Chương 97: Long Nữ

Lam Khả Tâm vừa rồi chứng kiến sự cuồng vọng của Diệp Thu, giống như lần gặp mặt trên xe lửa ngày đó. Thế nhưng ngày đó Diệp Thu sắc bén mà so sánh với ngày hôm nay quả thực chỉ đáng gió nhẹ mưa phùn mà thôi. Không ngờ Diệp Thu bạo phát lại kinh khủng như vậy, một cỗ khí tức bá đạo như thiên hạ to lớn từ trong thân thể cùng trái tim hắn xé rách ra ngoài.

Lần thứ hai gặp mặt Diệp Thu, Lam Khả Tâm vẫn có cảm giác không đúng. Dáng vẻ của hắn không thay đổi, nhưng tính cách thay đổi. Bình thường trầm mặc ít nói, nhẹ giọng không tức giận, bình thường bị người khác trêu đùa cũng không tức giận. Nhưng Diệp Thu như vậy làm lòng Lam Khả Tâm thấy không được tự nhiên, không phải, đó không phải là Diệp Thu chân chính.

Hiện giờ nàng đã hiểu rồi, Diệp Thu kiềm chế chính mình. Tuy rằng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà hắn phải làm như vậy, nhưng làm cho Lam Khả Tâm rất là đau lòng. Kỳ thực hắn không cần phải làm như vậy.

Thấy Diệp Thu mặt âm trầm đánh Lôi Đạt bay ra ngoài, chân phải lại một lần nữa giẫm lên người Tạ Chí Viễn. Lam Khả Tâm tưởng muốn khóc. Không biết chuyện gì xảy ra, hay là khóc. Có thể bởi vì Diệp Thu rốt cuộc có thể thể hiện bản thân mình, có thể bởi vì nhìn thấy chuyện anh hùng đánh ác nhân mà mừng quá muốn khóc chăng.

Những sinh viên khác rùng mình, ngay cả thở lớn cũng không dám. Cái gì mà tỷ thí luận bàn à, liều mạng thì có. Có một vài nữ sinh thấy khóe miệng Tạ Chí Viễn chảy máu, còn bị Diệp Thu dằn vặt như vậy, che mắt không dám nhìn nữa. Nhưng hình tượng ác ma Diệp Thu đã ghi tạc trong lòng bọn họ rồi.

Lôi Đạt lúc ngã trên mặt đất nghĩ thầm, thế giới này thực sự điên cuồng. Sinh viên giận dữ mà đánh cả huấn luyện viên, Diệp Thu là người thứ nhất.

Lôi Đạt nghĩ, ta làm lính nhiều năm như vậy rồi? Sao lại bị một đệ tử đánh văng ra? Thật mất mặt quá.

"Lôi huấn luyện viên, cậu không sao chứ?" một đôi bàn tay to có lực đỡ Lôi Đạt đứng lên.

"Không có việc gì, chào xếp." Lôi Đạt vừa nhìn lại không ngờ lại là thủ trưởng của mình, cũng cố gắng chịu đựng đau đớn, đứng lên nghiêm cẩn cúi chào.

"Lôi huấn luyện viên, có chuyện gì thế? Học sinh này cậu biết không?"

"Báo cáo xếp, biết à, bọn họ đều là tân binh của tôi." Lôi Đạt sắc mặt xấu hổ nói, phỏng chừng lần này quân huấn kết thúc thành tích khảo hạch của gã khẳng định là xếp cuối mất thôi.

"Sinh viên kia tên là gì?" Cấp trên nói.

"Báo cáo trưởng quan, Diệp Thu."

Lão nhân ở bên cạnh nghe thấy câu trả lời của Lôi Đạt, trực tiếp đi tới nơi Diệp Thu đang đứng. Vài sinh viên khác đã sợ hãi chạy ra xa, cho nên con đường trước mặt hắn rất thông suốt.

"Diệp Thu, khoan dung độ lượng một chút, hắn không phải là đối thủ của cậu." Lão nhân cười nói.

