Chương 6: Chương 6

Editor: Qin Zồ

Uploader: Tiểu Thiếp

Lúc xuống xe, Trình Lục Dương còn “tốt bụng” dặn dò Phương Khải một câu: “Nhớ phải tự bảo vệ bản thân, đừng có không biết suy nghĩ, bị người ta ăn lại còn phải kiếm tiền thay người ta.”

Một câu danh ngôn dễ nghe êm đẹp như thế bị hắn sửa lại một chữ, khiến Phương Khải lập tức hoảng sợ.

Sao lại có cảm giác như sắp đi vào đàm rồng hang hổ gặp bà ngoại nhà Tiểu Thiện* thế này? Dường như Tần Chân thật sự là lão yêu quái chuyên hút tinh khí của người khác vậy.

(*Nhân vật chính trong bộ phim “Thiện Nữ U Hồn”)

Phương Khải suy nghĩ, hai lần trước lúc gặp Tần Chân, tuy cô chỉ mặc trang phục công sở, nhưng cũng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cho dù không phải là đại mỹ nữ xinh đẹp, thì cũng tuyệt đối có vài phần tư sắc.

Còn nếu thật sự là một bà lão, thì đó cũng là một bà lão khiến người ta cam tâm tình nguyện bị hút hết tinh khí.

Thế là Phương Khải khoái trá lái xe đi ăn lẩu, còn sợ tổng giám đại nhân lông rùa rảnh rỗi gọi điện quấy rầy anh, anh còn đặc biệt kéo đối phương vào danh sách đen – nguyên một buổi tối luôn nha, chuyện hẹn hò lần này tuyệt đối không thể bị làm phiền được!

Trong lòng Trình Lục Dương cảm thấy bất bình, vì sao Phương Khải có lẩu để ăn, còn hắn phải về nhà gọi đồ ăn?

Hắn ở căn hộ trên tầng cao nhất, tuy căn phòng được hắn thiết kế tinh tế lại có vẻ ấm áp, nhưng bởi vì căn phòng quá lớn, mà lại chỉ có một mình hắn ở, cho nên dù sao đi nữa nhìn cũng có vẻ trống rỗng.

Sau khi đẩy cửa vào, hắn ngồi xuống ghế salon, lấy một quyển tập dày từ trong ngăn kéo bàn trà ra, sau đó vừa uống nước vừa trầm tư.

Quyển tập này là do Phương Khải chỉnh lý lại giúp hắn, bên trên dán đầy những nhà hàng cũng những đặc sản của nhà hàng hắn đã từng ăn ở trong trung tâm thành phố, mà vì tính cách soi mói của hắn, Phương Khải còn đặc biệt quét lại tất cả hình ảnh rồi in ra, thế nên hình ảnh trên menu khá là rõ ràng, lớn nhỏ giống nhau.

Trình Lục Dương càng xem càng tức giận, dựa vào cái gì mà điện thoại là hắn bảo Phương Khải gọi, phí sửa chữa kia cũng là hắn tiết kiệm cho Tần Chân, vậy mà họ Tần kia mời khách lại chỉ đem toàn bộ ưu đãi dành cho một mình Phương Khải?

Lúc nãy nghe Phương Khải nhắc đến quán lẩu đó, là ở chỗ nào nhỉ? Phố dân chúng? Tuy nói nghe tên thôi cũng biết không phải món hắn thích, nhưng mà mời hay không cũng đại diện cho mặt mũi cùng tôn nghiêm của hắn đó được chưa?

Trình Lục Dương quăng menu lên ghế salon, lấy điện thoại ra gọi cho Phương Khải, kết quả một giọng nữ lạnh như băng đâm thẳng vào lòng tự ái của hắn: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy — “

Điện thoại đáng thương bị hắn vô tình ném lên ghế.

Sau đó vì trong lòng lật đật quá mức, lúc Trình Lục Dương đặt cơm đã quả quyết nói một câu: “Mỗi món đặc sản của nhà hàng mấy người đem đến cho tôi một phần!”

