Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ. Là bà hai thì trong lòng sẽ có chút cố kỵ với bà cả.
Công chúa Kiến Ninh điêu ngoa không phải thân phận tôn quý sao? Nhưng ở trong "Lộc Đỉnh Ký" lại làm vợ bé đứng chót, có mang mà vẫn phải kính trà cho sáu người chị từ trước tới sau theo thứ tự.
Mặc dù Đường Quả cũng không xem mình là vợ cả của Diệp Thu, nhưng ở trong mắt Tây Môn Thiển Ngữ, nàng luôn danh chính ngôn thuận hơn mình. Dù sao, mình và Diệp Thu cũng chỉ mới gặp nhau một ngày mà thôi. Nếu nói tình yêu hai người thăng trầm ra sao, khó khăn thế nào. Chỉ sợ chính nàng cũng không cách gì kể ra.
Nếu Đường Quả không đến, Tây Môn Thiển Ngữ cũng mặc số phận mà giao thân thể của mình để cứu nam nhân này. Dù sao cũng không ghét hắn, còn có chút yêu thích. Hơn nữa hắn lại gặp nguy hiểm nàng thật sự không có lựa chọn tốt hơn.
Đương nhiên, cái này cần Diệp Thu chủ động. Chứ không phải giống đứa trẻ ngậm vú không ngừng thế kia.
Tây Môn Thiển Ngữ chưa từng trải qua sự đời, vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ. Nàng thật sự không có can đảm nằm ở trên thản nhiên lộ ngực như vậy, để một cô gái khác nhìn. Thấy Đường Quả chạy tới đây, vội kéo áo lại. Sau đó hai tay cử động, liều mạng đẩy Diệp Thu sang một bên.
Đường Quả chạy tới cạnh Diệp Thu, thấy hắn vểnh mông lên liều mạng mút viên màu tím trên ngực trái của Tây Môn Thiển Ngữ đến đỏ bừng. Tuy biết hắn xuất hiện biến cố gì đó, nhưng trong lòng vẫn tức khí, đá một cước vào mông Diệp Thu, mắng: "Diệp Thu, anh đang làm gì đó?"
Tây Môn Thiển Ngữ đầy vẻ xấu hổ, mặt đỏ bừng. Đôi mắt như sắp chảy ra nước. Nàng trước kia cùng bạn vào trong quán rượu, thấy một bồi rượu nữ và một người đàn ông hôn vuốt trước mặt mọi người, thấy rất nồng nhiệt thế nào cũng không chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày như vậy.
Giả bộ như mình rất vô tội, không hề nguyện ý chút nào mà là bị Diệp Thu bắt ép, hô với Đường Quả: "Mau kéo hắn ra. Đau quá".
Quả thật Diệp Thu dùng sức hút mạnh, căn bản là không thèm để ý tới cảm thụ của nàng. Hơn nữa, mút hơn mười phút, không hút sưng núm vú cũng coi là không tệ rồi.
Nhưng thứ này cũng mềm. Cho dù sưng lên thì sao có thể nhìn ra dễ dàng như vậy chứ?
Tây Môn Thiển Ngữ cũng không dám dùng sức đẩy mạnh. Cái miệng của Diệp Thu ngậm điểm lồi kia không tha khiến nàng cũng chỉ có thể rên đau.
Nhưng Đường Quả đến đây, nàng cũng không thể biểu lộ bộ dạng vô cùng hưởng thụ, chỉ có thể biểu lộ kịch liệt một chút, làm bộ rất đau đớn.
Đường Quả càng rối rít. Diệp Thu này. Nàng cũng không biết làm sao xuống tay mới tốt.
"Diệp Thu, nếu anh không trả lời. Em sẽ đánh anh đó". Đường Quả tức giận kêu.
Cũng chưa từng thấy người da mặt dày như vậy, đang trước mặt người khác còn vùi đầu cố ăn. Không phát hiện có người ngoài tới đây à?
Đường Quả chạy lên túm tay hắn. Nhưng tay hắn vẫn sờ soạng trong ngực Tây Môn Thiển Ngữ. Nếu muốn lôi ra, có thể sẽ xé rách áo quần của Tây Môn Thiển Ngữ. Kéo tới hắn thì lại sợ hắn không nhả miệng sẽ làm bị thương ngực Tây Môn Thiển Ngữ.
