Thiên Diệp Xuân cần chén rượu đứng ở trước cửa sổ, bên ngoài chính là vùng biển Tiểu Mai Sa mênh mông.
Dưới ánh trăng sáng, đằng xa mặt biển lăn tăn sóng bạc, giống như được rải lên một lớp phấn bạc, sóng cuộn tới như một bầy cá chép nhảy lên mặt nước.
Quỷ Anh thân hình lòng còng đứng ở góc cửa, nếu như không ai chào hỏi, hắn sẽ như một tảng đá, người ta gần như quên đi sự tồn tại của hắn.
Nhưng hắn lại thay Thiên Diệp Huân bảo vệ vị trí trọng yếu tiến vào gian phòng.
Thiên Diệp Huân mày nhíu chặt, mặt mày nặng nền, vừa rồi vẻ thản nhiên nói chuyện thiên hạ với đám người Y Đằng Huân sớm đã không thấy chút nào nữa.
Thiên Đằng Huân hơi sốt ruột, hắn không ngờ mình có thể rơi vào cảnh quẫn bách thiế này, bất kể là tiến lên hay là lùi lại, hắn đều có cảm giác bị người ta khống chế.
Khi bạn bè làm ăn mất đi giá trị phải có, thì là lúc hai bên chia tay rồi.
Thiên Diệp Huân vốn muốn dựa vào thế lực của Tam Tỉnh Viêm, để gia tộc Tam Tỉnh ảnh hưởng tới bộ đội tự vệ của Đông Dương, lợi dụng quân nhân tinh anh và vũ khí tiên tiên tiêu diệt hai gia tộac khác, hình thành cục diện gia tộc Thiên Diệp Huân nắm giữ tấn cả.
Còn mình báo đáp lại cho Tam Tỉnh Viêm là vô số cao thủ dị năng trung thành và chấp hành chuyện mà bọn họ không tiện ra tay, ví dụ loại chuyện vặt như gia tay giết nhân vật chính trị quan trọng của quốc gia nào đó.
Bất kể thế nào bọn họ cũng không muốn tiếp tục che dấu, bọn họ muốn đứng ra, vô số tuấn kiệt của gia tộc muốn được đi ra ngoài.
Thế giới mỹ diệu như vậy, sao có thể để một đám tầm thường làm chủ.
Nhưng bởi vì có hai gia tộc khác kiếm chế, loại nguyện vọng này rất khó thực hiện được.
Trừ khi bọn họ đều chết cả.
Loại dục vọng cường liệt này khiến cho Thiên Diệp Huân thông mình một đời vẫn chấp nhận hồ đồ mạo hiểm, bởi vì người càng có kỳ tài ngút trời, càng không kiên nhẫn chờ đời, đối với bọn họ mà nói, một chuyện nếu có thể dùng ba ngày làm xong, mà bản thân lại kéo dài tới một tuần thì là sự xỉ nhục.
Tất cả suy tính xong, bọn họ không cần chủ động ra tay, chỉ cần được người Tam Tỉnh Viêm cung cấp cơ hội ra tay là được rồi.
Không ai có thể cản trở bọn họ.
Tất cả mọi người đáng phải bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay, nhưng sao chuyện lại phát triển tới mức độ này.
Diệp Thụ, đều do Diệp Thụ.
Nếu như không có lời của hắn, mình đã có thể bắt đầu bước thanh trừ tiếp theo rồi.
- Diệp Thụ mày thật đáng chết.
Thiên Diệp Huân mắt đột nhiên tràn ngấm âm khí, tay khẽ dùng sức, chiếnc chén liền thành bột, chất lỏng trong chén lại không nhỏ tới một giọt xuống mặt đất mà bốc thày hơi, từ kẽ ngón tay Thiên Diệp Huân bốc lên.
Quỷ Anh mắt hướng xuống, như không phát hiện ra chủ nhân vậy, hắn là một nô tài thông minh, biết mình nên nói gì vào lúc nào.
Thiên Diệp Huân đột nhiên quay lại hỏi:
- Quỷ Ảnh, tất cả chuẩn bị xong rồi chứ?