Đối phương bị hắn làm chấn động, “Ngại quá, tiên sinh ngài nói gì ạ? Xin hỏi ngài có thể lặp lại không?”

“Đổi lại cái lỗ tai khác cho tốt rồi đến nghe điện thoại!” Trình Lục Dương quát ầm lên với bên kia.

“…”

Một giờ sau, toàn bộ mười hai món đặc sản đã được đưa đến.

Lúc trả tiền thì tâm tình của Trình Lục Dương dễ chịu vô cùng, nhưng mà nhìn một bàn đặc sản này, hắn lại chợt phát hiện ra một vấn đề khó giải quyết – hắn quên dặn đối phương không cho cay! Cho nên mười hai món đặc sản này món nào cay món nào không, hắn hoàn toàn không biết.

Đối với một người mù màu xanh đỏ không ăn được một chút cay àno mà nói, làm sao để giải quyết cho tốt vấn đề khi mà không nhận ra được màu của ớt đây?

Ăn thử một chút? Sau đó không ngờ ăn phải ớt, lập tức uống hết hai chai nước? Uống xong rồi lại tiếp tục thử ư?

Trình Lục Dương vô cùng phẫn nộ ném đũa đi, cầm lấy di động ra ngoài tìm Phương Khải.

… Vì sao phải tìm Phương Khải? Ha ha ha, bạn cho là tổng giám Trinhg sẽ thừa nhận ngoại trừ trợ lý bé nhỏ của mình ra, hắn không tìm được ai trên thế gian này sẽ phân chia món cay với không cay cho hắn?

Mù màu thì không thể nào lái ô tô, Trình Lục Dương gọi một chiếc taxi không có khách, nhanh chóng đọc tên quán lẩu, kết qua xe mới đi được một nửa thì lại có người vẫy.

Taxi trong thành phố vô cùng nổi tiếng, chuyện đi chung xe cũng vô cùng bình thường, nhưng lúc nhìn thấy cô gái phấn son lòe loẹt dày đặc, Trình Lục Dương mặt không chút thay đổi đóng cửa xe lại, nói với người tài xế đang giật mình kia: “Xin lỗi, không đồng ý đi chung xe.”

Tài xế khó xử, “Cái đó, anh thấy tôi cũng phải kiếm ăn sinh sống đúng không?”

Trình Lục Dương không nói hai lời, rút một trăm đồng ra, tài xế sảng khoái nhận lấy, nhấn chân ga, vui vẻ đưa cường hào đi ăn lẩu.


Trong quán lẩu sương khói lượn lờ, Tần Chân và Phương Khải mặt đối mặt ngồi ở một góc nơi đại sảnh, ăn vô cùng vui vẻ.

Tính cách Tần Chân khá tốt, chỉ cần không phải giáp mặt với khách hàng hay lãnh đạo, thì có thể không kiêng kỵ mà nói này nói nọ, tuy Phương Khải có hơi hướng nội, nhưng do Tần Chân bắt chuyện nên cũng dần cởi mở, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, nói đến nóng hổi.

Tần Chân nói: “May mà có trợ lý Phương anh, tiết kiệm giùm tôi hơn ba mươi nghìn, nếu không có cú điện thoại của anh, tồi còn ngốc nghếch đi bồi thường mất thôi.”

Phương khải xấu hổ nói: “Đâu có đâu có, chỉ là nhấc tay làm phiền thôi, sao có thể nhìn cô bị lừa như thế chứ? Dù sao thì số tiền này cũng không cần cô trả, tôi cũng chỉ là…” Anh định nói là mình cũng chỉ là làm theo lời tổng giám gọi cho cô mà thôi, nhưng nói đến bên miệng chợt dừng lại, biến thành câu tiếp theo, “Tôi cũng chỉ là lo cô không rõ tình hình bị trường lái xe lừa thôi.”

