Chương 571: Bất Tử Bất Diệt! (1+2)

Gió thổi nhẹ từng cơn, kèm theo mùi hương của hải tảo xộc đến trước mặt.

Thiết Ngưu đã ngủ thiếp đi, Án Cơ Đạo thì đã bị Diệp Thu diệt khẩu. Hiện giờ trong khoảng sân rộng này, chỉ còn có Diệp Thu và giáo quan đang đứng ở phía xa.

Một người không muốn rời đi, một người thì vẫn đang muốn báo thù, tất nhiên là phải trải qua một trận chiến sảng khoái lâm li thì mới được.

Diệp Thu từng đụng độ với người của đơn vị bộ đội số 5, hắn có sự nhận thức và thể nghiệm sâu sắc về các loại công năng của người sử dụng thuốc đột biến gen, như thể lực tăng lên, tốc độ nhanh hơn, thương thế tạm thời bị áp chế…

Thực ra, hắn hoàn toàn không có quá nhiều sự kiêng nể với giáo quan.

Nước Mĩ là một quốc gia thiếu nền tảng văn hóa, cho nên những võ công mà người Mĩ luyện phần nhiều là vay mượn, không có những thứ thực sự thâm sâu phức tạp, họ càng là không hiểu các loại công phu cao cấp về huyệt vị, kinh mạch, khí công, nội lực. Họ chủ yếu giành thời gian vào việc tăng cường thể lực, và tính toán một cách khoa học các chiêu thức có lực sát thương lớn nhất.

Kể cả là đơn vị bộ đội đặc chủng hàng đầu của nước Mĩ là Green Beret, tài liệu giảng dạy thời kì đầu mà họ dùng để huấn luyện các binh sĩ đều có nguồn gốc từ "Aikido" của Hàn Quốc, hiện giờ thì lấy Muay Thái và Karatedo là chính. Chủ nghĩa vay mượn của người Mĩ được thực hiện là triệt để nhất, cũng là tinh thông nhất. Họ là những cao thủ trong việc "loại bỏ những cái cặn bã để hấp thu cái tinh hoa của người khác".

Còn Trung Quốc thì tương đối là có khí cốt, thích làm ngược lại với người Mĩ, tinh hoa thì vứt sạch đi, còn cặn bã thì hấp thu hết.

Hiện giờ chỉ cần là một số quốc gia có ý đồ, đều sẽ đầu tư nguồn vốn lớn để tiến hành nghiên cứu về khoa học đột biến gen. Khi tổ chức nhân quyền thế giới phản đối mãnh liệt đối với kĩ thuật nhân bản vô tính, thì có vô số quốc gia ngấm ngầm ra sức tiến hành nghiên cứu.

Anh không nghiên cứu, còn người khác thì đang nghiên cứu, lạc hậu thì sẽ bị bắt nạt, nếu như bị người khác bỏ xa về phương diện này, thì hậu quả là rất khó lường.

Có thể dự liệu, cuộc chiến tranh trong tương lai chưa chắc đã là chiến đấu về khoa học kĩ thuật cao. Trận chiến về mạng lưới thông tin, trận chiến với các loại vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn và trận chiến kĩ thuật đột biến gen. Thời kì chỉ cần có súng và gạo là có thể giành chiến thắng đã là một đi không trở lại.

Không chỉ là các quốc gia, một số những tổ chức cũng hao tổn không ít thời gian và công sức về phương diện này. Nhưng họ phần lớn là có được sự ủng hộ giúp đỡ của một số tập đoàn tài chính lớn, thậm chí là cả một chính phủ một quốc gia, từ đó mà hoàn thành một số những công việc cực kì nguy hiểm mà chính phủ không tiện xuất đầu lộ diện.

Giáo quan là một trong ba người lãnh đạo của tổ chức NUMBERRONE, không có thuốc đột biến gen thì mới là chuyện lạ.

