"Hỏng bét". Trong lòng Diệp Thu thất kinh, không ngờ còn có loại kỳ thuật này.
Phía trước là một lưới sắt thể khí, chỉ có một đường lui về sau, nhưng Diệp Thu sợ sau đó là bẫy Huyết Quỷ cố ý lưu lại, lo lão còn có hậu chiêu.
Xoay tròn.
Lui trái.
Lại xoay tròn.
Nhưng luồng khí nóng Huyết Quỷ Lôi Sớn phóng ra vẫn theo sát sau hắn, phảng phất như có linh tính, không ngờ có thể di động theo Diệp Thu.
Diệp Thu đang muốn né lần nữa thì dị tướng sinh ra.
Đương!
Một tiếng giòn vang truyền tới, nhẫn phệ hồn luôn im lìm đột nhiên chuyển động với tốc độ cao. Cho dù là ban ngày, mặt ngoài nhẫn vẫn phát ra ánh bạc chói mắt, giống như ánh sáng phản xạ khi mặt trời chiếu vào mặt kim loại.
Những khí nóng kia lúc phóng tới trước mặt Diệp Thu, đột nhiên giống như bị vật gì đó hấp dẫn, dung hợp rất nhanh. Nhiệt lượng cuồn cuộn bốn phía gom thành một nhóm, gào thét mà chui vào trong chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Thu.
Nhẫn phệ hồn giống như dã thú đói khát, tham lam cắn nuốt tất cả lực lượng xâm phạm tới.
Dựa theo thuyết pháp của Huyết Quỷ Lôi Sơn, chiếc nhẫn kia thuộc loại âm khí. Mà bản thân lão cũng dựa vào cổ độc Miêu Cương Trung Quốc và máu trong thuật hàng đầu để tu luyện, thuộc về loại người cực âm. Bọn họ cùng tính, sẽ không sinh ra hiện tượng bài xích.
Nhẫn phệ hồn giống như rất thích thứ âm hàn này, ai tới cũng không cự tuyệt mà cắn nuốt sạch. Diệp Thu là người chịu tải trực tiếp của nhẫn, càng cảm nhận rõ ràng biến hóa mặt ngoài của nhẫn.
Sau khi hấp thu âm lực cường đại này, chiếc nhẫn càng thêm sáng bóng. Tốc độ chuyển động của tự phù khắc bên ngoài cũng nhanh hơn nhiều, quan trọng hơn là có thể cảm giác được lực lượng trong nhẫn đã tới điểm cực hạn.
Vì sợ bị nhẫn cắn trả, tạo thành hiện tượng chủ nhân bị nhẫn khống chế. Diệp Thu cùng ông nghiên cứu một phen quyết đinh, cứ cách một thời gian ngắn, do Diệp Thu tìm một người để theo dõi, phóng thích linh lực chiếc nhẫn này chủ động hấp thu ra.
Đoạn thời gian này Diệp Thu rất bận vẫn chưa tìm được mục tiêu thích hợp để sử dụng lực lượng chiếc nhẫn. Lần trước Long Nữ sau khi gặp Diệp Thu liền nhắc nhở, nói năng lượng trong chiếc nhẫn đã tích tụ tới cực hạn. Nếu thật không phóng thích, thì có thể bùng nổ vỡ đê.
Sau khi bùng nổ sẽ là cảnh như thế nào? Ai cũng biết rõ.
Diệp Thu hai ngày nay đã chọn người. Vốn là muốn tìm Tư Không Đồ được gọi là "Khuông đạo đức Hong Kong", một mặt là vì tên khốn này dám có chủ ý với nữ nhân của mình, điểm này khiến Diệp Thu rất khó chịu. Một phương khác mà Diệp Thu nghĩ tới là, thế giới này có thật sự tồn tại "Thánh nhân" trong truyền thuyết không.
Nhưng còn chưa kịp tiến hành hết thảy kế hoạch này thì Huyết Quỷ Lôi Sơn lại một lần nữa tìm tới cửa. Âm khí cường thịnh của nhẫn phệ hồn hấp dẫn lão. Lão với chí bảo này là rất cần.