Tần Chân cười sảng lãng, “Trợ lý Phương anh thật tốt, không giống tổng giám lòng dạ hiểm độc của các anh, lúc ấy tôi muốn trả góp, nghĩ dù sao anh ta cũng là người có tiền, chắc chắn sẽ không tính toán vấn đề thời gian với tôi, kết quả anh ta không thèm để ý đến tôi, quay người bước đi, giống như chỉ nói một câu với tôi thôi cũng làm ô uế miệng anh ta vậy.”

Phương Khải biết rõ mặt mũi tổng giám nhà mình có bao nhiêu gian ác, nhưng lòng dạ thì vẫn rất tốt, nếu không cũng sẽ không để anh nhắc nhở Tần Chân chuyện phí sửa chữa nên để trường lái xe chịu trách nhiệm.

Nhưng mà khoảng cách một cái bàn, anh thấy Tần Chân cười một cách thân thiện với mình, gương mặt rạng rỡ trắng nõn kia vì hơi nóng xung quanh mà đỏ ửng lên, trong đôi mắt cũng ngập nước, vừa đen vừa sáng… Không biết chuyện gì xảy ra, anh vô cùng chột dạ cúi đầu, lựa chọn không giải thích.

Lúc ăn được một nửa, Phương Khải hoàn toàn thả lỏng, vừa cười vừa nói xấu lãnh đạo của mình.

Tần Chân nói thỉnh thoảng phu nhân Lưu Trân Châu sẽ giũa móng chân ngay tại trong phòng làm việc, giũa xong thì lại ngoáy mũi, Phương Khải bị nghẹn thịt bò mắc trong cổ họng, nhổ ra không xong mà nuốt vào cũng không được.

“Nhưng chị ấy là người nói năng chua ngoa mà có tấm lòng đậu hủ2, tôi biết chị ấy vẫn rất quan tâm tôi.” Tần Chân cụng ly bia với anh, ánh mắt sáng trong suốt, rất có cái cảm giác tâm tình sảng khoái sau khi mọi chuyện đã được giải quyết hoàn toàn.

Phương Khải cảm thấy nếu cô đã thẳng thắn thành khẩn nhưu thế, thì anh cũng không nên giấu giếm giả vờ quân tử, thế là sau khi uống hết ly bia, bắt đầu nói xấu tổng giám nhà mình.

“… Nói thật thì tôi thật sự không hiểu trình độ thưởng thức của anh ấy đã phát triển như thế nào cho đến cái trình độ tuyệt thế ngày hôm nay, có một tuần ngày nào anh ấy cũng mặc âu phục màu vỏ quýt, đồng phục tennis màu xanh nhạt với cả quần áo thường ngày màu xanh da trời, mấy fans dưới tầng còn đặt cho anh ấy cái tên là – người con của cầu vòng, thế nên lần nào đi theo sau anh ấy, tôi cũng chỉ muốn đem tất đeo lên mặt…”

“… Còn nữa, cấp độ đòi hỏi của anh ấy đối với tôi đã vượt quá bất cứ loài nào trên trái đất này rồi. Không nói đến việc đi ra ngoài cũng phải là tôi đưa đón, cho dù chỉ là tập hồ sơ chỉ cần nhấc tay ra là có thể lấy thôi mà cũng phải gọi điện bảo tôi đến lất, còn một chuyện quan trọng hơn đó chính là tặng quần lót cho đứa cháu nhỏ năm tuổi nhà anh ấy, anh ấy lại có thể ép tôi đi mua! Tôi rõ ràng là một trợ lý núp bóng bảo mẫu mà. May mà tôi là nam, nếu không chỉ e là ngay cả chuyện tam bồi* cũng phải bao hết…”

(*Tức là ba loại chuyện: bồi ăn bồi uống bổi ngủ ấy mà =)))

Tần Chân cười ngặt nghẽo, đặt đũa xuống nói: “Tổng giám nhà anh năm nay bao nhiêu tuổi thế? Có đối tượng chưa?”

