Chương 651: Nợ Máu, Chỉ Có Thể Trả Bằng Máu (1): Diệp Thu Vs Đội Trưởng Đội Hải Điêu !

Bên kia trầm mặc l lát lâu, ở vào lúc Ito Fumado tự trách mình kém cỏi, tưởng rằng sự bất lực của mình khiến thiếu gia thất vọng, trong loa rốt cuộc cũng truyền tới giọng nói của thiếu gia: "Lập tức chuyển hướng, chạy về hải vực Nhật. Chỉ cần các người có thể kiên tri tới được hải vực Nhật, đội tự vệ không trung bên kia sẽ tiếp ứng bảo vệ các ngươi".

"Vâng. Thiếu gia. Fumado vô năng, tình nguyện chịu chết". Ito Fumado tràn đầy áy náy nói.

'Tumato. Đây không phải lỗi của cô. Cô phải sống sau này còn rất nhiều việc cần cô. Cô xem, tình trạng bây giờ càng ngày càng phức tạp. Mà cô lại là người tôi tín nhiệm nhất".

"Thiếu gia... tôi nhất định sẽ còn sống trở về gặp ngài". Khóe mắt Ito Fumado rưng rưng, thanh âm kiên định nói.

Kết thúc nói chuyện với thiếu gia, Ito Fumado sải bước đi ra ngoài, dặn Zuo Kawasaki: "Anh Zuo Kawasaki ra lệnh thuyền đổi hướng lập tức, toàn lực chạy về phía hải vực Nhật. Còn nữa, bảo từng nhóm người của anh tạo thành từng đội chặn lại, ngăn những máy bay này. Tranh thủ thời gian cho chúng ta rời đi".

"Vâng". Tâm Zuo Kawasaki liền trầm xuống, nhưng vẫn dõng dạc tiếp nhận mệnh lệnh của cấp trên.

Gã biết, mấy trăm tinh anh Hắc Long hội đi theo gã tới đây, sẽ vì mệnh lệnh ngăn máy bay của mình mà tất cả chôn vùi ở biển sâu.

"Người Trung Quốc, tôi nhất định sẽ khiến cho các người nợ máu trả bằng máu".

Nghe được tiếng loa trên máy bay, Diệp Thu cũng đầy vẻ mờ mịt, nói lẩm bẩm: "Sao lại là đội đặc nhiệm Hong Kong? Bọn họ sao lại bay tới vùng biển quốc tế? Chẳng lẽ có người báo cho chính phủ Hong Kong sao?"

"Sao thế?" Ngân Nhãn thấy vẻ mặt đầy băn khoăn của Diệp Thu, lên tiếng hỏi. Có hy vọng sống sót, thân thể cũng đột nhiên cảm thấy ấm áp, ít nhất, giọng nói cũng không còn run lập cập như trước đó.

"Không có gì. Tôi chỉ là không ngờ bọn họ lại chạy tới". Diệp Thu thẳng thắn nói. Vì tham gia đại hội Thiên giới lần này, hắn và thành viên tiểu đội Lôi Đình đã tiêu hao hết tâm tư, chuẩn bị vô số phương án tiếp ứng.

Không ngờ kề hoạch vẫn không cản nổi biến hóa, đại hội Thiên giới không ngờ lại mở trên thuyền. Hơn nữa chỉ một thoáng đã chạy tới vùng biển quốc tế, cho dù thành viên tiểu đội Lôi Đình muốn cứu viện, sợ là đều ngoài tầm với.

Bây giờ là đêm khuya, vì vấn đề ánh sáng và góc độ, Diệp Thu không có cách gì thấy bộ dạng người trên máy bay, cho nên chỉ có thể tiếp tục ngâm trong biển.

Đợi đến khi bọn họ giải quvểt hết toàn bộ những con quỷ Nhật này, quăng phao cứu trợ, mình mới có cơ hội sống.

Trên mày bay có số 001, Diệp Hổ mặc trang phục màu sẫm, mặt đằng đằng sát khi tức giận nói: "Tôi nói này, phía dưới nhiều người như vậy, chúng ta làm sao tìm ra đội trưởng chứ? Chi bằng tôi dùng loa nói mấy tiếng được không?"

"Diệp Hổ, không nên làm bậy. Cứu viện lần này là chúng ta hợp tác triển khai với đội đặc nhiệm Hong Kong. Dù sao, tin báo mà chúng ta nhận được đã đả kích danh tiếng hải đảo. Nếu gọi tên đội trưởng sẽ khiến trên lưng bộ đội Hong Kong mang nỗi oan. Trước khi đi, chúng ta cũng sẽ phải cam đoan, nhiều lần với bọn họ". Lạc Thiên Quân do dự một lúc, nói.

