Chương 683: Khi Em Yêu Anh, Anh Cũng Phải Yêu Em! (2)

Diệp Thu nhắm thẳng mục tiêu, nâng thương tiến vào.

A!

Hai người cùng lúc rên lên một tiếng. Dừng lại trong chốc lát, cảm thấy Đường Quả đã ưỡn mông lên hòa hợp với mình, Diệp Thu rốt cục thổi to kèn lệnh.

Gió ngừng mưa lặng, sau khi đạt được thỏa mãn cực độ, Diệp Thu thoải mái nằm đè lên thân thể mềm mại của Đường Quả. Còn Đường Quả bởi vì lúc này đã qua ba lần cao trào mà biến thành một bãi bùn mềm nhũn, thế nhưng hai tay cô vẫn đang ôm chặt lấy eo Diệp Thu, tựa như sợ hắn chạy đi mất.

Diệp Thu rút khăn tay giúp cô lau mồ hôi trên chán hỏi: "Có muốn đi tắm rửa chút không?"

"Muốn, nhưng em không động đậy nổi nữa rồi." Thanh âm Đường Quả như hữu khí vô lực. Cô biết người mình đã hơi bẩn, nhưng khí lực để động đậy ngón tay cũng không còn.

"Anh bế em vào tắm nhé!" Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Hay quá, anh phải giúp em tắm nữa đó." Đường Quả ngây thơ nói.

Diệp Thu ôm lấy Đường Quả nhảy vào trong bồn tắm đủ lớn cho hai người trong phòng tắm xa hoa. Thân thể hai người tức thì bị nước ấm vây quanh. Lỗ chân lông khắp thân mở ra, những dơ bẩn trong cơ thể liền bị bài trừ ra ngoài. Nhiệt độ nước tắm luôn ổn định, sau khi nước tắm đủ nóng, trong lúc tắm, nước vẫn không ngừng được đun nóng, cho nên vẫn duy trì được nhiệt độ, không cần lo lắng nước bên trong sẽ dần dần lạnh đi.

"Sao buổi tối muộn mới về?" Đường Quả nằm trong lòng Diệp Thu, lười biếng hỏi.

"Thì anh đón chuyến bay muộn nhất ngày hôm qua mà." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Phong ba Tạ gia vừa mới bắt đầu, hắn đã chọn cách thoát ra, bởi lẽ có Tạ Đông Thăng ở đó, hắn ở lại cũng chỉ là dư thừa.

Diệp Thu vẫn luôn cảm thấy rằng, người ta tốt nhất không nên làm những việc mà mình không am hiểu. Việc đó, tốt nhất nên giao cho người chuyên nghiệp làm.

"Ông xã, bây giờ anh định chuồn sang phòng chị Mặc Nùng phải không?" Con ngươi Đường Quả chợt lóe sáng mà nhìn Diệp Thu, hỏi.

"Ặc…" Diệp Thu ho khan một tiếng, nói: "Anh hơi mệt, năm bên này nghỉ ngơi cho tốt đã!"

Ào!

Không biết lấy khí lực ở đây, đột nhiên Đường Quả từ trong bồn tắm đứng vụt dậy. Da thịt mịn màng ửng hồng tỏa ra từng hơi nhiệt mờ mờ, trên mặt, mấy giọt nước lóng lánh đang rơi xuống bộ ngực vểnh cao. Cô ghé sát người vào thân thể Diệp Thu, dùng hai tay nhỏ nhắn mở to đôi mắt Diệp Thu ra, đôi mắt đen láy xinh đẹp chăm chú nhìn hắn, nói: "Diệp Thu, đến lúc này rồi chẳng lẽ anh còn không đối mặt với hiện thực hay sao?"

Diệp Thu chỉ còn cách mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Quả, trước đây là nữ chủ nhân, còn bây giờ là nữ nhân của mình.

Bảo vệ Lâm đến cảnh giới mức này, coi như là một loại vinh quang đi, ngay cả nữ chủ nhân của mình cũng đưa lên giường được.

"Khi anh vừa mới tới, em rất ghét anh. Vừa dơ vừa bẩn, lại không biết cách thương hoa tiếc ngọc, thật sự là đáng ghét muốn chết. Nhưng lại không biết thích anh từ lúc nào, cho dù nhìn hai người trải qua rất nhiều chuyện mà có khi cả đời này em cũng sẽ không được trải qua, nhưng một lần khi phi ngựa dưới chân núi, khi nhìn thấy bóng hình anh, em còn nghĩ sẽ không do dự mà hiến thân cho anh. Không tiếc nuối cũng không hối hận mặc dù em biết anh còn có người đàn bà khác. Có thể được ôm anh, như thế là đủ rồi!"

