Chương 20: Chương 11 - Chap 02

Nhưng đám bạn học vẫn không buông tha cậu:

– Bọn Franco đã ra lệnh xử tử hàng chục người dân Basque mà không cần đến một phiên tòa. Chúng ta đang tiến hành một cuộc đấu tranh mang tính toàn quốc Bố cậu sẽ tham gia với chúng tôi chứ?

– Kìa bố?

– Chúng ta là người Tây Ban Nha, Jaime. Chúng ta không được để bị ai chia rẽ.

Và cậu bé bị dằn vặt. Bạn mình Đúng? Bố mình có phải kẻ hèn nhát không?

Jaime tin ở bố mình.

Và lúc này đang là cuộc quyết chiến giữa cái thiện với cái ác. Thế giới hỗn mang sụp đổ xung quanh cậu. Đường phố Guernica chen chúc một đám đông gào thét, xô đẩy hòng thoát khỏi trận mưa bom đang giội xuống.

Những tòa nhà, các tượng đài, kể cả vỉa hè, bắn tung lên thành những trận mưa rào bê tông và máu.

Cả nhà Jaime đã tới được nhà thờ lớn, nơi duy nhất ở quảng trường vẫn còn đứng vững. Có khoảng mươi người đang đập cửa rầm rầm.

– Cho chúng tôi vào! Nhân danh Chúa, mở cửa?

– Sao thế? - Bố Jaime kêu lên.

– Các linh mục đã khóa cửa. Họ không cho chúng ta vào.

– Phá cửa mà vào chứ.

– Không được!

Jaime nhìn bố, ngạc nhiên. Ông nói như giải thích.

– Chúng ta không được phá cửa vào nhà của Chúa. Người sẽ che chở cho chúng ta, bất kể ở đâu.

Quá muộn rồi. Họ đã nhìn thấy tốp lính Faiang hiện ra ở một góc nhà thờ và chúng lập tức nã súng. Đàn ông, đàn bà, trẻ nhỏ tay không tấc sắt đổ xuống chồng chất trên quảng trường. Ngay cả khi bố Jaime biết mình đã trúng đạn ông vẫn vươn tay kéo con vào lòng, ấn cậu nằm xuống, lấy thân mình hứng cho Jaime những viên đạn chết chóc.

Một sự tĩnh mịch khủng khiếp dường như bao trùm lên quả đất, sau trận tấn công. Tiếng súng nổ, tiếng người chạy và tiếng kêu thét bỗng dưng biến mất, cứ như một phép mầu vậy. Jaime mở mắt và nằm yên, cảm thấy sức nặng của bố cậu phía trên như tấm chăn ấm mềm mại. Bố, mẹ cùng hai chị cậu đều đã chết, chịu chung số phận với hàng trăm người khác. Và phía trước hàng đống xác của họ là cánh cửa im lìm Đóng của nhà thờ.

Đêm hôm Đó Jaime tìm đường ra khỏi thành phố. Hai ngày sau, cậu tới Bilbao xin gia nhập ETA.

Người sĩ quan tuyển chọn nói:

– Cháu còn bé quá. Đi học thì hợp hơn.

– Các chú sẽ là trường học của cháu, - Jaime nói nhỏ. - Các chú sẽ dạy cháu làm sao để trả nợ máu cho bố, mẹ và hai chị, tức là cho cả nhà cháu.

Anh không bao giờ lùi bước. Anh chiến đấu ình và cho gia đình mình.

Rồi những chiến công của anh trở thành huyền thoại. Jaime phác ra và thực hiện những cuộc tấn công đầy mạo hiểm vào các nhà máy, nhà băng, thực hiện những vụ trừng phạt bọn đầu sỏ tội ác Khi có bất cứ ai trong tổ chức bị bắt, anh liền tạo ra những vụ giải thoát xuất quỷ nhập thần.

Khi Jaime nghe tin GOE được thành lập để đối phó với phong trào đấu tranh của dân Basque, anh mỉm cười:

– Hay lắm. Thế là chúng đã phải để mắt đến ta.