Đường Quả bó tay luống cuống chỉ đành chạy tới sau lưng hắn, lại đá vào hai chân cong cong của hắn. Hơn nữa lần này hiển nhiên là càng thêm dùng sức hô:
"Diệp Thu, anh có biết xấu hổ không hả? Nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ thật muốn biểu diễn tại chỗ?"
"Hắn không có cảm giác đâu". Tây Môn Thiển Ngữ nằm ở trên nhắc nhở.
Không có cảm giác?
Không có tri giác còn biết ôm con gái hôn không ngừng ư?
Đường Quả chạy tới phía trước ngồi xổm, ôm đầu Diệp Thu nói: "Diệp Thu, anh sao vậy? Diệp Thu, ngẩng đầu nhìn em này. Em là Đường Quả đây".
Diệp Thu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hết sức chuyên chú làm công việc trên đầu lưỡi của mình.
Đường Quả một tay xách lỗ tai Diệp Thu lại một lần nữa nói: "Có nhìn không? Không nhìn là em giật xuống đó".
Lần này Diệp Thu có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Đường Quả một cái.
Chỉ một cái liếc mắt khiến trong lòng Đường Quả liền rùng mình.
Đây là ánh mắt của người sao? Con mắt sao lại thành dạng này?
Đường Quả khiếp sợ không thôi, hai tay nâng Diệp Thu sốt ruột hỏi: "Diệp Thu, anh sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng làm em sợ. Bây giờ anh rất muốn nữ nhân à? Mau đứng lên, em cho anh".
Diệp Thu ngốc trệ mà nhìn Đường Quả một cái, lại muốn cúi xuống làm việc.
Đường Quả nổi giận, ôm chặt thân thể Diệp Thu, rất dứt khoát mà lăn về một bên.
Sợ làm bị thương Diệp Thu, còn dùng thân thể của mình làm đệm cho hắn.
Trong lòng cô bé khờ này nghĩ chính là, Diệp Thu đã như vậy, không thể để hắn bị bất cứ thương tổn gì.
Nàng nào biết rằng, cho dù Diệp Thu có bị thương cũng càng lợi hại. Đá vụn trên cỏ cũng sẽ không tạo thành bất cứ tổn thương gì với hắn.
Thấy Diệp Thu từ trên người mình lăn đi, trong lòng trong nháy mắt có chút mất mác. Loại tâm tình này chỉ xuất hiện trong chớp mắt. Sau đó hai tay chụp áo quần che ngực lại.
Diệp Thu chỉ là cần tìm một nguồn ấm mà thôi. Tây Môn Thiển Ngữ vừa rồi luôn kháng cự, khiến hắn vuốt ve rất không thoải mái. Bây giờ có một vật thể ấm khác chủ động ôm lấy mình. Hắn cũng không đặc biệt bài xích, ôm thân thể Đường Quả, tiến bàn tay vào trong áo quần nàng. Sờ cách quần áo luôn không thoải mái bằng đưa vào.
Lạnh.
Tay Diệp Thu vừa chạm vào người, Đường Quả liền cảm giác da thịt nổi da gà.
Nhưng Đường Quả vẫn ôm thật chặc Diệp Thu. Mặc cho hắn làm hết thảy chuyện hắn muốn làm.
Nam nhân mình yêu gặp phải nguy hiểm, bây giờ là lúc mình cần đứng ra.
Không đúng, là lúc mình cần nằm xuống.
Long Nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Quả, từ trên nhìn xuống nàng, trong mắt đầy sủng ái và thương tiếc, dịu dàng nói: "Tình huống bây giờ của Diệp Thu rất phức tạp. Sau khi tỉnh lại tự hắn chủ động giải thích với cô có lẽ sẽ tốt hơn. Bây giờ chuyện cô cần làm, chính là chủ động chỉ dẫn hắn. Hắn có thể đã không rõ mình cần gì nữa rồi".
"Chủ động chỉ dẫn hắn?" Đường Quả trong lúc nhất thời còn không tiêu hóa kịp ý những lời này.
"Ừ. Hắn cần cô. Nhưng hắn không biết mình cần cô. Hơn nữa, bây giờ hắn toàn thân đều bị một dòng khí lạnh làm cho bế tắc. Ngay cả não vực cũng thế. Cô... cần chủ động thêm một chút. Hôn, hoặc là chuyện khác".