"Ở Tô Hàng khi nói chuyện với chị Mặc Nùng, em không biết anh sẽ chọn cưới ai, thế nhưng em sẽ không trở thành vợ anh. Em thích anh, vì thế mà chọn được ở bên anh. Khi em chán anh, hoặc khi anh chán em, em sẽ bỏ đi." Biểu tình của Đường Quả chân thành, chăm chú. Mặc dù làm thế sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn dũng cẩm, kiên trì mà nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Thu: "Em biết, chị Mặc Nùng cũng rất thích anh, còn cả chị Bảo Nhi nữa… Em biết còn cả nữ nhân khác hoặc là không có. Rất nhiều lần em hiếu kỳ muốn điều tra anh. Nhưng mỗi lần như thế em lại bỏ qua. Loại chuyện này, không biết sẽ tốt hơn là biết. Bởi vì yêu anh, cho nên em không làm sao thờ ơ được."

"Lần này trở về, em sẽ lại tiếp quản Đường Thị một lần nữa. Cha đã khổ cực cả đời, bây giờ là lúc nên nghỉ ngơi. Đến lúc ấy, em sẽ bộn bề công việc, sẽ không còn thời gian để quấn quít bên anh, không thể mỗi ngày đều ở bên anh. Nhưng như thế cũng tốt, bởi như thế em sẽ không cần suy nghĩ quá nhiều thứ, không cần nghĩ đến lúc này anh đang ở đâu, đang cùng các cô ấy làm gì, em không cần chờ đợi, không cần phải xót xa, cũng không phải khổ sở nữa. Khi nào em nhớ anh quá, em sẽ gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói anh một chút. Còn nếu rảnh rỗi hơn, hai đứa mình sẽ cùng đi ăn…" Hai viền mắt Đường Quả lúc này đã ngấn nước.

Thế rồi, từng giọt nước từ mí mắt nàng đọng lại thành từng giọt long lanh, rung rinh trên hàng mi, cuối cùng không chịu nổi sức nặng, rơi xuống, hòa vào trong nước tắm trong bồn.

Tựa như bồn nước tắm xảy ra phản ứng hóa học với nước mắt của Đường Quả, Diệp Thu chợt cảm thấy thân thể mình xót xa.

"… Trước đây mỗi lần xem ti vi, thấy có người thứ ba phá hỏng cuộc sống của hai người, em đều chửi ầm lên. Nhưng em không ngờ rằng, chính mình cũng có lúc làm như thế. Nhưng có sao chứ, em muốn thế. Em không có một người đàn ông trọn vẹn, nhưng đã có một tình yêu chỉ thuộc về em."

Đường Quả lau nước mắt, nụ cười tươi như hoa mùa xuân, nói: "Diệp Thu, khi em yêu anh, anh cũng nhất định phải yêu em. Nếu không, em sẽ rất đau lòng, đau lòng lắm anh biết không?" Diệp Thu không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Đường Quả, người con gái si tình tựa như hoa như ngọc.

….

Khi Diệp Thu mở mắt ra, bên ngoài nắng đã tràn ngập, rực rỡ.

Tối muộn hôm qua, khi còn ở trong bồn tắm, hai người lại thân mật thêm một hồi.

Diệp Thu với tay lấy ra điện thoại di động ở dưới gối, nhìn thời gian, lúc này đã là buổi trưa.

Diệp Thu có chút hiếu kỳ. Bình thường, lúc này hẳn là Lâm Bảo Nhi đã tới gõ cửa rồi mới đúng, sao hôm nay lại chưa tới?

Khi ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu hắn, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập rầm rầm.

"Chị Đường, chị Đường, sao giờ này chị còn chưa ra khỏi giường? Có muốn ăn sáng không, mọi người đang chờ chị này." Thanh âm thanh thúy của Lâm Bảo Nhi vang lên.

Đang ngủ say trong lòng Diệp Thu, Đường Quả hoảng hốt tỉnh lại, khẩn trương nói: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bảo Nhi muốn vào đây đó… Diệp Thu, anh máu trốn đi!"

Diệp Thu nhìn bốn phía, cười khổ nói: "Có là quỷ anh cũng không trốn nổi cô ấy đâu!"

"Thế phải làm sao bây giờ?" Đường Quả vừa mặc áo ngủ vào, vừa nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cứ nói thân thể em khó chịu, không mở cửa." Diệp Thu vỗ vỗ mông Đường Quả nói.