Giáo quan sau khi uống xong thuốc đột biến gen, gã hoàn toàn không có phản ứng gì rõ rệt, ít nhất, bề ngoài của gã ta không xuất hiện những triệu trứng gì đặc biệt.

Điều này làm Diệp Thu vô cùng lo lắng, chẳng nhẽ thứ thuốc mà gã uống này là một loại sản phẩm còn cao cấp hơn loại mà chính phủ Trung Quốc cung cấp cho quân đội?

Nếu như là như vậy, trình độ nghiên cứu gen của nước mình chả phải là đã bị người ta bỏ xa phía sau rồi sao?

Nhưng chiếu theo những tư liệu mà hắn có được, những thành quả mà quốc gia khác đạt được ở phương diện này là không bằng Trung Quốc ya.

Hoặc giả nói, thứ mà gã uống không phải là thuốc đột biến gen?

"Diệp, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Từ một năm trước, tôi đã chờ đợi một ngày như này". Giáo quan vừa vận động cẳng chân của mình, vừa nói với Diệp Thu. Chân của hắn bị Thiết Ngưu đánh trúng một quyền, cảm giác đau đớn sẽ làm các chức năng của cơ thể hắn bị chậm lại, điểm này thôi cũng đủ là chí mạng.

"Rất vinh hạnh". Diệp Thu nhìn giáo quan, nói: "Tôi từ sớm đã sẵn sàng rồi, tôi đang đợi anh đây, vừa sử dụng thuốc đột biến gen, có phải là cần chút thời gian để tiêu hóa không? Không sao cả, tôi có thể cho anh thêm một chút thời gian".

Muốn biết được thông tin về thuốc đột biến gen, giáo quan đương nhiên là đối tượng để giải sự nghi hoặc tốt nhất, tất nhiên nếu như hắn chịu phối hợp với Diệp Thu.

"Cám ơn, nhưng tôi nghĩ, bây giờ đã có thể bắt đầu rồi". Giáo quan nhìn ra ý đồ của Diệp Thu, nửa chữ cũng không nhắc đến thuốc đột biến gen. Hai tay nắm quyền, những khối cơ lớn trên người hắn đột nhiên co giật liên hồi, hốc mắt sâu của hắn hơi híp lại, toát ra ý chí chiến đấu cực kì mãnh liệt.

Sau đó gã gầm lớn với Diệp Thu: "Đến đây đi, đối thủ của ta".

Soạt!

Diệp Thu hoàn toàn không khách khí với hắn, một tay cầm uyển (lần trước quên chưa giải thích, đại loại cái uyển này là một loại dao, khá nhỏ, giống dao găm, nhưng nó có chút đặc thù hơn), lao như bay về phía giáo quan. Nếu như có thể cướp được quyền chủ động tấn công, thì Diệp Thu sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như này.

Vừa nãy vẫn là khoảng cách 3m, chớp mắt cái hai bên đã áp sát nhau, cái uyển trong tay hắn lóe lên những ánh sáng bạc dưới ánh trăng, những chỗ cái uyển quét qua còn lưu lại bóng của nó, nhưng thực thể của nó thì đã ngay gần kề cổ của giáo quan.

Giáo quan không hề ngồi chờ chết, lúc Diệp Thu bất đầu hành động, gã cũng hành động. Nếu như nói gã có sự khinh địch đối với Thiết Ngưu, thì gã tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ như vậy đối với Diệp Thu. Bởi vì trước gã, đã có đến mấy sát thủ hàng đầu của tổ chức đụng độ với Diệp Thu.

Không những thế, không một ngoại lệ, tất cả đều là một đi không trở lại, bao gồm cả người vừa cáo biệt với chúng hôm nay, người bị xóa tên khỏi bảng xếp hạng sát thủ - Yukiko.