- Vâng thưa thiếu gia. Quỷ Ảnh cung kính đáp, người cong xuống như cây cung.
Thiên Diệp Huân thở dài nói:
- Vậy thì chỉ cần một chút hỗn loạn xảy ra, chúng ta sẽ lập tức lên thuyền.
Mặc dù Tam Tỉnh Viêm vẫn vô cùng nhiệt tình với mình, nhưng Thiên Diệp Huân đã mẫn cảm nhận ra tình hình ông ổn.
Chuyện thiên giới bị thua, hành tung của mình bị bại lộ.
Tệ hơn nữa là, dị năng thiên giới đáng nhẽ bị chìm xuống đáy biển và tổ chức dị năng đều được Diệp Thu cứu trở về, có thể tưởng tượng ra tên gia hỏa khốn kiếp đó sẽ cho bọn chúng tin tức gì.
Trước tiên là hướng về chính phủ Đông Dương, gây áp lực cho nước Mỹ, bởi vì tiểu đội Hải Diêu mà bọn họ coi như bảo bối có thành viên bỏ mạng đáy biển, ba thành viên mất sức chiến đấu.
Loại chuyện này nếu xuất hiện ở quốc gia có chủ quyền khác, bọn họ có thể ngó lơ, nhưng rơi trên người của phe mình, thì không thể tha cho được.
Cho dù Đông Dương mấy năm qua ở trước nước Mỹ cường đại ngoan ngoãn như hạng con cháu, nhưng bọn họ rất nổi giận, tất nhiên muốn giáo huấn đám con cháu không nghe lời làm họng chuyện.
Có câu ngạn ngữ "con không dạy, không thành tài mà"
Tiếp theo đó là mấy quốc gia liên hợp lấy Nga làm đầu hướng chính phủ Đông Dương gửi công hàm, để quân đội Đông Dương có một câu trả lời cho mọi người, trong những quốc gia này bôm gồm Anh và Pháp quan hệ không tệ với Đông Dương, lợi ích của bọn chúng gần như là nhất trí, không thể ngồi yên nhìn người của mình chết vô ích, đó là nguyên nhân bọn Thiên Minh Huân vì sao không có cách nào ở lại quốc gia khác, mà lại chạy tới Hoa Hạ, bất kể đi tới nơi nào đều có dị năng thiên giới tấn công bọn họ.
Bị áp lực nhiều phe, đội trưởng của Tĩnh Quốc Hồn đã bị cách chức.
Tam Tỉnh Viêm vạch rõ ranh rới với mình, chẳng lẽ không làm một chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Là một cao thủ nhân thức nguy cơ, Thiên Diệp Huân đã phát hiện ra.
Cho nên đêm nay hắn muốn đột phá vòng vây.
Đối với Thiên Diệp Huân mà nói, hiện giờ nguy hiểm nhất là người Đồng Dương luôn làm bạn bên cạnh.
Quỷ Ảnh nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, khẽ khom người rồi mở cửa đi ra.
Đột nhiên Thiên Diệp Huân quát:
- Chờ chút đã.
- Chủ nhân có điều gì căn dặn.
Quỷ Ảnh dừng bước.
Thiên Diệp Huân âm trầm ra lệnh:
- Vì cấp cho bằng hữu của chúng ta một chút cảnh báo, cứ lấy đám người Đông Dương khai đao đi, phải cho bọn chúng biết, nếu như chọc giận gia tộc Thiên Diệp, hậu quả bọn chúng không gánh vác được. - Vâng, chủ nhân.
Quỷ Ảnh cúi đầu rời đi.
…..
Uông Kiếm Hàn chỉ một người trẻ tuổi mặt chất phác ở sau lưng nói với Diệp Thu:
- Đội trưởng, hắn là người ngụy trang chiến trường giỏi nhất trong quân ta, giao cho hắn xử lý đi, sau khi xong việc, anh lấy gương ra soi ngay cả bản thân cũng chẳng nhận ra được.
Ngụy trang chiến trường, kỳ thực là người dịch dung, nhưng mục đích dịch dung chủ yếu là vì gián điệp quân sự hoặc chính trị, ẩn nấp trong vùng địch, nên được một số người gọi là ngụy trang chiến trường.