Huyết Quỷ Lôi Sơn vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn kỳ tượng trước mặt, không ngờ một kích tất thắng của mình cứ bị nhẫn hóa giải như vậy. Lão thậm chí còn chưa kịp phát ra hậu chiêu đã chuẩn bị xong.
Có ngạc nhiên, nhưng càng nhiều là vui mừng.
Đây là bảo bối!
Thứ này chính là bảo bối!
Tên kia thì hiểu gì chứ? Cái gì hắn cũng không biết. Có bảo vật nơi tay nhưng lại không biết sử dụng thế nào.
Nếu chiếc nhẫn kia ở trên tay mình, thực lực của mình có thể đề thăng tới trình độ nào? Mình thích máu người thì sao? Những lão quái vật kia còn có thể làm khó dễ được mình sao? "Chiếc nhẫn kia, nhất định là của tôi". Huyết Quỷ Lôi Sơn mừng như điên mà nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Diệp Thu, kích động nói.
Diệp Thu cũng bị kỳ tượng vừa rồi làm cho choáng váng.
Mặc dù hắn chưa từng học cao đẳng đại học, nhưng cũng coi như đọc đủ thứ thi thư. Hắn lái xe, từng ngồi máy bay, có máy tính, di động, ra cửa còn dùng chi phiếu, thẻ quét... Ý nói chính là, hắn là một thanh niên tiên tiến khoa học có đầy đủ tri thức và năm tố chất tốt. Hắn tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ: Cự tuyệt mê tín, tin tưởng khoa học.
Nhưng mà, chuyện xảy ra trước mắt căn bản là hắn vận dụng khoa học mình biết cũng không cách nào giải thích được.
Lúc trước hắn vì muốn giải bí mật này, liền đưa nó cho lão Bố nấu nước hơi lửa. Ngoại trừ biết nó có thể căn nuốt năng lượng bên ngoài ra, những thứ khác cũng không có biểu hiện gì kỳ lạ.
Nhưng bây giờ sau khi gặp Huyết Quỷ Lôi Sơn này, biểu hiện của nó cũng thật sự xuất sắc hơn.
May là cắn nuốt ở trước mặt mình, nếu ban đầu ở trước mặt lão Bố liền dùng loại năng lượng hấp thụ này, sẽ không hù lão bị bệnh tim à?
Vật này chẳng lẽ chính là âm khí như lời bọn họ nói?
Không được. Nhất định phải hỏi tên ốm như cây trúc này cho rõ ràng. Long Nữ cũng không biết nó là cái quái gì. Lão có thể biết rõ thì sao?
Hay là, lão cũng không rõ năng lượng và thực lực của chiếc nhẫn kia, chỉ là lăm le công năng thần kỳ có thể hấp thụ âm lực của nó?
Âm lực?
Đúng là đáng tiếc. Biểu hiện kia mình lại không cần tới.
Là một người có tiền đồ rộng mở, thần tượng một phái, áp lực của bạn Diệp Thu là rất lớn. Mỗi ngày hắn đều dành phần lớn thời gian để mát xa mặt, tắm rửa thì đều dùng sữa tắm trẻ em. Mỗi tháng ăn ít nhất một lần bữa cơm rau dưa hoa quả để bài độc dưỡng nhan.
Hơn nữa bạn Diệp Thu còn là một thanh niên lương thiện thích hết thảy cái gì tốt đẹp. Thấy Huyết Quỷ tái nhợt gầy gò, mặt xấu trắng bệch không có một chút huyết sắc giống như bột mì liền có loại xúc động muốn đi lên đạp mấy đạp.
Đúng vậy. Nếu không phải hứa với đạo đức và lương tri, hắn đã sớm muốn làm như thế.
Nếu như vì hấp thu những âm lực này, liền biến hắn thành dạng đó, bạn Diệp Thu nhất định sẽ cảm giác sống không bằng chết.
Diệp Thu nhún vai một cái, nói với Huyết Quỷ Lôi Sơn: "Những lời này vừa nãy ông đã nói qua. Nhưng bây giờ chiếc nhẫn vẫn còn ở trên người tôi".
Trong mắt Huyết Quỷ Lôi Sơn lại tràn đầy cừu hận và cảm xúc phẫn nộ. Giống như tâm hỏa bốc lên cao, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Thu, nói: "Cậy cho là cậu có nhẫn có thể cắn nuốt âm lực tôi liền không thể làm gì cậu sao? Vậy thì thử một chút xem".
