Mười mấy phút qua đi.
Nhìn ba người Lục Anh Tài Bạch Ánh Tuyết Lý Vận ba người ngã trên mặt đất, Vân Thần xoa xoa cái trán đang nhễ nhại mồ hôi, thở dài một hơi.
“Ba người này đồng thời tấn công mà ta muốn không cầm kiếm đánh thắng bọn hắn, thật là có chút mệt mỏi!”
Vân Thần cảm khái nói.
【Vân Thần】
【tu vi:17/30 trạng thái mệt nhọc】
Kỳ thực ba người Lục Anh Tài thực lực của họ không kém!
Ở trong ba người, vậy mà lại thấy được uy thế chiến đấu bừng bực!
Thiên phú chức nghiệp võ đạo của Lục Anh Tài là võ giả thẻ đạo, hạn mức cao nhất là cấp B, độ khó tu luyện là cấp D.
Phối hợp với võ kỹ bị động của Lục Anh Tài 【cảm giác nhược điểm】tạo nên được hiệu quả nổi bậc.
Mà võ kỹ 【Hàn Băng Thứ】của Bạch Ánh Tuyết phát ra băng thứ hướng vào địch nhân, tốc độ và uy lực mạnh mẽ phi thường.
Lúc này, Lý Vận ngã trên mặt đất, tự lẩm bẩm:
“Không thể tin được, gia hỏa Vân Thần này quá nghịch thiên!”
Lục Anh Tài thở hổn hển nói:
“Quá mệt!”
Bạch Ánh Tuyết lại đổ xuống bên chân Vân Thần, miệng lẩm bẩm phát ra những âm thanh không rõ ràng cho lắm.
【Đinh, cảm nhận được cảm xúc tâm phục khẩu phục của ba người, bạo kích thu hoạch được điểm tu vi】
Vân Thần lúc này nhìn về phía tu vi của ba người Lục Anh Tài, có chút kinh hỉ:
“Hạn mức cao nhất tu vi của ba người bọn họ lại tăng lên!”
Sau khi cùng Vân Thần đối luyện, ba người Lục Anh Tài đối với võ đạo lại có cảm ngộ.
Không chỉ có độ thuần thục võ kỹ được nâng cao, mà ngay cả tu vi bọn hắn cũng được kéo theo nâng cao!
Đối với võ giả mà nói, cách để nâng cao thực lực nhanh nhất là được cường giả chỉ điểm.
Thực lực của đối phương vượt qua bản thân càng nhiệt, thì sẽ tiến bộ càng nhanh.
Đồng thời, Vân Thần có thể trong quá trình đối chiến cùng bọn hắn, thu hoạch được điểm cảm xúc bạo kích!
Có thể nói, tu luyện ngày hôm nay đối với bốn người bọn hắn mà nói là thu hoạch tràn đầy.
Lúc này Vân Thần vỗ vỗ tay, nói ra:
“Tốt! Chúng ta nghỉ ngơi một hồi, lại tiếp tục!”
Lục Anh Tài, Lý Vận, Bạch Ánh Tuyết: “...”
Lúc này Chung Lâm kinh ngạc nhìn Vân Thần, nói ra:
“Tại sao ta cảm giác, đồng học Vân Thần giống như lại biến cường?”
Lúc này Hiệu trưởng Lý Tùng lại nhìn bốn người, tự lẩm bẩm:
“Võ đạo khảo hạch năm nay, Cao trung số 1 Tô Hải chúng ta có hi vọng càng ngày càng lớn!”
Đôi mắt đẹp của Tô Thanh lại đang nhìn chằm chằm Vân Thần, môi anh đào khẽ nhếch.
….
Thời gian rất nhanh liền trôi qua.
Rất mau thời gian liền tới một ngày trước khi võ đạo khảo hạch bắt đầu.
Tại nơi tu luyện.
