Chương 29: Chương 29

Editor: Thiếp

Chúc Vân Chi ngồi trên sô pha xem tivi, chốc chốc cứ năm phút lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường, khó khăn lắm mới nghe chuông cửa vang lên, xoẹt một cái đứng bật dậy từ trên ghế, hét gọi Tần Thiên ở trong thư phòng: “Mau lên mau lên, mau ra mở cửa cho chị con đi! Chắc chắn là nó với Bạch Lộ đến đấy!”

Tần Thiên đứng dậy giữa một đống sách, vừa lấy tay cào cái đầu húi cua của mình, vừa mang dép lê đi về phía cửa, “Mỗi lần Tần Chân về, mẹ cứ làm như nghênh đón tổng thống Mĩ không bằng, rõ ràng là mẹ đối xử không công bằng!”

Chúc Vân Chi loẹt xoẹt đi từ trong phòng khách ra, cầm điều khiển TV trong tay đập lên mông Tần Thiên một cái, “Biến nhanh đi, tiểu tử anh đến cả dấm chua của chị mà cũng ăn! Đừng quên lúc trước nếu không phải chị anh bỏ cơ hội học đại học, thì làm sao anh có ngày hôm nay chứ?”

“Còn không phải là do mẹ người ta nói trường tư tốt, nên bằng mọi giá nhét con vào đó sao, nếu không thì Tần Chân sao có thể bỏ học đại học chứ?” Tần Thiên nhướng mày, “Lần nào cũng chỉ biết bảo con sai.”

“Ha, anh đang trách tôi đấy à!” Nói đến đây, Chúc Vân Chi có chút chột dạ, thế là liền đẩy Tần Thiên ra, “Nói lung tung gì không biết? Mau đi mở cửa đi!”

Tần Thiên mở cửa két một tiếng, nhìn Tần Chân với Bạch Lộ thấp hơn cậu một cái đầu ở ngoài cửa, hai tay đút vào trong túi quần, “Nửa tháng không gặp, hai chị lại lùn đi rồi sao?”

Chúc Vân Chi cầm chiếc muôi đập vào sau gáy cậu, “Tiểu tử hôm nay uống nhầm thuốc hả? Không biết lớn nhỏ gì cả!”

Tần Chân vừa cười vừa cùng Bạch Lộ đi vào nhà, sau khi đổi dép đi trong nhà, thẳng người ngưỡng một cậu em trai cao ngang với mặt biển, “Chị hỏi này, có phải em uống thuốc tăng trưởng chiều cao không đấy? Sao mới nửa tháng không gặp, đã cao hơn một cái đầu rồi? Bây giờ có được một mét tám không?”

Người nam sinh mặc áo sơ mi trắng đơn giản ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, “Nghe nói chiều cao với IQ tỉ lệ thuận, xem ra em mà không trở thành Diêu Minh* thứ hai thì thật là có lỗi với IQ của em.”

(*Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp, được mệnh danh là “người khổng lồ” với chiều cao 2,29m)

Nói xong, cậu còn vô cùng tiếc nuối nhìn Tần Chân với Bạch Lộ, như là đau lòng thay cho chỉ số thông minh của bọn cô.

Tần Kiếm Phong ló đầu từ trong nhà bếp ra, trên người còn đeo tạp dề, trong tay cầm cái nồi, lại còn không quên mỉm cười toe toét với con gái và Bạch Lộ, “Đã về rồi à?”

Trong phòng đều là mùi vị thức ăn Tần Chân quen thuộc nhất, cô hít sâu một hơi, lộ ra vẻ vui sướng tươi cười, “Vâng, con về rồi.”

Cả nhà thêm Bạch Lộ vui vẻ ăn bữa cơm trưa bất ngờ này, sau khi ăn xong lại hàn huyên một lúc, rồi Tần Chân với Bạch Lộ ra ngoài dạo phố, bàn bạc mua quà sinh nhật cho Chúc Vân Chi.

