Chương 579: Khiêu Chiến Nguy Hiểm: Lạc Thiên Vân Vs Diệp Thu! (2)

Diệp Thu nhìn trang phục trên người Lạc Thiên Quân và Thái An, hỏi: "Trang phục của hai người bọn họ đều do cô phụ trách đặt mua sao?"

Tôi chỉ là đưa chút ý kiến cho bọn họ thôi". Ngân Ly vừa cười vừa nói. Tiểu đội Cuông Phong đều là đội viên nữ. Có đôi khi cần chấp hành việc đánh cắp tình báo nên đều có sở trường với việc cải trang, dịch dung, sắm vai nhân vật. Đưa ý kiến giúp người khác về trang phục, là chuyện vô cùng bình thường.

"Được. Thông báo nhiệm vụ đầu tiên của cô chính là đổi toàn bộ trang phục và đạo cụ trên người bọn họ". Diệp Thu chỉ vào thành viên Violet nói. Nếu không phải Ngân Ly nhắc tới, mình cũng đã xem nhẹ chuyện này.

Bọn Diệp Hổ phần lớn mặc áo thun quân dụng, quần bó, cơ bắp hiện rõ. Trên người còn có một cỗ sát khí sắc bén. Người khác thấy họ, nếu không nghĩ bọn họ là quân nhân thì nhất định sẽ cho bọn họ là thổ phỉ.

Nói như vậy, với việc che dấu quả thật là vô cùng bất lợi. Đương nhiên hắn cũng chẳng biết bọn họ đến sợ là đã có người chú ý.

Nhưng ít ra không nên khiến cho người bình thường chú ý.

Ngân Ly cười đáp ứng nói " Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Có điều, tôi thấy nếu khí chất của bọn họ mà cải trang thành vệ sĩ thì thích hợp hơn. Hơn nữa, nếu phần lớn cải trang thành quản lý tổng tài. Vậy một đám người đi ra ngoài, không phải rất dọa người rồi sao? Người khác còn tưởng rằng chúng ta là đoàn khảo sát thương vụ của quốc gia khác nữa chứ".

"Được, cứ theo lời cô". Diệp Thu gật đầu nói.

Sau khi Thiên Quân tới, liền nhìn chằm chằm vào Diệp Thu cười. Gã đeo kính nhã nhặn, chẳng có chút trạng thái điên cuồng lúc quyết chiến với Tham Lang chút nào, có điều Diệp Thu lại có thể thấy vẻ hưng phấn lóe ra trong mắt gã.

"Diệp Thu". Thiên Quân nói: "Anh đáp ứng tôi một chuyện chưa quên chứ?"

"Chuyện gì?" Diệp Thu thật đúng là đã quên. Mình vẫn luôn là một nam nhân cẩn thận, cho dù nam nhân hay nữ nhân, đều cực hiếm khi hứa hẹn điều gì với bọn họ mà.

"Sau khi tôi bại ở cuộc so tài bộ đội đặc chủng, còn anh lại lấy chức quán quân cuộc so tài đó. Lúc ấy tôi từng nói, một ngày nào đó tôi sẽ khiêu chiến anh. Anh nói lúc nào cũng chờ". Thiên Quân đẩy kính lên sống mũi, nói với Diệp Thu.

"Chẳng lẽ là ý của anh là". Diệp Thu có loại cảm giác kỳ diệu. Hắn không nhớ lúc ấy có nói lúc nào cũng chờ như vậy không. Nhưng mà, chuyện lúc trước Lạc Thiên Quân nói muốn khiêu chiến hắn nhớ như in.

"Chính lúc này". Ánh mắt Thiên Quân sắc bén nói. Khí chất nhã nhặn trên người bị quét sạch, giống như một con sói dữ chuẩn bị khởi xướng tiến công.

"Hai người các người sao vừa thấy mặt đã muốn đánh nhau rồi?" Ngân Ly vừa cười vừa nói, đều là người trong nội bộ, nàng có thể hiểu ý nghĩ của Lạc Thiên Quân.

Một người mài kiếm chờ đợi mười năm, không ngờ lại gặp một đối thủ càng thêm cường đại ở trong cuộc so tài. Còn có một kẻ càng khiến gã khát vọng khiêu chiến. Lúc trước trọng thương thua Tham Lang. Trở về trong hơn nửa năm này, Lạc Thiên Quân nhất định là tập luyện và đề thăng mình điên cuồng.

Mà động lực của gã, chắc chắn là ở chỗ Diệp Thu so với Tham Lang đánh bại mình còn cường đại hơn. Sợ là mỗi ngày mỗi đêm, gã ấy đều lấy người này làm địch giả tưởng. Khát vọng đánh một trận với bọn họ.

