Chương 50: Kết thúc?

Lúc này, một học sinh nổi danh của Đông Tinh Võ Đại bỗng lên tiếng:

"Không chừng Vân Thần kia chỉ đang đứng yên tại chỗ?"

"Nếu vậy thì mọi chuyện dễ hiểu hơn!"

Hướng Hạ nghe vậy, liền gật đầu đồng ý:

"Đúng rồi, ta cũng không nghĩ ra, nhưng điều đó có thể xảy ra."

Có lẽ trong nhóm 2, sau khi thấy sức mạnh của đám Tiềm Uyên ngư nhân, một số thành viên sợ hãi không dám tiến lên. Họ có thể đứng im để tránh đối đầu, giảm khả năng gặp phải kẻ thù và giữ cho bản thân an toàn.

Lúc này, Trần Nham tự hỏi:

"Nhưng liệu Vân Thần có thực sự chọn cách đó sao?"

Anh ta không tin rằng Vân Thần là kiểu người sợ nguy hiểm mà dừng lại.

Đinh Trang vội nói:

"Không cần nghĩ nhiều, chúng ta tranh thủ tiếp tục tiến lên! Hiện tại khu vực chúng ta đã quét mới được hơn 1.000 m². Có lẽ đã bị người khác bỏ xa rồi!"

...

Trong khi đó, Vân Thần sử dụng Thanh Phong Bộ, không hề do dự tiến sâu vào làng chài. Trên đường, hắn đã giết hơn mười con Tiềm Uyên ngư nhân, quét sạch hơn 3.000 m², tương đương với nửa sân bóng.

"Nếu không bị những công trình và đống hài cốt cản đường, ta có thể tiến nhanh hơn nhiều!" Vân Thần lẩm bẩm khi quan sát đống phế tích.

Trong lúc giao chiến với đám Tiềm Uyên ngư nhân, Vân Thần nhận ra một đặc điểm của chúng: chúng có sức mạnh lớn nhưng tốc độ lại chậm. Có lẽ do chúng không quen chiến đấu trên đất liền. Với khoảng cách đủ xa và việc sử dụng "Vạn Kiếm Bảo Khố" để đánh từ xa, việc tiêu diệt chúng trở nên dễ dàng như cắt dưa chặt củi.

Đột nhiên, Vân Thần cảm nhận được một luồng khí tức phía sau. Hắn lập tức dừng bước và quay lại, nhưng chẳng thấy ai cả.

Nhíu mày, Vân Thần kích hoạt "B cấp chủ động võ kỹ, Nhạy bén cảm giác". Lập tức, phạm vi mấy chục mét quanh hắn trở nên rõ ràng. Hắn nhanh chóng phát hiện một người đang ẩn nấp trong con hẻm phía sau.

"Haha... hơi thở quá lớn!" Vân Thần cười khẽ. Rõ ràng, người này đã hao tổn quá nhiều sức lực khi cố gắng theo kịp hắn.

Nhìn thấy tình hình, Vân Thần hiểu ngay ý đồ của kẻ này: Hắn muốn theo sau để hưởng lợi mà không phải động tay động chân, chỉ cần đi theo sau và tránh nguy hiểm, nhưng vẫn được cộng điểm quét sạch khu vực.

"Chơi gian thế này, chẳng lẽ máy truyền cảm không phát hiện ra sao?" Vân Thần nhíu mày. Hắn không muốn ai đó hưởng thụ thành quả của mình một cách dễ dàng.

Ngay sau đó, giọng nói của trí tuệ nhân tạo vang lên trong tai nghe của hắn:

"Thông báo: phát hiện hành vi gian lận, lập tức hủy bỏ tư cách khảo hạch của những thành viên sau đây."

Ngay sau đó, tên của năm, sáu người bị công bố, trong đó có kẻ đang theo dõi Vân Thần. Hắn lập tức sụp xuống, mặt xám ngoét. Vân Thần thấy vậy, chỉ khẽ cười:

"Đáng đời! Báo ứng nhanh quá!"