Đường Quả há to miệng. Đây là đảo ngược à?
Lão nương còn là lần đầu tiên đấy. Có trời mới biết mình nên làm những chuyện gì?
Nhưng lời của nữ nhân xinh đẹp trước mặt này có hương vị mê hoặc lòng người, khiến người ta cảm giác nếu không làm theo lời nàng, quả thật là thiên lý bất dung. Hơn nữa bây giờ nàng cũng cảm thấy, thân thể Diệp Thu quả thật có tình trạng như vậy.
Thân thể của hắn lạnh như băng, nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ của người bình thường rất nhiều.
Nếu như mình không vội ra tay, có thể khiến hắn có nguy hiểm tính mạng không?
Nghĩ đến khả năng này, Đường Quả cũng chẳng quan tâm gì tới việc trời sáng trưng, hai tay ôm người Diệp Thu buông ra, bắt đầu cỡi áo quần của Diệp Thu.
Mặc dù động tác rất vụng về, nhưng lại kiên định dị thường. Bàn tay nhỏ bé không biết là bị cái lạnh trên người Diệp Thu làm đóng băng, hay là do mình khẩn trương, run rẩy không ngừng.
"Nàng là ai?" Christina vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn thoáng qua cô gái Đường Quả mới tới, nói.
"Một cô gái đáng thương nguyện ý vì tình yêu mà giao ra". Long Nữ nhìn Đường Quả, nhẹ nhàng nói.
"Sao bên cạnh hắn lại có nhiều cô gái như vậy". Christina nhìn thoáng qua Tây Môn Thiển Ngữ đứng một bên lo lắng nhìn, không đừng cạnh Diệp Thu, mà cũng chẳng có ý đi tới chỗ các nàng.
"Vì yêu". Long Nữ nhìn Christina, nói: "Bây giờ em không hiểu, nhưng có một ngày em sẽ hiểu. Nếu yêu, tất cả đều không cần lý do. Yêu. Chính là lý do tốt nhất".
"Còn chị? Nếu không phải thân thể cửu âm, cũng nguyện ý dùng cách này phó thác sao?"
"Nguyện ý". Long Nữ gật đầu, mắt nhìn tình hình bên kia, nói: "Quá ủy khuất cô bé này rồi. Chuyện tốt đẹp nhất đời người, lại dùng cách như vậy để giao phó. Christina. Em giúp bọn họ đi".
Christina không trả lời, phất phất tay, đột nhiên xuất hiện bốn nam nhân quái dị mặc trang phục cung đình như ma quỷ. Những nam nhân trước ngực thêu tam giác màu tím này rất nhanh chạy về phía Diệp Thu và Đường Quả.
Nam nhân cầm đầu một tay giơ lên, một tấm lụa màu tím liền từ trong lòng bàn tay bay ra. Nam nhân đứng đối diện gã tiếp lấy tấm lụa. Sau đó hai tay kéo một cái. Tấm lụa thoạt nhìn mỏng như cánh tằm kia lại bị kéo ra, chia làm hai.
Hai nam nhân khác cũng tự mỗi người tiếp lấy một góc lụa. Bốn người cầm một đầu. Phân ra chạy bốn phương tám hướng. Tấm lụa thoạt nhìn dài chưa tới 1m lại có thể kéo duỗi vô hạn. Khi bọn họ chạy, cả vùng lõm đều bị tấm lụa tím này che lại.
Một màn này hoàn thành trong nháy mắt. Bốn nam nhân xuất hiện quỷ dị, lại quỷ dị biến mất. Ở trong mắt Tây Môn Thiển Ngữ, vùng lõm liền biến mất, không còn thấy tăm hơi.
Những gì chứng kiến hôm nay thật không thể tưởng tượng nổi, cho nàng một loại cảm giác như mộng như ảo.
Những người này, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Có tấm lụa thoạt nhìn có vẻ mỏng, nhưng không trong suốt chút nào, cả bồn cỏ đã thành giường cưới của hai người.
Không có áo cưới, không có hoa hồng, không có rượu vang, không có nhẫn kim cương, không có sự chúc phúc thay Thánh A La của mục sư và ánh nhìn từ ái của cha mẹ. Không có gì cả. Chỉ có bầu trời mênh mông, cùng với tấm lụa màu tím không biết ai đưa tặng tới. Nhưng mà, trong lòng Đường Quả lại không chút hối hận.