Anh không bao giờ tự hỏi liệu những sự mạo hiểm của mình có liên quan gì đến những câu chê bai:

“Bố cậu là một lão hèn, hoặc bởi anh đang cố chứng minh một điều gì Đó cho bản thân hay cho những người khác. Lòng quả cảm mà anh luôn thể hiện đủ để chứng minh rằng anh không sợ liều mình cho chân lý anh hằng tin tưởng.

Bây giờ, chỉ vì một người lính của mình nói năng lộ liễu mà anh phải cõng thêm một bà sơ.

Thật mỉa mai là giáo hội của sơ lại đứng về phía ta. Nhưng muộn quá rồi, trừ phi họ trả lại những người đã khuất, cả bố ta, mẹ ta và các chị ta, anh cay đắng nghĩ.

Họ băng rừng trong đêm, ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá. Họ tránh thị trấn và những con đường chính, cảnh giác trước bất cứ một dấu hiệu nguy hiểm nào. Jaime tránh xa Megan.Anh đi bên Felix chuyện trò về những cuộc phiêu lưu đã qua, còn Megan thì thấy sự tò mò trong mình cứ lớn dần. Cô chưa bao giờ biết một người nào như Jaime Miro, một con người đầy tự tin.

Nếu có ai có thể đưa được mình tới Menđavia, Megan nghĩ bụng, thì Đó chính là con người này.

Có những lúc Jaime thấy động lòng với bà sơ, thậm chí cả cảm giác mến mộ bất đắc dĩ đối với cách xử sự của cô ta trong hành trình đầy gian khổ này. Anh tự hỏi ba người bạn của anh lúc này đang xoay xở ra sao với những con chiên kia của Chúa.

Ít nhất anh cũng còn Amparo Jiron. Đêm đến anh tìm thấy ở cô sự an ủi rất lớn.

Cô ấy cũng hy sinh như mình vậy, Jaime nghĩ thầm. Thậm chí cô ấy còn nhiều lý do hơn mình để mà căm ghét cái chính phủ này.

Cả gia đình Amparo bị quân đội quốc gia tàn sát. Cô phải tự chống chọi với cuộc sống. Trong cô ẩn giấu một sự căm thù chết chóc.

Tới bình minh, họ đã ở gần Saiamanca, thành phố nằm hai bên bờ sông Tormes.

Sinh viên từ khắp mọi mền đất nước đến Đây học đại học. - Felix giảng giải cho Megan. - Đây chắc chắn là mảnh đất tất nhất Tây Ban Nha.

Jaime không nghe được câu chuyện của họ. Anh đang tập trung tính đường đi nước bước tiếp theo. Nếu mình là kẻ đi săn, mình sẽ đặt bẫy ở Đâu nhỉ?

Anh quay sang Felix:

– Chúng ta sẽ vòng qua Saiamanca. Ngoài thành phố có một biệt thự. Chúng ta sẽ nghỉ ở Đó.

Biệt thự này là một khu nhà trọ nhỏ nằm cách xa trục đường. Những bậc đá dẫn đến mỗi hành lang đều có một hiệp sĩ thời cổ mặc bộ giáp sắt canh gác.

Đến trước lối vào, Jaime bảo hai người phụ nữ:

– Đợi Đây nhé.

Anh gật đầu ra hiệu cho Fehx Caprio, rồi họ biến mất.

– Họ đi Đâu thế? - Megan hỏi.

Amparo Jiron ném một cái nhìn khinh khỉnh:

– Có lẽ họ đi tìm Chúa của cô đấy.

– Hy vọng họ sẽ tìm thấy. - Megan bình thản nói.

Mười phút sau hai người quay lại.

– An toàn. - Jaime nói với Amparo. - Em và cô ta ở một phòng. Felix sẽ ở với anh.

Nói rồi anh đưa cô ta chìa khóa phòng.

– Em muốn ở với anh, chứ không phải ... - Amparo dỗi.

– Làm như anh bảo. Đẻ mắt vào cô ấy.

Amparo quay sang Megan. “Đi, sơ!”.

Phòng của hai cô là một trong mười phòng sắp thành hàng dọc theo hành lang xám xịt, trống trơn. Amparo mở khóa. Họ bước vào căn phòng nhỏ, tối, sơ sài Trong phòng kê một giường đôi, một giường đơn, một bàn trang điểm và hai chiếc ghế.

