Uông Kiếm Hàn duỗi ngón tay cái ra, nói: "Chỉ cần cho em thêm thời gian, một ngày, em tuyệt đối có thể khiến cô ta mở miệng. Em cũng không tin chẳng lẽ cô ta là tường đồng vách sắt hay sao? Nếu như có thể cạy miệng cô ta, có thể bắt được con cá lớn sau lưng cô ta."
Diệp Thu cười lắc đầu nói: "Tôi không muốn rút rây động rừng, kinh động con cá lớn phía sau cô ta cho nên mới để cậu buông tay trước."
"Vì sao?" Uông Kiếm Hàn mang theo vẻ mặt mờ mịt mà hỏi.
"Bởi vì chuyện này quan hệ quá lớn. Tôi không thể để cho bọn họ sớm phát giác được, sẽ khiến bọn họ dễ dàng bỏ chạy."
Sở dĩ hắn để Uông Kiếm Hàn rảnh tay cũng là sợ hắn nóng nảy để Tam Tỉnh Viêm cùng với vây cánh khổng lồ của hắn có thời cơ chạy trốn. Như vậy mới chính thức để bọn chúng chiếm tiện nghi.
Hiện tại Diệp Thu muốn làm chính là để bọn chúng cảm thấy an toàn, hi vọng...
"Nếu có người muốn làm tới thì sao? Chuyện này khẳng định đã khiến cho cơ quan Đông Dương chú ý. Lão bản của Hồng Nhân hội tuy cũng đã bị chúng ta khống chế, nhưng cũng không có thiếu người hiểu nội tình...Chúng ta bắt nhiều người như vậy sẽ không khiến hai nước xảy ra mâu thuẫn xung đột chứ?
"Yên tâm đi. Liêu khoa trưởng bọn họ biết xử lý như thế nào. Nếu bọn họ muốn người, vậy cho bọn họ là được! Trong lòng bọn họ cũng có quỷ, biết chúng ta sử ụng một số thủ đoạn để đối phó với người của bọn họ, cho nên cũng rất tích cực. Nhiều nhất cũng chỉ mất chút nước miếng nói chuyện với quan tòa mà thôi." Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Liên quan tới những người nào?" Uông Kiếm Hàn quét mắt nhìn tài xế phía trước nhỏ giọng hỏi: "Làm một người trong cục, rất nhiều chuyện không rõ khiến trong lòng hắn rất khó chịu."
Diệp Thu liếc mắt nhìn Uông Kiếm Hàn, cũng không nói gì.
Uông Kiếm Hàn biết chuyện này quan trọng, cho nên cũng không thèm truy vấn, chỉ ha ha cười nói: "Nhị ca, chúng ta đi đâu đây? Đi tới Yên kinh, tới cãi cọ với lão đại một hồi kiếm một bữa ăn hả? Hai chúng ta đường xa mà tới cũng không thể ra về tay không nhỉ?"
Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Cậu lớn lên ở Yên kinh, chỗ này chẳng phải là thổ địa sao? Bất quá lần này trở về tôi xác thực muốn tìm đại ca để bàn một số chuyện."
Buổi sáng mùa xuân tại Hồng Kông ánh nắng tươi sáng, khí trời rất thoáng đãng. Mà Yên kinh vừa qua mùa đông, trong không khí vẫn còn loáng thoáng chút tư vị se lạnh, mặc áo dày khí lạnh vẫn thấm vào đầu khớp xương, làm cho lưng người ta phát lạnh.
Một đợt gió lạnh thổi tới, cát bay đá chạy. Bầu trời mênh mông, Diệp Thu xem ra Yên kinh thật sự không phải là một chỗ tốt để dưỡng lão. Lần này Diệp Thu trở lại kinh thành cũng không có liên lạc với ai, chỉ tới chào hỏi qua Trương Thắng. Lái xe là người do Trương Thắng phái tới, có thể được hắn phái tới đón mình, xem ra người này cũng đáng tính nhiệm.
Xe hơi dừng lại trước con đường giao Trường An Phố, chiếc xe này không có treo bất cứ giấy phép gì, sợ là đi không được vài bước đã bị người ta ngăn lại. Diệp Thu đơn giản để tài xế quay đầu xe, còn bọn họ xuống xe đi bộ.
"Trở về đi." Diệp Thu phất tay nói.
Tài xế đáp ứng, hắn sớm biết con đường này cũng không đơn giản, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám quân nhân xếp thành hàng, súng vác vai, đạn lên nòng kia, hai bắp chân cũng rung rẩy.
Cho dù có lăn lộn tới đâu, hắn cũng chỉ là một tên lưu manh, há lại dám rêu rao qua lại tự nhiên trên con đường này?
Bị người đập chết cũng chẳng biết tại sao.
Chết như vậy thật là vô ích.