Nếu yêu, những nghi thức mặt ngoài kia đại biểu gì chứ?
Nàng là thương hắn. Hắn bây giờ cần nàng. Như vậy là đủ rồi.
Ở sự cọ xát không ngừng của Diệp Thu, Đường Quả mở quần của Diệp Thu rất khó khăn, lại càng khó khăn để cởi quần mình ra.
Khi Đường Quả học tư thế từ trong phim Nhật Diệp Thu thường xem lén, sắp dẫn dắt tiểu Diệp Thu tiến vào người mình. Đột nhiên trong lòng chua xót. Nước mắt từng giọt từng giọt theo gò má chảy xuống.
Đường Quả mở to mắt nhìn Diệp Thu, hung dữ nói: "Diệp Thu, em mặc kệ anh có nghe được hay không. Em cũng phải nói cho anh biết. Lão nương là vì thích anh mới như vậy, không phải vì anh cần được cứu, em liền ngu ngốc mà hiến thân cho anh đâu. Nếu không thương anh, em sẽ không để ý tới sống chết của anh".
A!
Tiếng kêu thê lịch vang lên. Tình nhân dùng loại phương thức đặc biệt kết thành thân thuộc.
Từ bài xích không muốn phản ứng ban đầu, đến thấy tức khí chạy ra xe bão bị người xấu bắt cóc, rồi bị tên mình một lòng muốn đuổi đi này cứu. Từ bắt đầu sinh lòng chán ghét tới dần dần sinh hảo cảm. Mãi cho đến bây giờ là tình yêu sâu lắng khó phân.
Tính cách của mình cũng theo tình cảm đối đãi với Diệp Thu thay đổi mà phát sinh biến hóa. Mình đã biết thu liễm, biết lý giải, biết trả giá, càng biết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nàng là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Đường Thị. Nữ nhân giàu nhất Châu Á. Đã thế lại còn trẻ tuổi xinh đẹp tài hoa xuất chúng. Bên cạnh cho tới bây giờ cũng không thiếu người theo đuổi. Nàng vốn không cần ủy khuất mình như thế.
Đã yêu thật, sao có thể không nghĩ tới một mình đoạt lấy chứ?
Nhưng chị cùng phòng cũng yêu say đắm như nàng. Thế công tình yêu cường đại của Nhiễm Đông Dạ. Còn có Lam Khả Tâm thậm chí Bố Bố. Sự tồn tại của mỗi cô gái nàng đều biết, nhưng nàng lại không chủ động nhắc tới trước mặt Diệp Thu.
Nếu như mình có thể chấp nhận các nàng thì ở lại. Nếu không chấp nhận được thì lựa chọn rời đi.
Đây là hai con đường nàng định ra cho mình. Nàng đã vô số lần nghĩ rời đi. Vô số lần thề với ông trời, thề với bản thân, không bao giờ thích tên hoa tâm khiến người ta thống hận kia nữa. Nguồn: http://truyenyy.vn Nhưng mà, cuối cùng nàng cũng không thể rời đi.
Sự kiện Thiên Hà thành càng khiến tình cảm của người ta rơi vào điểm đóng băng. Người cha mà mình luôn nương tựa lại bị bức nổ súng với nam nhân mình yêu. Một khắc đó, nàng mong người chết là mình, chứ không phải là Uông Bá đang nằm trong vũng máu kia.
Từ đó hai người giống như người lạ không quen biết. Làm việc ở cùng một công ty, nhưng cũng không có bất cứ liên lạc gì.
Vô số lần, Đường Quả chạy tới trước cửa sổ văn phòng nhìn xuống dưới, hy vọng mình có thể thấy bóng lưng của hắn. Rất nhiều buổi tối bị ác mộng dây dưa mà mất ngủ nàng liền định chạy tới công ty trước. Sau đó liền vẫn đứng trước cửa sổ chờ đợi. Cho đến khi thấy tia nắng ban mai đầu tiên, thấy bảo vệ bắt đầu quét dọn vệ sinh, thấy nhân viên đầu tiên đi vào công ty. Thấy Diệp Thu đi tới, nàng mới vẻ mặt mãn nguyện mà chìm vào giấc ngủ say.