Đường Quả suy nghĩ một chút, quả thực không nghĩ ra cách nào hay, liền quay mặt ra nói to: "Bảo Nhi, người chị khó chịu quá, sẽ không ăn sáng đâu. Mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ chị."

"Chị Đường, chị bị làm sao thế? Chị khó chịu chỗ nào? Có cần em gọi bác sĩ đến khám cho chị không?" Lâm Bảo Nhi vội vã nói.

"À, không cần, không cần đâu. Bảo Nhi, chị không sao, hai người không cần gọi bác sĩ làm gì. Chị còn chưa ra khỏi giường mà." Đường Quả sốt ruột nói to.

"Không được đâu chị ơi! Mỗi lần em ốm không muốn uống thuốc đều là chị ép em phải khám bác sĩ. Chị bị bệnh, em phải đi mời bác sĩ đến khám." Lâm Bảo Nhi nói xong, không còn nghe thấy tiếng đâu nữa.

"Bây giờ thì em phải làm thế nào?" Đường Quả quay đầu lại hỏi, lại kinh ngạc phát hiện, Diệp Thu không biết đã mặc quần áo từ lúc nào.

"Anh đi ra ngoài trước!" Diệp Thu nói.

"Vâng!" Đường Quả nói, sau đó tới giúp hắn mở cửa.

Cửa phòng vừa mở, Diệp Thu giật mình ngẩn người, ngay cả Đường Quả cũng ngơ ngác.

Trầm Mặc Nùng, Nhiễm Đông Dạ, Tây Môn Thiển Ngữ cùng với Lâm Bảo Nhi đã đứng cả ở cửa, biểu tình rất cổ quái.

"Diệp Thu, sao anh lại ở đây?" Lâm Bảo Nhi trừng mắt hỏi.

Diệp Thu xấu hổ hết nhìn Trầm Mặc Nùng lại nhìn Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói: "Biết thân thể Đường Quả khó chịu, anh đến thăm thôi."

"Anh về khi nào?" Lâm Bảo Nhi tựa hồ như không biết gì mà lại như biết hết tất cả.

"Anh vừa về!" Diệp Thu nhìn mấy người Trầm Mặc Nùng, nói.

"Vừa trở về? Làm thế nào mà anh biết chị Đường khó chịu đến thắm thế?"

Diệp Thu cảm thấy muốn khóc, sao con gái lại đáng ghét đến thế này hả trời?

Trầm Mặc Nùng rốt cùng cũng đứng ra giải vây cho Diệp Thu. Cô liếc mắt nhìn Đường Quả rồi nói: "Xem ra Đường Quả không sao cả, chúng ta đi ăn sáng thôi!"

"Cơ mà em còn hỏi rõ !" Lâm Bảo Nhi khoa tay múa chân nói. Vấn đề còn chưa được giải quyết xong, biểu tình cô nàng có vẻ khó chịu.

"Có thể là Diệp Thu vừa trở về, lại vừa vặn đi qua cửa Quả Quả, lại nghe được tiếng rên rỉ của Quả Quả, nên biết Đường Quả bị bệnh!" Nhiễm Đông Dạ cười hi hi nói.

"À!" Lâm Bảo Nhi gật đầu: "Nhưng mà lúc nãy em đến gõ cửa, chị Đường còn nói chị ấy chưa rời khỏi giường mà?!"

Trầm Mặc Nùng quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi, nói: "Bảo Nhi, đi ăn mau!"

"Dạ!" Lâm Bảo Nhi ủy khuất đáp lời.

Cô nàng có vẻ không hiểu, mọi người chỉ trò chuyện với nhau, mình đâu có phạm lỗi gì, sao chị Mặc Nùng lại hung hăng với mình như thế cơ chứ?

Diệp Thu thực sự không có mặt mũi xuống dưới ngồi ăn, liền lủi về phòng mình. Sau khi tắm rửa một phen, mới đến phòng ăn ăn sáng.

Tây Môn Hướng Đông vừa thấy Diệp Thu đến, liền leo lên trên ban công, vừa cười vừa nói: "Nghe quản gia nói, hôm qua tối muộn anh mới về, định là tới thăm, nhưng lại sợ quấy rối mộng đẹp của anh."

Đang ăn rở cái bánh bao, Lâm Bảo Nhi nghe thế lập tức trợn trắng mắt. Sau khi nuốt xuống vài miếng, mới chỉ vào Diệp Thu nói: "Á, Diệp Thu, anh về lúc tối muộn hôm qua hả?!"