Diệp Thu nói với người trẻ tuổi đó:
- Làm phiền rồi.
- Không cần khách khí.
Binh sĩ trẻ ngượng ngùng xoa xoa đầu.
Nhìn thấy hắn, Diệp Thu bất giác nhớ tới Thiết Ngưu, khi hắn rời khỏi Hồng Kông, phái Thiết Ngưu đi vào vệ mẹ, lần này trở về mình còn chưa kịp gặp mặt hắn.
Cho dù Thái bá đã trở về rồi, nhưng nếu không có mệnh lệnh của mình, e rằng hắn cũng không tùy tiện bỏ chạy.
Thiết Ngưu đôi khi làm người ta có cảm giác thiếu suy nghĩ, còn Tiểu Bạch tinh minh lại quá tính toán.
Binh sĩ kia lấy ra một túi nhỏ trong người, bày ra những thứ bột phấn và cây cỏ.
Diệp Thu ngồi trên xe, hắn khom người ngồi trước mặt Diệp Thu, trong xe đèn yếu ớt, nhưng ánh mắt hắn lại sáng lấp lánh.
Chăm chú quan sát khuôn mặt Diệp Thu xong, hắn nói:
- Đội trưởng, tôi sắp bắt đầu đây, hơi ngứa đó, anh phải nhịn nhé.
Diệp Thu gật đầu:
- Không sao, làm đi.
Binh sĩ dùng đầu ngón tay chấm ít bột phấn, bôi lên mặt Diệp Thu sau đó chầm chậm dàn ra.
Man mát lại ngưa ngứa, bột phấn tới đâu, cảm giác như có kiến bò tới đó.
Cảm giác này không lâu, đại khái là chừng mấy giây không còn ngứa nữa.
Đợi tới khi binh sĩ xoa một lớp phấn trên toàn bộ mặt Diệp Thu, lại lấy tay bóp một nhanh cây thành mạnh vụn hắn cận thận lấy nước ép, xoa lên mặt Diệp Thu, hiện giờ da dẻ hắn đã thành màu đồng, khóe mắt còn có nếp nhăn, giống như trời sinh đã có, dưới cắm có một vết sẹo không rõ ràng lắm.
Diện mạo vốn có của Diệp Thu đã biến mất, cho dù là người thân cận nhất đi sát qua vai, cũng chưa chắc nhận ra được, huống chi là ở trường hợp công chúng đèn không rõ lắm này.
Diệp Thu vỗ vai binh sĩ kia nói:
- Kỹ thuật không tệ, chút vật liệu đơn giản như vậy mà có hiệu quả này, đúng là làm người ta phải có cách nhìn khác.
Diệp Thu liếc qua cửa nói:
- Xem ra ta phải nghĩ cách kiếm tấm thẻ hội viên trước mới được.
Uông Kiếm Hàn cười nói:
- Đội trưởng, tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi.
Nói xong từ trong tủi lấy ra hai tấm thẻ hội viên màu đỏ nói:
- Cái này này tôi sai huynh đệ đánh ngất hai tên chuẩn bị rời đi lục trên người chúng ra được, chúng ta dùng tạm trước vậy.
- Khá lắm.
Diệp Thu cười nói, xem ra tên gia hỏa này thường xuyên chấp hành nhiệm vụ, đầu óc vô cùng mẫn tiệp, phối hợp với nhau làm người ta thoải mái.
Diệp Thu tùy ý rút tấm thể hội viên, sau đó nghênh ngang đi tới phía hội quán.
Vừa mới đi qua cửa thì nghe thấy bên trong truyền tới tiếng thét thảm thiết, sau đó có vô số nam như như những con ruồi không đầu chạy ra.
- Giết người...giết người...có người bị giết! Mau báo cảnh sát...
- Chạy ra cửa trước...cửa trước.. Cửa sau cháy rồi.. Nguồn truyện: Truyện FULL
- May chạy...chạy đi..
Diệp Thu mặt cứng lại ngay tại cửa, mẹ nó chứ chuyện gì thế này?