Chương 730: Việc Học, Việc Dùng: Diệp Thu Và Yến Thanh Phong (hạ)

Diệp Thu rời khỏi, Tống Ngụ Ngôn tất nhiên rất không nỡ.

Nhưng cô cũng rõ Diệp Thu là ngươi thế nào, không phải một góc Tô Hàng này có thể giữ chân hắn được.

"Diệp Thu, lúc nào anh mới có thể quay lại?" Tống Ngụ Ngôn ngồi bên ghế lái, khuôn mặt tủi thân nói.

"Chắc là rất nhanh thôi. Giải quyết xong chuyện ở Hong Kong anh sẽ quay về đưa em đi chơi" Diệp Thu một tay lái xe, một tay cưng chiều sờ đầu Tống Ngụ Ngôn.

Hắn đã đưa đơn từ chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan lên quân đội rồi, hơn nữa còn đề cử Diệp Hổ đảm nhiệm chức vị này.

Bản thân hắn lại muốn ẩn cư phía sau càng dễ xây dựng đế quốc thương nghiệp của mình, mặt khác hắn cũng có thể dành thời gian làm bạn cùng các hồng nhan tri kỷ của mình.

Hắn thiếu nợ quá nhiều rồi.

Hắn đồng ý với Nhị Nha sẽ về thăm cô ấy, hắn đồng ý với Khả Tâm sẽ mua phong trồng xung quanh toàn cây phong quanh nhà cũ của cô. Hắn còn đồng ý với Đường Quả sẽ đi biển Aegean, còn đồng ý với Bố Bố sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.

Những việc này đều cần thời gian để hoàn thành.

"Thật sao?' Tống Ngụ Ngôn vui vẻ nói: "Anh đừng gạt em đó, nếu gạt em, em sẽ cho anh cắm sừng. Em biết con người anh theo chủ nghĩa đại nam tử, cực kỳ nghiêm trọng, chuyện này anh chắc chắn không thế tha thứ được rồi."

Diệp Thu quay sang nhìn Tống Ngụ Ngôn trầm giọng nói: "Em vẫn còn trẻ, nếu em thật sự có người mình thích, anh cũng không phản đối".

Hắn nợ quá nhiều tình cảm rồi, không thể hứa hẹn với người khác, thậm chí Diệp Thu tới bây giờ vẫn không biết nên hứa hẹn với ai.

Nêu các cô muốn kết hôn, sinh con, muốn có cuộc sống bình thường yên ổn, hắn cũng không có quyền ngăn cản.

Cho dù công phu có cao, thân thủ có giỏi, lẽ nào có phụ nữ muốn rời khỏi mình liền lấy người đánh cho một trận?

Tống Ngụ Ngôn kinh ngạc nhìn Diệp Thu sau đó vành mắt ửng đỏ. Không hiểu sao nghe những lời Diệp Thu nói xong cô lại cảm thấy rất tủi thân.

"Có phải anh hoàn toàn không thích em không? Không muốn em nữa?" Giọng Tống Ngụ Ngôn khàn khàn hỏi.

"Sạo lại nói như vậy? Anh chỉ tôn trọng lựa chọn của em mà thôi " Diẹp Thu gượng cười nói, nói muốn bỏ đi la cô, bây giờ nói mình không cần cô ấy nữa cũng chính là cô.

Đúng là phụ nữ, câu nào mới là lời nói thật đây?

"Tôn trọng cái gì. Phụ nữ nói muốn đi chính là muốn đàn ông giữ lại. Anh nhiều phụ nữ như vậy ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao? Ngu ngốc. Anh muốn đuổi em đi em lại cứ không đi, chọc giận em, em sẽ đăng video sex của anh và chị lên mạng?"

"Video sex?" Diệp Thu kinh ngạc.

"Đúng vậy? Anh không biết sao'' Em có đặt máy quay trong phòng chị, vốn dĩ muốn quay lại chị em thay quần áo cơ, không ngờ lại quay được video các người làm chuyện đó, hì hì em cũng chỉ vô tình thôi".