Megan nhìn quanh và lêu lên:

– Ôi căn phòng thật đáng yêu.

Amparo Jiron quay ngoắt lại, giận dữ, nghĩ rằng Megan đang nói mỉa:

– Cô là cái quái gì mà dám phàn nàn về ...?

– Rộng rãi quá. - Megan tiếp tục.

Amparo nhìn cô một lát rồi phá lên cười. Tất nhiên nó thật là rộng, nếu đem so với những ngăn những ổ mà các bà sơ đã sống.

Amparo bắt đầu cởi quần áo.

Megan không thể không nhìn. Và Đó là lần đầu tiên cô thực sự được thấy Amparo Jiron trong ánh sáng ban ngày. Cô ta thật đẹp, một vẻ đẹp trần tục. Tóc đỏ, da trắng, bầu vú tròn đầy đặn, cái eo nhỏ tí, còn cặp mông thì cứ núng nẩy theo mỗi bước chân. Mà chân thì ...dài ơi là dài ...

Amparo thấy Megan nhìn mình.

– Này sơ? Sơ có thể nói cho tôi nghe không? Tại sao người ta vào tu viện?

Một câu hỏi thật dễ trả lời.

– Điều gì có thể kỳ diệu hơn là được hiến dâng mình cho sáng danh của Chúa?

– Ngay lập tức, tôi có thể nghĩ ra được hàng tỷ thứ. - Amparo đi tới chiếc giường đôi và ngồi xuống. - Cô ngủ ở giường đơn nhé. Theo như tôi được nghe về tu viện thì Chúa của sơ không muốn sơ sống quá thoải mái.

Megan cười:

– Chẳng sao cả. Tôi thấy rất thoải mái trong lòng.

Trong phòng ngủ đối diện qua hành lang, Jaime Miro nằm duỗi dài còn Felix Carpio đang cố ổn định trên chiếc giường con. Cả hai đều để nguyên quần áo.

Jaime nhét súng dưới gối, còn súng của Felix để trên chiếc bàn con đầu giường.

– Theo cậu, cái gì khiến họ làm như thế? – Felix thắc mắc.

– Làm gì, anh bạn?

– Giam mình trong tu viện như tù nhân vậy.

– Cậu đi mà hỏi bà sơ, tôi chỉ mong sao thoát được nợ. Tớ không thích chuyện kèm cặp này tí nào. – Jaime nhún vai.

– Jaime, Chúa sẽ cảm ơn chúng ta về hành động tốt đẹp ấy – Cậu tin thế thật sao? Đừng làm tớ buồn cười.

Felix bỏ qua. Tranh cãi với Jaime về chuyện giáo hội Thiên Chúa thì chẳng được tế nhị lắm. Hai người đều im lặng theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Felix Caprio nghĩ:

Chúa đã trao những bà sơ này vào tay chúng ta, phải đưa được họ tới tu viện an toàn.

Jaime thì lại nghĩ về Amparo. Lúc này, anh muốn có cô ghê gớm. Cái mụ chết tiệt. Lúc định kéo chăn lên để ngủ, anh chợt nhớ ra còn một việc phải làm.

Trong hành lang hẹp, tối tăm ở tầng dưới, người lễ tân đợi đến lúc tin chắc những vị khách mới đến đã ngủ mới nhấc điện thoại lên. Tim ông ta đập thình thịch khi quay số.

Một giọng lười biếng đáp lại.

– Trung tâm cảnh sát Đây.

Ông ta thì thầm với đứa cháu mình:

– Florian, chú đang giữ Jaime Miro và ba người của hắn ở Đây. Mày muốn tóm bọn chúng không nào?


Chín mươi dặm về phía Đông, Lucia Carmine đang thiêm thiếp trong một khu rừng trải dọc con đường tới Penaflel.

Rubio Arzano thì mê mải ngắm nhìn.

Buộc phải đánh thức Lucia dậy. Cô ấy ngủ trông như thiên thần, anh nghĩ.

Nhưng bình minh đã tới Rubio cúi xuống, thì thầm.

– Sơ Lucia ...

Lucia mở mắt.

– Đến giờ ta phải đi rồi.