Phương Khải sửng sốt, nghĩ đến việc cô có tình ý với tổng giám, trong đầu gõ lộp cộp, “Ba mươi rồi, vẫn chưa có đối tượng, sao thế, cô…”

“Đừng có đoán mò, tôi chỉ muốn nói, nếu đã nhiều tuổi thế mà ngay đến một người bạn gái cũng không có, làm sao anh biết được là anh ta có tìm anh để làm chuyện tam bồi hay không?” Tần Chân nói thực mờ ám.

Nhất thời Phương Khải đỏ mặt, “Không có đâu, giới tính anh ấy bình thường mà.”

“Biết người biết mặt không biết lòng.” Tần Chân lại giơ ly bia lên, “Nào, cạn một ly, chúc anh thuận buồn xuôi gió, không bị tổng giám lòng dạ hiểm độc tâm lý độc hai tra tấn!”

Động tác này của cô hơi quá, không ngờ khiến đôi đũa rơi xuống đất, thế là lại xin lỗi đặt ly bia xuống, cúi người xuống mặt đất nhặt lên.

Một cú cúi người này lại vô cùng khủng khiếp, ánh mắt Phương khải luôn nhìn thẳng – người ngồi sau lưng Tần Chân sao nhìn giống tổng giám nhà anh vậy?

Lúc tay chân cảm thấy lạnh buốt thì người đàn ông kia từ từ xoay người lại, khẽ cười với anh, “Thật là khéo quá, trợ lý Phương.”

Cuối cùng Tần Chân cũng nhặt đũa xong, quay đầu nhìn người đàn ông bỗng lên tiếng kia, thất kinh sững sờ tại chỗ.

Trình Lục Dương nhìn thẳng vào cô, dùng vẻ mặt càng khiến người ta sợ hãi thêm cười với cô, “Tài ăn nói của Tần tiểu thư thật là tốt, thứ lỗi cho tôi mắt kém, trước đây sao không nhìn ra nhỉ? Xem ra cô với trợ lý của tôi thật đúng là một cặp trời sinh, có muốn tôi đến nối dây tơ hồng, làm mai thay hai người không?’

Tần Chân: “…”

Phương Khải: “…”

Trong quán lẩu nóng rực bỗng hạ xuống vài độ, Trình Lục Dương vẫn cười u ám như thế, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai người im lặng không nói gì kia, “Tôi còn thắc mắc, sao hai người cứ nhất kiến như cố, tái kiến sinh tình thế kia, té ra là một cặn bã nam với đê tiện nữ, trời sinh một cặp, đẹp đôi tự nhiên. Nói xấu người ta, chứng bệnh suy nghĩ chủ quan tái phát cũng không biết uống thuốc điều trị, người trong nhà các người có biết không?”

Hắn nhìn Phương Khải, “Người con của cầu vòng phải không?’

Phương Khải chỉ muốn khóc.

Hắn lại chuyển hướng sang Tần Chân, “Tìm đàn ông làm tam bồi phải không?”

Mặt Tần Chân đỏ đến tận tại.

Ngọn lửa không tên trong Trình Lục Dương giờ phút này đã bùng phát hoàn toàn, hắn lôi ra ba trăm đồng mua lấy chỗ ngồi cùng với bia tặng miễn phí, cũng không thèm để tâm xem bia kia là hàng cao cấp hay đồ dỏm, lập tức khui nắp chai rồi đưa về phía hai người, “Xin mời, song hèn kết hợp, thiên hạ vô địch! Hai người bỉ ổi đến độc nhất vô nhị, vạn người kính ngưỡng, không phải có thi nhân đã nói tu năm trăm năm mới đợi được người trong lòng sao? Tuy nói làm kẻ hèn hạ rất dễ, nhưng mà hèn hạ đến mức như các người thì cũng không dễ dàng gì, hôm nay lại còn đi với nhau thật khiến người ta không nói được gì, lại còn khóc lóc kể lể, hơn năm trăm năm may mắn cuối cùng cũng có thể đạt được rồi chứ gì nữa? Nào, chúc các người trăm năm hòa hợp!’

Cuối cùng dưới nét mặt bối rối của hai người, hắn đặt mạnh chai rượu xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” một tiếng, rồi mang mặt lạnh lùng xoay người rời đi.