Chủ nhiệm lớp ban 1 Chung Lâm cầm một phần văn kiện, đẩy cửa tiến vào.
“Đám đồng học, hãy tạm dừng một lát, ngày mai là ngày võ đạo khảo hạch bắt đầu, ta sẽ nói cho các ngươi rõ một chút!”
Đám người Vân Thần đều dừng việc đang làm, đi đến bên cạnh Chung Lâm, bắt đầu cả bọn nghe hắn giảng giải.
Sau mười mấy phút, đám người nghe xong quá trình của võ khảo tự chủ năm nay, nhao nhao rơi vào trầm mặc.
Chung Lâm đẩy đẩy kính mắt, nhìn đám người, nói ra:
“Chư vị, ta biết sau khi các ngươi biết được tin tức này sẽ hơi kinh ngạc, kỳ thực ta cũng vậy.”
“Võ đạo khảo hạch tự chủ năm nay, tại tỉnh Giang Nam do quân đội tổ chức, hạng mục khảo thí là: săn giết hung ma!”
“Hung ma lần này không phải là dùng hung ma được huấn luyện mà chính là hung ma hoang dại chân chính!”
“Địa điểm tại tỉnh Giang Nam hướng Đông Bắc trấn Diêm Sơn, có khả năng là mọi người không biết, trấn Diêm Sơn bị hung ma chiếm cứ vốn là một cái trấn nhỏ, đầu năm nay mới bị liên bang thu phục qua nhưng trên cơ bản vẫn là một nơi hoang vu.
“Vì để cho thí sinh trải nghiệm tràng cảnh tác chiến chân thật nhất, cho nên đặc biệt lựa chọn trấn Diêm sơn.”
Chung Lâm giải thích.
Lúc này Lục Anh Tài nói ra:
“Ngài chủ nhiệm, thực chiến cùng hung ma rất nguy hiểm, vậy bên phía võ đạo khảo hạch có biện pháp gì bảo vệ an toàn cho chúng thí sinh?”
Chung Lâm trầm mặc phút chốc, nói ra:
“Võ đạo khảo hạch tự chủ lần này, có thể bị thương nghiêm trọng hoặc thậm chí là tử vong, cho nên trước đó võ khảo đã chính thức tuyên bố: môn sinh tham gia phải ký kết hiệp nghị.”
Chung Lâm xuất ra bốn phần hiệp nghị.
Đám người Vân Thần liền trầm mặc.
Võ đạo khảo hạch tự chủ, tham gia có thể sẽ chết?!
Những năm qua cũng không có tần khốc như vậy!
Lúc này Chung Lâm lại nói:
“Các ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Ta muốn nói là, trường học mặc dù rất coi trọng võ khảo lần này, nhưng càng coi trọng sự an toàn của các ngươi hơn!”
“Nếu như trong lòng các ngươi cảm thấy không nắm chắc, ta đề nghị rút khỏi võ khảo tự chủ lần này!”
“Dù sao sang năm còn có cao khảo! Nếu như lần này coi như không tham gia võ đạo khảo hạch tự chủ thì lấy thực lực của các ngươi, tham gia cao khảo nhất định sẽ cầm tới thành tích không tệ!
Chung Lâm vừa dứt lời, đem bốn phần hiệp nghị đưa cho đám người Vân Thần.
“Các ngươi cố gắng suy ngẫm lại đi, cũng nên cùng người trong nhà thương lượng qua một chút!”
Đám người tiếp nhận hiệp nghị, nhao nhao rời khỏi nơi tu luyện.
Trước khi đi, Chung Lâm gọi Vân Thần lại.
“Đồng học Vân Thần, ngươi chờ một chút.”
Vân Thần hỏi:
“Thế nào Chung lão sư?”
Chung Lâm đẩy đẩy kính mắt nói:
“Ngươi nghĩ như thế nào?”
Vân Thần cười cười nói:
“Ta sẽ tham gia.”