Tông Ngụ Ngôn vẻ mặt đắc ý nói.

Trán Diệp Thu toát mồ hôi lạnh.

Trước kia tính cảnh giác của hắn vô cùng cao. Đồ vật thế này không thể tránh khỏi hỏa nhãn kim linh của hắn. Những tối hôm đó quá nóng bỏng, hắn hoàn toàn không rảnh để ý tới, vậy mà lại bị cô gái này bắt được điểm yếu.

"Đồ ở đâu? Tuyệt đối đừng truyền ra ngoài" Diệp Thu nghiêm túc dặn dò. Hắn không muốn trở thành Đoan Mộc Quan Hi.

"Biết rồi, anh muốn để ra ngoài em còn không muốn đó. Nhân vật nữ chính chính là chị gái em đó. Em mới không muốn để lại cho những tên háo sắc bên ngoài. Hì hì, không ngờ chị gái em trên giường rất gợi cảm đó, thật là hoàn toàn khác biệt với hình tượng bình thường của chi ấy. Xem chị ấy còn dám vênh mặt giáo huấn em nữa không?"

Đến đường cao tốc Yến Tô, Diệp Thu dừng xe lại, nói với Tống Ngụ Ngôn: "Mọi người quay về đi, còn tiễn nữa sẽ theo anh tới Yến Kinh luôn đó".

"Đi Yến Kinh thì đi Yến Kinh, cũng không có gì to tát cả". Tống Ngụ Ngôn lưu luyến không rời.

"Anh hứa với em sau khi làm xong việc nhất định sẽ tới thăm em" Diệp Thu cười nói "Anh về sẽ có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian bên em".

"Biết rồi, ý của anh chỉ là không muốn cho em đi thôi, nói thẳng ra không được sao? Được rồi, anh đi đi, nhớ lới hứa của anh đó, có thơi gian phải tới thăm bọn em đấy. Anh phải rõ bây giờ yếu điểm của anh đang nằm trong tay em". Tống Ngụ Ngôn cũng là người rất hoạt bát đẩy cửa xe định xuống xe.

Diệp Thu nghĩ ngợi rồi nói với Tống Ngụ Ngôn: "Nói với chị gái em, cẩn thận đề phòng, nhưng cũng phải cho hắn không gian nhất định".

Diệp Thu biết Hàu Ấu Lăng suýt nữa bị người ta đánh, mình trũng có trách nhiệm.

Để phòng ngừa dã tâm của Hàn Ấu Lăng bộc phát. Diệp Thu cố ý nâng đỡ Tống Ngụ Thư làm đại tỷ của Tô Hàng.

Tống gia vốn bất hòa với Hàn gia. Tống Ngụ Thư cướp đi vị trí vốn là của hắn, hắn tất nhiên cũng sinh lòng oán giận.

Nên hai người luôn ở trạng thái đối lập. Tất nhiên, đây cũng là đạo ngự hạ của Diệp Thu, không cho bất cứ nhà nào độc chiếm.

Thực lực của Hàn Ấu Lăng cường thịnh, nhưng vướng phải mình, chỉ có thể né tránh khắp nơi, điều này khiến ngươi ta có giả tưởng Hàn Ấu Lăng là con hổ giấy, là người có thể dễ dàng đẩy ngã.

Đó cũng là nguyên nhân Lý Thương Giới dám mạo hiểm ra đòn, vì hắn đánh giá thấp thực lực ngầm của Hàn Ấu Lăng.

Qua lần đánh này, Hàn Ấu Lăng đã ngoan ngoãn đi nhiều.

Trong hội nghị thường ủy thành phố chiều qua, Tống bí thư đột nhiên giành ưu thế. Trong mười ba thường ủy có mười người đứng về bên Tống bí thư đánh cho Trần Thiên Kiều và Lý Minh Phổ không kịp trở tay.

