Editor: Thiếp | Beta: Qin Zồ
Bà thím đã đi, Tần Chân lại khôi phục trạng thái bựa cô nương trâu bò.
Đầu tiên là nhân ngày nghỉ bệnh cuối cùng cùng cô bạn chí cốt Bạch Lộ xông pha vào các cửa hàng, đỏ máu một phen, sau đó lại đến từng quán ăn bình dân bên đường.
Bạch Lộ làm kế toán ở ngân hàng, tiền lương rất khá, vô cùng khinh bỉ Tần Chân mua quần áo chỉ chọn hàng giảm giá, đến ăn cũng chỉ ăn mấy món rẻ tiền trên phố, mấy quán tốt hơn chút thì không hề đến.
Thấy Tần Chân vui sướng xách theo đống chiến lợi phẩm kia, Bạch Lộ nhịn được giễu cợt cô: “Được rồi bạn à, ba túi to đó có cộng lại cũng chẳng bằng cái khăn lụa quý của tao đâu, tao nói này, bao giờ thì mày mới có thể chấm dứt cái việc tự ngược đãi bản thân này đây?”
Tần Chân trừng mắt, “Tự ngược cái gì hả? Tao đây gọi là cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, nỗ lực thực hiện tiết kiệm lớn. Đừng có nhìn cái khăn lụa của mày đắt như thế, mày đã hỏi xem mày mang nó trên cổ nó có đồng ý không?”
Lời này nghe có vẻ quen, Tần Chân nghĩ một lát, mới kịp nhớ ra bản thân đã lấy cái câu “cô đã hỏi xem mông tôi có đồng ý hay chưa” ra dùng.
Bạch Lộ hận không thể tháo khăn xuống thắt chết cổ cô nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đập lấy vai cô, “Mày tiêu đời rồi, suốt ngày chỉ nghĩ làm sao để tiết kiệm tiền cho ba người trong nhà mày, đến nỗi ăn mặc chẳng khá hơn ăn mày là bao! Mày nói xem mày như thế, có thằng nào dám để ý mày chứ? Tần Chân õng ẹo như nước trước kia là ai thế hả? Khi đó mày còn có dũng khí theo đuổi nhân vật như Mạnh Đường cơ mà, bây giờ mà mày có thể theo đuổi được bác bảo vệ dưới lầu thì tao đây vô cùng khâm phục lòng can đảm của mày đấy!”
Mặt Tần Chân tối sầm, “Mày cố ý đúng không?”
“Tao cố ý cái gì?”
“Mày cố ý nhắc đến anh ấy!”
“Anh là ai thế? Kẻ nào là anh kia?” Bạch Lộ giả vờ hồ đồ.
“Mày có tin tao liều mạng với mày không?” Tần Chân nhét miếng bánh cầm tay trong tay vào miệng cô.
“Má nó, nước dãi! Nước dãi của mày còn dính ở trên bánh đó! Mày muốn hạ độc tao hay là thế nào hả?” Bạch Lộ nhanh tay chụp lấy tay cô, làm ra bộ oan uổng, “Chị hai à chị có thể tìm đúng trọng điểm được không? Trọng điểm của tao nào phải Mạnh Đường? Rõ ràng là tao đang nhắc mày, với trình độ của mày bây giờ chỉ thích hợp thành gia lập nghiệp với mấy chú bảo vệ, kết quả là mày lại canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên mối tình xưa mãi không đổi được đấy, mày còn trách ai nữa hả?”
Tần Chân nổi giận, xách túi lớn túi nhỏ đứng dậy bước đi. Bạch Lộ thấy cô tức giận, chỉ đành ném tiền, đứng dậy đuổi theo.
“Tần Chân!”
“Cút sang một bên!”
“Này, mày sao thế chứ! Tình bạn nhiều năm đã tan vỡ chỉ bởi cái tên Mạnh Đường thôi sao? Nhắc tới thì sao chứ? Được lắm được lắm, sau này tao không nhắc đến hắn là được chứ gì? Tao không nói đến Mạnh Đường nữa, không nói nữa!” Bạch Lộ kéo tay cô.
“Còn nói nữa tao sẽ hận mày cả đời đấy!” Tần Chân hung hăng trừng mắt với cô.
Không phải Bạch Lộ không biết cấm kỵ của cô, trước kia cũng vô cùng cẩn thận tránh nhắc hai chữ Mạnh Đường trước mặt cô, có trời mới biết hôm nay dây thần kinh nào bị chập nên mới chọc giận cô.
