An Thiết trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, sớm biết thân phận mình bị bại lộ thì cứ cắn răng độc mà tự tẫn cho nhanh, nếu như cho hắn con dao, hắn cũng sẽ không chút do dự mà tự đâm thẳng vào tim mình. Đương nhiên, nếu như đâm được vào tim đối phương thì càng tốt hơn.
Nhưng hắn biết điều đó là không thể, người đàn ông nhìn thì gầy gò thanh tú này giống như là một tên ác ma, làm cho hắn căn bản là không dám có dù chỉ là một chút ý nghĩ muốn phản kháng. Kể cả là có, thì cũng bị mấy cái tát của hắn đánh cho bay sạch rồi.
Cả đầu gối chân trái bị bắn nát vụn, chỉ sợ dù có bác sĩ thiên tài thì cũng không thể chữa lành được cho hắn, máu chảy ra nhuộm đỏ cả ga trải giường và chăn, thậm chí do máu chảy quá nhiều, trên mặt đất hình thành lên một dòng máu nhỏ.
Những cơn đau đớn ập đến từng hồi, thân người của An Thiết không ngừng co giật, ý thức của hắn từ sớm đã mất đi, hắn cảm thấy hắn đã không còn có thể chịu đựng được nữa, nhưng hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo, muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Bàn tay của Diệp Thu vẫn bóp chặt vào huyệt thiên túc trên cổ tay hắn, làm cho An Thiết muốn ngủ cũng không được, đôi mắt Diệp Thu nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi câu trả lời.
"Tôi thật sự không thể nói, xin anh đấy, cho tôi được chết, giết tôi đi, cầu xin anh". An Thiết nước mắt nước mũi tuôn trào, hắn gào thét, hắn quả thực không còn chịu đựng được cái cảm giác đau đớn như thế này.
"Xin lỗi, hết đạn rồi". Diệp Thu vừa cười vừa lắc lắc đầu, xem ra chỉ có thể sử dụng nhẫn Phệ Hồn để đọc trộm kí ức của anh ta. Nói thực, mỗi lần Diệp Thu đọc trộm kí ức của người khác, hắn đều có cảm giác tội lỗi, có ai là chưa từng làm một hai chuyện xấu?
Có từng giết người phóng hỏa không? Có từng nói xấu người khác không? Có từng nhìn trộm người khác tắm không? Có từng ăn trộm đồ của hàng xóm không? Nếu như đều chưa từng, thì chắc anh cũng phải xem chương trình thế giới động vật bản người thật của Nhật Bản chứ? (đại loại là sex film).
Chỉ cần phá vỡ được bức tường kí ức của người khác, tất cả những chuyện vặt vãnh đó đều sẽ chạy hết sang đầu của hắn, bất luận là thứ hắn muốn, hay là thứ hắn không muốn, tất cả đều được nhồi nhét vào đầu hắn.
Nếu như không cần thiết, Diệp Thu rất ít khi chủ động lợi dụng chiếc nhẫn này để đọc trộm suy nghĩ của người khác, mỗi một người là một quyển sách, một chốc một lát đọc xong quyển sách này, vậy cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Không những thế, trải qua hiện tượng biến dị lần trước của nhẫn Phệ Hồn, Diệp Thu cũng không dám tùy tiện dùng nó nữa. Có trời mới biết cái thứ này sẽ lại làm ra trò gì mới?.
Nếu như đến lúc đó cơ thể của mình lại biến dị một lần nữa, cần phải có đàn bà…. Quanh đây cũng không có đàn bà, âu cũng là có một người đàn ông gãy một chân. Chẳng nhẽ mình phải vồ lấy hắn để giải quyết? Nghĩ đến đây Diệp Thu liền cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Đang lúc Diệp Thu do dự không quyết, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Là một bài hát tiếng Quảng Châu, không phải là nhạc chuông điện thoại của Diệp Thu.
Ánh mắt của Diệp Thu nhìn về phía đầu giường, hắn kéo chăn ra tìm thấy một cái điện thoại nắm gập màu đen đang đổ chuông. Trên màn hình hiển thị một chữ A, Diệp Thu không có cách nào có thể nhận biết được thân phận của đối phương thông qua chữ A này.
"A là ai?". Diệp Thu nhìn chằm chằm vào An Thiết.
Ánh mắt của An Thiết hiện lên sự hoảng sợ, hắn né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu. Diệp Thu lập tức hiểu là chuyện gì, bàn tay đang bóp chặt huyệt thiên túc đột nhiên dịch chuyển lên trên ba tấc, sau đó ấn mạnh vào chỗ khớp cánh tay của hắn, An Thiết lập tức lại ngất đi.
Diệp Thu lúc này mới bấm nút nhận cuộc gọi, đợi giọng nói của đối phương cất lên. Bên trong điện thoại im lặng một lúc, Diệp Thu có thể nghe được tiếng động cơ ô tô vang ra từ loa điện thoại, hiển nhiên người gọi điện lúc này đang ở ngoài đường.
