Chương 617: Cuộc Đua Điên Cuồng (trung)

Nghe Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi nói như nhau, Tây Môn Thiển Ngữ không khỏi cười khổ.

Nói: ''Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào trong nước lưu hành phong trào thay người khác tạt tai? Vừa rồi Lâm Bảo Nhi vừa nói, hiện tại anh cũng thế, dù muốn rèn luyện thân thể, cũng nên để dịp khác đi a. Nếu anh nguyện ý có nhiều người mặc cho anh tát a, hơn nữa ân oán ba năm trước anh không liên quan.

Tây Môn Thiển Ngữ nhìn Lâm Bảo Nhi cách đó không xa, nói nhỏ: "Nếu Lâm Bảo Nhi hỏi, anh phải nói là anh ép anh để cho anh tát giùm." Nàng cũng không muốn Lâm Bảo Nhi chụp cho mình cái mũ "trọng sắc khinh bạn."

"Anh biết rồi." Diệp Thu gật đầu, đi đến trước mặt Tạ Ý.

"Tạ Ý?" Diệp Thu cười hỏi.

"Là tôi, anh là ai?" Tạ Ý quan sát trên dưới Diệp Thu hỏi, có thể khiến Trương Khuyết chủ động nhận thua, hắn biết người nay không đơn giản.

"Diệp Thu."

"Diệp Thu? Chưa từng nghe qua." Tạ Ý lắc đầu nói.

"Không có gì." Diệp Thu nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, có chuyện cần bàn với cậu, hai cái tát kia, tôi giúp Thiển Ngữ đòi lại."

Nghe Diệp Thu nói, Tạ Ý sắc mặt khó xử hẳn lên, quay sang Tây Môn Thiển Ngữ hỏi: "Hắn nói đúng?"

"Đúng, là tôi đồng ý." Tây Môn Thiển Ngữ gật đầu.

"Không được." Tạ Ý phẫn nộ nói: "Tôi đánh cược với cô, coi như thua, cũng chỉ có thể do cô tới nghiêm phạt, không quan hệ tới hắn."Tạ Ý tự nhiên rõ ràng nam nữ lực đạo khác biệt, bị Tây Môn Thiển Ngữ bẽ mặt, nhưng lực đạo lại yếu hơn nhiều, nam nữ trời sinh chênh lệch thể chất, nếu bị đàn ông tát một cái, có khi khuôn mặt cũng phải mang đi chỉnh hình, hơn nữa hắn lo lắng Tây Môn Thiển Ngữ cố tính sai người dằn mặt mình.

Hơn nữa, mặt mình không phải ai cũng có thể đánh, hắn không xứng, Diệp Thu hai tay ôm quyền nói: "Như vậy là làm khó tao rồi, tao muốn tát, mày lại không cho."

"Mày là ai? Cút qua một bên cho tao. Dựa vào cái gì cho mày tát? Mày là cái thứ gì thế?" Tạ Ý không có hảo cảm gì với Diệp Thu bởi Diệp Thu làm hắn mất mặt, chủ yếu là vì Diệp Thu tồn tại, mà ở Hồng Kong lại chưa ai từng nghe đến cái tên Diệp Thu bao giờ.

Diệp Thu đối với sự nhục mạ của Tạ Ý không quan tâm, sờ mũi nói: "Như vậy đi, coi như là ta chủ động tát đi,"

Khi nói Diệp Thu bước lên một bước, thoáng cái đã đến trước mặt Tạ Ý, hai người chỉ cách nhau khoảng năm bước chân.

Đương nhiên, người xem còn chưa phát hiện ra chuyện này, bọn họ bị đồng tác của Diệp Thu hấp dẫn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vương tay túm lấy cổ Tạ Ý, nhanh chóng chế trụ Tạ Ý đang muốn vùng vẫy.

"Thả ra, cút, thả tao ra." Tạ Ý hai chân đạp tứ tung, giọng nói có chút uất nghẹn, Diệp Thu túm chặt một hồi, mặt hắn trở nên đỏ hồng.

Bốp!