“Mẹ ngươi bà ấy sẽ đồng ý sao?”
Vân Thần nói ra:
“Cuộc đời của ta, ta sẽ tự mình quyết định!”
Chung Lâm gật gật đầu, nói ra:
“Kỳ thực thực lực của ngươi đã vượt ra phạm trù của học sinh cao trung bình thường, võ đạo khảo hạch tự chủ lần này đối với ngươi mà nói, không có nguy hiểm quá lớn.”
“Chân chính chiến đấu cùng hung ma, cũng giúp ngươi nhận biết được thực lực sơ bộ của chúng, đối với ngươi mà nói lợi nhiều hơn hai!”
Vân Thần gật gật đầu.
Chung Lâm lúc này cười nói:
“Ta và hiệu trưởng còn lo ngươi sẽ do dự, hiện tại xem ra, là ta đã quá lo lắng.”
Dứt lời, ánh mắt Chung Lâm trịnh trọng nói:
“Đồng học Vân Thần, ngươi phải cố gắng lên!Thay Cao trung Tô Hải chúng ta xả giận!”
Nguyên lai là vài chục năm nay, thành tích của Cao trung số 1 Tô Hải đều chỉ thường thường không có gì nổi bậc.
Dẫn tới tài nguyên mà trường học có thể cầm tới càng ngày càng ít!
Nếu như lần này, Vân Thần có thể cầm tới danh ngạch của các trường võ đại top 5 trở lên, đối với Cao trung số 1 Tô Hải mà nói, là một cơ hội chuyển mình!
Vân Thần gật gật đầu:
“Ta sẽ tận hết khả năng!”
….
Tại tiệm cơm Kim Ninh, từng phút từng giây đang trôi qua.
Lục Anh Tài ngồi bên trong gian phòng của mình đang cùng Vương Dung đàm luận cái gì đó.
Lý Vận cũng ở trong phòng của mình nhưng lại đang cãi lộn cùng gia gia Lý Tùng.
Bạch Ánh Tuyết cũng ở trong phòng đang cùng phụ thân Bạch Khởi gọi điện thoại, thần sắc rất nghiêm túc.
Ban đêm, mười điểm.
Vân Thần nằm ngốc trệ ở trong phòng, nhàm chán, chuẩn bị đi xuống lầu.
Đi ngang qua gian phòng Lý Vận, nghe được bên trong có tiếng cãi vả, Vân Thần cảm khái một tiếng, lắc đầu.
Lý Vận là huyễn võ, thực lực cá nhân trong bốn người bọn hắn là yếu nhất.
Xem ra gia gia của nàng cũng không rất ủng hộ nàng ta tiếp tục tham gia võ khảo tự chủ.
Bất quá dựa vào tính tình của Lý Vận, không thể nào nàng ta lại từ bỏ cơ hội này đâu…
Vân Thần đi vào bên dưới tiệm cơm Kim Ninh, đi vào một chỗ bên cạnh suối phun.
Tại một bên suối phun, Vân Thần phát hiện có một thân ảnh quen thuộc.
“Ánh Tuyết?”
Chính là Bạch Ánh Tuyết, nàng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh suối phun, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mặt trăng.
Bạch Ánh Tuyết nghe được tiếng kêu của Vân Thần, trợn to đôi mắt long lanh hút hồn, nhìn qua Vân Thần:
“Vân Thần?”
Vân Thần ngồi bên cạnh Bạch Ánh Tuyết, hỏi:
“Ngươi đã có quyết định ổn thỏa chưa?”
Bạch Ánh Tuyết gật gật đầu:
“Ta sẽ tham gia.”
“Bạch thúc đồng ý?”
“Đồng ý.”
Lúc này Vân Thần chú ý đến hai bàn tay của Bạch Ánh Tuyết.
Một đôi tay trắng nõn thon dài, đặt bên trên đầu gối, có chút nắm chặt.
Vân Thần nói ra:
“Khẩn trương sao?”