Trong mắt của giáo quan, Yukiko là một cao thủ dùng súng có thể gọi là thiên tài. Không những thế Yukiko rất máu lạnh và nỗ lực, khá có triển vọng, hắn là người thay thế vị trí của sư phụ hắn. Cần phải biết, chỉ cần là người dùng súng, đều sẽ sùng bái tay súng thần Smith như thần thánh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đáng tiếc, anh tài vận ngắn, mà điều càng làm người ta cảm thấy buồn cười là, hai thầy trò trước sau đều là chết trong tay của cùng một người.

Xem ra nên truyền dữ liệu của thằng cha này lên wepsite sát thủ, chắc chắn những người đọc được những thông tin này sẽ cảm thấy rất hứng thú mà đến khiêu chiến với hắn, đặc biệt là những người thích dùng súng.

Hai người giống như là đã tập luyện với nhau vô số lần trên sàn diễn vậy, đồng thời với lúc Diệp Thu khua cái uyển đến cổ họng của giáo quan, thì cái đầu của giáo quan cũng là đang né về phía sau, không những thế, quyền thích trong tay cũng đánh về phía sương sườn của Diệp Thu.

Bạn sẽ không thể nào nhận biết được là ai trước ai sau, tốc độ của họ quả thực là quá nhanh, giống như là giáo quan đã biết trước được vị trí mà Diệp Thu tấn công vậy.

Thực ra giáo quan đúng là đã dự đoán ra được. Gã biết, người đàn ông trẻ tuổi nhìn có chút đẹp trai phong độ này có tâm địa hiểm độc hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của hắn. Giáo quan từng nghiên cứu các căn cứ số liệu về những người từng giao đấu với Diệp Thu, trên 65% số người là bị cắt cổ họng chết tại chỗ.

Điều này đã không còn là xác xuất nữa, điều đó nói rõ việc Diệp Thu có thói quen cắt vào cổ họng người khác.

Hiểu được điểm này, giáo quan sao có thể không bảo vệ thật tốt được cổ họng của mình?

Tấn công trượt, điều này là nằm trong dự liệu của Diệp Thu. Lúc giáo quan và Thiết Ngưu giao đấu với nhau, hắn đã có thể nhìn ra tốc độ của thằng cha này hoàn toàn không thua kém gì hắn, nếu không phải là Thiết Ngưu dũng mãnh không sợ chết tấn công mạnh, chiếm được tiên cơ, thì Thiết Ngưu từ sớm đã thất bại dưới tốc độ như hồn ma của người đàn ông này.

Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh mới là không gì phá được.

Hiện giờ, Diệp Thu muốn đánh với gã một trận chiến tốc độ.

Thân người của Diệp Thu vặn mạnh một cái tránh được đòn tấn công của giáo quan, đối phương chân dài tay dài, điều đó gây nên cho Diệp Thu một chút phiền phức.

Diệp Thu không kéo cái uyển chém trượt mục tiêu về, mà là rạch xuống dưới một đường, rạch về phía cánh tay của giáo quan.

Diệp Thu không phải là một người kén chọn, hắn không chỉ thích cắt cổ của người khác, mà còn thích cắt cả những bộ phận khác nữa.

Từ cảnh tượng mỗi lần quét qua đều mang theo những dải sáng màu trắng bạc của cái uyển trong tay Diệp Thu, giáo quan liền có thể đoán ra được độ sắc nhọn của thứ vũ khí đó, nếu như để nó rạch trúng, chỉ sợ cả cánh tay sẽ bị nó rạch vào tận xương tủy. Thân người giáo quan cúi xuống, hai chân đạp mạnh xuống đất, sau đó thân người giật mạnh về sau, tránh được đòn tấn công liên hoàn của Diệp Thu.

Nhưng điều làm giáo quan phải kinh ngạc là, khi gã vẫn chưa kịp đứng dậy, thì một cước được đá ra của Diệp Thu đã đá đến sát người gã.

"**". Giáo quan chửi thầm trong lòng, tên khốn nạn này dám sử dụng chiêu này với mình.