Đôi chân nhức mỏi đến rã rời mới nhìn trúng một miếng ngọc bội hạng trung, là miếng như ý óng ánh trong suốt, Tần Chân đi vào cửa hàng pha lê cẩn thận nhìn hồi lâu mới chọn ra được.

Bạch Lộ không hề chớp mắt mà đem tiền ra thanh toán, “Hôm nào đó mời tao đến Wanda ăn hải sản, miếng ngọc kia tính hai ta đều mua, mỗi người một nửa.”

Cô biết tình hình của Tần Chân, nếu hôm nay lấy tiền ra trả, chỉ e nửa tháng sau này chỉ có húp mì tôm mà sống.

Lúc ăn cơm tối, hai người đem quà ra, Chúc Vân Chi vô cùng vui vẻ, vừa trách bọn cô miếng ngọc bội kia nhất định đáng quý, không nên lãng phí tiền như vậy, vừa cười đến toe toét, cầm miếng ngọc cả nửa ngày mới luyến tiếc buông tay.

Nhiều năm qua bà luôn tiết kiệm, không nỡ mua những món đồ ngọc ngà như thế này, vì thế đến cơm cũng chưa ăn xong đã đi vào phòng ngủ, không muốn đặt ngọc bội lại vào trong hộp, nói là hôm nào đó vào chùa Chiêu Giác khai quang*, sau khi khai quang sẽ lại đeo nó.

(*Khai quang: là lễ dâng cúng Đức Phật)

Thấy bà thích miếng như ý đó như thế, ngay cả ăn cơm cứ ba câu là không rời khỏi nó, lúc rửa chén, Tần Chân nhìn dòng nước chảy ào ào mà ngây người.

Thật ra gia đình không giàu có cũng có ưu đãi của mình, như là một chuyện nhỏ thế thôi cũng đủ khiến mẹ vui vẻ. Nếu đổi lại là nhà Trình Lục Dương, chỉ sợ kiểu ngọc bội này chẳng thèm để vào mắt, chứ nói gì đến việc khiến người ta vui vẻ.

Đương lúc sững sờ, Chúc Vân Chi thấy cô thất thần không nhúc nhích, liền luyến tiếc gọi cô một tiếng: “Ngây người ra thế làm gì? Giá nước tăng cao, con tiết kiệm chút đi!”

Tần Chân dở khóc dở cười tiếp tục rửa chén, “Được rồi được rồi, mẹ lo cái gì chứ! Chút tiền nhỏ ấy mà mẹ cũng phải tức sao…”

“Chút tiền nhỏ ấy? Ngày nào cũng dùng đến mấy tờ tiền bác Mao, toàn bộ tiền đều chảy đi cả rồi!” Chúc Vân Chi trợn mắt với cô, “Đều đã là người lớn rồi, còn không biết nguyên tắc cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, để mẹ xem sau này ai chịu cưới con!”

Tần Chân vừa nghe thấy câu này thì da đầu liền run lên, còn chưa kịp nói sang chuyện khác, quả nhiên thấy mẹ bắt đầu nhắc tới vấn đề này, “Nói đến chuyện lập thất, không phải mẹ nói con, năm lần bảy lượt nhắc nhở con, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, sao đến cả bạn trai cũng chẳng chịu tìm? Mỗi lần có bạn giới thiệu với mẹ, kết quả gọi điện cho con, không phải nó bận việc thì cũng là tăng ca, chẳng lẽ con định độc thân cả đời như thế à?”

“Mẹ —“

“Mẹ nói cho con hay, phụ nữ qua hai bảy tuổi sẽ không thể lấy chồng tốt được đâu, bây giờ con cũng đã hai sáu rồi, con nói xem, mẹ lớn tuổi thế này rồi mà còn cả ngày để tâm chuyện con, con có thấy mình hiếu thuận không hả?” Chúc Vân Chi đem hội chứng mãn kinh ở phụ nữ trung niên phát huy đến sâu sắc, nhắc mãi không thôi.

Tần Chân hận không thể có trong tay mấy chiếc động cơ, kêu ầm ầm rửa bát cho xong, nhanh chóng thoát khỏi đợt tấn công thúc giục gả đi đáng sợ này.

