Chương 509: Xung Đột Ở Sân Bay: Mê Trảm!

Diệp Thu luôn cảm thấy bề ngoài của mình là hạc giữa bầy gà, nhưng sau khi gặp nam nhân nhà Tây Môn, Diệp Thu mới cảm thấy hoá ra mình không phải là hạc mà đám người Tây Môn kia mới là những con hạc nổi bật giữa loài người. Đương nhiên bạn Diệp Thu không đời nào chịu nhận mình là gà mà có lẽ là bồ câu vậy, là loài bồ câu trắng tượng trưng cho hoà bình và chính nghĩa.

Loài vật này cũng rất giống với những biểu hiện là nội tâm mà thường ngày Diệp Thu vẫn thể hiện ra ngoài.

Nói thật lòng, ngay từ ánh nhìn đầu tiên với người nhà Tây Môn, đầu óc Diệp Thu đã có chút mơ hồ. Bạn Diệp Thu tuy rằng chưa tốt nghiệp cả tiểu học, nhưng hồi nhỏ cũng từng bị ông bắt phải học hành, thiên văn địa lý, cổ ngoạn tạp nghệ hắn hầu như cũng từng đọc qua.

Hơn nữa ông rất coi trọng khả năng biểu đạt của Diệp Thu, giao cho hắn rất nhiều các loại sách như " Đường thi", "Tống từ", " Tứ thư ngũ kinh" bắt hắn phải đọc. Bình thường khi giao tiếp với người khác, Diệp Thu cảm thấy trình độ ăn nói của mình cũng rất khá, chưa bao giờ gặp phải tình huống thiếu vốn từ cả.

Sau khi gặp tình địch mà cũng không phải là tình địch này thì Diệp Thu bỗng không thể tìm ra từ ngữ nào để diễn đạt.

Tuấn tú, khác hẳn với vẻ đẹp tinh tế tiêu diêu tự tại của Tiểu Bạch mà là một vẻ đẹp anh tuấn hoà nhã mang khí chất của một đấng mày râu.

Nho nhã. Lần đầu tiên Diệp Thu phát hiện ra rằng, một cặp kính lại có thể mang lại cho người đàn ông chất nghệ sỹ như thế.

Phẩm vị bất phàm. Chiếc quần Tây màu xám nhạt thẳng đứng tôn lên nét đẹp ngoại hình của anh ta, đôi giày hiệu châu Âu màu trắng, ống tay áo bảy phân được đặc biệt thiết kế bởi đôi bàn tay của nhà thiết kế bậc thầy. Chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe màu nhạt rất nho nhã khiến cho một người sành về thời trang như Đường Quả cũng phải trầm trồ.

Đường Quả biết, Hãng Patek Philippe có một cơ sở mật, giữ gìn một truyền thống đã hơn một trăm năm nay, mỗi năm chỉ chế tác mỗi loại hàng một sản phẩm, giá của nó phải vào khoảng 3000 nhân dân tệ, hơn nữa ai muốn mua được chiếc đồng hồ này cũng phải đợi ít nhất là 810 tiếng đồng hồ.

Có thể thấy, một chiếc đồng hồ như thế quý giá với giới sưu tầm như thế nào. Có biết bao nhiêu đại gia trên thế giới chờ đợi để mua được nó. Lúc đầu có một tờ tạp chí thời trang chuyên giới thiệu các mẫu đồng hồ này, bên trên còn có cả hình minh hoạ. Đường Quả thích chiếc đồng hồ này vô cùng, muốn mua một chiếc tặng cho cha, nhưng nàng cũng biết với thực lực của Đường Thị thì không thể nào mua được chiếc đồng hồ đẳng cấp như thế. Nhà thiết kế của tờ tạp chí đó còn khẳng định rằng, chiếc đồng hồ như thế cả đất nước Trung Hoa này cũng không có nổi một chiếc, chúng hầu hết đều đã trở thành vật bảo tàng trong Hoàng cung hoặc là của các quốc gia Ả Rập.

Không ngờ Hong Kong lại có một cái, hơn nữa còn đeo trên cổ tay người đàn ông nhà Tây Môn.