Giáo quan nhìn thấy trong bảng căn cứ số liệu các trận chiến của Diệp Thu, có đến 20% đối thủ là bị Diệp Thu đá một cước trúng vào thằng nhỏ trước làm mất đi năng lực hành động, sau đó thì mới bị hắn giết. Thấy Diệp Thu cũng sử dụng chiêu đó với mình, gã đương nhiên là vô cùng phẫn nộ rồi.

Lần này, giáo quan thực hiện một động tác né với độ khó cực cao.

Hai chân dùng lực đạp mạnh một cái, cả thân người gã liền giống như một quả tên lửa, lao vụt về phía sau, mà trong lúc này gã vẫn giữ tư thế ưỡn về sau.

Tốc độ của họ là quá nhanh, đánh đến lúc này cũng chỉ là mới dùng hết thời gian mấy giây, nhưng hai người đã giao đấu đến mấy hiệp, mỗi chiêu được xuất ra đều là chí mạng, cả hai đều cố gắng dùng tuyệt chiêu của mình để đánh ngã đối phương.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thu nhìn thấy kiểu tránh đòn như này, trong lòng bỗng cảm thấy cảm giác như được mở mang đầu óc, sau này khi mình gặp phải sự tấn công như này, cũng có thể biến mình thành tên lửa để bắn ra ngoài ya.

Suy nghĩ này của hắn chỉ là khẽ lóe lên trong đầu, Diệp Thu đã tiến vào trạng thái ý thức chiến đấu tự động, hắn lại tiếp tục cầm uyển lao đến.

Ý thức chiến đấu tự động, thực chất là một phương thức chiến đấu mà khi tư duy vẫn chưa theo kịp thì cơ thể đã làm ra được những phản ứng để theo kịp với trận chiến. Không khác là bao so với tật "gõ mù" của cao thủ gõ chữ. Khi đầu của bạn vẫn chưa kịp phản ứng ra chữ này cần những chữ cái nào tổ thành thì ngón tay của bạn đã tự động gõ chữ đó ra.

Tốc độ như điện xẹt, như hình với bóng.

Đó là lời đánh giá của giáo quan về Diệp Thu, trước đây nhìn vào tư liệu của Diệp Thu thấy hắn giết chết rất nhiều đối thủ mạnh, nhưng đó chỉ là sự cảm nhận chủ quan. Xét cho cùng thì những cái tên trên tư liệu đều đã trở thành thì quá khứ. Nhưng, sau khi gã đích thân thể hội, mới phát hiện ra Diệp Thu còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của gã.

Hoặc giả nói, Diệp Thu càng có thể tạo áp lực cho gã.

Giáo quan cực kì tự hào kiêu ngạo về tốc độ của mình, thậm chí trong cả tổ chức sát thủ NUMBERRONE, tốc độ của gã cũng được xếp vào top 3. Thế nhưng, Diệp Thu rõ ràng là còn nhanh hơn một chút so với gã.

Bởi vì sau khi gã tấn công, khi vẫn chưa kịp có phản ứng tiếp theo, thì đòn hậu kế của Diệp Thu đã đến ngay trước mặt.

"Biến thái!".

Giáo quan chửi thầm một câu, hai bàn chân vừa chạm đất của gã di chuyển về bên trái, làm cho chiêu độc địa đó của Diệp Thu bị đánh trượt, sau đó đột nhiên gã xuất quyền đánh vào lưng của Diệp Thu.

Bất kì lúc nào, đều không được bán cái lưng của mình cho đối thủ, tuy kẽ hở trong lần tấn công này là tự bản thân giáo quan giành được.

Cú đánh này, giáo quan đã phát huy toàn bộ tiềm năng tốc độ của gã.

Chỉ cần lưng của Diệp Thu bị dính một đòn, là giáo quan có thể biết người thắng lợi trong trận chiến này sẽ là gã.

Bản thân gã đã uống thuốc Offa III, thể lực có thể trong vòng năm phút nâng cao lên gấp 2 lần, kể cả là cho gã một hòn đá tảng, gã cũng có thể đấm một phát vỡ tan.