Bạch Ánh Tuyết nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run lên, nói:
“Có chút.”
Lập tức, Bạch Ánh Tuyết lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
Bầu trời đêm, ánh trăng chiếu rọi chính mình.
“Vân Thần, ánh trăng thật đẹp.”
Bạch Ánh Tuyết đột nhiên mở miệng nói ra.
Vân Thần ngẩng đầu nhìn lại, gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy.”
Ánh trăng rọi chiếu đến đôi mắt của Bạch Ánh Tuyết, làm cho nó thêm long lanh đẹp đẽ, còn gợi ra sự thanh tịnh mang một chút mang mác buồn của nỗi niềm bị cô lập:
“Trên mặt trăng tột cùng có cái gì? Thật là muốn đi xem.”
Cái thế giới này, nhân loại còn chưa phát minh ra vệ tinh hoặc hỏa tiễn, lại càng không nói có người lên mặt trăng.
Bầu trời đối với nhân loại mà nói thì vẫn như cũ, rất thần bí.
Vân Thần cười cười, nói ra:
“Một ngày nào đó, nhân loại sẽ đi đến mặt trăng.”
“Không chỉ là mặt trăng, còn đi tới được chốn tinh thần đại hải rộng lớn hơn.”
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Lý Vận:
“Ta không có quấy rầy hai vị chứ?”
Vân Thần cùng Bạch Ánh Tuyết quay đầu nhìn lại, là hai người Lục Anh Tài cùng Lý Vận!
Chỉ thấy trên mặt hai người mang theo vài tia mệt mỏi, nở nụ cười.
“Đã trễ như vậy rồi, làm sao các ngươi cũng xuống?”
Lục Anh Tài cười nói:
“Bên trong phòng quá buồn bực, đi ra ngoài hít thở không khí một chút!”
Vân Thần nhìn về phía hai người hỏi:
“Các ngươi đã suy nghĩ xong chưa?”
Lục Anh Tài cùng Lý Vận liếc nhìn nhau,hai người cùng lúc xuất ra bản hiệp nghị võ khảo tự chủ.
Phía trên, đã viết hai người tham dự.
“Nói đùa, cố gắng lâu như vậy, làm sao có thể bị dọa lui bước bởi chút chuyện nhỏ này được!”
Lý Vận ôm ngực nói ra.
Lục Anh Tài lúc này cười nhạt nói:
“Ta cùng Lý Vận đều nhớ rõ, đã đều cố gắng tới hôm nay, sao có thể nói bỏ là bỏ?”
Vân Thần nghe vậy, gật đầu nói:
“Tốt, vậy bốn chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Bốn người vươn tay, xếp chồng lên nhau.
Bạch Ánh Tuyết nhìn chằm chằm Vân Thần, cười nói:
“Đại mãnh nam, chẳng lẽ không nói một câu cổ động sĩ khí cho chúng ta sao?”
Vân Thần cười khổ, suy tư chốc lát nói:
“Ta thật không nghĩ ra lời gì để nói… Vậy liền chúc chúng ta vĩnh viễn không chết đi!”
Vân Thần nói lời này làm cả ba đều bật cười.
Lý Vận nhổ nước bọt nói:
“Nào có ai ủng hộ sĩ khí như này?”
Lục Anh Tài vừa cười vừa nói:
“Ta lại cảm thấy câu này không tệ. Liền chúc chúng ta vĩnh viễn bất tử!”
Bốn người đồng thanh:
“Vĩnh viễn bất tử!”
…
Ngày thứ hai, lúc 9h sáng.
Bên ngoài trấn Diêm Sơn, đã tụ tập người ra vô tấp nập.
Xe buýt của Cao trung số 1 Tô Hải chậm rãi dừng ở ven đường, bốn người Vân Thần chậm rãi đi từ trên xe xuống.
Võ khảo tự chủ, sắp bắt đầu!