Hôm nay rút cuộc cũng chờ đến cơ hội. Lạc Thiên Quân tất nhiên sẽ không bỏ qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Hay là chờ một thời gian nữa?" Diệp Thu cười khổ nói.

"Diệp Thu, cho tôi cơ hội này đi. Tôi biết chúng tôi tới làm gì. Tôi cũng biết tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này. Nếu tôi ngày mai chết rồi, bỏ qua cơ hội hôm nay không phải là nuối tiếc cả đời sao?" Lạc Thiên Quân khẩn cầu nói.

"Tôi đánh với anh" Diệp Hổ nói. Người này tới đây liền khiêu chiến với Diệp Thu, khiến Diệp Hổ có chút khó chịu, đính tí nữa khiến gã ăn chút khổ sở.

Thiên Quân không đáp, ánh mắt cố chấp mà nhìn chằm chằm Diệp Thu.

"Tôi tiếp nhận khiêu chiến của anh". Diệp Thu nói.

Hắn bị sự truy cầu võ đạo và khát vọng thắng lợi của Lạc Thiên Quân lay động. Là một chiến sĩ, bọn họ lúc nào cũng có thể ở trong chiến đấu, có thể ở lúc còn sống, khởi xướng khiêu chiến với đối thủ mà mình kính ngưỡng.

Đây đối với một chiến sĩ mà nói, đây là vinh dự, cũng là hạnh phúc.

Nếu mình đứng ở vị trí của người ta sợ là mình cũng khát vọng sớm ngày đến trận đấu này. Có lẽ gã đã chuẩn bị tốt.

Nếu đáp ứng chiến đấu, vậy vấn đề chính là phải lựa chọn sân đấu.

Trong đại viện của biệt thự này ngược lại lại là chỗ thích hợp nhất. Nhưng trong biệt thự này không chỉ có bọn họ, cũng có không ít nhân viên phục vụ. Nếu để cho những đầu bếp và nhân viên phục vụ khia thấy cảnh bọn họ đánh nhau sợ là sẽ cho hắn là người ngoài hành itnh không biết chừng.

Trên lầu còn có tập thể hình và một sân quyền anh nhỏ. Chỗ này thật ra cũng bí mật. Nhưng Diệp Thu đoán, đợi đến khi hai người bọn họ đánh nhau xong, đồ vật bên trong sợ là phải thay mới toàn bộ.

Diệp Thu suy nghĩ một chút nói: "Mọi người hãy tìm bãi cát bí mật chút đi".

Nơi này thuộc về khu biệt thự, dòng người lui tới cực ít, cho nên bãi cát bí mật chút cũng không khó tìm.

Ở một bãi cát trống có một vùng chuối che, mọi người dừng lại. Diệp Thu nhìn Thiên quân nói "Ở đây thế nào?".

"Tôi không muốn chiếm tiện nghi". Lạc Thiên Quân nói. Gã là thuộc tiểu đội liên hợp Hải Phòng. Huấn luyện của tiểu đội liên hợp Hải Phòng đa số đều tập trên bãi cát. Nên chiến đấu trên bãi cát là am hiểu nhất.

Diệp Thu nhún vai tỏ vẻ không sao, nói: "Nếu đánh bại anh ở lĩnh vực anh am hiểu nhất, có thể càng khiến anh tâm phục khẩu phục hơn không?"

Khí ngữ thật cuồng vọng. Ánh mắt Lạc Thiên Quân lập tức liền tràn đầy tơ máu điên cuồng.

"Vậy thì chiến thôi". Lúc Thiên Quân lớn tiếng nói thì gã đã thay giày da, vest trên người. Bây giờ mặc trên người là một bộ y phục tác chiến và ủng da mà chiến đấu đội lục hải quân hay dùng trong huấn luyện.

Diệp Thu cũng đổi quần áo. Nhưng hắn cũng không tự tại tới mức mặc áo vest, giày da chạy tới bờ cát chiến đấu với Thiên Quân. Lại nói, bộ quần áo kia và giầy đều vô cùng đắt. Mặc dù là xuất từ trong tay tiểu phú bà Đường Quả. nhưng nếu có tổn thất gì, Diệp Thu cũng vô cùng đau lòng.

Hắn mặc trên người chính là bộ quần áo thể thao mà biệt thự chuẩn bị cho khách rèn luyện thân thể. Màu trắng xanh kết hợp cực kỳ xinh đẹp thuần khiết. Trên chân là một đôi giày thể thao màu trắng thật khiến Diệp Thu có cảm giác phiêu dật thoải mái.