Sở dĩ giành được thắng lợi như vậy cũng là vì Tống gia và Hàn gia chung sức hợp tác. Là gia tộc lâu đời ở Tô Hàng, sức ảnh hưởng của Hàn gia trong chính trị cũng không hề nhỏ.

Muốn cho ngựa chạy cũng phải cho ngựa ăn cỏ, đây là nguyên nhân Diệp Thu bảo Tống Ngụ Ngôn truyền lời lại với Tống Ngụ Thư.

"Có ý gì?" Vẻ mặt Tống Ngụ Ngôn mờ mịt.

"Về nói với chị gái em đi, cô ấy sẽ hiểu" Diệp Thu cười nói "Em đó, cũng phải học đi".

"Tất nhiên phải học rồi, em đang theo chị gái học kinh doanh" Tống Ngụ Ngôn nói.

Tống Ngụ Ngôn ngồi lên xe được vệ sĩ đưa tới, quay đầu đi. Diệp Thu mới lại nổ máy, chạy nhanh về Yến Kinh.

Di động trong túi Diệp Thu bỗng vang lên.

"Diệp thiếu gia đã tới chưa?" Trong loa truyền tới giọng của Bối Khắc Tùng.

"Vừa mới tới. Khắc Tùng có chuyện gì sao?" Diệp Thu hỏi.

"Tôi đợi anh ở ngã tư Kinh Hàng." Bối Khắc Tùng nói.

Từ xa Diệp Thu đã nhìn thấy một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ở bên đường ngã tư Kinh Hàng.

Diệp Thu từ từ lái xe tới, đẩy cửa xe bước xuống nói với Bối Khắc Tùng đang đứng đợi trong gió: "Khắc Tùng có chuyện gì gắp sao? Sao lại chạy tới đây đợi tôi?"

"Gia gia tới Yến Kinh rồi, ừm, muốn gặp anh" Bối Khắc Tùng thấp giọng nói.

"Ồ, Bồi lão gia tới rồi?" Diệp Thu cả kinh, Bối lão đã lớn tuổi, bình thường rất ít khi ta ngoài, không ngờ ông lại chủ động tới Yến Kinh.

Hơn nữa muốn gặp mình ở Yến Kinh rốt cuộc là vì cái gì?

"Ông ở trong Tử Viên, Diệp thiếu gia có tiện không?"

'Tiện, Bối lão triệu kiến đâu dám không đi, dẫn đường đi" Diệp Thu vỗ vai Bối Khắc Tùng cười nói. Nguồn: http://truyenyy.vn

Tử Viên là khu cao cấp của Yến Kinh, người có thể sống ở đây phải rất giàu có. Bối Khắc Tùng mặc dù là con rẻ của Đằng gia, cũng không thể ở mãi trong Đằng gia, nên hắn mới đặt mua sản nghiệp bên này.

Sau khi xe chạy vào trong biệt thự một cửa một sân, rồi dừng lại trong sân. Diệp Thu và Bối Khắc Tùng cùng xuống xe đi vào hậu viên.

Không phải lần đầu Diệp Thu gặp Bối lão, trước đây Bối lão muốn để Trầm Mặc Nùng làm cháu dâu nhà họ, hắn còn phá hỏng chuyện tốt của họ hơn nữa còn phá vỡ ngọc bảo truyền đời của Bối gia.

Tính kỹ cũng đã một năm không nhìn thấy ông rồi. Lúc này ông đang nhắm mắt yên lặng nằm trên ghế phơi nắng, râu đầu bạc trắng, tinh thần có vẻ cũng rất tốt.

"Bối lão, lâu rồi không gặp, có vẻ tinh thần ông vẫn rất tốt" Diệp Thu chủ động hỏi thăm người già trước.

"Ha ha, Diệp Thu à, ngươi đừng dùng mắt ba ngày trước nhìn nhau, câu này để hình dung cháu là thích họp nhất, cháu đó, thật là có thể khiến người khác bất ngờ" Bối lão khen ngợi nói, muốn đứng dậy khỏi ghế nhưng lại bị Diệp Thu và Bối Khắc Tùng giữ lại.