Sau đó, giọng trí tuệ nhân tạo lại vang lên:

"Khảo hạch hiện tại phát hiện hành vi tổ đội. Tuy tổ đội không phải gian lận, nhưng nếu chỉ bám theo mà không tham gia chiến đấu, thành tích sẽ bằng 0. Còn nếu hợp tác cùng đồng đội, thành tích sẽ giảm một nửa. Để có kết quả tốt nhất, thành viên tự tin vào thực lực nên hành động độc lập."

Nghe vậy, Trần Nham và Đinh Trang đều sững sờ. Cả hai đều tính toán rằng chỉ cần tổ đội thì ai cũng được chia điểm. Nhưng hóa ra, không phải như vậy!

Lúc này, Trần Nham nhìn Hướng Hạ và những người khác rồi bất đắc dĩ nói:

"Nghe rồi đấy, nhóm chúng ta khó mà tiếp tục cùng nhau."

Hướng Hạ mặt tái nhợt, líu lưỡi nói:

"Nhưng... Trần ca, nếu ngươi không dẫn dắt, chúng ta phải làm sao?"

Trần Nham vò đầu, đáp:

"Nếu có lòng tin, các ngươi tiếp tục khảo hạch. Nếu không, hãy ở lại chờ cứu viện hoặc rời khỏi."

Nghe vậy, Hướng Hạ mặt đơ cứng, còn Đinh Trang nói thêm:

"Ta cũng phải hành động một mình!"

Hướng Hạ nghẹn ngào:

"Hai vị đại ca, không thể đối xử với chúng ta thế này..."

Ngay lúc đó, giọng nói từ tai nghe vang lên:

"Khảo hạch đã hoàn tất, mời các thành viên rời sân."

Cả nhóm Trần Nham, Đinh Trang và Hướng Hạ đều ngơ ngác:

"Đã hoàn thành sao?"

Đinh Trang nhìn đồng hồ rồi nói:

"Mới chỉ hơn nửa giờ thôi mà..."

Trần Nham tức giận đấm tay xuống đất:

"Quỷ thật rồi!"

Không ngờ khảo hạch kết thúc nhanh như vậy, cơ hội nâng điểm cũng bị vụt mất!

Ngay sau đó, trên bầu trời hiện lên một màn sáng lớn, hiển thị bản đồ toàn bộ khu vực khảo hạch. Trên đó có 30 điểm xanh, đánh dấu vị trí hiện tại của các thành viên. Đa số bọn họ chỉ quanh quẩn gần lối vào, chứng tỏ nhiều người đã sợ hãi ngay từ đầu.

Ở khoảng cách xa nhất, có một điểm sáng màu lam đang nhấp nháy. Mọi người tò mò nhìn vào và thắc mắc:

"Người đó là ai?"

Trần Nham lẩm bẩm:

"Chắc không phải là..."

Đinh Trang cũng ngạc nhiên, hỏi:

"Ngươi nghĩ điểm sáng đó là Vân Thần sao?"

Hướng Hạ nghe thấy hai người bàn luận, vội vàng chen vào:

"Cái gì? Các ngươi định nói rằng điểm sáng xa nhất kia là Vân Thần sao? Làm sao có thể chứ!"

Đúng lúc đó, âm thanh thông báo thành tích vang lên:

"Hạng nhất: Vân Thần, số lượng hung ma tiêu diệt đơn độc: 19 con, hợp tác: 0 con, diện tích quét sạch: 7.270 m², cống hiến: 89,1%."

"Hạng hai: Cổ Uyển Uyển, số lượng hung ma tiêu diệt đơn độc: 3 con, hợp tác: 5 con, diện tích quét sạch: 580 m², cống hiến: 7,23%."

...

Nghe thấy thành tích được công bố, Hướng Hạ và cả đám người đều cứng đơ như tượng. Không chỉ bọn họ, mà tất cả thành viên tham gia khảo hạch đều bàng hoàng đứng chôn chân.