Chương 666: Xuất Sư Bất Lợi

Diệp Thu là lần đầu tiên tới Malaysia, Lần này vì liên quan tới tranh đoạt tài sản riêng của mình, nên cũng không kéo người tiểu đội Lôi Đình qua. Hơn nữa bọn họ còn gánh vác trách nhiệm giám sát người Nhật và tổ chức Độc Xà ở Hồng Kông, nên trong khoảng thời gian ngắn không thể đi được.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng muốn đi cùng, nhưng bị Diệp Thu từ chối.

Có Lâm Bảo Nhi ở cạnh, nói không chừng sẽ gây ra một trận đại loạn ở bên này. Thân phận Lâm gia thật sự quá đặc thù mẫn cảm, nếu Lâm Bảo Nhi gây ra chuyện, nói không chừng có thể sẽ khiến hai nước tranh chấp.

Người lần này theo hắn tới Malay chỉ có Tiểu Bạch và bác Thái. Bác Thái vẫn lo lắng cho sự an nguy của Tạ Ý Như, nói: "Thiếu gia, tôi theo cậu qua đây. Sự an toàn của tiểu thư không có vấn đề gì chứ?"

Diệp Thu cười nói: "Bác Thái, bác yên tâm đi. Con đã an bài người qua bảo vệ mẹ, thực lực những người đó đều không hề kém. Sẽ không có vấn đề. Hơn nữa, Đường Quả và Bảo Nhi cũng sẽ thường qua thăm mẹ".

Có lẽ là do yêu mến, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói chuyện điện thoại với Tạ Ý Như cũng cực kỳ tôn kính. Tạ Ý Như cũng vô cùng thích hai cô bé xinh đẹp đáng yêu này, đặc biệt là Lâm Bảo Nhi, vừa mở miệng liền gọi "Mẹ chồng", khiến Tạ Ý Như mát lòng mát dạ. Cảm giác mình dâng hương hầu Phật nhiều năm cũng vô cùng đáng giá, bây giờ Bồ Tát bắt đầu hiển linh, không chỉ để nàng tìm được đứa con nhiều năm thất lạc, còn tặng hai người con dâu như hoa như ngọc.

Trong ngày Diệp Thu rời đi, lúc Trầm Mặc Nùng tiễn bọn họ tới sân bay cũng tỏ ý, hai ngày này nàng sẽ rút thời gian đi thăm bác gái. Có thêm cô nàng như vậy làm bạn, có lẽ mẹ cũng sẽ không tịch mịch.

Bác Thái liền nở nụ cười hiền, nói: "Vậy cũng tốt. Vậy cũng tốt. Thiếu gia, tôi cũng không phải là hoài nghi năng lực của bạn cậu đâu. Nhưng cùng tiểu thư ở Hồng Kông mấy chục năm, tôi sợ bên cạnh không có người hầu hạ, bà sẽ chiếu cố mình không tốt".

"Không sao. Bác Thái. Con hiểu tâm tư của bác. Yên tâm đi, mẹ con sẽ không có chuyện gì đâu". Diệp Thu an ủi nói. Người lớn tuổi, đều không có quen thay đổi, gặp chuyện cần mình thay đổi, thường sẽ khiến bọn họ kinh hoảng bất an.

Tây Môn Hướng Đông đã an bài người đến đón máv bay, ba người vừa mới ra khỏi trạm khẩu, liền thấy có người cầm bảng dùng tiếng Trung viết tên Diệp Thu.

"Tôi là Diệp Thu". Diệp Thu đi thẳng tới nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Ha ha. Diệp tiên sinh, chào ngài. Bên tổng bộ Hồng Kông đã gửi ảnh ngài qua, nên tôi biết ngài. Tôi tên Phó Kiến, là nhân viên công ty phân tới đây. Tôi giống ngài, đều là người Trung Quốc. Hai vị này là?"

Phó Kiến là nhân viên công ty thuộc gia tộc Tây Môn phái tới, không biết gia tộc Tây Môn giới thiệu thân phận ba người bọn Diệp Thu như thế nào, mà thái độ Phó Kiến với Diệp Thu cũng không câu nệ khách khí, ngược lại bởi vì mọi người đều là người Trung Quốc ở nước ngoài nên có vẻ vô cùng nhiệt tình.

"Hắn là Tiểu Bạch. Không thể nói chuvện. Bác ấy là bác Thái". Diệp Thu cười giới thiệu cho bọn họ.

"Chào anh. Tiểu Bạch. Bác Thái, hoan nghênh tới Malay. Công ty đã đặt khách sạn Đô Đảo Quốc Tế ở bên trong thành. Bây giờ chúng ta có thể xuất phát chưa? Xe đang đợi ở ngoài sân bay". Phó Kiến chào hỏi hai người Tiểu Bạch, bác Thái nhiệt tình.

"Được rồi. Đi khách sạn trước đã". Diệp Thu gật đầu nói.

