Chương 5: Lục Khinh Hòa

Lục Thánh nhịn không được mà cảm thán: "Quả thực nghịch thiên! Nhẹ nhàng thoải mái liền đạt được kinh nghiệm cả đời của người khác cả đời, nếu như đây không phải là nằm mơ thì tốt biết bao!"

Chính là bởi vì đang nằm mơ, cho nên vô luận phát sinh chuyện gì không thể tưởng tượng nổi thì đều có vẻ bình thường.

Lại nói chuyện này cũng rất kỳ quái, Lục Thánh rõ ràng đã ý thức được mình đang nằm mơ nhưng vẫn không tỉnh lại được.

Lúc này tên tang thi vừa mới bị Lục Thánh một chiêu miểu sát kia cũng đã bắt đầu phong hóa, trên người nó cũng toát ra một luồng khói đen tiến vào thân thể Lục Thánh.

Lục Thánh nhanh chóng hấp thu một phần trí nhớ này, nhưng nó lại làm cho hắn có chút thất vọng.

Tang thi đội mũ bảo hiểm khi còn sống chỉ là một công nhân sửa chữa đường ống bình thường, sự kiện trong trí nhớ của nó khiến cho Lục Thánh cảm thấy hứng thú là cực ít, gần như là không có.

Điều có giá trị duy nhất đại khái chính là biểu hiện đồng dạng với tên Tang thi áo liền thân kia, cả hai hẳn là đến từ cùng một chỗ - căn cứ số 1359.

"Xem ra ta cần phải tìm tới cái căn cứ số 1359 này, có lẽ ở nơi đó ta có thể tìm tới chân tướng có quan hệ với giấc mộng này." Lục Thánh tự nói với mình.

Hắn hiện tại đã hoàn toàn đem giấc mộng này trở thành một loại trò chơi giải đố + thăng cấp.

Săn giết Tang thi du đãng bên trên hoang dã sẽ có thể cung cấp cho Lục Thánh kinh nghiệm "Thăng cấp", nhằm giúp hắn tiến hành tìm ra manh mối tiếp theo.

Về phần đầu mối chỉ hướng cái gì thì Lục Thánh cũng không biết, mà hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ đơn giản là giết thời gian để cho cơn ác mộng này trở nên thú vị hơn và không hành hạ tinh thần của hắn.

"Ta muốn thăng cấp nhanh hơn một chút thì vẫn phải tìm đến loại Tang thi chiến đấu để săn giết, bởi vì trí nhớ của bọn nó có trợ giúp lớn hơn đối với ta."

“Về phần làm sao phân biệt giữa người chiến đấu với người không chiến đấu thì nhìn xem quần áo là được rồi.”

Lục Thánh sau khi làm rõ thì liền tranh thủ thời gian bắt đầu lựa chọn mục tiêu săn giết của mình.

Lục Thánh chạy một hồi ở trên hoang dã, rất nhanh liền gặp được một tên Tang thi giống với tên Tang thi mà hắn giết đầu tiên. Cả hai mặc cùng một loại đồng phục chiến đội liền thân.

Bởi vì Lục Thánh cũng không quan tâm mình sẽ bị thương hoặc tử vong, cho nên hắn không có bất kỳ sự băn khoăn nào mà liền vọt tới tên Tang thi kia.

Tên Tang thi kia nhìn có vẻ cao cấp hơn một chút khi trên tay nó có thêm một cái vũ khí là một thanh gậy sắt rỉ sét dài hơn một mét, mũi nhọn hiện ra vết nứt vỡ, cũng không thể nhìn ra đó rốt cuộc là loại vũ khí gì.

Grào!!!

Tên Tang thi này vừa nhìn thấy Lục Thánh thì trong miệng lập tức phát ra từng tiếng gào thét khó nghe, sau đó nó chậm rãi giơ lên thiết côn trong tay và hướng vè phía Lục Thánh mà đánh tới.

Lục Thánh cúi người linh hoạt tránh thoát thiết côn công kích, sau đó áp sát đối phương, một cái khuỷu tay hung hăng đâm vào cổ họng đối phương.

Răng rắc!

Âm thanh cổ gãy vang lên, đầu của tang thi lấy một góc độ quỷ dị mà lật ngược về phía sau. Lục Thánh thuận thế đánh ra một quyền, sau đó đoạt lấy thiết côn trong tay tang thi và nhanh chóng bổ lên trên đầu nó.

Một cái, hai cái,…

Sau khi thi thể tang thi cầm thiết côn bắt đầu phong hóa, đại biểu chiến đấu đã kết thúc, lại có một luồng khói đen chui vào thân thể Lục Thánh.

"Căn cứ... thất thủ... tử thủ... tận thế... lửa cháy..."

Lục Thánh chậm rãi mở mắt ra, lúc này đây trí nhớ hấp thu để cho hắn đạt được đại lượng kinh nghiệm có liên quan đến binh khí và kỹ xảo loại trường thương, nhưng trừ cái đó ra thì trí nhớ rất là hỗn loạn. Lục Thánh hoài nghi người này trước khi chết cũng đã điên rồi.

Trong hình ảnh trí nhớ thỉnh thoảng lóe ra các loại dị thú có hình thù kỳ quái, ký ức thấm đầy sự tuyệt vọng cùng với áp lực nồng đậm.

Lục Thánh sửa sang lại phần ký ức này, cầm lấy vũ khí thiết côn vừa mới lấy được để chuẩn bị tiếp tục thăm dò (chính xác mà nói đây hẳn là nửa đoạn trường thương).

Nhưng đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một trận âm thanh nặng nề.

Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!

Nương theo âm thanh này, không gian xung quanh Lục Thánh đều trở nên hư ảo và không ổn định.

Tiếng đập cửa kịch liệt đánh thức Lục Thánh.

Hắn cố gắng mở mắt ra và từ từ ngồi dậy khỏi thảm yoga.

Sau đó hắn nghe được một giọng nữ thanh thúy mà lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào.

“Ăn cơm đi! Ngươi còn muốn ở trong phòng bao lâu nữa vậy?”

Đây là giọng của em gái Lục Thánh, Lục Khinh Hòa.

Cách cửa phòng mà Lục Thánh cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của Lục Khinh Hòa, đó là vẻ lạnh lùng mang theo một chút không kiên nhẫn.

Lục Khinh Hòa vẫn luôn coi thường người anh trai này của mình.