Diệp Thu đã sớm nhìn thấy nhóm người này tới. Đồng thời vừa quan sát trận đấu vừa suy đoán thận phận lão nhân này. Nghĩ thầm, lão nhân này không phải tìm mình tính nợ chứ? Nhân vật lớn nào cũng không thích mất mặt, huống chi là do mình mà rơi vào trong hồ nước.

Nghĩ như vậy, Diệp Thu đánh Tạ Chí Viễn càng thêm hăng say, say này bị trục xuất khỏi bộ độ, cũng có cơ hội đánh một trận đã tay.

Nghe được khẩu khí đầy thương lượng của lão nhân, Diệp Thu có chút hơi kinh ngạc nói rằng: "Bởi vì hắn không phải là đối thủ của ta, ta mới đánh hắn, mà không phải là ta nằm trên mặt đất thay cho hắn."

Lão nhân thiếu chút nữa bị Diệp Thu nói làm chọc cười, phất tay nói: "Được rồi, được rồi, dừng lại đi, ta có điều muốn nói với cậu."

Diệp Thu cũng không phải người ngu, lúc này đang chuyển biến tốt nên dừng thôi. Chọc giận lão già kinh khủng này thật không dễ ứng phó. Nghĩ vậy hắn dừng chân đi theo lão nhân kia.

Lão nhân nhìn Tạ Chí Viễn đang nằm trên mặt đất nói rằng: "Đưa người bị thương tới viện quân y, những người tham dự chuyện này xử lý nghiêm khắc. Đưa kết quả xử lý cho trường."

Lập tức có đưa Dương Nhạc cùng Tạ Chí Viễn đi. Lý Đại Tráng cùng Lam khả Tâm lo lắng cho thương thế của Dương Nhạc, lại lo lắng Diệp Thu có phiền phức. Diệp Thu khoát tay với bọn họ, ý bảo bọn họ nhanh rời khỏi nơi này. Nếu thật sự có phiền phức, một mình mình càng dễ rời đi. Nếu như liên lụy tới bọn họ thì không xong rồi.

Thấy Diệp Thu có ý ra hiệu, hai người lúc này mới rời đi tới viện quân y cùng với Dương Nhạc.

Đợi đoàn người vây xem rời đi hết, lão nhân mới nhìn Diệp Thu nói: "Cậu đi theo ta."

Lão nhân xoay người rời đi. Diệp Thu cũng không có vấn đề gì, cười cười với Lôi Đạt và mấy người đang lo lắng nhìn hắn. Theo lão nhân đi vào bên trong quân doanh.

Quân doanh phân làm ngoại vì và nội tầng, binh lính bình thường đều ở ngoại vi cả. Mà nội tầng cũng do các tiểu lâu tinh xảo cấu thành. Tới một khu nhà không có biển số, cảnh vệ mở cửa, lão nhân cũng không bắt chuyện với người khác đi thẳng vào trong. Diệp Thu do dự một lát rồi cũng tiến vào, đồng thời còn có Uông Dương cùng Diệp Hổ tiến vào trong, những người khác đều tự động đứng ngoài canh gác.

"Tiểu Trần, bảo lão Long cùng lão Vệ gọi điện thoại cho ta. Nói với bọn họ ta có việc muốn thương lượng với bọn họ." Lão nhân nói với viên cảnh vệ đang pha trà.

"Vâng, thủ trưởng." Viên cảnh vệ nhanh nhẹn bày trà xong nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại.

Lão nhân lúc bưng chén muốn uống trà mới phát hiện lão còn chưa mời những người này ngồi xuống, đám người đứng ở một chỗ như bị đóng đinh vào đất vậy. Chỉ chỉ lên sô pha, vừa cười vừa nói: "Làm sao vậy? từ khi nào các cậu khách khí thế? Ngồi đi."

"Lãnh đạo không lên tiếng, chúng tôi làm sao dám ngồi." Uông Dương cười cười nói. Nói vài câu vui đùa với lãnh đạo cũng không ảnh hưởng tới toàn cục đi, nếu như không hiểu tôn ti trật tự, không chừng sau này chỉ còn một đôi giầy không cũng không biết chừng. Vô luận vào lúc nào cũng phải bảo trì tôn kính với lãnh đạo, Diệp Thu cũng ngồi xuống ghế sô pha nhưng hơi cách xa lão nhân một chút, như vậy khả dĩ tránh được tầm nhìn của lão nhân, không cho lão vừa ngẩng đầu là nhìn thấy mặt mình. Nhưng chính trốn ở nơi này nhìn thấy khuôn mặt đầy tử khí của lão nhân, nghĩ thầm, nhân vật lớn như vậy, sao lại để cho mình ném vào trong ao cơ chứ?

