tri cho quản lý nhà ăn, từ nay về sau ta không nghĩ nhìn thấy nữ nhân này trong nhà ăn”

Hắn không nghĩ cùng nàng chơi, mỗi câu trong miếng thôi kia phun ra đều làm cho người ta cảm thấy chói tai. ( haizz, anh zai ơi, miệng thối mà sau này anh cũng hun nó đấy)

-“ Vâng, thiếu gia”

- “Cát Tường, đem nàng ném ra ngoài”

- “Vâng, thiếu gia”

-“Uy, buông!”cánh tay của Bạch Tĩnh Ny bị người dùng lực nhấc, nàng không cam lòng yếu thế giãy, miệng tiếp tục kêu gào –“Bảo,bối, ngươi cho ngươi là ai? Ta cũng không phải không trả tiền, ta ăn cơm của ta, ngươi dựa vào cái gì đuổi ta? Nói cho ngươi, ngươi dám đuổi ta, ta phải đi tiêu cơ hội…”

-“Cô muốn đi đâu cũng không sao cả, chỉ cần biến mất trước mặt ta”

Một mạch dưới, Bạch Tĩnh Ny cầm lên dao ăn thịt bò trên bàn ăn, tay phải linh hoạt đem dao nhỏ vòng một vòng dưới tay, giây tiếp theo, cùng với tiếng xé gió, dao nhỏ sắc bén liền thẳng tắp hướng nam nhân kiêu ngạo bay đi.

Kì diệu là,phi đao khi chỉ cách mặt đối phương mười cm, đột nhiên thần kì vòng vo phương hướng, xẹt qua tóc nam tử, cuối cùng dừng ở sau đầu hắn vòng vo nửa vòng mất tốc độ rơi xuống.(woa, tiểu lý phi đao hở?)

Thoáng chốc, tóc dài phía sau của nam tử rơi xuống, dây cột tóc vẫn còn nhưng tóc đã muốn bỏ chủ nhân mà đi. ( haha, ta edit cái chỗ này thấy mắc cười, giống như là hai người âm dương cách biệt vậy)

Trường hợp bất thình lình thật sự là làm cho khách ăn trong nhà ăn sợ hãi, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bao gồm nam tử vừa đi dạo qua một vòng quỷ môn quan.

Sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên xanh mét, đôi mắt xinh đẹp tản mát ra lãnh khí có thể ngưng kết hàn khí không khí.

Hắn hung tợn trừng mắt Bạch Tĩnh Ny một cái, những người khác bắt đầu lo lắng thay cho kết cục của nữ nhân này, bất quá người làm ra chuyện lại không lo lắng, còn nhìn thành quả của chính mình, âm thầm gật đầu.

Chiêu tuyệt kĩ phi đao học của học tỉ khi còn học đại học vẫn không có lui, không sai, không sai.

Im lặng một hồi, Cát Tường, Như Ý bởi vì kinh hách mà ánh mắt có chút dại ra dần dần phục hồi một chút sáng rọi, đột nhiên hai người cùng quỳ gối xuống sàn nhà, hợp lực cầm khúc tóc dài.

-“Thiếu gia không tốt, thiếu gia không tốt, tóc của ngài…a! thiếu gia…”

Nhìn hai ngươi đồng thời khóc rống, Bạch Tĩnh Ny không hề áy náy, chính là khoanh hai tay lạnh lạnh nói –“Chuyện này có gì mà khóc? Kĩ thuật phi đao này của ta cũng không phải tùy tiện cho người xem, huống chi chỉ dùng để thay ngươi cắt tóc, các ngươi nên cảm kích, thuận tiện cảm kích ta cho thiếu gia các ngươi tái hiện làm một thân nam nhi”

Nam tử áo trắng với khuôn mặt bình tĩnh tuấn tú đầu tiên là không dấu vết làm vài cái hít sâu, tiếp theo mới rét căm căm trừng mắt nàng –“ Cô có biết cô làm cái gì không?”

Nàng cắt mái tóc của hắn, nữ nhân ngu ngốc này cư nhiên dám cắt tóc của hắn! nàng nhất định không biết đây là chuyện cực kì nghiêm trọng.

-“Nếu thính lực cùng nhãn lực của anh có vấn đề, ta không ngại lặp lại một chút, ta là ân nhân thiết kế sư kiểu tóc mới cho anh, đã hiểu sao?” nàng cười lạnh liếc mắt nhìn hắn.