Diệp Thu sau khi bị trọng thương, sao còn có thể là đối thủ của gã?

Thân là một sát thủ cấp cao, chưa đến thời khắc cuối cùng thì không được từ bỏ. Giáo quan hiểu đạo lí này, kể cả là biết được kết quả mĩ miều sau cú đấm này, nhưng gã vẫn giữ được đầy đủ sự bình tĩnh.

Thậm chí, gã đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu nếu cú đấm đó không thành.

"Cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, như vậy thì mới có thể sống được càng lâu hơn một chút". Đó là lời răn dạy của sát thủ chi vương nói với giáo quan khi gã mới gia nhập vào nghề sát thủ này.

Quyền thích ở tay phải của gã lấp lánh những ánh sáng mầu lam, cánh tay của gã đang lao vụt đến lưng của Diệp Thu. Mà lúc này, Diệp Thu vẫn đang ở tư thế cầm uyển lao về trước, căn bản là không có cách nào để phản ứng kịp.

"Phù!".

Giáo quan thở dài một hơi nhẹ nhõm, bởi vì gã cảm thấy nắm đấm của gã đã chạm vào y phục của Diệp Thu, Nếu như nắm đấm đã chạm vào quần áo, vậy thì có lẽ quyền thích đã đánh trúng lưng của Diệp Thu mới đúng.

Nghĩ như vậy, giáo quan lại tiếp tục tăng tốc, đồng thời cũng dịch chuyển các bộ phận khác của cơ thể theo hướng của nắm đấm.

Nếu như cú đấm này có thể đánh chết hắn, vậy chẳng phải là kết quả càng tuyệt sao?

Nhiều lúc giáo quan rất nhớ nhung cái cảm giác một quyền đánh chết người trước đây khi gã làm quyền thủ ở sàn đấu hắc quyền. Trên sàn thi đấu, một cú đá quét cao của gã đá trúng đầu của đối phương, làm cho đối phương đổ sầm xuống như cây đại thụ bị đốn ngã. Bên dưới là những tiếng reo hò ầm trời của khán giả, mà tên quyền thủ này rất nhanh sẽ vì đầu bị chấn thương nghiêm trọng mà chết đi.

Cảm giác tuyệt vời như vậy, lại có ai có thể quên được ya?

"Không hay rồi". Giáo quan kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Nắm đấm của hắn rõ ràng vẫn đang tăng tốc, nhưng cứ là không có cảm giác tiếp xúc được đến thực thể, giống như là rơi xuống một vực thẳm, cứ giữ trạng thái rơi xuống, vĩnh viễn không có cách nào rơi được đến đáy.

Cảm giác trống rỗng này, làm cho trong lòng giáo quan có một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Bước pháp triết xạ ba góc đột nhiên được Diệp Thu sử dụng, tuy có chút vội vã, bước chân cũng có chút loạn nhịp, nhưng vẫn là tránh được cú đấm chí mạng này của giáo quan. Nếu như chậm hơn một chút thôi, thì cú đấm của giáo quan có lẽ đã đánh trúng vào lưng hắn.

Đáng tiếc, thứ mà gã đánh trúng chỉ là một tàn ảnh còn lưu lại do giác mạc không kịp phản ứng với tốc độ quá nhanh, chính là mắt của gã đã lừa gã.

Lúc tấn công cũng là lúc năng lực phòng bị yếu nhất.

Diệp Thu dựa vào cách di chuyển chiết xạ ba góc xoay người sang mặt bên của giáo quan, một lần nữa cầm uyển rạch về phía vai của gã, tố chất cơ thể của giáo quan quả thực là quá mức kinh người, không ngờ ngay chính lúc này, vẫn kịp có sự phản ứng cực nhanh.

Thấy đòn tấn công này bị trượt, Diệp Thu không cam tâm liền bổ sung thêm một cước, cú đá này đánh trúng vào phần mông của giáo quan.