Không ngờ lão nhân hết lần này tới lần khác đều không cho Diệp Thu như ý, lão quay đầu nói với Diệp Thu: "Thế nào? Ngày hôm qua còn cả gan ném ta vào trong ao, hiện giờ không có can đảm ngồi xuống trước mặt lão già này sao? Tới đây, ngồi chỗ này."

Có thể thản nhiên nói ra chuyện xấu hổ của mình, nhân vật như vậy lòng dạ tuyệt đối phi thường rộng rãi. Diệp Thu đối với lão già bất tử này cũng tăng vài phần hảo cảm, cười khúc khích hai tiếng rồi ngồi xuống chỗ lão nhân chỉ. Hiện giờ hai người đã ngồi đối mặt với nhau.

"Diệp Thu, cậu cũng họ Diệp?" lão nhân có chút suy nghĩ đánh giá Diệp Thu.

"Họ Diệp." Diệp Thu nghĩ thầm, ông già ông nói những điều này không phải vô ích sao? Tên của ta là Diệp Thu thì chẳng phải là họ Diệp tên Thu sao?

"Quê quán cậu ở đâu?"

"Thanh Ninh."

"A." lão nhân lúc này mới thoải mái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nhưng mà hai người nói chuyện thật ra làm cho Uông dương và Diệp Hổ rất kỳ lại, Uông Dương vẻ mặt kinh ngạc hỏi thăm: "Thủ tưởng, người nói hắn ném người vào trong ao là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Nói tới cái này, lão nhân lên tinh thần. Vì vậy nói lại tình huống buổi chiều qua lão gặp mặt với Diệp Thu cho mọi người nghe lại một lần, nghe nói lão cũng không phải là đối thủ của Diệp Thu, sau khi bị ném vào trong hồ nước, hai người kia nhìn Diệp Thu hai mắt quả nhiên khác trước nhiều.

Quân nhân thượng võ, sùng bái nhất là cường giả. Mà thân thủ lão nhân kia bọn họ đều biết. Có thể nói là nhân vật truyền kỳ trong quân đội. Tuổi trẻ đã nam chinh bắc chiến, chỉ huy thiên quân vạn mã đánh địch thủ. Hơn nữa là đại đệ tử đích truyền của nhất đại tông sư Diệp Vân của Vịnh Xuân Quyền, tu luyện vịnh xuân quyền tới cảnh giới rồi. Đợi khi niên kỷ lớn hơn, lại nghiên cứu võ thuật truyền thống truyền lại quyền pháp cho bộ đội đặc chủng quốc gia. Hiện giờ các đại quân khu của quốc gia cùng với ba đại đội đặc chủng sử dụng quyền pháp đều là do mấy người lão nhân này cải tiến thích hợp. Đi từ khó khăn tới đơn giản, lực sát thương mạnh hơn rất nhiều.

Vậy mà hôm nay lão nhân quyền hành nhất lại nói Diệp Thu trước mắt đánh cho như vậy, một nhân vật truyền kỳ như thế mà bị Diệp Thu đánh bại. Chuyện này đối với bọn họ quả thực cực kỳ chấn động.

Uông Dương có chút suy nghĩ nhìn Diệp Thu, trong lòng suy nghĩ lão thủ trưởng muốn đem tiểu tử thân thủ cường hãi này tiến tòa nhà này là có mục đích gì. Mà Diệp Hổ cũng nhìn chằm chằm đánh giá Diệp Thu, như thưởng thức một mỹ nữ vậy. Nhìn một hồi sau, rốt cục cũng thỏa mãn gật đầu, nhếch môi cười nói: "Có cơ hội, chúng ta sẽ đấu một trận."

"Được." Diệp Thu thản nhiên tiếp nhận.