Ánh mắt Đường Quả rất phức tạp, kinh ngạc, kích động, tham lam, hận không thể nhào tới mà đè gã xuống đất. Sau khi tát gã hai cái bạt tai, sẽ đoạt đồng hồ gã xuống.

Đường Quả sở dĩ muốn tát người ta hai bạt tai trước, một mặt là vì nàng đề phòng đối phương phản kháng, mặt khác, nàng ghét nam nhân quá đẹp trai.

Có thể đẹp trai, nhưng không thể đẹp trai hơn Diệp Thu.

Người đàn ông này giống như hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra. Mà phái đoàn sau gã quả thật xứng với hoàng tử.

Nam nhân trung niên tóc vàng đứng sau lưng gã mặc lễ phục màu đen, thân thể thẳng tắp, vừa nhìn cũng biết từng được huấn luyện quản gia nước Anh, kéo khoảng cách nửa người, trên mặt nam nhân đầy kính cẩn và tôn trong, mang theo sự tự tin nhàn nhạt.

Ở sau lưng quản gia, thì là tám người mặc vest đen, thắt cà vạt, mặc dù dùng kính râm che kín mắt, nhưng sự vạm vỡ trên người bọn họ lại khiến Diệp Thu không khỏi lau mắt mà nhìn.

Sức chiến đấu cấp C.

Ở trong mắt Diệp Thu, cấp C tương đương với thực lực của đội viên tinh anh bộ đội đặc chủng. Gia tộc Tây Môn, vẫn là rất mạnh.

Tây Môn Hướng Đông cũng đồng dạng thấy được Diệp Thu hoa lệ xuất hiện. Đương nhiên, sự hoa lệ này không phải là nói đến việc Diệp Thu đẹp trai cỡ nào, hoặc là nói đến việc trang phục trên người hắn cao quý cỡ nào. Ngược lại, ở trong mắt Tây Môn Hướng Đông, hắn không được coi là đẹp trai, cũng chỉ có thể gọi là thanh tú mà thôi. Áo quần trên người mặc dù là hàng hiệu, nhưng cũng không quý lắm.

Mà phương thức hắn xuất hiện có thể nói là hoa lệ. Hai tay cắm trong túi áo, hai bên trái phải có một cô gái thiên kiều bá mị kéo cánh tay hắn. Khi bọn hắn đứng trước máy bay, Tây Môn Hướng Đông liền thông qua mạng lưới điều tra cường đại của gia tộc Tây Môn điều tra nhân số nhóm Diệp Thu cùng tư liệu của mọi người.

Lâm Bảo Nhi, cũng chính là vị hôn thể chạy tới từ hôn với mình, là cháu gái của người có bối cảnh đứng đầu Trung Quốc. Hậu nhân của danh môn, là con cưng của trời chân chính. Lần này là nhiệm kỳ mới của chính phủ Trung Quốc, thế lực Lâm gia lại lần nữa củng cố.

Nếu không phải Lâm gia không tham, gia tộc cường đại này cũng không phải là không có thực lực nắm vị trí đầu não. Cho dù là gia tộc Tây Môn có thể nói là một tay che trời ở Hong Kong, cũng không khỏi phải ngẩng đầu nhìn họ.

Nếu là gia tộc khác, cái hôn nhân này dễ từ vậy sao? Gia tộc Tây Môn còn có mặt mũi gì?

Vì hết lần này tới lần khác là Lâm gia, hết lần này tới lần khác là một quái vật khổng lồ bọn họ không thể đối mặt thẳng được.

Đường Quả, thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Đường Thi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đường thị, đoạn thời gian trước là người được yêu thích của truyền thông tài chính là kinh tế, nữ nhân giàu nhất Châu Á.

Hai nữ nhân như vậy, thế nhưng đều có quan hệ thân mật với hắn ư?

Nói thật, cho dù là Tây Môn Hướng Đông luôn có duyên tốt với con gái cũng có chút hâm mộ Diệp Thu.

Tây Môn Hướng Đông đang chuẩn bị đi về phía trước hai bước để nghênh đón, đột nhiên một đám người hùng hổ vọt về phía Diệp Thu.