Giáo quan mượn sự giúp đỡ của tư thế lao người về trước, kéo giãn khoảng cách giữa gã với Diệp Thu, khi đến chỗ cách Diệp Thu 5 mét mới dừng lại. Hắn không thể để cho sự tấn công của Diệp Thu thành thể thức liên hoàn, nếu là như vậy, thì gã sẽ ở vào thế bị động vô cùng bất lợi.

Diệp Thu cũng không truy kích, bởi vì lúc nãy hắn sử dụng bước di chuyển chiết xạ ba góc quá gấp gáp, tuy tránh được đòn tấn công của giáo quan, nhưng cũng tự làm loạn tiết tấu tấn công của hắn. Một đao một cước sau đó cũng chỉ là miễn cưỡng xuất ra, nếu như tiếp tục cưỡng chế vặn xoáy người, thì chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp ngã lăn ra đất.

Tố chất cơ thể của hắn tuy cực mạnh, nhưng cơ thể con người có quy luật của riêng nó. Nếu như thực hiện quá nhiều những động tác trái ngược với điều kiện vật lí, đặc biệt là hai động tác liên tục trước sau là xung đột ngược lại với nhau, như vậy thì sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.

Mà bước pháp chiết xạ ba góc vốn dĩ đã là liên tiếp 3 lần đi ngược lại quy luật vật lí, lại trong lúc vội vàng phát động tấn công, lúc này mà tiếp tục truy kích, sẽ chỉ là tạo cơ hội cho đối thủ.

Giáo quan bị Diệp Thu đạp cho một cái, gã hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là sắc mặt gã là cực kì khó coi.

Gã trước giờ luôn muốn khiêu chiến tay đôi với Diệp Thu, làm thịt đối thủ lớn này, không ngờ chính bản thân gã lại rơi vào thế hạ phong. Cũng giống với việc một học sinh thiên tài suốt ngày nói bạn ngồi cùng bàn với mình là một phế vật, nhưng đợi đến khi có kết quả thi, người bạn cùng bàn được mình xem là phế vật đó lại có điểm số cao hơn mình.

"Diệp Thu, anh là một đối thủ rất mạnh, mạnh đến mức vượt ra ngoài dự liệu của tôi, vừa nãy anh làm thế nào mà tránh được đòn đánh của tôi vậy?". Giáo quan nhìn Diệp Thu, hỏi, bộ dạng như một học sinh khiêm tốn đang hỏi bài bạn của mình. Gã rõ ràng cảm giác thấy nắm đấm của gã đã tiếp xúc được với y phục của Diệp Thu, nhưng tại sao lại là đánh trượt, không những thế còn tạo cơ hội cho hắn đá cho gã một cái?

"Tôi không có lí do gì phải giải thích động tác của mình với đối thủ cả". Diệp Thu vừa cười haha vừa nói. Vừa nãy hắn muốn moi một số thông tin về thuốc đột biến gen từ miệng của giáo quan, nhưng bị gã từ chối, hắn đương nhiên là sẽ không lãng phí nước bọt để giải thích nguyên lí của chiết xạ ba góc cho gã nghe.

Hơn nữa, có nói cho gã thì cũng chưa chắc gã đã học được. Năm đó khi lão đầu tử dạy hắn chiêu này, đã ném cho hắn một quả bóng bảo hắn đá cả ngày lẫn đêm, khi có chút thành tựu thì bắt đầu quay sang đá hòn đá tròn to bằng quả bóng.

Không trải qua sự rèn luyện gian khổ như vậy, vậy thì sao có thể tùy tiện mà luyện thành tuyệt học?

Giáo quan cười khổ một tiếng, nói: "Diệp Thu, tôi nghiêm túc rồi đấy, xin anh cũng phát huy toàn bộ thực lực của mình đi".

"Vừa nãy anh cũng là nói như vậy với Thiết Ngưu đấy". Diệp Thu nhún nhún vai, nói.