Hắn tức giận đến nói không ra lời, một lát, như là hạ quyết tâm gì đó, đột nhiên cầm lấy di động quay số, chỉ chốc lát, hắn nói một câu –“tiến vào”

Chấm dứt trò chuyện bất quá mới vài giây, đột nhiên mười mấy nam nhân mặc hắc y tiến vào nhà ăn.

Nam tử áo trắng chậm rãi đứng lên, cánh môi hiện lên một chút cười âm lãnh –“đem nàng mang về cho ta”

-“Buông,buông, uy, dám bắt ta, ta sẽ báo cảnh sát…” Bạch Tĩnh Ny không ngừng tránh đi tay mọi người, nhưng vô ích.

Nàng vạn vạn không nghĩ tới, trừ bỏ hai người kêu Cát Tường, Như Ý, còn có một đám người bảo hộ hắn, chính là không theo vào mà thôi.

Tuy rằng nàng phi thường am hiểu không thủ đạo, nhưng là muốn nàng một mình đối phó một đám nam nhân có huấn luyện như vậy, này căn bản là khiêu chiến cực hạn với nàng, không có khả năng.

Một đám người đem nàng vào một chiếc xe hơi màu đen, từ đầu đến cuối không để ý nàng kêu gào giãy dụa, cuối cùng nàng bị đám người mang đi như vậy.

Chẳng lẽ đây là vận tốt mà vu bà Lâm nói?

Tốt lắm, nàng thật sự bị trói.

Cứ mặc nàng khóc lóc om sòm trên xe thế nào, hai tay giãy dụa như thế nào, mắng chửi người khó nghe như thế nào, những người này cũng mặc,uy hiếp, uy hiếp, cười lạnh cười lạnh, không có ai để ý, về phần nam tử áo trắng thì từ đầu đến cuối nói chuyện điện thoại, thần thần bí bí chỉ đạo chuyện gì đó.

May mắn duy nhất là xe còn trong nội thành, tạm thời nàng không lo có nguy cơ bị giết ở nơi hoang vu, nhưng là nàng không xác định sự tạm thời này có thể duy trì bao lâu.

Xe cuối cùng dừng tại bãi đỗ xe của một đại lâu, nàng bị người bắt tiến vào một thang máy, vừa đến lầu mười hai, thang máy mở cửa, đập vào tầm mắt là một trụ sở công chứng.

Trụ sở công chứng? muốn làm gì? Bạch Tĩnh Ny hoàn toàn muốn làm rõ ràng tình trạng này, nhưng người đã bị bắt bước vào gian trụ sở.

Nghênh đón là một trung niên nam tử cười khanh khách, dẫn bọn họ đi vào văn phòng, nhìn hắn ngồi trên ghế sô pha, có thể đoán rằng hắn cùng nam tử áo trắng đã thông đồng tốt, bởi vì xem nàng bị người nắm giữ, mà người này không có hoảng hốt, một bộ dáng tự nhiên.

Nam tử áo trắng ngồi đối diện bàn làm việc của hắn, còn phân phó Cát Tường, Như Ý đem nàng áp tại vị trí bên cạnh hắn.

Thoạt nhìn thấy nữ nhân trợ lý mang ra tờ giấy có hai chữ “hôn thú”…hôn thú? Tò mò nha, những người này rốt cuộc muốn làm gì?

Bạch Tĩnh Ny nhịn không được muốn rống giận –“Uy, rốt cuộc các người muốn làm gì?nhanh thả ta đi, bằng không ta tố cáo các ngươi về tội bắt cóc, uy, ngươi có nghe hay không?”

Áo trắng nam tử thâm ý liếc mắt nàng một cái, không nói lời nào.

Nhân viên sở vụ mở miệng –“ Khang tiên sinh, điện thoại ngài có nhắc cần hai người làm chứng”

-“Ân”

-“Kia…chứng minh nhân dân của ngài cùng vị hôn thê có thể cho tôi xem một chút.”

-“Không cần”

Nhân viên sở vụ tỏ vẻ thật khó xử -“Cái đó và quy định không hợp, huống hồ đây là quyền lợi của hai người, ngài không thể….” Âm thanh biện giải, nhìn đối phương càng ngày càng nhỏ đi.

-“Cát Tường, Như Ý, con dấu kí tên”

Nghe vậy, hai người lập tức lấy con dấu kí tên đánh trên tờ giấy hôn thú, về phần Bạch Tĩnh Ny từ đầu đến đuôi chỉ có ngồi nhìn. Rốt cuộc là ai muốn kết hôn? Sẽ không phải là Cát Tường cùng Như Ý đi? Thật là khủng khiếp…

Cát Tường, Như Ý kí xong, nam tử áo trắng cũng cầm bút máy viết vài chữ to trên giấy, nàng cẩn thận một phen nhìn, mới nhìn ra mấy chữ to rồng bay phượng múa này hóa ra là Khang Húc Trạch.

