Chương 516: Chiến Đấu: Lợi Khí Ra Khỏi Vỏ!

Diệp Thu là không dám thử nghiệm. Bí mật như vậy cũng không thể khiến càng nhiều người biết.

Rất khó tưởng tượng, nếu người bên cạnh mình biết mình có một chiếc nhẫn, mình dùng nó có thể theo dõi trong lòng họ suy nghĩ gì.

Chẳng lẽ bọn họ còn có thể nguyện ý ở cạnh mình sao?

Đáp án chắc chắn là không.

Cho dù là bản thân Diệp Thu, có người nói lời như vậy với hắn, hắn cũng muốn nhanh chóng chạy thật xa. Chuyện như vậy quả thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Giục ngựa chạy một đoạn nữa thì phía trước chính là thanh chắn. Diệp Thu đã chạy tới biên giới của trường nuôi ngựa.

Bỏ lại ngựa, Diệp Thu tay bắt trảo, liền rất dễ dàng từ trên thanh chắn nhảy xuống.

Phía dưới là một khe suốt, không sâu, nhưng lại rất dễ dàng ẩn nấp. Diệp Thu lúc chạy tới đoạn này, liền vô cùng cẩn thận.

Minh thương tránh không dễ, ám tiễn càng khó phòng. Diệp Thu cũng không biết đối thủ đuổi theo mình là ai. Chẳng lẽ còn có thể ký thác hy vọng vào nhân phẩm đối phương sao. Gã không cần đấu ngầm với mình thì mình cần phải quyết đấu quang minh chính đại sao?

Cũng may một đường không có nguy hiểm. Mãi đến khi Diệp Thu đi tới một khoảng trống trải.

"Tôi chờ anh đã lâu". Một giọng nói đầy tử khí đột nhiên truyền vào lỗ tai Diệp Thu.

Giọng nói này giống như từ địa ngục phát ra vậy. Không có tình cảm và cảm nhận được bất cứ sự sống nào. Khiến thân thể người khác thoáng cái như rơi vào hố băng.

Lông tơ trên người Diệp Thu dựng đứng cả. Thân thể giống như đóng băng không thể cử động nữa.

Diệp Thu nhìn bốn phía, nhưng lại không phát hiện dù chỉ là bóng người ta.

Gặp quỷ à?

Mới vừa rồi rõ ràng có người nói chuyện, sao lại không thấy người đâu chứ?

Có điều, Diệp Thu xác định là gã tồn tại. Bởi vì sát khí giống như thực thể vẫn xoay quanh thân thể Diệp Thu. Hắn dự cảm được, chỉ cần mình hơi nhúc nhích là có thể sẽ gặp đả kích mạnh mẽ như mưa rào.

Đụng phải cao thủ giỏi về ẩn nấp rồi. Diệp Thu biết Tiểu Bạch cũng thuộc về loại quái vật dạng này. Có điều, Tiểu Bạch ẩn nấp, Diệp Thu còn có thể tìm được dấu vết để gia tăng đề phòng. Đối thủ này bản lĩnh chơi trốn tìm càng cao hơn Tiểu Bạch một bậc.

Nếu tìm không thấy bóng dáng của hắn, không có biện pháp chủ động công kích, vậy chỉ có thể kiên nhẫn mà chờ đợi. Nguồn truyện: Truyện FULL Chờ gã nói ra mục đích dụ dỗ mình đến nơi này, chờ đợi kích lôi đình đầu tiên của gã.

"Cậu rất sợ tôi à?" Giọng nói làm cho người ta sởn tóc gáy kia lại một lần nữa vang lên, giống như là có người nắm một nắm cát không ngừng ma sát bên tai, tàn phá thần kinh màng não.

"Ừ. Ông là cao thủ tôi đụng phải. Có lẽ thế nên mới muốn ở lại chỗ này". Diệp Thu thẳng thắn nói. "Tôi hình như cũng không có bạn như ông. Ông nhiều lần dụ tôi tới nơi này mục đích là gì?"

"Khặc khặc khặc". Một trận cười chói tai truyền tới, giống như tiếng quạ kêu vậy. Hiển nhiên, câu trả lời của Diệp Thu khiến lòng tự tin của gã bành trướng cực độ.

Nghe thấy tiếng cười khủng bố như vậy, Diệp Thu hận không thể tát miệng mình hai cái. Vỗ mông ngựa hắn làm quái gì? Mắng hắn vài câu, thì sao còn thấy hắn cười thế nữa chứ?