Diệp Thu tát một cái lên mặt Tạ Ý cười nói: '' Cái thứ nhất."

Bốp!

Lật tay tát một cái nữa lên mặt Tạ Ý cười lạnh: "Hai cái."

Hai cái liên hoàn hai bên mặt, Diệp Thu mới thả Tạ Ý ra.

"Tao biết mày hận tao, khẳng định sẽ trả thù, không nên làm tao thất vọng, hai cái tát của Tây Môn Thiển Ngữ còn chưa đánh..... đây là tao đánh mày." Diệp Thu nói.

Vừa chịu hai cái tát của Diệp Thu, Tạ Ý nằm trên mặt đất, mặt sưng đỏ, khóe mắt còn bị ngón tay Diệp Thu cọ vào xước ra, hiện ta chút tia máu.

Bốp Bốp!

Bốp!

Tiếng bạt tai vang lên liên tiếp, khiến đã số người nghe lạnh xương sống.

Tên thanh niên kia mỗi lần ra tay càng thêm nặng, thậm chí chỉ cần nhìn mặt hắn, đã khiến tim người ta đập nhanh lên.

"Ma quỷ!"

Bất giác, mỗi người trong lòng thầm kêu một từ.

Cũng chỉ có từ ngay, mới hình dung được tên thanh niên thoạt nhìn văn nhã trước mặt. Bộ dạng từ đang tươi cười trở nên méo mó tựa như đau đớn vô cùng, giống khuôn mặt tử thần kẻ chuyên thu gặt sinh mệnh của người khác.

Lúc này Diệp Thu thực sự rất thu hút, nhiều người bị hành động lúc này của hắn dọa cho lạnh người.

Cũng không biết tát bao nhiêu lần, Diệp Thu mới thả Tạ Ý đang cố gắng hớp từng ngụm không khí ra mặt đất.

Dùng chân đá một cú vào người hắn nói: "Về nói với bọn họ là có người bắt nạt mày, nếu quên tên của tao vậy thì nhớ kĩ.... tao là Diệp Thu, Diệp trong từ lá phong, thu trong trời thu."

Tạ Ý giật giật vài cái sau đó ho khan đứng dậy.

"Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu, cùng hai chiếc răng gãy ra nền đất.

Toàn bộ bãi đỗ xe một mảnh yên tĩnh.

Không ai bước lên, không ai ngăn cản, thậm chí tiếng ô tô nổ máy cũng dừng lại, phút ầm ĩ lúc nãy giờ trở nên yên ắng đáng sợ.

Bọn họ khiếp sợ, sợ nếu phát ra tiếng động nào, thì kẻ tiếp theo chính là mình.

"Nữ vương, chị xong đời rồi, kẻ chị thích chính là một ma vương." Hà Tiểu Vũ đột nhiên thì thào bên tai Tây Môn Thiển Ngữ.

"Đúng là ác ma, à không." Tây Môn Thiển Ngữ cũng bị bộ dạng của Diệp Thu khiến kinh sợ, nhìn khuôn mặt Diệp Thu không chớp mắt nói.

Đường Quả lòng chợt đau mãnh liệt, nàng chưa bao giờ thấy Diệp Thu như thế, là cái gì khiến bộ dạng hắn trở nên đau đớn thế này?

Vốn Lâm Bảo Nhi còn đang ham náo nhiệt cũng trầm lại, dại ra nhìn bàn tay to lớn của Diệp Thu, một chút cũng không thấy kích thích, trái lại như có gì đó đè lên ngực nàng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Rất hiển nhiên, cái đó và ngực lớn không liên quan đến nhau.

Trầm Mặc Nùng lẳng lặng đứng sau, nàng là người tỉnh táo nhất ở đây, nhưng nàng không nghĩ là sẽ lên ngăn cản Diệp Thu.

Diệp Thu bình thương rất tỉnh táo, một người hơn hai mươi tuổi, vì sinh tồn đã phải theo một ông già rèn luyện bôn ba, thật quá hà khắc với hắn rồi, nếu có thể phát tiết hết uất nghẹn, đau nhức trong lòng hắn, Trầm Mặc Nùng còn vui hơn.