Nịnh nọt cầm lấy túi lớn túi bé giùm cô, Bạch Lộ vừa đi một bên vừa thở dài, “Không phải tao nói mày, đã nhiều năm thế rồi, phải sớm quên anh ta đi rồi chứ, sao vẫn cứ nhớ mãi vậy? Vết thương cũng nên đóng vảy — “
“Mày còn nói nữa à!” Tần Chân hét lên, “Còn nữa, muốn quên là quên được sao?”
“Được được được, không nói, không nói nữa! Tao đúng là không hổ đại diện vĩ đại của khoa văn mà!” Bạch Lộ dỗ cô, lại không nhịn được âm thầm sốt ruột trong lòng, qua một lúc lâu mới làm như không để ý mà nói, “Mấy hôm trước thấy trên QQ lớp trưởng nói muốn tổ chức gặp mặt bạn học, mày chuẩn bị tâm lý đi!”
“Không đi.” Tần Chân từ chối dứt khoát.
“Thôi đi nàng ơi, làm gì mà không đi? Cô Lý đã đích thân gọi mày đấy, ai bảo mày là đại biểu khóa ngữ văn của cô ấy chứ?”
Nhắc đến cô Lý, Tần Chân lại mềm lòng. Cô chủ nhiệm dịu dàng lại điềm đạm kia sau khi biết được điều kiện gia đình cô, suốt thời trung học đã coi cô như con mình vậy. Lúc nhỏ cô có bệnh là tụt huyết áp, sau khi thi vào đại học, ngày nào cô Lý cũng gọi cô vào văn phòng ăn trứng gà bổ sung dinh dưỡng.
Văn phòng giáo viên còn gọi đùa cô là cô con gái nhỏ của cô Lý.
Bây giờ cô Lý muốn gặp cô, cô nên đi hay không?
Nhất thời Tần Chân không nói gì, cả nửa ngày mới cúi đầu nói: “Tao biết mày lo lắng điều gì.”
Sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến Mạnh Đường làm gì? Còn cứ mở miệng là nhắc đến, tần suất so với lúc thi tiếng Anh cấp bốn còn nhiều hơn, không phải là muốn cô khắc phục được cái tật này, để lúc họp mặt không phải xấu hổ sao?
Bạch Lộ thấy cô ủ rũ, nhịn không được mà chọc chọ trán cô, “Tần Chân, mày có biết từ khi tao quen mày tao ghét nhất cái gì ở mày không? Mới lúc đầu mày mượn tiền tao ăn cơm tao lấy trà sữa của tao dùng nước nóng của tao mấy lần thì không nhớ, thế nhưng người kia một ngày mặc bao nhiêu bộ, khi lên bục giảng tổng cộng đi bao nhiêu bước, cho đến buổi trưa mấy lần đi vệ sinh thì mày đề nhớ rõ rành mạch, mày nói xem sao mày có thể chết não được như thế chứ? Điều cần nhớ thì không nhớ, chuyện nên quên đi thì một nửa cũng không quên được, tao thật sự muốn bổ đầu mày ra xem nơ ron mày lớn lên thế nào!”
Tần Chân mệt mỏi đáp: “Kiểu người không tim không phổi như mày không thể hiểu nổi cô nương tốt có tình có nghĩa như tao đâu!”
Bạch Lộ thật sự muốn thuận tay đẩy cô ra giữa đường vì dân trừ hại.
Ngày thứ hai, Tần Chân về công ty báo tin trước, sau đó mang quần áo đến tiệm giặt thì trông thấy áo khoác màu đen của Trình Lục Dương đang ở đây.
Lưu Trân Châu rót nước trong phòng trà, lúc đi ra thì vừa thấy cô xách túi giấy trong tay đi về phía thang máy, cầm ly lên chỉ chỉ: “Cái gì kia?”
“Áo của tổng giám Trình ạ.” Tần Chân thành thật trả lời.
Lưu Trân Châu phụt nước trà, “Cô được lắm, rất có tiền đồ đó! Từ lúc nào đã biết cách tặng quà cáp rồi?”
“Không phải là quà tặng, mà là áo của tổng giám Trình, đã mặc rồi!” Tần Chân nhấn mạnh vào ba chữ sau.