"Thằng nhãi. Không phải tôi dẫn cậu tới, là cậu đang theo dõi tôi. Chẳng lẽ không đúng sao?" Âm thanh chói tai nói.

Quả thật, người nam nhân này cũng chưa từng hiện thân trước mặt Diệp Thu, càng không mở miệng nói. Chỉ vì nhẫn phệ hồn báo động trước, Diệp Thu cảm thấy nguy cơ, cho nên mới chủ động đi ra ngoài truy tìm.

Gã nói như vậy cũng không có cái gì không ổn.

"A, đúng là như vậy. Vậy thật xin lỗi, đã quấy rầy tiền bối. Tôi sẽ rời đi bây giờ". Diệp Thu nói xong, liền làm bộ muốn đi ra ngoài.

"Mơ tưởng". Nam nhân ẩn nấp trong tối đột nhiên lên tiếng nói: "Đem âm khí trên người cậu cho tôi".

"Âm khí? Âm khí gì?" Diệp Thu cố ý giả bộ mờ mịt hỏi. Hắn quả thật không biết âm khí là gì nhưng hắn có thể đoán đại khái. Có lẽ cái nhẫn đeo trên tay này có một cái tên khác mà hắn không biết.

"Thằng nhãi, cậu đang ở đây khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi à? Cậu là người cực dương. Nhưng âm lực trên người lại tràn trề, chứng tỏ trên người của cậu nhất định có bảo khí có thể hấp thụ âm lực. Biết rồi thì hãy ngoan ngoãn giao ra đây. Nếu không... tôi không ngại giết cậu trước sau đó tự mình tìm nó". Giọng nói nam nhân lạnh lẽo nghiêm nghị nói.

Diệp Thu lắc đầu, nói: "Tôi thật sự không biết thứ anh nói là gì, lại càng không rõ bảo khí gì là âm khí. Tôi chỉ là vô tình tới đây, cáo từ, xin lỗi đã quấy rầy".

Diệp Thu nói xong, xoay người rời đi, không dừng lại chút nào.

"Muốn chết". Đối thủ cười lạnh quát lên: "Thằng nhãi, cậu tưởng là không có âm khí kia cậu có thể phát hiện hành tung tôi sao? Tôi cố ý lưu lại một tí âm khí, cũng chính là vì để dễ dụ cậu tới mà thôi. Xem ra, cậu rốt cuộc vẫn giả bộ ngu ngốc. Vậy cũng đừng trách tôi. Lão nhân cũng đã lâu không động thủ... mùi vị máu tươi.. rất thơm ngọt à".

Diệp Thu cảm giác nhạy cảm rằng, khi lão nói ra những lời "tư vị của máu tươi" này, thân thể lão liền bắt đầu di động. Thanh âm cũng thay đổi lúc có lúc không.

Mà lúc nói xong mấy lời cuối cùng, lão đã tới phía sau mình.

Diệp Thu đang đưa lưng về phía lão đột nhiên xoay người, dừng bước khom người xuống, một tay vẩy ngược lại.

Bá!

Quang mang màu bạc lóng lánh mà hung ác, phảng phất như muốn xé rách không gian. Một làn mưa đỏ phun ra.

Bóng người màu trắng kia hét lên một tiếng, thân thể nhào lên rất nhanh lui về sau. Còn Diệp Thu đã mượn thời gian một kích kia, kéo hoàn toàn thân thể về. Bây giờ, hai người lại khôi phục trạng thái mặt đối mặt.

Diệp Thu rốt cuộc cũng thấy được đối thủ của hắn.

Thân thể gầy yếu phảng phất như một trận gió cũng có thể thổi bay, mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Cả khuôn mặt giống như giải phẫu làm co lại, ngoại trừ xương, cũng chỉ có da. Môi đen tím, con mắt vàng khè, mũi tẹt, khiến người ta có cảm giác giống như người sau khi chết đứng dậy.

Người này mặc trang phục phương Đông, mặc dù nói tiếng Trung cực không chuẩn, nhưng Diệp Thu vẫn nhận định lão là người Trung Quốc. Loại sự thật này khiến hắn rất không thoải mái. Hắn càng hy vọng đây là người Nhật hoặc là người Hàn Quốc hơn.