Diệp Hổ đới với vụ này rất là hảo cảm, quay đầu cười cười. Lão nhân cũng nhìn Diệp Thu cùng Diệp Hổ, nghĩ thầm, cùng họ Diệp giả như Diệp Thu có thân thế như Diệp Hổ, bằng vào thân thủ cỡ này, thăng chức sẽ cực nhanh rồi.

Từ cửa bỗng có tiếng bước chân vang lên, một thanh âm rõ to từ xa đã vang lên: "Lão Phương, sao lão còn gọi lão Vệ tới chứ? Nếu như uống rượi bảo ta phụng bồi, nếu như chơi cờ thì khó mà làm được. Lão đánh cờ dở tệ, kỳ phẩm cũng không tốt. Suốt ngày muốn đi lại nước khác --- ôi, xin lỗi, xin lỗi. Không nhìn thấy, còn có mấy tiểu bối ở trong phòng. Sớm biết thế này ta sẽ không hét to, cũng tại lão làm ta mất mặt mũi."

Một người vóc dáng khôi ngô, đầu tròn nhẵn bóng đi tới. Thấy trong phòng không ít người ngồi, nhớ tới lời mình vừa nói, đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhẵn bóng của mình cười ha ha. Đi theo sau hắn chính là một trung niên nam nhân mang một cặp kính mắt sâu. Nam nhân này rất cao, gương mặt gầy gò, vừa mới vào phòng đã nhìn chăm chú lên Diệp Thu.

Bị nam nhân này quan sát, Diệp Thu toàn thân cảm thấy không được tự nhiên. Cảm giác như bị một con ác lang đang theo dõi săn mồi vậy.

Uông Dương cùng Diệp Hổ đứng lên chào hỏi hai người, Uông Dương nói rõ ràng êm tai hơn Diệp Hổ, nhưng Diệp Thu nhìn ra, hai người này rõ ràng thân thiết với Diệp Hổ hơn một chút. Diệp Thu cũng không biết thân phận của hai người này là gì, chỉ có thể mỉm cười tranh thủ hảo cảm của bọn họ mà thôi.

Đợi người sau tới ngồi xuống, lão nhân chỉ vào Diệp Thu nói rằng: "Giới thiệu cho các cậu một chút đây là cao thủ thiếu niên, Diệp Thu."

Hai người lập tức đồng thời nhìn lên người Diệp Thu, có thể được lão nhân này đánh giá là cao thủ là cực kỳ hiếm thấy.

"Có muốn thử một chút công phu của hắn không?" Diệp lão nhìn hai đồng bọn nói.

"Lão Phương, lão đã nói là cao thủ, chúng ta đương nhiên tin tưởng lão rồi. Tìm chúng ta tới đây có chuyện gì?" người được lão nhân gọi là lão Long chính là nam nhân đầu trọc, vuốt đầu hỏi.

"Lão Long, lão Vệ, chúng ta lên lầu nói đi." Lão nhân đột nhiên đứng lên nói. Lão Long cùng lão Vệ liếc nhau, không nói gì, cùng nhau đi lên. Diệp Thu Uông Dương cùng Diệp Hổ ba người khó hiểu, lẽ nào lão nhân này bảo bọn họ tới để nhìn một chút thôi sao?

Đợi lão Long và lão Vệ tiến vào, lão nhân mới đóng cửa thư phòng chỉ vào sô pha nói rằng: "Hai vị tướng quân mời ngồi."

"Phương lão, lão rốt cuộc định nói gì? Chúng ta bị lão làm cho mê hoặc rồi."

"lão Long lão Vệ các người còn nhớ rõ cái nhiệm vụ kia không?" lão Phương mỉm cười nói.

"Phương lão có ý là?" nam nhân đeo kính mắt nhìn lão Phương hỏi.

"Ta nghĩ hắn rất thích hợp cho kế hoạch cá mập." lão Phương gật đầu nói.

"Phương lão, chuyện này là chuyện quan trọng, ta nghĩ chúng ta phải thận trọng." nam nhân đeo kính mắt nghiêm túc nói.

"Lão Vệ, lão lo lắng chuyện gì?"