"Anh là ai?". Bên kia đầu dây vang đến một giọng nữ thanh thoát, giọng của người phụ nữ này có chút kì quái, nói tiếng Hoa, nhưng không chuẩn lắm, làm cho người khác có cảm giác ngượng ngịu.
"Cô là ai?". Diệp Thu hỏi ngược lại.
"An Thiết đâu?". Người phụ nữ hỏi.
"Ồ, anh ấy đang tắm, cô tìm anh ấy có việc gì không?". Diệp Thu nói một cách tức giận: "Cô có quan hệ thế nào với anh ấy? Sao muộn thế này rồi còn gọi điện thoại đến?".
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó người phụ nữ đó nói: "Rất xin lỗi đã làm phiền hai người, nhưng tôi cần phải nói với anh ta chút việc, có thể mời anh ấy nghe điện thoại không? Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của hai người, 1 phút là được rồi".
"Không được, nói, hai người có quan hệ thế nào? Trước giờ không hề có người phụ nữ nào gọi điện cho anh ấy, cô là người đầu tiên, nếu như cô không nói rõ ràng, anh ta sẽ không xong với tôi đâu". Diệp Thu vừa véo vào cổ họng, vừa nói. Nói xong hắn vẫn cảm thấy có chút ghê tởm, đến nước mắt cũng sắp tràn ra rồi. Hic, rốt cuộc là đang làm cái trò gì đây.
"Tôi là bạn của anh ta, không phải là loại bạn mà cô tưởng tượng, chỉ là bạn bình thường thôi, mong cô đừng hiểu nhầm. Có thể để anh ta nghe điện thoại không? Tôi có việc gấp". Giọng nói của người phụ nữ có chút sốt ruột, cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Chuyện gì? Cô cứ nói với tôi, chốc nữa tôi nói với anh ấy". Diệp Thu nói một cách nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút gì đó mùi vị của sự cảnh giác, giống như là một phụ nữ có chồng vì bảo vệ chồng mình không bị người phụ nữ khác dụ dỗ, mà không cho phép chồng tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào khác vậy.
"Xin lỗi, không thể được". Người phụ nữ nói một cách lạnh lùng.
"Vậy tôi cũng xin lỗi, tôi sẽ không cho cô nói chuyện với anh ấy". Diệp Thu nói.
Diệp Thu biết, phía chỗ Tiểu Bạch có khả năng đã để xảy ra sai sót, có người chạy được ra ngoài, Tiểu Bạch theo dõi An Thiết nên mới tìm được cứ điểm của chúng, chúng đương nhiên là biết An Thiết đã bị bại lộ, lúc này gọi điện thoại đến tất nhiên là bảo An Thiết bỏ trốn hoặc tự giải quyết.
Còn Diệp Thu thì giả giọng nói như là tình nhân của An Thiết, cố ý dùng thái độ ghen tuông để không cho cô ta tiếp xúc với An Thiết, đối phương hiện giờ chắc đang lòng cháy như lửa đốt đây?
"Tên tôi là Phượng Hoàng". Người phụ nữ yên lặng một lát, nói.
"Phượng hoàng cái gì? Chim sẻ thì có, các người quen nhau bao lâu rồi? Có chuyện gì mà nói?". Diệp Thu hỏi dồn, người phụ nữ này quả thực quá cẩn thận, ngoài An Thiết ra, cô ta tuyệt đối không để lộ bất kì tin tức gì.
"Xin lỗi, làm phiền rồi". Người phụ nữ nói xong liền cúp máy.
Diệp Thu cầm điện thoại trong tay, trên mặt là nụ cười khổ, hắn hi sinh nhiều như vậy mà không kiếm được thông tin hữu dụng nào. Có điều, âu cũng là có thể khẳng định được một chuyện, có một người phụ nữ chạy thoát từ tay của Tiểu Bạch, tình hình cụ thể thì phải gặp trực tiếp Tiểu Bạch mới có thể biết được.
Diệp Thu lại một lần nữa giơ tay ra bóp chặt huyệt thiên túc trên tay của An Thiết, đợi đến khi hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, Diệp Thu liền xoa xoa chiếc nhẫn Phệ Hồn trên ngón tay.
Những kí hiệu cổ quái trên chiếc nhẫn liền chuyển động với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn tốc độ chuyển động trước đây đến mấy lần. Trước đây lúc nó chuyển động, còn có thể nhìn thấy hình dáng của những kí hiệu đó, hiện giờ chỉ nhìn thấy một vùng hỗn độn.
Một ánh sáng bạc lóe lên, trong não bộ Diệp Thu liền xuất hiện một lượng lớn các thông tin, mà những thông tin này không lập tức tràn vào trong đầu hắn, mà ngược lại, giống như là đang sợ hãi tiếp cận với hắn, không ngừng dịch chuyển về sau.
Một cảm giác rất kì lạ, giống như là đang bước đi trên một bãi cát trải dài, trên bãi cát đó rắc đầy những vỏ ốc đẹp đẽ đang lấp lánh như những ngôi sao, chúng nằm đó một cách im lặng, đợi hắn đến nhặt.