Hóa ra tên của nam nhân này gọi là Khang Húc Trạch.

“ba” Kí xong tên, hắn đem bút máy đổ về phía nàng, lạnh như băng hạ mệnh lệnh –“ Kí tên cô lên đây”

-“Cái gì?” Nàng hú lên quái dị -“Vì sao muốn?”

Nàng bị hành động của bọn họ làm cho hồ đồ, nhưng không có tự động giáng cấp thành ngu ngốc, vì sao hắn muốn nàng kí tên trên giấy hôn thú?

Nếu ánh mắt của nàng không có nhầm, nếu nàng kí tên trên tờ giấy hôn thú này, không phải là nàng phải gả cho hắn sao?

-“Bởi vì từ giờ trở đi, thân phận của cô là vợ của Khang Húc Trạch ta.”

Nghe được hắn nghiêm trang đem những lời này nói xong, Bạch Tĩnh Ny không chút nào nể tình khoa trương cười to ba tiếng –“Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đi? Hay là tinh thần của anh có vấn đề? Cho dù là như vậy, cững không thể lấy hôn nhân ra làm trò đùa, bệnh thần kinh, buông, tôi còn rất nhiều chuyện cần phải làm, không có nhiều thời gian cùng anh chơi đùa uống rượu.”

Khang Húc Trạch tao nhã hoàn hai tay, nhìn không chuyển mắt trừng nàng – “Ta cũng không có nhiều thời gian với cô chơi đùa, kí tên của cô lên, tính nhẫn nại của ta có giới hạn.”

-“Anh không phải nói thật chứ?” nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không có ý tứ nói giỡn nàng, sắc mặt của nàng thoáng chốc trở nên khó coi, bên trái liếc mắt xem Cát Tường hai tay ôm ngực, bên phải liếc mắt một cái xem Như Ý dương cằm, lại xác nhận –“Thiếu gia nhà các người đầu óc không có vấn đề chứ?”

Nháy mắt, nàng đồng thời nhận được ánh mắt mang đầy sát khí đáng sợ truyền đến từ sau lưng.

-“Cô đã muốn hướng thiếu gia nhà chúng ta cầu hôn, hiện tại ngoan ngoãn kí tên của cô lên.” Cát Tường dương cằm nói.

-“Tôi cầu hôn thiếu gia nhà các anh?” Bạch Tĩnh Ny kinh ngạc cực kì –“Lúc nào thì như vậy? vì sao tôi thân là đương sự mà cũng không biết?”

-“Cô làm sao có thể trở mặt không chịu trách nhiệm? Một giờ trước, ở Thánh Đế Á Tư, chúng ta đều tận mắt chứng kiến cô cắt đi mái tóc thiếu gia nhà chúng ta.” Cát Tường hung tợn trừng mắt nàng, một bộ” đều là cô sai” bộ dáng.

-“Như vậy thì sao? Là hắn công kích người thân tôi trước” Trên thực tế, nàng muốn phi thanh dao kia cắt đi đầu lưỡi của hắn, bất quá lưỡi giấu tốt trong miệng, cho nên phải lui mà tuyển tóc.

-“Đây là quy củ của Khang gia, thân là nam nhân của Khang gia, từ sau khi thành niên mười tám tuổi phải bắt đầu nuôi tóc, thẳng đến ngày kết hôn mới có thể để cho thê tử cắt đi đầu tóc dài, nói cách khác, chỉ có vợ của thiếu gia mói có thể cắt đi mái tóc của thiếu gia, hiện tại cô nghe đã hiểu chưa?” Như Ý dùng hết khả năng để hướng nàng giải thích.

Nàng ngơ ngác lắc đầu – “Không hiểu”

Cái gì tóc? Cái gì thê tử? rốt cuộc có gì liên quan? Dù sao mau thả nàng đi là được rồi.

Cát Tường khẽ nhếch khóe miệng cười nhạo –“ Cô là nữ nhân thật ngu ngốc nha”

Khang Húc Trạch im lặng một lúc chậm rãi nâng mắt lên, mang theo đánh giá, lạnh lùng đánh giá nàng, không tốt mở miệng –“Vóc dáng không cao, diện mạo không đẹp, dáng người không tốt, nha mỏ nhọn lợi, không có thưởng thức, không có nữ nhân vị, tuy rằng trên người tụ tập đủ loại khuyết điểm làm người ta không thể nhận, bất quá nếu mọi chuyện đã muốn phát sinh, cũng chỉ có thể như vậy.”