Cầm đầu chính là một tên mập, bên cạnh đi theo một cô gái dung mạo khí chất đều vô cùng xuất chúng. Sau lưng còn có ba vệ sĩ bộ dạng vạm vỡ, vẻ nhăn nhó và cười lạnh trên mặt bọn họ làm người ta biết có người sắp gặp xui xẻo, mà tầm mắt bọn họ rất hiển nhiên là đặt trên người Diệp Thu.

Bước chân Tây Môn Hướng Đông chậm lại, lẳng lặng nhìn xung đột giữa bọn họ.

Người đàn ông này cướp cô gái mình định cưới, chắc cũng sẽ không để mình thất vọng chứ?

"Hắc hắc, thằng nhãi, hoan nghênh tới Hong Kong, địa bàn của đại gia. Sao? Khí hậu bên này không tệ chứ? Có điều, nếu mày không nhanh quỳ xuống xin lỗi tao, tao liền lập tức đánh mày thành một con chó chết". Tên mập đứng ở trước mặt Diệp Thu, dáng vẻ ngạo nghễ nói.

Tên mập là hành khách cùng ban cùng ghế với Diệp Thu trên máy bay, vì Thiết Ngưu là lần đầu tiên đi máy bay, với cấu tạo bên trong của máy bay rất tò mò. Đầu không ngừng quay tới quay lui, với bất cứ cái gì cũng đề vẻ mặt vui mừng hưng phấn. Vì vậy nữ tiếp viên hàng không tới hỏi gã có phải là người không thoải mái không, có cần gì không.

Thiết Ngưu tất nhiên là mặt đầy vẻ mờ mịt lắc đầu, gã nói có gì không thoải mái chứ, gã cảm giác mình rất tốt mà.

Nhưng gã lại có yêu cầu, hy vọng nữ tiếp viên hàng không có thể cho gã thêm mấy hộp cơm thịt bò, vì phân lượng cơm thịt bò trên máy bay cung cấp ít một chút. Nhưng hành khách khác không yêu cầu, gã cũng sợ hãi mà không dám mở miệng.

Đúng lúc này thì tên mập ngồi cạnh Thiết Ngưu mở miệng nói chuyện, cười ha hả nói: "Hắn là đầu có bệnh à. Nếu không sao luôn quay qua quay lại thế? Tiểu thư, công ty hàng không các cô sẽ không để bệnh nhân tâm thần cũng lên máy bay đó chứ?"

Thiết Ngưu mặc dù biết người đàn ông kia là đang chửi mình, nhưng không biết làm sao phản bác. Ngược lại muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề. Nhưng Diệp Thu không lên tiếng, gã liền không dám động. Hơn nữa trên lưng gã còn buộc dây nịt an toàn, với năng lực của gã thì không cách gì hoàn thành loại động tác độ khó cao này. Mới vừa rồi còn là do nữ tiếp viên hàng không cài hộ ấy chứ.

Với năng lực của Thiết Ngưu, ngược lại có thể giãy khỏi loại dây bảo hiểm này, nhưng vậy thì phải sử dụng rất nhiều khí lực đúng không? Khi ấy vừa đúng lúc máy bay cất cánh, gã bị hù đến nỗi sắc mặt trắng bệch, ngồi trên ghế cứng như đầu gỗ.

Gã sợ mình vừa động, máy bay sẽ bị gã đè xuống.

Thiết Ngưu không mở miệng phản kích, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi há lại dễ trêu?

Bình thường lúc không có chuyện gì làm, hai người sẽ đấu võ mồm không ít lần. Bây giờ liên hợp lại đối phó với người ngoài, càng phát huy vượt xa người thường, tên mập kia làm sao là đối thủ của các nàng chứ?

Chiến đấu hơn mười phút sau, tên mập căn bản không hề có sức cãi lại.

Nhưng cô gái ngồi cạnh gã cũng mắng hộ nửa ngày, nhưng lại nói tiếng Z lưu loát, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi căn bản là nghe không hiểu, cũng làm bộ mình không nghe được, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự hiện hữu của nàng.