Diệp Thu vung tay xuống, kéo ra một đạo kiếm hoa màu trắng bạc, nói: Tới đây đi. Lần này, tôi muốn chặt bỏ cánh tay trái của ông".
"Thằng nhãi cuồng vọng". Huyết Quỷ Lôi Sơn cười lạnh nói. Lần nãy không thể dùng âm lực phát chiêu, vậy sẽ giảm bớt thực lực của mình.
Huyết Quỷ Lôi Sơn đột nhiên cúi xuống, hai tay hướng ra làm tư thế mãnh hổ vô mồi. Đây là trong rừng núi ở Lôi Sơn hàng năm khi bắt động vật căn cứ tập tính của loại động vật đó mà ngộ được chiêu "Mãnh hổ thức trong ác điểu tam thức".
Phải biết rằng, hổ trong đấu tranh giữa các động vật rừng rậm là năng lực chiến đấu và kỹ xảo chiến đấu cường hãn nhất.
Trong tiểu thuyết "Tâm Tần Ký" của Huỳnh Dịch có một người tên là Hiêu Ngụy Mưu, người này là tông sư võ thuật một phái, đề xướng loài người nên học tập cầm thú, coi cầm thú như thầy.
Diệp Thu biết kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ rất nhiều. Trước đây ít năm hắn lúc xuất ngoại du lịch có gặp một người căn cứ tập tính của chuột để ngộ công phu. Có thể nói là tinh diệu tuyệt luân. Hỏa Hầu của bộ đội 05 cũng căn cứ tập tính, cuộc sống của khỉ để luyện công, thân thủ cũng vô cùng tốt.
Huyết Quỷ Lôi Sơn này khi đối mặt với nhẫn phệ hồn của Diệp Thu, chỉ có thể bất đắc dĩ mà bỏ dị năng mình am hiểu, đánh ra đòn sát thủ như vậy. Thế thì chứng minh một chuyện, lão vô cùng có lòng tin với môn công phu này.
Diệp Thu nắm chặt Oan trong tay, người hơi cúi thấp. Lần này, vẫn chọn thủ thế.
Rống!
Huyết Quỷ Lôi Sơn gào một tiếng, thân thể đột nhiên phóng tới trước, cả người nhảy cao lên, giống như đúc động tác lúc mãnh hổ vồ mồi.
Hai tay khô gầy của lão duỗi ra, giống như hai trảo hổ, mục tiêu nhắm vào cổ họng của Diệp Thu. Móng tay thật dài như mũi nhọn không khi bổ trúng, trên cổ họng chắc chắn sẽ thêm một loạt lỗ máu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn Hơn nữa, ngón tay kia giống như nhiều ngày chưa tẩy rửa, đen sì sì. Nếu để nó đâm mấy lỗ trên cổ, không chết ngay lập tức thì miệng vết thương cũng sẽ nhiễm trùng. Cảm giác lúc này mà còn nghiêm trọng như vậy, Diệp Thu cũng không nguyện ý để mình bị cách ly.
Thân thể Diệp Thu vọt tới trước, một tay giơ lên, Oan trong tay nhắm thẩng vào cánh tay trái của Huyết Quỷ Lôi Sơn.
Là người hẳn nên giữ chữ tín, nói cắt cánh tay trái của người khác, thì nhất định không cánh tay phải của người đó.
Khi lưỡi dao sắc bén sắp chạm vào tay trái của Huyết Quỷ Lôi Sơn. Huyết Quỷ Lôi Sơn đột nhiên biến chiêu, thân thể làm một động tác vặn độ khó cao ở trên không trung, hai tay vốn duỗi liền ôm đầu. Thân thể cuộn thành một quả cầu sau khi làm động tác xoay, hai chân mang giày vải trắng đang cuộn đột nhiên vươn về phía trước, một chân đá về phía mắt của Diệp Thu, chân kia đá vào ngực Diệp Thu.
Một chiêu này sắc bén cực kỳ. Ra chiêu mau lẹ khiến người ta không có nhiều thời gian phản kích, lại phân hai đường tấn công đối thủ, khiến khó lòng phòng bị.