Kuala Lumpur là trung tâm văn hóa chính trị ở Malavsia. Thường nhân khẩu chỉ có hơn một trăm ba mươi vạn. Mật độ dân cư căn bản không cách gì so với thủ đô Yến Kinh của nước Trung Quốc. Trên đường có thể thấy không ít người Trung Quốc, hai bên đường có thể tùy ý thấy Phật giáo đường, chùa miếu Ấn Độ giáo.

Khách sạn Đô Đảo Quốc Tế tọa lạc ở đối diện ngọn tháp đôi Kuala Lumpur nổi tiếng thế giới, ngọn tháp đôi Kuala Lumpur là một trong những ngọn tháp cao nhất Châu Á, cao tới 466m, như hai thanh lợi kiếm màu bạc xuyên thẳng qua mây.

Phó Kiến sau khi cầm thẻ căn cước của bọn Diệp Thu đi làm thủ tục nhập cư, liền dẫn ba người vào phòng.

"Diệp tiên sinh, các vị là muốn nghỉ ngơi trước một lát, hay là đi xuống lầu ăn cơm trước? Thức ăn ở Kuala Lumpur cũng không tệ lắm". Phó Kiến cười dò hỏi.

"Phó Kiến, bọn tôi muốn nghỉ ngơi một lát trước. Nếu anh có việc, cứ đi giải quyết trước đi. Lúc tôi cần gì sẽ liên lạc với anh". Diệp Thu nói. Mấy chuyện bọn họ muốn làm cũng không thích hợp để người ngoài tham dự.

"Được. Vậy tôi để lại số di động, Diệp tiên sinh có gì cần thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Đây là chìa khóa chiếc xe BMW tôi mới lái vừa rồi. Bây giờ tôi để lại đây. Tiện cho các vị đi xe".

"Cảm ơn. Đã làm phiền anh rồi". Diệp Thu khách khí nói.

Tiễn Phó Kiến đi rồi, Diệp Thu nhìn bác Thái nói: "Bác Thái, có muốn ăn chút gì trước không?"

"Không cần đâu. Vừa mới ăn trên máy bay xong, bây giờ vẫn chưa đói lắm. Tôi đề nghị chúng ta vẫn nên hành động sớm một chút. Tạ Đông Hiền đã sớm về gấp chuẩn bị, chỉ sợ tới lúc đó chúng ta sẽ không có chỗ nào để bắt tay vào làm". Bác Thái sốt ruột nói.

Tiểu Bạch cũng gật đầu, ý bảo mình không đói bụng.

"Được rồi. Vậy chúng ta khởi công trước. Bác Thái. Bác thấy bắt tay vào từ chỗ nào trước thì hợp?"

Bác Thái nói: "Di chúc tổng cộng có bốn tờ, có thể tiếp xúc với di chúc cũng chỉ có Tạ Đông Hiền, Tạ Đông Thăng, và Lý luật sư của Tạ gia. Tờ di chúc năm đó tiểu thư cũng không mang về, bây giờ cũng không biết lạc ở chỗ nào. Tỏi nghĩ, có lẽ đã rơi vào trong tay Tạ Đông Hiền. Dù sao, bọn họ bây giờ vẫn ở nhà tổ tiên. Lựa chọn tốt nhất của chúng ta chính là bắt tay từ Lý luật sư trước".

"Được rồi. Vậy chúng ta cứ bắt tay vào Lý luật sư trước đi. Bác Thái biết địa chỉ nhà họ không?" Diệp Thu hỏi.

"Biết. Năm đó Lý luật sư thường tới Tạ gia nói chuyện với Tạ lão, có đôi khi tôi còn tiễn gã về nữa". Giọng bác Thái phiền muộn nói. Rời đi một lần này, mà tóc đã bạc trắng.

Nhà Lý luật sư cũng không khó tìm, Diệp Thu không tự mình lái xe, tùy tiện gọi một chiếc taxi, bác Thái nói ra địa chỉ, tài xế liền nói mình biết chỗ đó. Chỗ đó có thể ở đều là nhân vật lớn.

Quả nhiên, bất cứ địa phương nào đều giống nhau. Người cũng phân ba bảy loại. Kẻ có tiền thường ở cùng với kẻ có tiền, kẻ có quyền ở cùng kẻ có quyền. Đương nhiên, nhiều khi người có tiền và có quyền cũng không phân biệt.

Nhìn biệt thự diện tích rộng lớn sa hoa trước mắt, Diệp Thu có chút không dám tin vào hai mắt của mình, ở thủ đô có thể mua được một tòa biệt thự giống nông trường tốt như vậy, đó cũng chẳng phải là chuyện chỉ cần có tiền là có thể làm được.

"Lý luật sư là luật sư nổi tiếng nhất Kuala Lumpur, giải quyết rất nhiều vụ kiện thành công. Hắn quan hệ tốt với rất nhiều gia tộc lớn, bao gồm cả Tạ gia. Hơn nữa, bởi vi hắn rất có quyền uy ở phương diện pháp luật. Không ít quan viên chính phủ cũng làm khách quý trong nhà hắn". Bác Thái thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Diệp thu, ở một bên giải thích nói.