Bắt lấy một điểm, toàn lực đột phá. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nắm rất chắc đạo binh pháp, tên mập bị hai người mắng đến nỗi huyết áp lên cao, thiếu chút nữa té xỉu. Về sau mấy nữ tiếp viên hàng không toàn lực khuyên giải, chiến sự mới hòa hoãn lại.

Vốn Diệp Thu cũng không coi tên mập này ra gì, không ngờ gã sau khi xuống máy bay, tụ họp với thuộc hạ tới đón của mình xong, liền định dùng vũ lực giải quyết vấn đề.

Bên tên mập có bốn nam nhân, bên bọn Diệp Thu chỉ có hai nam nhân, hơn nữa bản thân trông cũng hơi có chút yếu ớt, nam nhân như vậy là gối thêu hoa, căn bản là không có sức chiến đấu.

Cho nên, trong lòng tên mập cho là mình đã thắng chắc trận chiến này rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn

Đường Quả khinh thường mà liếc tên mập một cái, nói: "Người có bệnh, mau về uống thuốc đi. Đừng có ở chỗ này khiến người khác xấu mặt. Nếu lại xuất hiện khó thở gì gì đó, bên này cũng không có nữ tiếp viên hàng không chữa trị giúp anh đâu".

Cho dù là ở địa bàn người khác, trong lòng Đường đại tiểu thư cũng tuyệt đối không có tâm phục tùng.

"Đúng vậy. Lúc anh máu lên cao nhất định chưa từng soi gương đúng không? Xấu chết đi được, thoạt nhìn mặt béo giống như đầu heo nướng chín á".

Lúc cao huyết áp ai rảnh mà chạy đi soi gương chứ?

Lâm Bảo Nhi nói còn độc hơn, hơn nữa hoàn toàn không để đối thủ vào trong mắt, mắng thẳng.

Tên mập biết sự lợi hại của miệng lưỡi hai con nhãi này, nhìn Diệp Thu cười lạnh nói: "Một người đàn ông mà luôn để hai cô gái ra mặt, thật đúng là xấu mặt nhà bà ngoại".

Trong lòng Diệp Thu cười khổ, nhưng hắn cũng hy vọng hai bà cô này không nên ra mặt thay hắn, tốt nhất hai người không nói tiếng nào mà đi theo sát đằng sau.

Diệp Thu nhìn tên mập một cái, nói: "Tôi không có thói quen xin lỗi người khác".

"Vậy thì thật xin lỗi, tao cũng không có thói quen chịu thiệt. Xin lỗi, hoặc là cuốn xéo, tự mày lựa chọn". Tên mập vung tay lên, ba tên vạm vỡ phía sau gã vây mấy người Diệp Thu lại.

Thiết Ngưu ném bọc trong tay xuống đất, liền chuẩn bị động thủ đánh người.

Gã ở trên máy bay đã nhịn một lần, sau khi xuống máy bay bọn khốn kiếp này lại dám đến gây chuyện. Cho dù là người thiện lương, trong lòng cũng có sự tức giận.

Tuy rằng người của đối phương tương đối nhiều, nhưng Thiết Ngưu cũng không thèm để vào mắt.

Giải quyết mấy phế vật này, chỉ là chuyện nửa phút, cũng không cần đại ca Diệp Thu giúp.

"Thiết Ngưu". Diệp Thu quát lên.

Thiết Ngưu hiểu ý Diệp Thu, ngượng ngùng dừng tay, nhặt lại bọc dưới mặt đất đeo trên người.

Diệp Thu rút tay từ trong túi quần ra, nhìn hai cô gái hai bên trái phải một cái.

"Sao?" Lâm Bảo Nhi thắc mắc mà liếc nhìn Diệp Thu một cái, nhưng càng ôm cánh tay Diệp Thu chặt hơn.

"Thả tay ra". Diệp Thu buồn bực nói.

"À". Lâm Bảo Nhi tưởng là Diệp Thu muốn đánh nhau, lúc này mới vẻ mặt hưng phấn mà thả cánh tay Diệp Thu ra. Đường Quả bên kia cũng rất ăn ý mà bỏ tay ra.