"Thân thủ tốt người trong quân đều có, lại trung thành – đây mới là điều trọng yếu." Lão Vệ trực tiếp nói.

"Ta tin tưởng phán đoán của ta." Lão nhân cũng cố chấp nói.

"Phương lão, ta hiểu lão muốn tìm cách. Nhưng là chuyện này quá trọng yếu, chúng ta không cho phép có sai lầm. Gần đây ta đã xem người thích hợp, sẽ ở trong một thời gian ngắn nữa sử dụng một nhóm người đưa cho các vị tuyển chọn." Lão Vệ nâng kính nói.

Phương lão cũng biết người khác sẽ không nhân một kiến nghị hoang đường này của lão, có thể trong mắt bọn họ là một người không hợp với chính trị. Thế nhưng lão nghĩ, vô luận tìm người nào trong quân cũng không thích hợp. Bởi vì họ đều có vết tích của quân nhân.

Loại này cực kỳ khó tẩy rửa, mà Diệp Thu thân thể cao siêu, cùng với thân phận sinh viên rất thích hợp cho công tác này.

"Nếu không làm như vậy đi, người tuyển chọn cuối cùng còn chưa xác nhận, lão Vệ đưa tiểu tử này vào danh sách khảo sát được không?" Lão Long cười ha hả giảng hòa.

"Được, ta đồng ý, nếu như hắn hợp cách với các phương diên khảo hạch. Hơn nữa cũng đủ trung thành mà nói, ta đồng ý đề nghị của Phương lão cho hắn quyết đinh nhiệm vụ này."

"Được rồi, quyết định vậy đi." Lão nhân đứng lên nói: "Ngày hôm nay sẽ không phiền lão Long chơi cờ nữa, lần sau chúng ta sẽ làm một ván."

"Lão tìm lão Vệ đi, ta không tới đâu." Lão Long vội vã xua tay nói.

Ba người xuống lầu, lão Long cùng lão Vệ cũng vội vã đi ra, cùng Diệp Hổ và Uông Dương rời khỏi. Lão nhân ngồi xuống sô pha, nhìn Diệp Thu nói rằng: "Cậu sẽ bị quân đội đuổi đi."

"Ta đã nghĩ tới kết quả này rồi." Diệp Thu cười khổ nói. Ngày dầu tiên ở quân huấn đã bị đuổi đi, rốt cuộc cũng là trước nay chưa thấy. Nhưng chuyện này quân đối phải xử lý, không để các sinh viên khác cảm thấy tồi tệ.

Nhưng thật ra không thể nói là, Đường Quả trong quân đội rất oan toàn, nối vậy không ai dám chạy tới đây cướp người. Chỉ là Diệp Thu trong lòng có chút lo lắng cho Dương Nhạc.

"Chuyện phát sinh ngày hôm nay không nên nói với bất kỳ kẻ nào." Lão nhân vười cười vừa nói: "Được rồi, thanh niên nhân các cậu cứ chơi đùa đi, ta đã già rồi, không nghỉ ngơi lại bị lão bà tử ở nhà cằn nhằn."

Đợi khi lão nhân lên lầu, Diệp Hổ nhìn Diệp Thu nói: "Chúng ta làm một trận đi?"

"Hiện giờ?"

"Đúng "

" Ta làm trong tài." Uông Dương cười ha hả nói, hắn đối với người thanh niên có thể đánh văng được thủ trưởng rất là hiếu kỳ.

Tìm được gian thể dục dùng để huấn luyện sĩ quan, ba người cùng nhau đi vào.

Sau năm phút, Diệp Thu cùng Uông Dương đi ra ngoài.

"Hắn không có việc gì chứ?" Uông Dương cảm thán nói.

"Không có việc gì, cho hắn nằm mà ngẫm lại đi." Diệp Thu cười nói, Dương Nhạc đã mở mắt, thấy bằng hữu đứng ở trước mắt, Lý Đại Tráng, Lam Khả Tâm còn có Diệp Thu.

"Diệp Thu, cậu không sao chứ?" Dương Nhạc lo lắng hỏi.