Không có trải qua bất kỳ kiểm tra gì, hai người thuận lợi tới đại môn Lâm gia. Diệp Thu biết không phải bởi vì cảnh giới buông lỏng tại con đường này mà là khuôn mặt hai người đã được đám thủ vệ biết qua.
Lâm Thương Giải đích thân tới cửa nghênh đón, mặc dù ở trong nhà mình thế nhưng hắn vẫn mặc quân trang sáng loáng, thân thể còn đứng thẳng nữa.
Nhìn thấy hai người huynh đệ kết nghĩa, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khó có được, vừa cười vừa nói: "Cố ý xin nghỉ học để ở nhà đón tiếp hai người đấy, sự tình đã xử lý xong hết rồi chứ? Đã quyết định ở lại Yên kinh chưa?"
"Em bị nhị ca dẫn theo ra ngoài, thuận tiện tới chỗ này xin một bữa cơm ăn thôi." Uông Kiếm Hàn chỉ vào Diệp Thu cười ha hả nói.
Diệp Thu quét mắt nhìn chung quanh, sau đó nói: "Chúng ta đi vào trước rồi hãy nói. Thân thể ông nội có khỏe không?"
"Vẫn tốt, ông đang ở phía sau viện đấy. Để anh dẫn mọi người qua đó. Bảo Nhi không trở về cùng hai người sao?"
"Không. Cô ấy còn ở Hồng Kông." Diệp Thu nói.
"Cậu phải quản chặt nó đó." Lâm Thương Du nói: "Hiện tại tính tình của nó càng lúc càng buông thả. Đã nhận chức ở bộ phận viễn thông rồi, nhưng người lại chẳng thấy đâu cả. Mặc dù nói ngành viễn thông đã tương đối hoàn thiện nhưng hiện tại vẫn trong giai đoạn trù bị. Thế nhưng nó làm vậy cũng không được. Thủ trưởng của nó vừa gọi điện tới, hỏi Lâm Bảo Nhi khi nào thì có thể đi làm đấy?"
"Giang Yến Tử?" Diệp Thu hỏi. Hắn nghĩ thầm, chính mình sao có thể quản được Lâm Bảo Nhi? Lâm Thương Giải đúng là tưởng em gái hắn được gả cho mình rồi?
"Đúng, lúc trước cậu cũng là thủ trưởng của nàng đúng không?"
"Đúng vậy." Diệp Thu nhẹ gật đầu. Đã lâu chưa thấy mặt nàng, thật đúng là có chút nhơ nhớ cô bé có tính cách bỏ đi này.
Nhiều năm cuồng dại chờ đợi như vậy, hi vọng bây giờ nàng vẫn còn được vui vẻ.
Ba huynh đệ vừa nói chuyện vừa đi theo Lâm Thương Giải tiến vào hậu viện Lâm gia.
Hậu viện là một khu hoa viên nhỏ, là một khu vườn trồng các loại thảo dược mà các ông già bà lão thích ở đó sống anh nhàn. Lâm lão gia tử cưỡi ngựa chinh chiến cả đời cũng là người giống như vậy.
Nhưng mà lúc này Lâm lão gia tử lại không có chăm sóc hoa cỏ gì. Mà đang nằm trên mặt ghế, có hai y sinh gia đình mặc áo trắng toát đang kích thích mát xa đùi giúp lão.
Người lớn tuổi chân tay cũng không được như xưa, nếu như có thể thường xuyên xoa bóp như vậy là chuyện rất tốt.
Không biết có phải nguyên nhân lão đã coi Diệp Thu là cháu rể hay không, thế nhưng khi thấy Diệp Thu tới, Lâm lão gia tử lại rất cao hứng. Phất tay ý bảo hai gã y sinh lui xuống, rồi nói với Diệp Thu: "Đem cháu gái của ta đi đâu rồi? Chuyến đi này nó không trở lại sao?"
"Ha ha, khí sắc của ông nội vẫn còn tốt lắm." Diệp Thu cười ca ngợi nói.
"Bảo Nhi cái đứa tinh nghịch này không có ở đây cuộc sống của ta cũng an nhàn hơn một chút. Cuộc sống thư thái, khí sắc dĩ nhiên là tốt hơn một chút rồi." Lâm lão gia tử vừa cười vừa nói.
Sau đó lão lại quay sang nhìn Uông Kiếm Hàn, nói: "Kiếm Hàn, thân thể ông nội cậu vẫn còn tốt chứ?"
"Lâm gia gia, thân thể ông nội cháu vẫn còn khỏe ạ. Ông thường xuyên nhắc về người đó." Uông Kiếm Hàn cung kính hành lễ nói chuyện với Lâm lão gia tử. Mặc dù là người phóng đãng không gò bó thế nhưng tại trước mặt lão nhân vẫn chỉ đành làm một bảo bảo ngoan ngoãn.