Đến khi Diệp Thu an tĩnh lại, Trầm Mặc Nùng mới đi đến trước mặt hắn, nhẹ nắm bàn tay hắn, như an ủi một đứa nhỏ bị đau.

"Anh không sao." Diệp Thu quay sang mỉm cười với nàng.

"Không cho cười." Trầm Mặc Nùng nói.

Diệp Thu sửng sốt, sau đó tận lực đè nén bi thương, giọng nói trầm thấp: "Có phải anh rất hay nổi nóng hay không?"

"Không có." Trầm Mặc Nùng lắc đầu :"Vốn không ai coi anh là người tốt, người xấu luôn là kẻ nắm quyền."

"Không muốn biết nguyên nhân sao?" Diệp Thu nắm chặt tay Trầm Mặc Nùng, như là nắm chặt hạnh phúc của mình, cô gái thông minh này chưa bao giờ gây áp lực cho hắn, mà ở thời điểm quan trọng nhất, luôn là nơi để hắn trút bầu.

"Anh muốn nói, đương nhiên em muốn nghe." Trầm Mặc Nùng nhìn vào mắt Diệp Thu nói.

Diệp Thu cười sáng lạn, không có giải thích.

Lâm Bảo Nhi đi tới trước mặt Diệp Thu, chui đầu vào ngực hắn khóc: "Diệp Thu, em không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác thật khó chịu, tim em khó chịu quá."

Một tay ôm lấy thân thể Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu cười nói: "Bé ngốc, sao em lại khó chịu? Em không phải thích xem anh đánh người sao?"

"Đúng thế, nhưng hôm nay không thích, Diệp Thu, anh không đám người nữa có được không? Sau này em không thích nhìn anh đánh người nữa, lúc anh đánh người, em chỉ thích xem những người không quen biết đánh nhau thôi."

"....." Diệp Thu đổ mồ hôi, cô nhóc này cuối cùng vẫn là phần tử bạo lực, chỉ e thiên hạ không loạn.

"Các người, mang hắn về đi." Diệp Thu nhìn về phía đám bạn của Tạ Ý nói

"Vâng." Cũng không biết là ai trả lời, một đám người chạy ra khiêng Tạ Ý lên xe, chỉ chớp mắt, đã biến mất trong màn đêm.

Diệp Thu tới trước mặt Trương khuyết, nói: "Đột nhiên muốn đua xe, hai chúng ta đua một chuyến, không quan tâm thắng bại."

"Tôi không phải đối thủ của anh, như vậy không có tính thách thức." Trương Khuyết nói: "Nếu không ngại có thể thử với sư phụ tôi một hồi."Trương Khuyết nói. "Xe vương Lưu Dịch Tư?" Diệp Thu híp mắt hỏi.

"Đúng thế, ông ấy vừa tới Hồng Kong." Trương Khuyết gật đầu nói.

Nghe cái tên này, đám người xem ở bên đều bắt đầu xôn xao lên.

Xa Vương Lưu Dịch Tứ, cái tên này thực sự vang dội.

Chỉ cần là người đua xe, không có khả năng không biết cái tên này, có lẽ truyền thuyết kiêu hùng của hắn đã khiến nhiều người nghe thấy mà cảm thấy hâm mộ.

Nghe nói hắn tới tham gia đua xe, bọn họ đều hưng phấn, sự sợ hãi đối với Diệp Thu cũng mau chóng bị xua đi, không khí sôi động hẳn lên, thậm chí còn có người lén ra sau gọi điện thoại, muốn gọi báo cho bạn bè đến xem trận quyết đấu của hai cao thủ.

Diệp Thu lần đầu đua với Trương Khuyết đã nghe qua cái tên Lưu Địch Tư từ miệng Tống Ngụ Thư, Tống Ngụ Ngôn hiện tại là bạn gái hắn, trong tay cụ diện Tô Hàng, cũng đã từng gặp qua Lưu Địch Tư.

"Phiền anh rồi.'' Diệp Thu bình thản nói, nhưng trong cơ thế nhiệt huyết sôi trào.