"Lung mang oan thì mang oan chứ. Cùng lắm thì đến lúc đó tôi bồi tội với bọn họ". Diệp Hổ nói ồm ồm.

"Được rồi. Vậy cứ theo suy nghĩ của anh đi. Đã lâu như vậy không có cách gì liên hệ với đội trưởng, trong lòng tôi cũng không chắc. Hy vọng đội trưởng bình yên vô sữ mới tốt". Lạc Thiên Quân thở dài, nói.

Diệp Hồ gật đầu, cầm loa lên hô: "Diệp Thu... Diệp Thu... Tôi là Diệp Hổ, nghe tôi nói không? Nếu nghe thi kêu lên mội tiếng".

"Diệp Hổ?"

Diệp Thu đang nổi trên biển sực tỉnh, mừng rỡ mà hô lên trên trời: "Diệp Hổ, Diệp Hổ... tôi ở đây."

Vừa hô, vừa đưa tay vẫy lên trời.

Nhưng thanh âm quá nhỏ, máy bay vù vù tù trên không trung bay qua.

"Diệp Hổ... con mẹ nó, tôi ở đây". Diệp Thu thở phì phì mắng.

"Máy bay ở rất cao, vùng biển này lại quá lớn, bọn họ không thể nào nghe được... các người không có cách liên lạc đặc biệt nào khác sao?" Ngân Nhãn ở bên cạnh nhắc nhở.

"Có. Cô không nói tôi cũng quên. Nếu không sợ là sẽ bị đông lạnh ngất đi". Diệp Thu mỉm cười vừa nói.

Sau đó đưa tay vào miệng huýt một tiếng rõ to "Huýt", thanh âm nay ngân vang ở trong trời đêm truyền rất xa.

"Diệp Thu... Diệp Thu... anh nghe thấy tôi nói không? Nếu còn sống, liền kêu một tiếng đi". Thanh âm Diệp Hổ cũng có chút nghẹn ngào.

Từng lóp tử thi nổi lên biển rộng mênh mông này, bọn họ có rất nhiều người là bị nổ chết, có rất nhiều người là bị đại pháo bắn chết, còn có một số là sau khi nhảy xuống biển bị đám khốn kiếp kia ném ngư lôi giết chết.

Gã hô nửa ngày, nhưng vẫn không có có tiếng đáp lại, không khỏi có chút bi thương, hốc mắt đều đã ươn ướt.

"Sư phụ, anh ngàn vạn lần không thể có việc gì. Diệp gia, đang quật khởi dưới sự dẫn dắt của anh. Nếu anh xẩy ra vấn đề gì, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Diệp Hổ... Anh dừng lại chút". Lạc Thiên Quân đột nhiên quát lên.

"Sao thế?" Diệp Hổ ngừng gọi, hỏi.

"Anh nghe coi, nghe kỹ thử coi".

Huýt...

Lại một tiếng huýt truyền tới, Diệp Hổ không khỏi chấn động tinh thần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Là sư phụ. Là sư phụ. Nhất định là hắn. Đây là tín hiệu chúng tôi ước định". Diệp Hổ kích động hét, nói với một thành viên của đội đặc nhiệm Hong Kong lái máy bay ở phía trước. "Người anh em, phiền anh bay thấp một chút. Tôi muốn tìm người... dọc theo tiếng huýt kia bay là được".

Diệp Thu huýt sáo không ngừng, thổi cả khí lạnh trong cơ thể ra, người cũng mệt mỏi gần hư thoát.

"Nếu bọn khốn kiếp nay không nghe thấy, sợ là mình sẽ chết rét ở đáy biển này mất". Diệp Thu thầm nghĩ.

"Máy bay. Máy bay đã trở lại". Ngân Nhãn đột nhiên chỉ vào máy bay hình như đang bay dọc mặt biển hô. Đèn pha chiếu mạnh tới, khiến người khác căn bản không mở mắt ra nổi.

"Sư phụ... Diệp Thu là anh sao?" Tiếng của Diệp Hổ lại truyền tới.

"Huýt..."

Diệp Thu không trả lời, mà lại huýt một tiếng nữa.

Phen huýt gió này khiến khí lực còn sót lại trong cơ thể hắn gần như cạn sạch.

"Là sư phụ. Là sư phụ". Kẻ ngốc Diệp Hổ cầm loa dùng sức mà hét lên. Cũng không biết những lời này hét ra khiến bao nhiêu dị năng giả Thiên giới ghen tị.