"Thiết Ngưu? Tên của anh ta là Thiết Ngưu. Không tồi, anh ta là một đối thủ rát đáng để kính trọng. Có lẽ, về một số phương diện, anh ta càng đáng được tôn trọng hơn anh". Giáo quan liếc nhìn Thiết Ngưu đang nằm ngủ trên bãi cỏ, nói.

Diệp Thu biết thứ mà gã nói là tinh thần bất khuất của Thiết Ngưu, cũng biết gã đang chỉ trích hành vi không đạo đức khi đánh lén của hắn.

Hắn cố ý giả vờ không hiểu ý của đối phương, hỏi: "Còn muốn đánh nữa không?".

"Đương nhiên là muốn, tôi chỉ là muốn làm rõ chuyện vừa nãy mà thôi, nếu như anh không muốn trả lời, vậy thì chúng ta tiếp tục". Giáo quan nói.

Diệp Thu đã làm yên được huyết mạch đang chảy ngược trong người hắn, nghe thấy hắn nói tiếp tục, thân người vụt đến, thoát cái đã vượt qua khoảng cách 2m, sau đó hai chân dùng lực, cả cơ thể lao vọt lên, hai tay cầm cái uyển trong tay, chẻ xuống đầu của giáo quan.

Bởi vì cái uyển này có hình dáng như mặt trăng khuyết, cho nên có lúc cũng có thể dùng như đoản đao để sử dụng.

Đương nhiên, ngắn bao nhiêu thì nguy hiểm bấy nhiêu. Trong tình trạng đối thủ không có binh khí dài, Diệp Thu mới làm như vậy, nếu như trong tay đối phương có trường kiếm trường đao gì đó, có cho tiền hắn cũng không dám chơi bài chẻ bổ kiểu này.

Bởi vì cái uyển này là quá ngắn, chỉ sợ hắn còn chưa nhảy đến nơi, đã bị người ta đâm thủng người rồi.

Hắn chính là nhìn thấy trên tay giáo quan chỉ đeo một đôi quyền thích, cho nên hắn mới dám mạo hiểm như vậy.

Không những thế, hắn có niềm tin kiên định vào độ sắc nhọn của cái uyển này.

Diệp Thu cứ như vậy lao vù vù đến, trong khoảnh khắc là chẻ đến nơi.

Giáo quan đã lùi đến mép bãi cỏ, hiện giờ đã là không thể lùi thêm được, nếu bây giờ gã tiếp tục lùi về sau, thì sẽ là lùi ra ngoài bãi cỏ, giẫm lên con đường nhỏ được rải đá cuội.

Con đường nhỏ đó hơi thấp hơn so với bãi cỏ, nếu là như vậy, cơ thể của gã sẽ có một quá trình bị hụt trong thời gian ngắn, như vậy sẽ tạo cho Diệp Thu một cơ hội tấn công.

Cao thủ giao đấu, không chỉ là cần chú ý đến các phương diện của cơ thể, còn có thời tiết, môi trường…cũng cần phải chú ý.

Nghĩ một lát, giáo quan liền đồng thời xuất động cả hai nắm đấm của gã, gã muốn dùng hai nắm đấm có mang quyền thích của mình để chặn đao này của Diệp Thu lại.

Chiêu đó là kết quả của sự suy xét thận trọng của giáo quan. Uyển của Diệp Thu tuy sắc nhọn, nhưng lại là cực kì ngắn, nhìn thì giống như một cái dao dọc giấy cực mỏng. Còn quyền thích của gã thì được rèn bằng thép nguyên nhất, độ cứng của nó có thể nói là còn kiên cố hơn cả một số loại hợp kim.

Càng huống hồ, bên trong quyền thích của hắn còn tiềm ẩn huyền cơ.

Hai người đàn ông mưu mô, binh khí trong tay họ cuối cùng cũng va chạm vào nhau.

Choeng!

Âm thanh do hai vật bằng kim loại va chạm với nhau vang lên, khi giáo quan cho rằng hắn đã chặn được đòn tấn công của Diệp Thu, thì một sự việc khủng khiếp đã xảy ra.