Không sai khiến người hầu, Bối Khắc Tùng tự mình chạy đi chuyển hai chiếc ghế mềm tới, ba người ngồi ở hành lang uống trà nói chuyện.

"Bối lão quá khen, tuổi trẻ lỗ mãng còn phải bọc hỏi Bối lão nhiều" Diệp Thu khiêm tốn nói.

Bối lão xua xua tay than thở nói: "Không quá khen, ta luôn tự xưng đôi mắt già này nhìn người không tệ, đã nhìn nhầm cháu rồi, nhưng cháu nội ông còn giỏi hơn ông đó".

Nhắc tới cháu Bối Khắc Tùng mình, Bối lão quá vui mừng.

"Đúng vậy, Khắc Tùng đối nhân xử thế rất đáng để cháu học tập" Diệp Thu nói. Đò là suy nghĩ trong lòng hắn. Con người Bối Khắc Tùng có vẻ quang minh lỗi lạc không có tâm địa, nhưng mỗi lần tranh đấu hắn đều là người thắng.

Không tranh đấu cùng ai nhưng lại đang tranh đấu khắp nơi, đây chính là triết học xứ thế của hắn.

Bối Khắc Tùng liên tục xua tay nói mình không dám nhận.

Sắc mặt Bối lão hiền từ nhìn hai người thanh niên trước mặt, đột nhiên hỏi: "Diệp Thu là cháu đề nghị bảo ta cầu hôn với Đằng gia phải không?"

Diệp Thu nhìn Bối Khắc Tùng một cái nói: "Vâng".

"Diệp Thu đừng trách Khắc Tùng. Đây là đại sự, nếu xử lý không tốt, rất có thể chôn vùi cả Bối gia, nên nó đành phải nói rõ ngọn ngành với ta, hơn nữa cho dù nó không nói ta cũng có thể đoán ra bảy tám phần" Bối lão thở dài nói.

"Bối lão, cháu không trách Khắc Tùng, chuyên này liên quan tới vận mênh của Bối gia, cậu ấy làm như vậy không thể dị nghị" Diệp Thu vỗ vỗ tay Bối Khắc Tùng ý bảo mình không để ý đâu.

"Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt. Không thể không thừa nhận ta già rồi, cách làm của thanh niên các cháu thật điên cuồng, ta không thể làm được. Được làm vua thua làm giặc, những người như chúng ta cũng thông có tư cách nói về nhân từ".

Bối lão nhìn Bối Khắc Tùng thấm thía nói: "Lớn tuổi rồi, thời gian bên cạnh bảo vệ cháu cũng không nhiều nữa. Bối gia còn phải giao cho cháu, chuyện này để đích thân ta đi, các cháu làm thế nào ta không quản tới, chỉ có điều cho dù làm bất cứ việc gì, đều phải lấy cơ nghiệp của Bối gia làm trọng."

"Ông, cháu biết rồi" Bối Khắc Tùng chăm chú gật đầu trả lời.

"Diệp Thu, sở dĩ ta muốn gặp cháu ở đây, là vì ta muốn trịnh trọng phó thác Bối gia cho cháu, sau này Bối gia sẽ vinh cùng vinh, nhục cùng nhục với cháu"

"Ta hy vọng cháu có thể dẫn Khắc Tùng dẫn Bối gia đi càng ngày càng xa, đi tới độ cao mà người già chúng ta không dám tưởng tượng".

"Vâng" Diệp Thu nắm chặt tay ông giơ ra, ánh mắt kiên định nói.

Ra khỏi cổng Tử Viên, Bối Khắc Tùng rút thuốc trong túi ra, đưa cho Diệp Thu một điếu, châm lửa giúp Diệp Thu rồi mới rút mội điếu đưa lên miệng.