"Mẹ kiếp, sớm biết vậy mình cũng thu một đồ đệ. Nếu thả sư phụ rơi xuống nước, đồ đệ cũng có thể lái máy bay tới cứu mạng".

"Đội trưởng?" Lạc Thiên Quân nhô đầu ra, hô về phía hai bóng người nổi trên mặt biển dưới máy bay.

"Thiên Quân, là tôi". Diệp Thu gào lớn một câu.

"Mau. Thả thang dây. Mau thả thang dây". Lạc Thiên Quân xác định được thân phận Diệp Thu, kích động hô với phi công.

Ào!

Một tiếng nước vang, từ trên máy bay vứt xuốngmột cái dây thừng hình thang.

"Cô lên trước đi". Diệp Thu nói vói Ngân Nhãn.

"Không cần. Anh lên trước đi". Ngân Nhãn lắc đầu.

"Mau lên đi. Không cần nói dông dài nữa. Người ta nói ngâm lâu trong nước lạnh sẽ mất năng lực sinh sản, cô không muốn sinh con à?"

"Anh..." Ngân Nhãn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, ở dưới sự giúp đỡ của hắn, bò lên thang dây.

Đợi đến khi Ngân Nhãn bò lên giữa thang dây. Diệp Thu cũng từ trong nước biển nhảy lên, cầm thang dây bò lên trước.

Hai người Diệp Hổ và Lạc Thiên Quân ba chân bốn cẳng vội kéo Diệp Thu lên, thang dây sau khi máy bay bay lên liền thu lại.

"Sư phụ, anh không sao chứ?" Diệp Hổ thấy Diệp Thu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi đen sì giống như mực, sợ hãi kêu lên một tiếng.

"Nếu không đưa cho tôi một bộ áo quần, tôi sẽ đông cứng mất". Diệp Thu nói. Vừa nói, vừa cởi áo quản trên người ra. Quần áo đều sắp đóng thành băng, thật không muốn mặc trên người thêm mội giây nào nữa.

Lạc Thiên Quân lấy tay giật chăn lông quấn quanh người Diệp Thu.

"Cô không cởi à?" Diệp Thu nhìn Ngân Nhãn ngồi ở khoang máy bay run lẩy bẩy, hỏi.

Ngân Nhãn hơi chút do dự, cởi áo da trên người ra. Trên người chỉ còn một cái áo thun bó sát người, sau đó cũng chui vào trong chăn lông, ôm chặt Diệp Thu.

Bây giờ mà còn bận tâm hay ngượng ngùng gì chứ, nàng chỉ cảm thấy máu trong cơ thể sắp đông cứng lại. Nếu không sưởi ấm, nàng sẽ chết ở chỗ này.

Diệp Hổ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sư phụ cũng quá cố chấp đi chứ? Ngay cả nhảy xuống biển cũng có thể ngâm cùng một đại mỹ nữ tuyệt sắc.

"Mau giúp tôi tìm Tiểu Bạch". Diệp Thu nói.

"Tiểu Bạch?" Lạc Thiên Quân vẫn chưa biết tồn tại của nhân vật Tiểu Bạch này, cho nên sau khi nghe được Diệp Thu vừa lên máy bay liền quan tâm chuyện này, có chút kỳ quái hỏi.

"Ừ. Tiểu Bạch cùng lên thuyền với tôi. Mau tìm nàng, Diệp Hổ, dùng loa kêu đi". Diệp Thu nói.

"Được". Diệp Hổ là xem sắc mặt Diệp Thu mà làm, hắn nói cái gì thì chính là cái đó. Nghe Diệp Thu nói muốn tìm Tiểu Bạch, gã lập tức cầm loa hô: "Tiểu Bạch. Tiểu Bạch. Tôi là Diệp Hổ... Diệp Thu bảo tôi liên lạc với cô. Nghe được thì trả lời. Nghe được thì trả lời".

"Cỏ ấy không thể nói chuyện, không cách gì trả lời đâu". Diệp Thu thần sắc ảm đạm nói.

Diệp Hổ sửng sốt, sau đó nói vào trong loa: "Tiểu Bạch, tôi là đồ đệ Diệp Hổ của Diệp Thu. Nếu cô có thể nghe được tiếng nói của tôi, xin dùng cách của mình cho tôi một tín hiệu."

"Ô..."

"Ê..."

"Anh bạn. Tôi ở đây. Tôi ở đây".

"@#%$$#%#$%".

Diệp Hổ vừa dứt lời, tiếng trả lời liền dồn dập. Đủ loại kêu gọi từ bốn phương tám hướng trên mặt biển truyền tới.