Lưu Trân Châu híp mắt, hoài nghi hỏi: “Áo của tổng giám Trình sao lại ở chỗ cô?”
“…” Nhất thời Tần Chân cứng họng, nhưng rồi lại nhanh chóng đưa mắt nhìn đồng hồ, “A, đến giờ rồi, nếu không đi sẽ lại bị tổng giám Trình mắng mất!”
Chạy xa rồi mà vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của phu nhân Lưu Trân Châu, lông tóc Tần Chân dựng đứng lên cảm thán thì ra lãnh đạo trực tiếp của mình lại là sói đội lốt gái già.
Ngồi xe buýt đi đến dưới tòa nhà La Lune, dù sao thì trung tâm thành phố sáng nào cũng kẹt xe, đi taxi cũng chẳng nhanh hơn xe buýt là bao.
Tần Chân mang theo túi giấy ngồi trên xe mà ngẩn người, tầm mắt dừng trên mấy chữ nước ngoài nho nhỏ màu bạc thêu trên cổ áo, bắt đầu vô vị ngồi đoán xem rốt cuộc là tiếng Pháp hay là tiếng Đức.
Cô từng một lần chọn ngoại ngữ làm chuyên ngành, bởi vì miệng lưỡi nhanh nhẹn, từ tiểu học đã biết chuyện, cứ đến tiết mục cuối năm là cô lại nhất định bắt chước cho được một đoạn ngắn đặc sắc nhất trong tiểu phẩm rồi diễn lại, khiến người trong nhà cười ha ha.
Bà ngoại Tần Chân lúc còn trẻ đã từng học tiếng Nga, rất thích kéo cô vào học cho được. Cô cũng vô cùng phối hợp mở miệng nói “a chúc bà ngoại mạnh khỏe” hoặc là “bà ngoại à con rất sùng bái bà đó nha nha nha”, bà ngoại vừa cười vừa chọc chọc trán cô, cuối cùng nói một câu: “Nha đầu nhà ta nên học ngoại ngữ, sau này lên đại học phải nghe bà ngoại đấy, con có thiên phú ngôn ngữ, có lẽ là di truyền từ ba ngoại con!”
Chỉ tiếc rằng ngay đến cánh cửa đại học cô cũng không bước chân vào nổi, lúc nhận giấy báo liền nhốt ở nhà khóc cả ngàu, sau đó bình tĩnh tiếp nhận quyết định của ba mẹ – thôi học đại học, đem cơ hội đi học chuyển cho cậu em trai thông minh của cô.
Lúc đó bà ngoại đã qua đời, không còn ai xoa đầu cô, cười híp mắt khen cô có thiên phú ngoại ngữ. Cô cất giấu đoạn hồi ức thời thơ ấu ngây ngô đó, ngược lại đâm đầu vào xã hội phức tạp, ngay khi Bạch Lộ với những người bạn phổ thông vui vẻ bước vào cửa trường đại học, cô lại thờ ơ với tất cả mọi người học cách thích ứng với xã hội, một người từng kiêu ngạo như thế, bây giờ lại đem mình hòa vào cuộc sống của người thường.
May mà em trai thiên tài không phụ sự mong đợi của mọi người, bắt đầu từ cấp một đi lên đã vượt khó giành được nhiều giải thưởng Olympic, thi Anh văn nhận rất nhiều giải, lên cấp hai thì còn dữ dội hơn, được giải nhất toàn quốc môn Vật Lý.
Vì thế mà Tần Chân cũng bình thường trở lại, trước đó em trai cũng khóc lóc muốn cô lên đại học, cô thì ỷ mình lớn tuổi, đem cơ hội nhường lại cho cậu, có trời mới biết cô ra quyết định này phải mất bao nhiêu dũng khí.
Được rồi được rồi, Tần Chân cũng không chịu thua kém đâu.
Trung tâm buổi trưa nắng rọi khắp nơi, thời tiết ấm áp, người trên xe buýt đều thiu thiu ngủ, Tần Chân cũng xuất thần nhớ lại đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Xe buýt dừng lại ở trạm, có người lên xe, lúc đi đến gần cô bất thình lình hỏi: “Xin hỏi có thể chuyển túi giấy đi được không?”
“A, được — “Tần Chân sực tỉnh, vội vàng cầm lấy túi giấy ở chỗ ngồi bên cạnh lên, ngẩng đầu cười với người kia một cái. Nhưng khi ý cười còn chưa đến bên mắt, cô đã ngẩn người.