"Bắt đầu đi". Diệp Thu nói, chủ động đi tới đối diện Thiên Quân, nhìn thẳng gã.

Người tứ tán biết sắp có đánh nhau vây lại vẻ mặt kích động. Bản thân muốn đề cao thường có hai loại phương pháp. Một là khổ luyện và tìm cao thủ đối chiến. Cách kia chính là quan sát trận chiến giữa cao thủ với nhau.

Trời xanh nước xanh, gió biển lùa nhẹ, chân giẫm trên cát, nghe tiếng sột soạt do giày cọ xuống. Đột nhiên hứng phấn chiến đấu của Diệp Thu giảm mạnh. Tâm tình biến thành cực kỳ bình tĩnh.

Diệp Thu ra thế mời, ý bảo Lạc Thiên Quân công trước.

Sa.

Chân phải Thiên Quân đá một mảnh cát bay về phía Diệp Thu đang hạ thấp đột nhiên nâng lên. Dùng chân như trảo nhanh như chớp mà phóng về phía Diệp Thu.

Động tác của gã thật sự quá nhanh, cát hoàn toàn không có chút lực cản gì với tốc độ và thân hình gã. Vừa mới phát lực, trong nháy mắt liền thừa dịp Diệp Thu tránh cát xông tới bên cạnh hoắn. Một quyền đánh về phía Diệp Thu.

Diệp Thu lấy tay phất hạt cát bay về phía mắt mình, tránh chúng bay vào trong mắt ảnh hưởng thị lực mình. Cũng không dời người tránh những cái khác. Mặc cho chúng bắn vào người. Với năng lực thừa nhận của thân thể Diệp Thu mà nói, công kích như vậy thật sự quá bé nhỏ không đáng kể.

Ầm.

Diệp Thu nắm tay phải đánh tới, đụng vào quả đấm của Lạc Thiên Quân.

Tốc độ chạy trên cát của gã rất nhanh. Đây là vì bọn họ huấn luyện trường kỳ trên bờ cát mà tạo thành. Nhưng điều này cũng không đại biểu cho công kích của gã nhanh, có thể so với Diệp Thu.

Diệp Thu đi sau nhưng một quyền vẫn chiếm thượng phong. Thiên Quân sau khi lùi về sau hai bước, lại hét lớn miệng tiếng, dùng tốc độ càng nhanh đánh ngay chính diện Diệp Thu.

Đây thuộc về loại chiến đấu lực chính diện. Chính là chiêu thức và tốc độ ghép lại. Đương nhiên còn có lực lượng.

Thân của Diệp Thu thoạt nhìn gầy hơn Lạc Thiên Quân một chút. Hơn nữa khổ người cũng không hơn gã. Nhưng ở ba phương diện này, hắn rõ ràng đều mạnh hơn một khúc.

"Chênh lệch vẫn rất rõ ràng". Ngân Ly lắc đầu nói. "Thực lực của đội trưởng ở trong những người trẻ tuổi, coi như là người nổi bật. Trong những người chúng ta, không ai là đối thủ của hắn. Nhưng mà, không biết chuyện gì xảy ra, lúc hắn chống lại Diệp Thu, luôn khiến người khác có một cảm giác rất vô lực, rất bất đắc dĩ".

"Đúng vậy. Thân thủ của Diệp đội trưởng .... luôn khiến người ta có cảm giác không cách nào nhìn thấu. Lần đó tưởng đây là cực hạn của hắn. Nhưng không ngờ hắn lại còn có thể mạnh hơn. Tuổi của hắn cũng không lớn, so ra còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi. Chẳng lẽ thật có chuyện luyện công ở ngay trong bụng mẹ sao?" Đội trưởng Thái An của tiểu đội Quốc Đặc lên tiếng phụ họa.

"Hắc hăc. Hắn là sư phụ của tôi mà. Đương nhiên rất mạnh rồi". Diệp Hổ cười lộ vẻ kiêu ngạo. Người khác khen ngợi Diệp Thu, trong lòng gã cũng có chút vinh quang lây.

Ở trong lúc người dứng xem dang bàn tán, Diệp Thu và Lạc Thiên Quân đã đánh mặt đối mặt mấy chục quyền.

Tiếng đánh rầm rầm không dứt bên tai. Hai người đều toàn lực đối quyền.

Diệp Thu đột nhiên lại lần nữa tăng tốc, ngăn một quyền của Thiên Quân, thân thể nhào tới trước, đấm thẳng vào chỗ trống trước ngực Thiên Quân.