Chỉ tiếc cô không thể trốn thoát nổi, ngay cả khi rửa bát xong, cũng bị ép ngồi xuống sô pha với Bạch Lộ nhận sự dạy bảo của Chúc Vân Chi: Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, không gả đi được sẽ bị người ta chê cười.

Tần Kiếm Phong đi dọn phòng giúp hai cô, để hai người ở trong phòng Tần Chân lúc trước, mà lúc Tần Chân cứ gục đầu không ngừng đồng ý thì bỗng di động vang lên.

Cô như nhận được đại xá chạy ra ban công nghe điện thoại, nhưng lại nghe thấy Phương Khải sốt ruột hỏi cô: “Quản lí Tần, bây giờ cô có rảnh không?”

Bị mẹ thúc giục nên đi lấy chồng thì được coi là rảnh hay không rảnh?

Tần Chân hỏi ngược lại một câu: “Có chuyện gì không?”

Phương Khải gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, nhanh chóng giải thích: “Là thế này, vừa nãy tổng giám gọi điện cho tôi, nghe như đang uống rượu, anh ấy toàn nói mê sảng. Nhưng mấy ngày nay bệnh cũ của mẹ tôi lại tái phảt, đến nửa đêm là thở không thông, tôi phải chăm sóc không thể để mặc bà ấy được. Không biết cô có thể hay không, tôi muốn cô giúp tôi đi xem tổng giám giờ thế nào rồi.”

Thân thể mẹ của Phương Khải một ngày không bằng một ngày, viêm phổi lại thêm phong thấp, lại thêm mấy tật bệnh nhỏ khác, nghiêm trọng hơn là thở không thông, thường xuyên nhập viện lúc nửa đêm.

Tần Chân cảm thấy chẳng hiểu gì, Trình Lục Dương cũng là người lớn rồi, uống rượu thì sao chứ? Vì sao cô phải đi xem?

“Có phải anh chuyện bé xé ra to không? Anh ta cũng chỉ là uống chút rượu mà…” Cô cố trấn an Phương Khải.

Kết quả là Phương Khải nôn nóng đến nỗi không nhịn được mà ngắt lời cô, “Vấn đề là anh ấy ở bên ngoài một mình, uống say đến độ không tìm được đường về nhà. Cô có biết không chứ, tới bây giờ anh ấy chính là kỳ ba* không thể nhìn thấy đèn giao thông, ỷ vào bộ dạng đẹp trai của mình, nghĩ toàn bộ thế giới đều không dám đụng vào mình, tôi sợ anh ấy lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ “đẹp” đến mức bố mẹ anh ấy cũng không nhận ra mất!”

(*Kỳ ba vốn mang nghĩa kỳ lạ, đặc biệt, sau này trở thành từ chỉ những người kỳ quặc, có hành vi quái dị, mang ý châm biếm, mỉa hai)

Tần Chân nghẹn lời, như thế nghĩa là, Phương Khải vẫn chưa biết Trình Lục Dương không phân biệt được màu sắc, cho nên không thể nào phân biệt được đèn giao thông. Hơn nữa lấy cái tính khí kỳ ba đó cho dù không bị lái xe đâm chết do đèn xanh đèn đỏ, thì cũng rất có thể vì cái miệng thúi mà chọc giận người khác, ngộ nhỡ đối phương thẹn quá hóa giận, lái xe theo nghiền nát người hắn còn có khả năng lớn hơn…

Cô chột dạ, sao lúc này lại có bản lĩnh nói ác sung sướng thế này?

Đưa mắt nhìn phu nhân Chúc Vân Chi còn nghiêm túc giáo dục Bạch Lộ trong phòng khách, cảm thấy có chút lo lắng cho Trình Lục Dương, thế là cô không hề chần chừ, sảng khoái đồng ý với Phương Khải, “Được, anh đọc địa chỉ đi, tôi sẽ lập tức đến đó.”