Cô ngáp và lười biếng duỗi người. Chiếc áo khoác cô đang mặc bị tuột cúc, để lộ ra một phần ngực. Rubio vội nhìn đi nơi khác.

Mình phải đề phòng suy nghĩ của mình. Cô ấy là con dâu của Giêsu.

– Thưa sơ ...

– Gì vậy?

– Tôi. Tôi tự hỏi không biết có nên hỏi xin sơ một ân huệ? - Mặt anh gần như đỏ bừng.

– Vâng, gì vậy?

– Tôi ... lâu rồi tôi không được cầu nguyện:

Nhưng tôi là giáo dân Thiên chúa.

Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh!

Đó là điều cuối cùng mà Lucia lo ngại. Nó đã đến.

Đã bao lâu rồi mình không đọc kinh nhỉ? Cô tự hỏi. Ở tu viện thì không.

Trong lúc mọi người đang cẩu nguyện thì óc cô lại bận rộn với những kế hoạch tẩu thoát.

– Tôi ... tôi không ... .

– Tôi bảo đảm nó sẽ làm cho cả hai ta đều dễ chịu hơn.

Làm sao để giải thích với anh rằng cô không nhớ một bài kinh nào?

– Tôi ... ờ ...

– À phải, có một bài cô vẫn nhớ. Thời Đó, cô gái nhỏ thường quỳ bên giường và người cha đứng cạnh, sẵn sàng bế cô lên gối rồi hôn chúc cô ngủ ngon. Từng lời bài kinh số hai mươi ba dần dần trở lại với cô.

Chúa là người dẫn dắt tôi, tôi sẽ không muộn Người đặt ta xuống những đám cỏ xanh. Người dẫn ta đến những con đường công lý vì tên của Người ...

Hình ảnh xưa dội về trong ký ức.

Cô và hai anh cô đã làm chủ thế giới này. Và cha đã tự hào về cô biết bao.

Con sinh ra ở dưới ngôi sao may mắn, Thiên thần của bố.

Cứ nghe vậy, Lucia lại thấy hài lòng. Không gì có thể làm hại được cô.

Chẳng phải cô là con gái xinh đẹp của Angelo Carmne vĩ đại sao? Dầu cho phải băng qua thung lũng của thần chết ta cũng chảng sợ ma tà quỷ ác:

Ma quỷ chính là kẻ thù của cha và các anh cô Đó, và cô đã bắt chúng phải trả nợ.

Các thánh thần ở bên ta, an ủi vỗ về ta ...

Lúc mình cần sự chia sẻ, vỗ về thì Chúa ở Đâu?

Lucia đọc chậm lại, tiếng cô như thì thầm, cái gì đã xảy đến với cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng mặc làm lễ Đó Cô tự hỏi. Một tương lai rực sáng.

Làm sao mới đấy mà mọi thứ đã đảo lộn. Tất cả. Ta đã mất cha, mất hai anh trai, và mất chính bản thân mình.

Trong tu viện, cô chẳng một lần nghĩ về Chúa. Vậy mà ở Đây, với người nông dân giản dị này ...

– Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh.

Lucia tiếp tục:

Cái tốt và sự nhân từ sẽ theo ta suất cuộc đời, và ta nguyện ở ngôi nhà của Chúa mãi mãi.

Rubio đăm đắm nhìn cô:

– Cảm tạ sơ!

Lucia gật đầu, không thốt được lời nào. Rồi tự hỏi, Mình làm sao thế nhỉ?

– Sơ đã sẵn sàng chưa?

Cô nhìn Rubio:

– Vâng, tôi đã sẵn sàng.

Năm phút sau họ lại tiếp tục cuộc hành trình.

Cơn mưa xối xả bất chợt đổ xuống, hai người ẩn trong một túp lều trống.

Mưa đập vào mái, vào cả bốn bên, cứ như những cú đấm giận dữ.

– Anh nghĩ cơn bão này sẽ giam chúng ta ở Đây bao lâu?

Rubio cười:

– Đây không phải là bão, thưa sơ. Nó là cái mà dân Basque chúng tôi kêu bằng sivinuti, nghĩa là cơn mưa đột ngột. Nó dừng cũng nhanh như khi nó ập xuống vậy đất đai đang khô, cần phải có mưa.