"Không có việc gì." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Không có việc gì là tốt rồi. Cậu đó thật là âm hiểm, không ngờ lại là cao thủ thâm tàng bất lộ." Dương Nhạc nhếch môi cười, nhưng động tới vết thương ở khóe miệng, thấy hơn lạnh. Những người khác nhìn dáng vẻ cửa hắn cười rộ lên --- ngươi đau thì nói thẳng ra còn giả vờ.

"Quân đội xử trí chúng ta thế nào?" Dương Nhạc hỏi.

"Vừa rồi huấn luyện viên đã thông báo, Cậu, Diệp Thu, còn có Tạ Chí Viễn tất cả bị trục xuất. Quân đội không truy cứu trách nhiệm của các cậu, do trường học tự tiến hành xử lý. Mẹ nó, ta cũng ao ước được như mọi người à, sớm biết như thế đã lên đá thêm vào cước là được rồi, như vậy ta cũng không phải lưu lại đây nữa." Lý Đại Tráng vẻ mặt tiếc nuối nói.

"Mày cũng muốn lưu lại một vết đen trong hồ sơ sao?" Dương Nhạc hỏi.

"Ặc."

"Chúng ta khả năng không có một tháng nhàn hạ, mày muốn làm gì?" Dương Nhạc hỏi.

"Ừ. Xử lý một chút việc tư."

"Ha ha tao cũng muốn nhìn đám tiểu sinh một chút, cuộc sống đại học sao có thể hoang phí được." Dương Nhạc vốn nghĩ đi theo Diệp Thu, nghe thấy hắn bảo xử lý việc riêng, nên không muốn tham dự.

Lệ Tư đã chết, Trầm Mặc Nùng tuy rằng được Đường Bố Y nộp tiền bảo lãnh xuất viện, thân thể còn chút suy nhược, cũng không đi làm, cho nên nhiệm vụ toàn bộ giao cho phó tổng giải quyết.

Trầm Mặc Nùng nằm ở ghế sô pha trong phòng khách, trong tay cầm quyển sách, nhưng nửa ngày không có lật qua một tờ. Đường Quả đi, Lâm Bảo Nhi cũng đi, Diệp Thu cũng đi rồi, nhìn gian nhà vắng vẻ. Trầm Mặc Nùng đột nhiên có cảm giác khó chịu. Thì ra mình đã sớm quen sự tồn tại của bọn họ rồi.

Lúc Diệp Thu đột nhiên xuất hiện tại cửa, Trầm Mặc Nùng càng hoảng sợ, nhìn Diệp Thu hỏi: "Ngươi sao lại trở về? Quả Quả cùng Bảo Nhi đâu?"

"Các nàng còn đang trong quân huấn, ta bị bộ đội trục xuất rồi." Diệp Thu thẳng thắng nói.

"Chuyện gì xảy ra thế?" Trầm Mặc Nùng cũng không phát hiện ra, vẻ mặt nàng có chút lo lắng.

Diệp Thu kể lại chuyện tình trong quân doanh một chút. Trầm Mặc Nùng lúc này mới thở dài. Diệp Thu trở về, trong lòng nàng lại có chút vui sướng.

"Ngươi trở về, an toàn của Quả Quả phải làm sao?"

"Ta vừa đi gặp chú Đường chú ấy nói là đã liên lạc với quân đội rồi, phương diện an toàn của cô ấy không cần lo lắng." Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Ăn cơm xong chưa?"

Gần hai ngày không gặp, khuôn mặt phúng phính của nữ nhân này đã có chút gầy đi, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm, có chút tiều tụy.

"Không --- có." Trầm Mặc Nùng vốn định nói một mình không ăn uống, thế nhưng Diệp thu vừa hỏi như thế trong bụng lại có chút cảm giác đói.

"Chờ một lát, ta đi nấu cơm. Ăn cháo nha? Đối với cô tương đối tốt."

"Ừ." Trầm Mặc Nùng gật đầu. Nỗ lực rời khỏi khuôn mặt Diệp Thu, nhưng trong lòng có chút thấy ám muội rồi.

Diệp Thu nấu ăn không chỉ tốt, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh. Một lát sau, Diệp Thu đã bưng một nồi cháo đầy rau xanh còn nóng hôi hổi đi lên.