Đi vào nhà vơ lấy điện thoại của Bạch Lộ, Tần Chân hết sức nghiêm túc thông báo với mẹ, bởi vì bạn xảy ra chút chuyện, cô với Bạch Lộ đêm nay không thể không về.

Vất vả lắm mới kéo được Bạch Lộ ra khỏi cửa, đôi mắt nhỏ của Bạch Lộ rưng rưng cảm động đến rơi nước mắt, chỉ thiếu nước quỳ phục xuống lạy, hô to một tiếng nương nương vạn tuế.

Tiếp tục bị hack não như thế, hai người bọn cô thật sự tin lời Chúc Vân Chi nói – nếu trong vòng một năm này cô không bàn chuyện yêu đường, thì đại khái trong vòng hai năm không thể kết hôn, cũng không có cơ hội trong ba năm lo chuyện con trẻ, thế nên sau bốn năm, cô rất có khả năng trở thành sản phụ lớn tuổi, lúc sinh con cũng không thông minh không xinh đẹp, chỗ gen bị thiếu đó cứ như vậy mà di truyền lại đời sau, cuối cùng con cháu của cô với Bạch Lộ có khả năng lớn trở thành Forrest*phiên bản lỗi.

(*Forrest Gump, nhân vật chính trong bộ phim cùng tên, bị thiểu năng trí tuệ)

Sau khi ngồi lên xe, Bạch Lộ thở phào một hơi, “May mà mày nhanh trí, tìm đại cớ mà trốn đi.”

Tần Chân thắt đai an toàn vào, nhíu mày giải thích: “Không phải cớ đâu, là thật đấy, Trình Lục Dương uống rượu, ở bên ngoài một mình say khướt, không ai lo cho anh ta cả. Mau lái xe đi, tao tìm anh ta giúp Phương Khải.”

Bạch Lộ sửng sốt, “Tìm anh ta giúp Phương Khải? Phương Khải là ai, hắn ta gọi mày mày liền giúp, sao phải vội vàng giúp đỡ thế? Một thằng đàn ông uống rượu say, đó đếch phải chuyện của mày!”

Tần Chân nôn nóng, quay đầu lại trừng mắt với Bạch Lộ, “Vậy mày có lái xe hay không hả?” Ngữ khí dữ dằn, cực kỳ đáng sợ.

Bạch Lộ lười đáp lại cô, vừa khởi động xe, vừa nói vài câu, “Đồ điên! Rõ ràng là lo cho hắn ta, còn giả vờ giả vịt là giúp Phương Khải…”

Bạn thân nhiêu năm thế rồi, thần kinh căng thẳng của Tần Chân là thế nào, cô có thể không biết ư?

Dựa theo địa chỉ Phương Khải đưa, chạy đến quảng trường trung tâm thành phố thì đã là mười hai giờ đêm.

Trên đường đi, Tần Chân gọi cho Trình Lục Dương cả chục lần, Trình Lục Dương mới chậm chạp nhận, dùng ngữ khí say khướt không bình thường hỏi một câu: “Gì đó?”

Giọng nói kéo dài, như là người bị ngọng.

Cô trầm giọng quát: “Anh đang ở đâu đấy?”

Trình Lục Dương choáng váng nhìn xung quanh, “Quảng trường… Wanda? Không đúng, sao tôi phải nói cho cô biết?”

“Đứng ở đấy chờ tôi cấm nhúc nhích!” Nghe cái giọng điệu say rượu ngốc nghếch đó của hắn, Tần Chân mắng tới tấp, “Trình Lục Dương, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Đã tối lại còn ra ngoài một mình uống say đi bậy trên đường, tưởng mình đẹp trai thì toàn bộ người trên thế giới này đều hận không thể mở rộng vòng tay ôm ấm bảo vệ anh chắc? Anh có biết làm như thế nguy hiểm lắm không hả?”

Trình Lục Dương ngẩn người, như là bị cô mắng đến nỗi sợ quá không dám mở miệng.

Tần Chân không kiên nhẫn hỏi tiếp: “Vì sao anh lại uống rượu?”