"Khắc Tùng, chúc mừng, Bối lão hôm nay đã chính thức giao Bối gia cho anh rồi? Chủ trì Bối gia lại nhập chủ Đằng gia" Diệp Thu dùng ngón tay kẹp thuốc quệt một vòng trong không nói "Anh cũng chính là một trong những người có quyền lực nhất thành phố nay rồi".

"Diệp thiếu gia, anh đừng chê cười nữa, chút thành quả này so với anh đúng là có chút hổ thẹn" Bối Khắc Tùng gượng cười nói.

"Thành tích như vậy mà cũng hổ thẹn? Vị trí của anh bây giờ đã là độ cao rất nhiều ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ tới đó". Diệp Thu cười nói.

"Vẫn cần Diệp thiếu gia dẫn tôi đi xa hơn." Bối Khắc Tùng nói, ngữ khí nửa hư nửa thật, không quá nghiêm túc mà khiến người ta không được tự nhiên.

"Được, chỉ cần anh không rớt lại" Diệp Thu nói "Có nên chúc mừng anh trước không nhỉ? Tới khi thật sự tới ngày đó chúng ta mới chúc mừng có chút không thích hợp rồi".

"Bỏ đi, việc vẫn chưa thành công, tôi vẫn nên khiêm tốn làm người" Bồi Khắc Tùng cười từ chối.

"Vậy được, ngày đại hỉ đó định rồi gọi điện cho tôi, tôi quay về uống rượu hỉ của anh" Diệp Thu vỗ vai Bối Khắc Tùng cười nói.

Quán bar Truyền Kỳ, ở thành phố Yến Kinh không có gì nổi bật nhưng lại là địa điểm liên lạc cố định của Phí Tường.

Lúc Diệp Thu chạy xe tới đang là giờ làm ăn cao điểm với đèn neon nhấp nháy xa hoa trụy lạc của quán bar.

Diệp Thu không vào cửa trước mà đi cửa sau vào khu làm việc của quán bar.

Thấy Diệp Thu tới Phí Tường vội vàng ra đón.

"Bảo tôi tới gấp, có gì hay cho tôi xem à?" Diệp Thu cười hỏi.

"Diệp thiếu gia xem sẽ biết" Phí Tường cưới mập mờ.

Vào trong phòng Phí Tường liền lấy một đĩa CD trong ngăn kéo ra nói: "Đây là nhiệm vụ Diệp thiếu gia giao phó, tôi đã hoàn thành êm đẹp"

"Ồ. Tanaka mắc câu rồi?" Diệp Thu cảm thán nói "Phương diện này, cậu quả nhiên là mọi việc đều thuận lợi".

"Diệp thiếu gia nói như vậy thật khiến tôi vô cùng xẩu hổ" Phí Tường khó xử nói.

"Ha ha, đây là thiên phú, lời nói ra không biết có bao người ngưỡng mộ cậu đó".

"Diệp thiếu gia định lợi dụng cái này đối phó với Mitsui thế nào." Phí Tường hỏi, hắn không muốn xoay quanh vấn đề đó nữa.

"Cái này...không thể dễ dàng cho Mitsui. Gia tộc Mitsui không phải quý trọng danh dự sao? Chúng ta giội nước bẩn lên mặt hắn trước đã". Diệp Thu cười nói.

Nhớ tới Tống Ngụ Ngôn nói sẽ đăng video sex của hắn và Tống Ngụ Thư lên mạng, Diệp Thu nhanh nhạy nói "Đăng tấm hình này lên mạng trước đã, khi đã thu hút đủ rồi cho video lên, chuyện này tìm chuyên gia đáng tin bắt tay vào làm đi".

"Được, nhưng... không phải tôi cũng nổi danh theo chứ?" Phí Tường gượng cười nói.

"Sao? Cậu không vui à? Được rồi, nếu cậu không muốn nổi danh vậy để người ta khảm lên mặt

cậu đi".

"Nhưng nói thật, tôi vẫn thích vô cổn mã hơn" Diệp Thu nói.