"Vậy à. Đám lão nhân chúng ta phần lớn đã ra đi rồi. Người còn sống cũng ít có cơ hội ngồi cùng nhau tâm sự. Truyền lời của ta tới ông nội cậu, nói khi nào lão rảnh thì tới Yên kinh đàm đạo với ta." Lâm lão gia tử nói.
"Vâng ạ. Cháu nhất định sẽ chuyển lời này tới ông nội." Uông Kiếm Hàn vui vẻ đáp ứng.
"Diệp Thu, nghe Thương Giải nói là cậu có việc muốn nói với ta. Từ xa trở về như vậy là có chuyện gì vậy?" Lâm lão gia tử lúc này mới bắt đầu chính đề.
Ở đây chỉ có lão là có bối phận cao nhất, lão không mở miệng nói chuyện, ba người kia cũng không có tư cách lên tiếng trước!
Biết là chung quanh không thể có người nghe lén, thế nhưng Diệp Thu vẫn cảnh giác liếc mắt đánh giá chung quanh.
Xác định mọi thứ vẫn ổn, sau đó hắn mới lên tiếng: "Đúng vậy ạ, là chuyện về Yến gia."
Lâm lão gia tử vuốt vuốt thành ghế ánh mắt cơ trí như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Thu, cười hỏi: "Sao thế? Bị đám người mờ ám kia chọc giận? Người trẻ tuổi a, khó có thể dằn lòng được. Loại chuyện này cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, cứ mặc kệ nó đi. Bên ngoài đều có công luận mà."
Lâm lão gia tử cho rằng Diệp Thu bị Yến gia tại Yên kinh dùng một số thủ đoạn nhỏ chơi khăm mà canh cánh trong lòng, cho nên lần này đến thăm là vì muốn phản kích. Nhưng nếu bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà tìm viện binh ra oai thật sự là điều tối kỵ trong quan trường.
Với trí tuệ trên quan trường như Lâm lão gia tử tự nhiên không hi vọng Diệp Thu rơi vào cạm bẫy nguy hiểm.
Hoặc là ẩn mà không phát. Một khi phát chiêu chỉ có thể đấu đến chết mới thôi.
Loại đùa giỡn này thật sự giống như hài tử ở trước mặt gia gia.
Lâm lão gia tử rất coi trọng Diệp Thu, hơn nữa lão đã đồng ý đem cháu gái bảo bối của mình gả cho hắn, tự nhiên không muốn vì một Yến gia mà ảnh hưởng tới tiền đồ sau này của hắn. Nguồn: http://truyenyy.vn
Mặt khác có vài lãnh đạo lòng dạ nhỏ mọn để ý, như vậy thật hỏng bét.
Diệp Thu lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Ông nội, bọn họ gây ra mấy chuyện kia cháu đều rõ cả. Tuy làm cho người ta tức giận thế nhưng cháu cũng không thèm để trong lòng. Thế nhưng cháu vẫn phải nói chuyện này ra, cũng không phải để trả thù mà là vì cha cháu."
"Cha cậu?" Lâm lão gia tử kinh ngạc nhìn Diệp Thu.
Ngay cả Lâm Thương Giải cùng Uông Kiếm Hàn cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thu, hai người bọn họ đều không phải người thường, tự nhiên biến cha Diệp Thu có thân phận gì.
Nói thật bởi vì quan hệ với Diệp Trọng bọn họ mới làm anh em kết nghĩa với Diệp Thu, nếu quả thật có người có tâm mượn chuyện này sinh sự thật sự sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bọn họ. Đương nhiên loại tình huống này chỉ khi Lâm gia còn hàn vi mới có thể phát sinh.
Hiện tại Lâm gia giống như mặt trời ban trưa, ai dám đi vuốt râu hổ?
"Vâng, cháu muốn vì cha mình mà sửa lai án sử sai." Thanh âm của Diệp Thu trầm thấp, ánh mắt kiên định nói.
"A, chuyện này ta cũng rõ. Cái án này treo lâu như vậy nếu không có chứng cớ xác thực cũng không dễ giải quyết. Nếu không sẽ có ảnh hưởng xấu tới cậu. Bên trên cũng chằm chằm nhìn cậu." Lâm lão gia tử suy nghĩ sâu xa nói.
"Cháu có chứng cớ." Diệp Thu nói. Sau đó móc từ trong túi áo ra một cái usb, nói: "Chứng cớ đều ở bên trong. Cháu có đủ chứng cớ để chứng minh cha là người vô tội."
Lâm lão gia tử nói với Lâm Thương Giải: "Cầm máy tính tới, ta muốn xem bên trong là vật gì sau đó mới có thể kết luận được."
Lâm Thương Giải lo lắng liếc mắt nhìn Diệp Thu, sau đó xoay người đi vào trong phòng lấy máy tính.