– Thật sao?

– Thật chứ! Tôi là nhà nông mà!

Trông cũng đủ biết, Lucia nghĩ bụng.

– Nói điều này sơ bỏ qua cho, tôi và sơ có rất nhiều điểm chung.

Lucia nhìn gã quê mùa cục mịch đang vênh vác và nghĩ, sẽ có một ngày. - Thật thế sao?

– Đúng thế. Tôi thực sự tin rằng, về nhiều phương diện, làm việc ở nông trang rất giống với sống trong tu viện.

Mối liên quan này vượt quá hiểu biết của cô.

– Tôi không hiểu.

– Ồ thưa sơ, ở tu viện, sơ nghĩ nhiều đến Chúa và những phép mầu nhiệm của Người, phải thế không?

– Vâng, phải vậy.

– Về mặt nào Đó, nông trang cũng là Đức Chúa. Mọi thứ xung quanh ta đều do tạo hóa. Tất cả mọi thứ mọc lên từ đất của Chúa, dù Đó là lúa mì, ô liu hay nho, táo. tất cả mọi thứ đều từ Chúa mà có, phải thế không?, Đó là phép mầu, ta nhìn thấy chúng nẩy nở hàng ngày và bởi vì ta cũng giúp chúng lớn lên, cho nên chính ta cũng là một phần của phép mầu.

Lucia mỉm cười trước giọng nói nhiệt tình của anh.

Mưa đột nhiên tạnh hẳn:

Ta lại đi được rồi, sơ ạ.

– Chúng ta sắp tới sông Duero. - Rubio nói. - Ngay phía trước ta là thác Penafiel. Ta sẽ đi tiếp đến thị trấn Puero và rồi đến Logrono, ở Đó ta sẽ gặp bọn họ.

Anh bạn cứ việc mà đến những nơi Đó, Lucia nghĩ, và chúc anh bạn may mắn. Còn tớ đi Thụy sĩ cơ.

Họ nghe thấy tiếng thác nước từ xa, khoảng nửa giờ trước khi tới nơi.

Phong cảnh Penaftel rất đẹp, nước từ trên cao đổ xuống dòng sông chảy xiết, tạo nên những âm thanh dữ dội.

– Tôi muốn tắm một chút. - Lucia nói. Phải hàng năm rồi, kể từ lần cuối cô được tắm.

Rubio Arzano ngạc nhiên nhìn cô:

– Ở Đây á?

Không, chàng ngốc ạ, ở Rome cơ.

– Vâng.

– Coi chừng nhé. Sau cơn mưa nước lớn lắm đấy.

– Không phải lo. Xin lỗi – Ồ vâng Tôi đi chỗ khác Đây, sơ bỏ quần áo ra đi ...

– Quanh đây thôi. Lucia nói nhanh. - Rừng núi thế này chắc hẳn nhiều thú dữ.

Khi Lucia bắt đầu cởi đồ, Rubio nói mà không quay lại.

– Đừng ra xa quá. Con sông này nguy hiểm lắm đấy.

Lucia đặt cây thánh giá ở nơi có thể kiểm soát bằng mắt được. Không khí trong lành buổi sớm được cảm nhận tuyệt vời trên tấm thân trần của cô. Cởi xong đồ, cô khỏa nước bước xuống. Dòng nước mát lạnh và đầy sinh lực. Cô quay lên, thấy Rubio vẫn đang nhẫn nại đi ra theo hướng khác, lưng vẫn quay lại phía cô.

Lucia mỉm cười. Nếu là bất kỳ người đàn ông nào cô đã biết, thì chắc sẽ đang hau háu nhìn.

Lucia bước ra sâu hơn, tránh những hòn đá nhọn, vừa té nước vào người vừa cảm thấy nước như muốn lôi mình đi.

Cách Đó vài sải tay, một cây nhỏ đang bị nước cuốn phăng phăng. Lucia quay nhìn và bỗng mất thăng bằng, trượt đi Cô hét lên, cảm thấy đầu mình va mạnh vào đá.

Rublo quay ngoắt lại, kinh hoàng nhìn Lucia biến mất trong dòng nước cuồn cuộn.