Hắn lại chỉ chỉ tờ hôn thú –“ Ta cũng chưa nói ủy khuất, cô còn cái gì kén chọn? nhanh kí tên của cô lên, ta không thích lặp lại nhiều lần một chuyện gì đó.”

Xem bộ dáng vẻ mặt của nàng không tình nguyện, chẳng lẽ hắn cũng rất muốn kết hôn với nàng sao?

Nếu không phải thế hệ tổ tiên của hắn vô tình đắc tội một vu bà có pháp lực cao cường, làm cho nam nhân họ Khang mắc phải lời nguyền, bằng diện mạo cùng tính tình của nàng, ngay cả liếc mắt một cái hắn cũng lười.

Nghe lão ba nói là năm trăm năm trước, tổ tiên Khang gia là trạng nguyên, cho nên bị con gái của Quốc sư để mắt, nhưng ông đã có vợ và con, vì thế quả quyết cự tuyệt lời cầu hôn của con gái quốc sư, cũng nói rõ ràng là tuyệt đối sẽ không cùng nữ nhân khác kết tóc se duyên.

Con gái quốc sư giận dữ đối ông hạ nguyền rủa, nguyền rủa ông cùng con cháu đời sau cũng chỉ có thể lấy một người vợ, hơn nữa sau khi bọn họ trưởng thành, chỉ có thể lấy cô gái đầu tiên cắt đi mái tóc của họ, nếu không làm như vậy, sẽ chết.

Nguyên bản, hắn không tin loại lời nói vô căn cứ này, nhưng hơn hai mươi năm qua, hắn chính mắt chứng kiến một vị đường thúc, hai vị đường huynh, ba vị bà con xa là thân thích của Khang gia không tin lời nguyền mà chết, nhiều mạng người mất đi như vậy làm cho hắn không thể không tin.

Nàng mới không cần quản chuyện quy củ của bọn họ! Bạch Tĩnh Ny vừa muốn mở miệng mắng –“ Tôi mặc kệ anh…”

Hắn đánh gãy lời nói chưa xong của nàng, con ngươi đem theo một quang mang đùa giai –“Đừng quên, phía sau còn có vài người đàn ông cao to bắt cô đến, cô nghĩ muốn cùng bọn họ so chiêu sao? Chỉ cần kí tên lên tờ giấy hôn thú này, bọn họ sẽ đem cô trở thành nữ chủ nhân, cô sẽ được tự do.”

Đúng rồi, nàng thiếu chút nữa đã quên mình bị “khiêng” vào, cái gọi là nữ nhân thông mình không xem khó khăn trước mắt, núi không sợ không có đường đi, nàng có biện pháp khác.

-“Được rồi, tôi kí.” Tránh đi vài trói buộc của bảo tiêu, cầm bút máy lên, nàng thực quả quyết kí một đại danh.

Khang Húc Trạch nhìn giấy chứng nhận –“Cô gọi Sở Thu Lâm?”

-“Thế nào? Có ý kiến sao?” bạn bè thôi, chính là nếu vu bà Lâm hại nàng lâm vào khốn cảnh này, không đạo lý nào không kéo nàng cùng nhau xuống nước.

Xem nàng là bạn bè tốt, thay đổi người khác, ai sẽ đem nam nhân đẹp trai, nhiều tiền như vậy tặng cho bạn bè, huống hồ là tên bệnh thần kinh này không đòi chứng minh thư, vừa lúc tiện cho nàng.

Không hỏi lại nhiều lời, hắn đứng lên –“ Hai ngày sau đóng dấu, giấy chứng nhận bản sao ta giữ, hai tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, trong lúc này cô sẽ đến sống tại nhà ta, không thể dị nghị.”

Tiếp theo, bàn tay to nắm lấy cổ tay nàng, lôi kéo nàng đi.

Chính là hai giờ sau, tuy rằng mất một phen công phu, nhưng Bạch Tĩnh Ny vẫn là rất đắc ý rời đi tòa biệt thự mảu trắng ba tầng.

-“Hừ, tưởng khinh địch như vậy muốn nhốt bổn cô nương, các người không khỏi quá ngây thơ đi.” Hai tay dắt vào túi, nàng nhàn nhã rời đi, quyết định đem toàn bộ chuyện hôm nay trở thành kết quả gặp tên bệnh thần kinh.