Giơ dao mổ về phía đồng bào mình, luôn khiến lưỡi dao giơ lên cao cao kia có chút do dự.

Trên thân nam nhân mặc áo bào trắng quái dị, rất sạch sẽ, nhưng giờ phút này chỗ cánh tay lão lại có thêm một khối đỏ. Hơn nữa chỗ đỏ kia còn không ngừng tăng lên, đang lan nhanh sang vị trí khác.

Đó là chỗ bị lợi khí của Diệp Thu cắt. Vốn Diệp Thu muốn chặt cả cánh tay kia xuống. Đáng tiếc, lão đã sớm cảm giác được nguy hiểm, biến chiêu rất nhanh, khiến cho một chiêu sắc bén của mình thất bại hơn nửa.

Đây là lần thứ hai Diệp Thu sử dụng vũ khí thất thủ.

Lần đầu tiên là lúc đối mặt với Diệp Không Nhàn. Công phu gã biến thái kia đã tới cảnh giới gì rồi, ngay cả Diệp Thu cũng không cách gì biết rõ.

Lần thứ chính là đối mặt với gã không chết không sống này.

Người áo trắng cúi đầu nhìn vết thương của mình, phảng phất như kia căn bản không tồn tại. Chỉ là cặp mắt cá chết kia lại nhìn chằm chằm Diệp Thu, thanh âm quái dị lần nữa vang lên, hỏi: "Cậu làm thế nào?"

"Rất đơn giản. Chỉ phất tay một cái mà thôi". Diệp Thu cười nói. Nói rất đơn giản, nhưng một kích này lại cực kỳ không đơn giản.

Đầu tiên là ở ngôn ngữ, khí thế phải yếu thế, khiến cho đối thủ khinh địch, rồi lại làm bộ muốn bỏ đi, khiến đối phương tức giận. Mà một kích vận sức chờ phát động kia càng sớm chuẩn bị xong. Diệp Thu dự liệu thời điển ra đi, lão tất sẽ nhào lên.

Một kích sắc bén này, Diệp Thu vốn cho rằng không chê vào đâu được. Đáng tiếc, chỉ thành công một nửa.

"Khá lắm. Có thể làm bị thương Huyết Quỷ Lôi Sơn tôi, cậu vẫn là người đầu tiên". Người áo trắng lạnh giọng nói.

"Huyết Quỷ Lôi Sơn? Ông là người Miêu Cương Thánh?"

Diệp Thu nghe được tên này, rốt cuộc nhớ ra lai lịch của lão.

Lôi Sơn thuộc về người Miêu Cương Thánh. Đông gặp động đình, tây có sông dài. Từ nam tới bắc, núi đồi liên miên. Địa thế hiểm yếu. Vào thời xưa chính là cứ điểm biên phòng quan trọng. Huyết Quỷ Lôi Sơn chính là người nổi tiếng nhất cũng ác danh rõ ràng nhất Lôi Sơn.

Lão là quái tài võ học có thể hạ độc cùng với phương pháp liên hệ huyết chú hàng đầu Đông Nam Á, tự mình tạo thành một môn công pháp đặc biệt, loại cách thức tăng thực lực này càng hiếm thấy cực kỳ, cần dùng máu huyết của người làm vật dẫn, tinh tủy làm thuốc.

Lão đầu tiên là lợi dụng truyền thống tin quỷ thần của người Miêu để lừa gạt, khiến người Miêu chủ động hiến tế nam nữ khỏe mạnh cho lão. Đáng tiếc hành tung của lão bại lộ, bị cao thủ phe phái Miêu Cương tiêu diệt. Mặc dù lão tránh được một kiếm rốt cuộc cũng không có cách gì mượn chuyện này lừa gạt nữa.

Hơn nữa khi trú quân cũng bị báo động, không dưới mười lần lão vây bắt con mồi thất bại.

Vì vậy liền bắt đầu chủ động đi bắt thức ăn. Cho dù là người, hay là động vật cường tráng, chỉ cần bị lão phát hiện tất bị lão hút sạch máu tủy.

Tên Huyết Quỷ cũng là vì thế. Mà lão ở trong rừng hoang thâm sơn của Lôi Sơn Miêu Cương tu luyện nhiều năm, càng luyện được cách ẩn dấu thân hình và bản lĩnh chạy trốn. Huyết Quỷ Lôi Sơn. Lão là nhân vật nổi tiếng số một. Mặc dù năm đó Diệp Không Nhàn lúc nhắc tới, cũng mặt đầy khâm phục.