"Vậy tính tình của hắn không phải rất kiêu ngạo sao? Có khi nào tìm cảnh sát đuổi chúng ta đi không?" Diệp Thu cười tủm tỉm nói.

"Chắc là không. Tôi có chút giao tình với Lý luật sư. Mặc dù đã nhiều năm chưa lui tới, nhưng hắn chắc sẽ nể chút tình mọn". Bác Thái tự tin nói.

Sau khi ấn chuông cửa, một cô gái bộ dạng người hầu nhìn ba người mặt đầy cảnh giác, phun ra một tràng ê a.

Diệp Thu biết đây là tiếng Malaysia. Nhưng hắn căn bản là nghe không hiểu.

Nhưng bác Thái lại tiếp rất nhanh, bày thân phận của mình ra, nói là bạn lâu năm của Lý luật sư, hôm nay có việc tới thăm.

Vẻ cảnh giác trên mặt cô hầu biến mất, nhưng đổi lại là vẻ mặt tiếc hận và thương cảm.

Rồi nói mấy câu tiếng Malaysía với bác Thái, sắc mặt bác Thái cũng trở nên bối rối.

"Nàng nói, Lý luật sư đã qua đời. Chuyện đã hai năm trước". Bác Thái quay sang nói với Diệp Thu.

Diệp Thu nhíu mày. nghĩ một lát, nói: "Có thể là ông ta không muốn gặp chúng ta nên cố ý lấy cớ".

"Chắc không đâu. Có điều, tôi cũng có chút nghi ngờ. Chúng ta có thể xác định thử". Bác Thái nói. "Tôi ở đây còn có mấy người bạn. Tôi sẽ tìm bọn họ hỏi thăm chút tin tức. Lý luật sư là danh nhân ở Kuala Lumpur, nếu ông ta qua đời, người Kuala Lumpur hẳn là sẽ biết".

"Được. Vậy thì phiền bác Thái". Diệp Thu cười nói.

Bác Thái từ trong túi lục ra một tờ giấy. Trên đó viết mấy số điện thoại. Mượn di động của Diệp Thu bấm, sau đó dùng tiếng Malaysia nói chuvện với người ta.

Sau khi gọi liên tục mấy cuộc, bác Thái nói: "Đã hỏi hết bọn họ, Lý luật sư quả thật đã qua đời. Mùa hè hai năm trước chết vì bệnh tim".

"Xuất sư bất lợi rồi". Diệp Thu cười khổ nói. "Lý luật sư có con cháu không?" "Lúc tôi rời đi, ông ta đã có một đứa con được năm tuổi. Bây giờ có lẽ đã lớn rồi". Bác Thái nói.

Đang nói chuyện, một chiếc xe Lambroghini màu vàng nhạt lái tới. Diệp Thu nhận ra, chiếc xe này cùng một loại với chiếc Lâm Bảo Nhi lái.

Trong xe là một thanh niên đeo kính râm màu trà, trong miệng ngậm điếu thuốc, một bộ dạng nhị thế tổ phóng đãng ngang ngược. Bên cạnh còn một cô gái tóc vàng, hai người đang đùa giỡn gì đó rất vui vẻ.

Cho tới khi chạy đến cổng, xe mới dừng lại. Nam nhân trẻ tuổi thò đầu ra, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt ba người Diệp Thu, sau đó lên tiếng nói: "Các người tìm ai đấy?"

Không ngờ gã lại có thể nói tiếng Trung. Hơn nữa còn nói rất chuẩn.

"Tìm luật sư Lý Đông Minh". Diệp Thu cười nói.

"Anh là ai?" Ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi lại quét tới quét lui trên người Diệp Thu, tùy tiện nóng nảy, khiến người khác có ấn tượng mất dạy.

"Tôi là Diệp Thu, là bạn của bác Thái. Bác Thái là bạn tốt của ba anh. Chúng tôi có chút chuyện muốn tìm ba anh, đáng tiếc vừa rồi từ chỗ người hầu nghe được tin bất hạnh, xin anh nén bi thương. Ba anh không có ở đây, tôi thấy chuyện này có lẽ nên nói một chút với anh, có thể bỏ chút thời gian không?" Bởi vì có việc cầu người, Diệp Thu mặc dù có chút không thích người này, nhưng thái độ nói chuvện vẫn hết sức khách khí hòa ái.

"Ông già rốt cuộc đã chết, tôi cao hứng còn chưa kịp, có gì mà nén bi thương chứ? Tôi cũng không ngu đâu". Nam nhân mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói.

Tiếp theo, lại vẻ mặt cổ quái mà nở nụ cười, nói: "Nói chuyện một chút? Đương nhiên có thể. Vào nhà đi".