Diệp Thu giúp Trầm Mặc Nùng lấy một bát, nói: "Không có việc gì đâu, đều trôi qua rồi."

"Chú Đường đã nói cho ngươi rồi sao?"

"Ừ." Diệp Thu gật đầu.

Nhẹ nhàng cho thìa cháo vào miệng. Trong miệng còn lưu hương thơm, mãi vào tận tâm phế. Trầm Mặc Nùng gặp phải chuyện lớn như thế, đột nhiên phát hiện, dĩ nhiên mình không biết phải gọi điện thoại thông tri cho ai.

Người nhà? Bọn họ đang ép gả mình vào Bối gia, lúc này cho họ biết chuyện, chỉ sợ càng kiên định ép buộc mình hơn.

Bằng hữu? Chỉ có Đường Quả Quả cùng Lâm Bảo Nhi. Thế nhưng các nàng hiện giờ đều trong quân huấn, không có khả năng trở về.

Trầm Mặc Nùng là một người kiên cường. Một ít đả kích đột nhiên tới cũng không thể bị đánh bại. Thế nhưng cái loại cảm giác cô độc thế này nàng không quen. Cho dù là một nữ nhân kiên cường tới mấy cũng sinh ra một chút tuyệt vọng.

Mà hiện giờ, được một chén cháo nóng ấm áp về thể xác và tinh thần, mà người đó lại là Diệp Thu.

"Diệp Thu."

"Ừ "

"Cảm ơn." Trầm Mặc Nùng cúi đầu nói.

Diệp Thu cười cười, cúi đầu uống bát cháo, quả thật rất thơm.

Cùng Trầm Mặc Nùng hàn huyên một hồi, giúp đỡ nàng uống thuốc xong, đưa nàng lên tầng trên nghỉ ngơi xong, Diệp Thu thu dọn một chút bát đũa của hai người, lặng lẽ đi lên trên nóc nhà. Vừa lên nóc, một thân ảnh màu đen lặng yên không tiếng động đứng sau lưng hắn.

Diệp Thu xoay người, nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt hài lòng nở nụ cười.

"Tiểu Bạch, đã lâu không gặp rồi."

Tiểu Bạch cũng vui vẻ như thế, vội vàng đưa tới một thủ thế.

"Ha ha, ta cũng nghĩ tới ngươi, khổ cực cho ngươi rồi." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Lần này thực sự là vô tình thành ấm à. Hắn vốn không ngờ có người định bất lợi với Trầm Mặc Nùng, chỉ là chuyện Đường Quả bị bắt cóc vẫn là một bóng ma trong lòng hắn, cái uy quốc nữ nhân kia xuất hiện càng làm hắn cảm thấy có một thế lực cường đại đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã an toàn, Đường Bố Y cũng có rất nhiều bảo an thân thủ hoàn mỹ bảo hộ, mà duy nhất chỉ có Trầm Mặc Nùng là không có ai chiếu cố tới.

Diệp Thu đối với nữ nhân ưu nhã này cực kỳ hảo cảm, huống chi thân thể nàng còn sinh ra một mùi hương thơm tự nhiên rất mê muội. Diệp Thu hi vọng nàng không bị tổn thương. Hắn đã dặn dò Tiểu Bạch lưu ý an toàn cho Trầm Mặc Nùng. Giả như không có an bài chuyện đó, Trầm Mặc Nùng hiện giờ rơi vào hoàn cảnh gì chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu Bạch xua tay ý nói không cần cảm tạ, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đưa ra một loạt thủ thế, nhưng là giải thích chuyện gì đó.

Diệp Thu nở nụ cười, nói: "Ta hiểu rồi, việc này không trách ngươi được. Trước đây ta phản đối ngươi giết người bởi vì có những người không đáng chết, nhưng có những người chết cũng không hết tội."

Nghe thấy Diệp Thu nói như vậy, tiểu Bạch có chút khẩn trương lúc này mới trầm tĩnh lại.

Thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Bạch, Diệp Thu trong lòng có chút trầm xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Bạch, nói rằng: "Ngươi có hận ta không?"

Tiểu Bạch vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vội vàng lắc đầu.