Hai người bọn họ chỉ sợ thiên hạ không loạn, rất chờ mong cảnh tượng tiếp theo.

Diệp Thu chỉ chỉ Tây Môn Hướng Đông đứng cách đó không xa, nhìn tên mập hỏi: "Anh biết hắn không?"

"Không biết". Tên mập lắc đầu.

"Hắn là người thừa kế gia tộc Tây Môn, Tây Môn Hướng Đông". Diệp Thu giới thiệu thay bọn họ.

Tên mập mở to hai mắt nhìn, xem ra gã ở Hong Kong vẫn có chút phân lượng, biết sự tồn tại của loại gia tộc ngầm như gia tộc Tây Môn này.

Lực ảnh hưởng của gia tộc Tây Môn ở Hong Kong là không chỗ nào không nhúng tay vào, nhưng nhân vật chủ yếu của gia tộc lại vô cùng thần bí. Nếu không phải nam nhân trẻ tuổi trước mặt này nhắc nhở, gã thật đúng là không nhận ra. Sau khi nhận thức, liền muốn tranh thủ qua cúng bái một phen, tốt nhất là có thể có quan hệ gần gũi.

Đương nhiên, gã trước tiên phải giải quyết xong người trước mặt này.

"Vậy thì sao?" Tên mập hỏi ngược lại.

"Điều này chứng minh... tôi đánh anh một trận thì không cần đi cục cảnh sát". Diệp Thu nói xong, một phát bắt được tên mập, hung hăng chỏ đầu gối tới.

Rắc!

Người vây xem cũng nghe được một tiếng giòn tan, đó là tiếng mũi gãy.

Không ít người lên tiếng kinh hô, còn có người vội rời khỏi chỗ thị phi này, sợ lửa dính vào người.

Mấy tên vệ sĩ đi sau lưng tên mập thấy chủ bị đánh, hét lớn một tiếng, từ ba góc độ đánh về phía Diệp Thu.

Đáng tiếc, bọn họ lùi rất nhanh.

Ba nam nhân mặc vest đang như ma quỷ xuất hiện trước mặt bọn họ, một cước đá bay bọn họ ra ngoài. Những người áo đen này là vệ sĩ bảo vệ đứng phía sau Tây Môn Hướng Đông.

Diệp Thu buông tóc tên mập ra, tên mập mềm nhũn nằm sấp trên sàn nhà. Vì động tác Diệp Thu quá mức gọn gàng, máu mũi trong lỗ mũi gã phun mạnh nhưng không có giọt nào văng lên áo quần Diệp Thu.

Từ trong tay Đường Quả nhận lấy khăn giấy lau lau tay, vẻ mặt tươi cười mà nhìn Tây Môn Hướng Đông đi về phía hắn.

"Diệp Thu tiên sinh hả?" Tây Môn Hướng Đông nhẹ giọng cười hỏi.

"Là tôi". Diệp Thu gật đầu.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Tây Môn Hướng Đông". Tây Môn Hướng Đông vẻ mặt ôn hòa mà vươn tay về phía Diệp Thu, bắt tay Diệp Thu rất nhiệt tình nói. Nụ cười của gã một chút cũng không ra vẻ, giống như phát ra từ thật lòng vậy.

Ánh mắt lại chuyển tới mặt Lâm Bảo Nhi và Đường Quả, vừa cười vừa nói: "Hai vị này chính là Lâm tiểu thư và Đường tiểu thư sao? Hoan nghênh tới Hong Kong. Xe đã ở bên ngoài, chúng ta bây giờ trở về thôi".

Diệp Thu chỉ chỉ tên mập trên mặt đất, hỏi: "Bọn họ thì sao?"

Tây Môn Hướng Đông nhàn nhạt nói: "Không cần lo. Tự nhiên sẽ có người xử lý. Thật ra loại tiểu nhân này khiến tay Diệp Thu tiên sinh ô uế, khiến trong lòng Hướng Đông áy náy vô cùng".

Diệp Thu cười ha hả mà nói là không để ý, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Lâm Thương Lan nói không sai, Tây Môn Hướng Đông này là một nhân vật thú vị.

Có một đối thủ thú vị, đời người mới không tịch mịch!