Diệp Không Nhàn có một đặc điểm. Gã khi phê bình anh hùng, không phân biệt hắc bạch, chỉ tiến hành đánh giá những kẻ võ thuật đạt thành tựu cao.

Giống như Huyết Quỷ Lôi Sơn này là nhân vật có thể lấy sở trường hai nhà mà dung hợp, xứng với hai chữ "Quái tài".

Phải biết rằng, Diệp Không Nhàn rất ít khen ngợi người khác, càng không tùy tùy tiện tiện chụp một chữ "Tài" lên đầu người khác.

Cho dù là một số tiền bối võ thuật nhiều thanh danh khi trong miệng gã cũng chỉ có bốn chữ "Chim non tập bay". Điều này nếu để những người đó biết được, không từ trong đất bò dậy liều mạng với gã mới lạ.

Gã bây giờ chạy tới Hong Kong, chỉ sợ cũng đến đại hội dị năng của Thiên giới gì đó.

Đại đô thị Hong Kong hiện đại hóa phồn hoa náo nhiệt, đột nhiên có một đám sinh vật không nên tồn tại trên thế giới này nhập hội, không biết là may mắn hay là đau khổ nữa. Ít nhất, thị dân Hong Kong nhất định sẽ không hoan nghênh.

"Khặc khặc khặc". Huyết Quỷ Lôi Sơn lại nở nụ cười u ám, cho dù khi lão cười thì cơ mặt cũng không có có chút biên độ tác động gì. Thật giống như thanh âm này chỉ là từ trong cổ họng khô cằn vọng lại vậy.

"Thằng nhãi, có chút kiến thức đấy. Giao âm khí cho tôi, bỏ vũ khí đả thương tôi xuống, tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết". Huyết Quỷ Lôi Sơn vô cùng cuồng vọng nói.

Diệp Thu lắc đầu nói: "Không có âm khí, mà có cũng sẽ không cho ông. Vũ khí ở trên người của tôi. Nếu muốn thì tự mình tới lấy. Còn nữa, tôi biết ông sẽ không tha tôi khỏi chết. Loại lời như thế, ông nói không ít trước mặt một số người Miêu vô tội rồi đúng không? Tôi miễn cưỡng còn có thể có chút kỹ năng. Máu tươi của tôi đối với sự đề thăng của ông không phải càng tốt hơn à? Ông sẽ để tôi rời đi ư?"

Trên mặt Huyết Quỷ Lôi Sơn rốt cuộc cũng có biểu lộ, đó là vẻ mặt kinh ngạc. Lão đảo con mắt vàng đục ở trên mặt Diệp Thu một vòng, lại nở nụ cười khặc khặc khặc, nói: "Không sai. Rất không tồi. Không ngờ lại tới một tên nhãi hiểu rõ lão quỷ. Lần này hành trình tới Hong Kong thật đúng là chẳng uổng. Tiểu quỷ, cậu rốt cuộc là ai?"

"Tôi là ai chẳng quan hệ gì với ông. Tôi chỉ là không thích bị người theo dõi. Cho nên, sau này ông đừng có lắc lư ở bên cạnh tôi". Diệp Thu nhún nhún vai nói.

"Xem ra chúng ta không thể nói chuyện rồi".

Diệp Thu biết lão lại muốn phát động công kích, lại một lần nữa nín thở ngưng thần. Toàn bộ tinh thần lực đều đặt ở trên người của lão, nói: "Nếu bản thân không muốn lưu lại. Vậy thì chỉ có thể lưu ông lại".

Gió thổi.

Người động.

Nhanh đến nỗi giống như không có bóng. Diệp Thu chỉ có thể nắm bắt phương hướng gió thổi.

Lúc người xông thẳng về trước, cho dù lão có nhỏ thó gầy yếu cỡ nào, đều sẽ kéo theo một dòng khí loãng nhiễu loạn sự thăng bằng ổn định.

Những thứ này, chỉ có cao thủ đứng đầu mới có thể nắm bắt, cũng là mấu chốt quyết định thành bại khi cao thủ quyết đấu.

Bá!

Nhắm về hướng gió, Diệp Thu lại một lần nữa rút lợi khí ra khỏi vỏ!