"Chỉ hy vọng ngươi cũng đừng hận lão đầu tử, kỳ thực lão đã cho ngươi cơ hội. Lần này, ngươi không nên trở về." Diệp Thu thanh âm trầm thấp nói.

Có đôi khi, hắn cũng không rõ lão đầu tử làm là sai hay đúng, vì bản thân mình mà hi sinh nhiều người như vậy sao?

Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên sát khí, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu, bởi vì Diệp Thu nói như vậy thì hắn sẽ làm như vậy.

"Long nữ đâu?" Nhớ tới nữ nhân điên cuồng kia, Diệp Thu cười rộ lên: "Nghe nói nàng ta cùng ngươi tới?"

Tiểu Bạch gật đầu, lần này không dùng động tác tay biểu thị gì.

"Người đâu?"

Sau khi thấy thủ thế của tiểu Bạch, Diệp Thu nở nụ cười. thật đáng thương cảm, mới hơn chục tuổi đầu rồi, còn bị một đám thiếu nam ngây thơ, điên cuồng truy tìm. Thật vất mới tới được Yến kinh, không ngờ người theo đuổi từ các nơi chạy tới nhiều. Người bị sợ tới chạy chối chết, đám người kia quả thật là tin tức linh thông.

Long nữ, là con gái của Sa Kiệt La Long Vương, trí tuệ thông minh, như lời chư phật đã nói

Nữ nhân có thể thành phật, lại bị người có hình dạng hơn mười tuổi hấp dẫn. Diệp Thu không kìm được lòng mà sờ sờ lên mặt mình, nghĩ thầm, ái tình quả nhiên không quan hệ với tuổi tác.

Điều kiện tiên quyết là, ngươi cũng phải đủ đẹp trai như ta vậy.

Diệp Thu ở trên mái nhà một lúc, nhìn cửa sổ phòng Trầm Mặc Nùng vẫn sáng. Uống thuốc xong nàng phải ngủ mới đúng, sao lại không chịu nghỉ ngơi?

Diệp Thu không có suy nghĩ nhiều, trở lại phòng nhỏ, thu dọn một chút rồi đi tắm rửa. Từ trong quân doanh đi ra ngoài thế nhưng không có xe đi lại, hắn cùng Dương Nhạc đi bộ nửa ngày trên đường cao tốc, rồi lại lập tức chạy tới tập đoàn Đường thị báo cáo cho Đường Bố Y, nên bây giờ có chút mệt mỏi.

Vừa đổ nước lên người, chuẩn bị tắm rửa, ở cửa liền truyền tới tiếng đập cửa vang vang: "Diệp Thu – Diệp Thu."

Diệp Thu mặc áo ngoài chạy ra hô: "Chuyện gì xảy ra thế?"

"Gia gia ta bị bệnh, ta phải về Tô Hàng gấp – ngươi có thể đi cùng ta không?" Trầm Mặc Nùng rất quý gia gia mình, nghe tin tức này khuôn mặt không còn vẻ ưu nhã ổn trọng nữa, vẻ mặt sốt ruột lo lắng nói.

Diệp Thu thấy Trầm Mặc Nùng an toàn mới yên lòng nói rằng: "Đi, ta đi cùng cô qua đó --- cô không cần phải thay đổi quần sao sao?"

Trần Mặc Nùng vội vàng nên bộ ngực nửa kín nửa hở, lại mặc một bộ quần áo ngủ bởi vì vừa chạy quá mạnh cho nên phần thịt trước ngực nhảy lên nhảy xuống kịch liệt. Thảo nào Lâm Bảo Nhi bảo Trầm Mặc Nùng có bộ ngực lớn nhất, quả nhiên không sai.

"A" Trầm Mặc Nùng vẻ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Diệp Thu, che ngực chạy lên trên tầng, lưu lại một khoảng lưng vô hạn xinh đẹp cho Diệp Thu.

"Trừng mắt nhìn ta làm gì ta cái gì? Ta có ý tốt nhắc nhở cô không có mặc..." Diệp Thu đưa tay xuống phía dưới thấy tiểu bảo bối còn dính một chút bọt lẩm bẩm nói: "Thì ra ta cũng không mặc quần áo."