Vốn không nghĩ là hắn sẽ thành thật trả lời, cô chỉ muốn biết rốt cuộc là hắn say ra nông nỗi nào rồi, ai dè người đàn ông kia lại yếu ớt nói: “Cãi… cãi nhau với bọn họ…”

Vừa nói vừa nấc cụt.

Trình Lục Dương uống say như thế trở nên vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Chớp mắt Tần Chân đã kịp phản ứng “bọn họ” trong miệng hắn là chỉ ai, rõ ràng sáng nay lúc gọi cho hắn thì hắn đang ở với bố mẹ ở nhà lớn Trình gia.

Cô lại hỏi: “Sao lại cãi nhau.”

Trình Lục Dương như là tự hỏi, sau đó khó khăn nói: “Chẳng nhớ nữa… bọn họ mắng tôi!” Âm thanh vô cùng tủi thân, nói xong còn dường như chèn thêm một câu van xin, “Cô giúp tôi mắng lại được không? Cô đanh đá như thế, nhất định có thể thắng!”

“Tôi…” Tần Chân rất muốn mắng một câu, rốt cuộc ai chửi càng đanh đá đáng sợ hơn chứ? “Được được được, anh ngoan ngoãn đợi tôi ở quảng trường không được nhúc nhích! Chờ tôi đấy, tôi lập tức đến đây! Nếu tôi tới mà không thấy anh, thì chờ đến lúc tôi tìm được anh, anh cứ đợi bị người phụ nữ đanh đá này mắng chửi đi!”

Trình Lục Dương bị dọa, yếu ớt hỏi một câu: “Thế… tôi muốn đi tiểu thì làm sao bây giờ?”

“…” Đàn ông uống say đều kém thông minh hả trời?!! Tần Chân thật muốn chết, không kiềm chế được hét một câu với đầu bên kia, “Tôi bảo anh chờ tôi ở quảng trường không đi lung tung, chứ không cấm anh đi vệ sinh!”

“Nhưng cô nói không được nhúc nhích còn gì, không được nhúc nhích không phải là không thể di chuyển một bước nào sao?” Trình Lục Dương hùng hổn bật lại cô.

“Vậy thì anh cứ mót đến chết đi!” Tần Chân phẫn nộ tắt điện thoại.

Ô tô ở trên đường cao tốc chạy như bay, Bạch Lộ thản nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Thành thật khai báo đi, khi nào thì sinh?”

“Có ý gì?” Giọng của Tần Chân vẫn còn rất tức giận.

“Ha ha, nhìn thái độ của mày với Trình Lục Dương quả thật giống mẹ với con trai quá, từ bao giờ mày giấu tao lén sinh ra một đứa trẻ hoang dã như thế? Thành thật khai báo đi!” Bạch Lộ nhìn cô như nhìn một đứa điên, “Hét đến tê tâm liệt phổi như thế, rốt cuộc anh ta với mày có quan hệ gì?”

Tần Chân quả thực không muốn để ý đến cô, liền quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ cửa xe xuống để gió tạt vù vù.

Xe chạy trên đường cao tốc, vừa mở cửa sổ, gió to thổi mạnh ập vào, tạp âm to đến mức dọa người.

Bạch Lộ tức giận hét lên với cô: “Tần Chân mày quên uống thuốc hả? Trên đường cao tốc mở cửa sổ làm con mẹ gì thế hả!”

Tần Chân không nói chuyện, điện thoại nắm chặt trong tay bỗng vang lên, cô cúi đầu nhìn, thế nhưng phát hiện lại là lớp trưởng, cho nên ngỡ nàng bắt máy.

“Tần Chân?” Đầu bên kia hỏi cô.

“Đúng thế, trễ thế này còn gọi có chuyện gì vậy?” Cô vừa kéo cửa sổ lên, vừa hỏi.