Chiêu này là chuyển đôi chân thành động tác mãnh hổ vẫy đuôi, tiến hóa thành một loại chiêu thức công kích càng thêm xảo quyệt quỷ dị.
Lão nhanh, Diệp Thu còn nhanh hơn.
Oan trong tay phải vung lên một nửa, đột nhiên chuyển sang tay trái nhanh như chớp. Sau đó rất nhanh chém tới chân đang đá về phía cổ họng hắn. Tay phải trống rỗng nắm thành quả đấm, không chút sợ hãi mà đón chân đang đá về phía ngực mình.
Đây là chiêu thức lưỡng bại câu thương. Tay phải Diệp Thu chống lại chân trái của Huyết Quỷ Lôi Sơn có thể sẽ ăn chút thiệt thòi, nhưng tay trái của hắn chống lại chân phải của lão thì lại chiếm tiện nghi lớn.
Sự thật chứng minh, Huyết Quỷ Lôi Sơn khi lên tiểu học là một học sinh rất thông minh ngoan ngoãn. Bởi vì yêu sớm mới bị trường học khai trừ, nếu không cũng sẽ không biến thành trung niên suy sút như vậy.
Lão rất giỏi toán học. Điều kiện trao đổi như vậy đối với mình thật không công bằng. Vì vậy liền dứt khoát mà bay ngược ra ngoài.
Người đang ở trên không, cũng không biết làm sao làm ra được động tác có độ khó cao như vậy.
Diệp Thu vẫn đang ở thế bị động cũng không chịu cứ để lão bình yên rời đi như vậy. Thân thể đánh ra trước như ưng, vung Oan trong tay hết ánh bạc này tới ánh bạc khác.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Diệp Thu đã chém ra hơn hai mươi nhát.
Diệp Không Nhàn am hiểu nhất chính là kiếm. Kiếm pháp của lão có thể nói là một đại tông sư.
Diệp Thu từ trên người Diệp Không Nhàn học được rất nhiều thứ. Quyền cước ám khí. Thậm chí công phu đùa giỡn nói xấu cũng có đề cập. Nhưng công phu tuyệt nhất, vẫn là kiếm.
Diệp Thu lúc còn rất nhỏ, đã dưới sự chỉ đạo của ông luyện kiếm, không phải kiếm trúc mà là kiếm nặng Trọng Kiếm Môn. Tay Diệp Thu lúc đó không có lực, không cách gì giơ thanh sắt nặng hơn mười mấy cân lên được.
Vì vậy, ông liền bảo hắn luyện lực. Có lực dĩ nhiên là có thể giơ trọng kiếm lên. Nhưng giơ lên, cũng không đại biểu là anh có thể đâm chuẩn. Dưới sự gợi ý của ông, Diệp Thu lại bắt đầu luyện đâm kiếm. Nhưng kiếm đâm chuẩn, cũng không có nghĩa là tốc độ nhanh, nhàn rỗi lại muốn bạn Diệp Thu đề cao tốc độ.
Diệp Không Nhàn là một thầy giáo thông minh. Lão luôn giỏi phát hiện vấn đề, cũng nghĩ ra chiêu thức giải quyết vấn đề.
Đương nhiên, đồ đệ có chịu được không, cũng không ở trong phạm vi lo nghĩ của lão. Cho nên bây giờ thái độ của Tiểu Bạch đối với lão là vừa hận vừa sợ. Nhìn thấy lão thì đều toàn thân run rẩy.
Anh không thể không thừa nhận, có đôi khi gã mặt trắng Diệp Không Nhàn này thật ra chính là ác ma.
Nữ căn cứ đặc điểm của Diệp Thu cố ý lựa chọn đưa cho Diệp Thu vũ khí nàng trước khi thành Phật sử dụng. Phía trên nhiễm máu tươi của vô số sinh linh.
Bàn về giết người, Diệp Thu tự nhận không phải là đối thủ của hai quái thai Tiểu Bạch và Long Nữ này.