Giống như bầu trời ấm áp vừa rồi đột nhiên sụp xuống, thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang.
Trên xe buýt ồn ào như thế, còn phát đi phát lại mấy bài hát không nổi tiếng nhưng mọi người từ trong phố lớn đến ngõ nhỏ ai ai cũng thuộc. Nhưng mà bên tai Tần Chân bỗng không có âm thanh gì, ong ong cả lên, giống như có ai đó đã rút hết toàn bộ chân không đi, thế nên không có âm thanh gì có thể truyền được đến tai cô.
Cô nắm chặt túi giấy đựng áo khoác, cứ thế kinh ngạc nhìn người trước mắt, sau lại chậm rãi thốt ra hai chữ: “… Mạnh Đường?”
Hai chữ ngắn ngủi này dường như rút hết toàn bộ sức lực của cô, tên của anh rõ ràng đã làm bạn với bảy năm thanh xuân của cô, thậm chí còn theo cô từ cái thởu còn thắt bím tóc công chúa ngây thơ, giống như bài hát ngày nào đó cô đứng trước gương tập luyện từ lúc không được cho đến lúc thuộc làu.
Nhưng mà bây giờ, lại một lần nữa nói ra hai chữ này, thế nhưng cổ họng cô khô khóc, yết hầu đắng chát, giống như xác ướp chôn thật sâu dưới lòng đất đang dần rút hết máu thịt toàn thân, từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân, không nơi nào có thể nhúc nhích được.
Cô trơ mắt nhìn người thiếu niên trong giấc mơ của cô đang xuất hiện trước mặt cô với phong thái của một người đàn ông, mang theo ánh mắt vẫn sạch sẽ dịu dàng như trước, ngũ quan anh tuấn không hề thay đổi.
Thế là cô lập tức nhớ lại mình trước đây lòng nặng tâm tư thiếu nữ rất thích viết vào nhật ký những câu như thế này: Anh đứng dưới ánh nắng sáng trong, một bên được ánh mặt trời hắt lên trong trẻo mà mềm mại, tôi cứ đứng vậy mà nhìn anh, cảm giác như có người tiêm vào người tôi ánh nắng mặt trời vậy. Rõ ràng là buổi sáng trời đông giá rét, bên ngoài còn có tuyết rơi, ấy vậy mà trong lòng tôi như có ông mặt trời nhỏ, tỏa ánh sáng không gì ấm áp bằng.
Khí chất của gái khoa văn thật là đáng sợ, vô số ý nghĩ lộn xộn trong đầu như bột rây rơi xuống trước mặt, một khi đã rơi liền không ngừng cọ xát dây thần kinh, khiến mắt cô hoa cả lên, tâm thần bị khuấy động.
Mà giờ phút này đây, Mạnh Đường đứng trước mặt cô, mặc áo dệt kim màu xám lại khiến cô nảy sinh cảm giác chói mắt.
Giống như cả người đều phát sáng vậy.
Ngay cả răng cũng va lập cập vào nhau, máu gào thét chạy vể tìm như điên.
Thình thịch, thình thịch.
Gặp lại đột ngột như này là sao đây?
Mà trong khoảnh khắc ngắn có thể dùng từ chốc lát để hình dung thì đối với cô lại giống như đã trôi qua nhiều thế kỷ, thì cô nghe thấy người đàn ông trước mặt dùng âm thanh mát lạnh dịu dàng thậm chí chứa vài phần ý cười nhạt kinh ngạc nói với cô: “Cô quen tôi sao?”
Ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, tất cả đều đẹp đến mức không chân thực.
Còn Tần Chân ngồi nguyên tại chỗ, cô là người không hề sợ lạnh vậy mà lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị lạnh thấu xương.
Giống như sấm giữa trời xanh, giống như rơi xuống hố băng, giống như bị nhồi máu cơ tim, giống như bị tắc động mạch.
_(Vì ko muốn làm ảnh hưởng đến mạch truyện nên xin chú thích ở cuối chương:” > Đầu chương có từ “bựa cô nương”, nhưng thật ra gốc là “tháo hán tử”, dùng để chỉ những cô nàng có mở ngoặc kép dũng khí gan dạ đóng ngoặc kép, vì cũng bưa như nhau nên xin edit lệch một tí, mong không bị ném đá:” _