Giọng của Chương Chung Lâm rất gấp gáp, “Còn nói sao! Lúc trước Mạnh Đường gọi cho cậu cậu không nhận, cậu có biết cô Lý đã nhập viện rồi không? Bị tắc mạch máu não, ngày mai phải làm phẫu thuật! Mấy hôm nay Mạnh Đường liên tục liên hệ với cậu, kết quả điện thoại cho cậu mãi vẫn không được. Mình hỏi cậu, rốt cuộc cậu có đến thăm cô Lý không? Cô ấy sợ đến không được, bây giờ bọn mình đều ở trong bệnh viện an ủi cô ấy.”

Lập tức Tần Chân ngẩn người ra, “Cô Lý nhập viện rồi? Khi nào thế?” Cả người cô chấn động trong một lát, như là đang tiêu hóa lời của Chương Chung Lâm, “Còn nữa, Mạnh Đường gọi cho mình lúc nào? Mình không hề nhận được cuộc gọi nào của cậu ấy cả!”

“Nói bậy, vừa rồi mình còn thấy cậu ấy gọi cho cậu, sao có thể không liên hệ với cậu chứ?” Chương Chung Lâm sốt ruột, nhưng mới nói được một nửa, bỗng điện thoại bị người khác giật lấy.

Tần Chân tâm loạn như ma, bỗng nhiên nghe thấy đầu bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc: “Đến bệnh viện rồi nói sau, cô Lý sợ làm phẫu thuật, cậu tới khuyên cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ thoải mái hơn chút.”

Âm thanh kia dịu dàng trong trẻo, giống như mặt nước trong hồ ngày xuân, giống như làn gió mát trên núi cao.

Tần Chân ngẩn người, dường như không biết đáp lại thế nào.

Mạnh Đường còn bổ sung thêm một câu: “Tắc mạch máu não rất nghiêm trọng, rủi ro phẫu thuật cũng khá lớn, Tần Chân, tốt nhất cậu nên đến đây một chuyến, đỡ phải… sau này bản thân ân hận.”

Tần Chân chẳng biết mình cúp điện thoại thế nào, chỉ dùng giọng nói gần như là ở trong mơ sợ hãi nói với Bạch Lộ: “Cô Lý bị tắc mạch máu não phải nhập viện rồi, ngày mai mổ, rủi ro rất cao, không chừng không thể… không thể thành công…”

Vẻ mặt Bạch Lộ lập tức biến sắc, không nói hai lời nhấn vào chân ga, “Đến bệnh viện!”

Hôm đó họp lớp, gần như là Tần Chân chân trước vừa mới đi, cô đã đuổi theo sau lưng, nên cũng không biết rõ chuyện cô Lý nằm viện.

Mà hôm nay ân sư gặp chuyện, tự nhiên Bạch Lộ cũng sốt ruột.

Nhưng đồng thời khi ô tô chạy băng qua đường cao tốc, dựa theo địa chỉ bệnh viện Mạnh Đường đưa mà chạy như bay đến, còn có người đàn ông say khướt rất ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế ở quảng trường, vừa nghiêm túc hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa tự nói với mình không thể lộn xộn, bằng không cái người đanh đá đó sẽ đến bắt nạt hắn.

Hắn không biết uống rượu, cũng uống rất ít rượu, mà hôm nay chỉ mới uống hơi quá tí đã say mèm, đến suy nghĩ cũng giống như một đứa bé.

Trẻ nhỏ khờ dại lại đơn thuần, đối với lời hứa của người khác không hề nghi ngờ, giống như Trình Lục Dương giờ phút này, trong lòng chỉ nghĩ phải chờ phải đời, người kia dặn hắn không được chạy loạn, phải chờ cô đến đón hắn, vị tiểu thư đanh đá kia nhất định sẽ đến nhanh thôi.

Nhiệt độ về đêm hạ xuống, gió cũng chậm rãi thổi đến, hắn ngồi trên băng ghế nhíu mày, đáng thương rụt cổ lại, rồi rất nhanh lại duỗi thẳng.

Hắn sợ ngộ nhỡ vị tiểu thư đanh đá kia đến không nhìn thấy hắn, vậy làm sao bây giờ?