Oan cùng loại với kiếm có thể phát huy sự ngoan độc mau lẹ của kiếm. Lại cùng loại với đao võ sĩ Nhật, có thể cắt và chém. Là lợi khí giết người tổng hợp nhiều chức năng lại, không chỉ ngoại hình cổ điển kỳ lạ, hơn nữa hình dáng còn vô cùng đẹp mắt. Bạn Diệp Thu sau khi cảm thấy rất hợp với hình tượng của hắn liền yêu thích không buông tay. Từ trước đến nay như hình với bóng của mình.
Nhưng hắn lại rất ít khi rút kiếm.
Mặc dù hắn không có tật xấu như lão Diệp Không Nhàn kia rút kiếm liền thấy máu, nhưng hắn vẫn không gặp một đối thủ chân chính có thể khiến hắn rút kiếm. Cho dù là Tham Lang của bộ đội 05 cũng không thành.
Phong Tử của Trọng Kiếm Môn ngược lại bức bách Diệp Thu rút kiếm. Nhưng trận chiến ấy gã bại vô cùng thảm.
Nhưng gặp loại ngoại tộc vốn không nên thuộc về nơi phồn hoa này như Huyết Quỷ Lôi Sơn, Diệp Thu cũng không dám xem thường, ra chiêu tàn nhẫn tuyệt luân căn bản là không muốn cho Huyết Quỷ Lôi Sơn cơ hội phản kích .
Loại quái vậy này đều có kỳ học, nếu để bọn họ phát huy ra, nói không chừng mình sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ cách giết lão, đây là ý niệm duy nhất trong đầu Diệp Thu.
Bị Diệp Thu hung ác dùng sức mà truy đánh, Huyết Quỷ Lôi Sơn cũng tràn đầy lửa hận trong lòng. Hơn nữa hai mươi mấy kiếm của Diệp Thu đều bổ về cùng một vị trí - cánh tay trái của lão.
Làm người phải giữ chữ tín. Nhưng nói muốn chém cánh tay trái của người ta, có thể là mở miệng vô căn cứ.
Chẳng lẽ hắn thật muốn chặt cánh tay trái của mình xuống ư?
Cậu muốn chém, tôi cứ không để cậu chém đấy.
Huyết Quỷ Lôi Sơn cũng nổi lòng háo thắng lên, nhiệt tình mà bảo vệ lấy cánh tay trái của mình. Hơn nữa lão cũng không chủ động tiếp, mà lại phòng thủ. Nếu làm thế, hiệu quả công kích của Diệp Thu liền giảm bớt đi nhiều. "Thằng nhãi. Sợ là để cậu thất vọng rồi". Huyết Quỷ Lôi Sơn cười lạnh. Bị mất mặt trước mặt một tiểu bối vô danh, hơn ữa chiến đấu đã lâu vậy mà mình vẫn luôn rơi xuống hạ phong khiến Huyết Quỷ Lôi Sơn rất buồn bực, liền suy nghĩ có nên đánh ra một vài chiêu, khiến tên nhãi cuồng vọng mở miệng muốn trong một chiêu cắt đứt cánh tay trái của mình nếm chút khổ sở không.
Chỉ là lực sát chiêu của chiêu kia quá lớn, mặc dù có thể tổn thương Diệp Thu, nhưng mình cũng sẽ không hơn gì. Cho nên mới khiến lão do dự.
Ánh mắt Diệp Thu híp lại, khóe miệng hiện lên một chút châm biếm. Ở vào lúc Huyết Quỷ Lôi Sơn cảm giác không ổn, một luồng ánh bạc lóng lánh ngập trời hiện ra. Đây là sát chiêu Diệp Thu giấu ở sau mấy chiêu đổi phiên tấn công nhanh trước đó.
Bá!
Cánh tay trái của Huyết Quỷ Lôi Sơn bị cắt ngọt xớt, rơi xuống không hề dừng lại.
Diệp Thu lui về sau vài bước, lắc đầu, nhìn Huyết Quỷ Lôi Sơn lộ vẻ không tin, nói: "Chỉ cắt được cánh tay trái của ông. Thật đáng thất vọng. Thật ngại quá, khiến ông cười khinh rồi".
Tốc độ quá nhanh. Tây Môn Thiển Ngữ nấp ở cạnh cách đó không xa chỉ cảm thấy một mảnh trắng toát trong mắt.
"Người đàn ông này... người đàn ông này... thật sự quá lợi hại". Tây Môn Thiển Ngữ thì thào nói.