Cảm giác này rất kì diệu, đột nhiên làm hắn cảm thấy vui mừng như vừa tìm được một kho báu, Diệp Thu thậm chí còn cảm thấy có chút không nỡ rời xa cái giây phút đẹp đẽ này.
Nếu như nói trước đây khi hắn sử dụng nhẫn Phệ Hồn giống như là đang tra tấn não bộ của người khác và của hắn, thì lúc này đây sử dụng giống như là một thiếu nữ đang tràn trề dâm thủy chờ đợi người đàn ông tiến vào (hề hề).
Chẳng nhẽ đó chính là kết quả của tự tiến hóa?
Diệp Thu thỏa sức bay lượn trong kí ức của An Thiết, lựa chọn những tư liệu hắn cần để đọc. Cho đến khi nghe thấy có tiếng bước chân vang đến, hắn mới nhanh chóng kết thúc lần đọc trộm trí nhớ này, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch đang bước vào.
"Bị thương?". Diệp Thu nhìn thấy lớp băng quấn trên tay của Tiểu Bạch, hỏi một cách quan tâm, bàn tay bị thương này của hắn không thể nào đeo găng tay được.
Tiểu Bạch khua khua tay, sau đó hai cánh tay bắt đầu dùng thủ ngữ để trình bày lại sự việc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Người đó rất mạnh?". Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Nói ngay những thành viên của tổ chức xà độc mà hắn tiếp xúc, đều là những người có thân phận rất đặc biệt, họ có trình độ IQ cực cao, nhưng có rất ít người có thân thủ cao minh như vậy, ngoài người phụ nữ Nhật Bản biết sử dụng Aikido đó ra.
Kể cả là người phụ nữ đó, cũng không làm cho Diệp Thu cảm thấy một chút nguy hiểm nào, dùng thái độ mèo vờn chuột là có thể dễ dàng giải quyết được.
Thân thủ của Tiểu Bạch hắn biết rõ, người đó có thể làm Tiểu Bạch bị thương, mà còn có thể chạy thoát từ tay Tiểu Bạch, đủ để thấy hắn ta là rất mạnh.
"Không sao cả, điều này không thể trách cậu, người đó vừa có kiếm pháp cao minh, vừa biết thuật ninja, đối thủ như vậy quả thực rất khó đối phó. Hơn nữa hắn giờ chắc chắn cũng bị thương nghiêm trọng, đợi lần sau gặp mặt chúng ta đòi lại nĩa thép cho cậu". Diệp Thu nắm lấy bàn tay của Tiểu Bạch, sau khi thấy không có gì đáng ngại liền an ủi hắn, nói.
Bởi vì con mồi chạy thoát từ tay Tiểu Bạch, cho nên hắn cũng rất tự trách bản thân.
"Đi thôi, những tư liệu chúng ta có được là đủ rồi, tổ chức này có ý đồ cũng không nhỏ ya". Diệp Thu nói một cách cảm thán: "Trước đây tôi cứ nghĩ rằng mục đích của chúng là Đường Thị hoặc là tôi, bây giờ tôi mới biết, những điều mình biết chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi, có lẽ, mục đích của chúng là thế cục của cả thế giới này".
Tiểu Bạch sắc mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thu, hắn có chút không hiểu ý trong lời nói của Diệp Thu, một tổ chức như thế nào có thể ảnh hưởng được đến thế cục cả thế giới? Chẳng nhẽ giống như gia tộc Rothschild, có thể ảnh hưởng được đến cả nền tài chính thế giới?
Diệp Thu vỗ vỗ vào vai của Tiểu Bạch, hắn không giải thích gì thêm, quay đầu lại nhìn An Thiết, nói: "Thằng cha này phải xử lí thế nào đây? Đúng là phiền phức ya".
Ở đây là địa bàn của người khác, Diệp Thu muốn tha mạng cho An Thiết thì cũng không biết để hắn ở đâu, hơn nữa, tổ chức đó sẽ không bao giờ để cho một thành viên bị bắt rơi vào tay người khác.
Tiểu Bạch không nói gì, bước đến cầm lấy cái chăn ném lên người của An Thiết, chuẩn bị giết hắn. Diệp Thu bước đến, kéo tay của Tiểu Bạch lại.
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Diệp Thu, cho rằng Diệp Thu thay đổi ý định, không muốn giết hắn nữa.
"Cậu thích giết người không?". Diệp Thu nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Bạch, hỏi.
Tiểu Bạch gật gật đầu.
"Cậu không thích". Diệp Thu lắc đầu: "Chỉ cần là người có tư duy bình thường, không ai thích giết người cả".
Diệp Thu bước đến, rất quyết đoán bẻ gãy cổ của An Thiết, lúc này mới quay người lại nói với Tiểu Bạch: "Sau này, khi chúng ta ở với nhau, việc giết người cứ để tôi làm".
Tiểu Bạch đứng sững sờ như gà gỗ, hắn biết Diệp Thu hiểu hắn, nhưng không ngờ Diệp Thu lại hiểu hắn đến mức độ như này. Sự ngụy trang của mình, anh ấy đều biết cả rồi!