Chương 486: Em À, Chúng Ta Đi Hóa Thành Bướm Đi!: Mê Trảm!

Bối Khắc Tùng đang ở trong nhà thương lượng với ông chuyện hôn lễ, người giúp việc đi đến báo cáo, nói rằng Liên Tranh Vanh của nhà Liên gia đã đến thăm.

Liên Tranh Vanh?

Khi Bối Khắc Tùng nghe thấy cái tên này có hơi chút lo lắng, anh biết rằng Liên Gia có nhân vật này, nhưng bình thường không hề có cơ hội được đi gặp mặt. Liên Phong Duệ là người nắm quyền lực trong giới trẻ nhà Liên gia, anh ta ra tay xử lý rất nhiều việc.

Sao hôm nay lại đổi người rồi? Chẳng lẽ Liên Phong Duệ...

Bối Khắc Tùng nghĩ lại những lời tối qua nói với Diệp Thu, nghĩ một lúc, sau đó nói với ông nội:

"Ông nội, cháu đi xem xem người của Liên Gia nói chuyện gì. Cháu về muộn một chút để nói về việc hôn lễ." "Hà hà, đi đi, cháu cứ làm việc của mình trước là được rồi. Việc hôn lễ của cháu cứ giao cho ông già này là được rồi. Yên tâm, ông già của cháu không phải người lỗi mốt đâu, nhất định sẽ tổ chức cho cháu một hôn lễ vừa hoành tráng vừa thời thượng." Bối lão gia yêu thương nhìn đứa cháu của mình nói.

Ở Tô Hàng, tuấn kiệt không ít, nhưng người thật sự đi vào mắt ông ấy chỉ được mấy người. Trong số đó đứa cháu trai của ông là có tố chất lớn nhất. Cái gọi là tứ thiếu của Tô Hàng trước kia, giờ đây liệu có mấy người có thể độc lập đứng vững? Thực ra, tiểu tử nhà Hàn Gia có danh tiếng còn trội hơn của Khắc Tùng, nhưng, anh ta lại là người chẳng thèm tính mạng, dù có giành được nhiều thắng lợi, nhưng vẫn không có lợi với sự phát triển của cả gia tộc.

Hàn Gia, thật sự yên tâm để cho anh ta quản mọi chuyên ư? Ông già lợi hại trong thành đó có lẽ đã có tính toán của riêng mình.

"Ông à, cháu đương nhiên tin tưởng con mắt lựa chọn của ông rồi. Nhưng ông cũng phải chú ý đến sức khỏe đó ạ, ông đừng mệt mỏi quá làm gì. Cháu còn muốn nhờ ông giúp trông chắt nữa đó ạ." Bối Khắc Tùng quay sang nói với ông một vài câu, rồi đi đến phòng khách tiếp khách.

Hai người con trai của Liên lão gia, Liên Hiếu Hòa và Liên Minh mặc dù không phải lấy vợ cùng năm, nhưng hai người vợ có bầu cùng năm, vì thến, Liên Tranh Vanh thực ra bằng tuổi với Liên Phong Duệ.

Vì Liên Phong Duệ lớn hơn Liên Tranh Vanh hai htáng, hơn nữa lại là con trai của con trưởng, vì thế đã được xem là trung tâm bồi dưỡng của đời thứ ba nhà Liên Gia. Điểm này làm cho Liên Tranh Vanh vô cùng tức tối, cha mình không thể tranh giành được với bác cả, chẳng lẽ mình cũng cả đời phải núp sau cái bóng của Liên Phong Duệ sao?

Đúng là ông trời không phụ người có lòng, Liên Phong Duệ luôn thân thiết với ông nội, chốc chốc lại uống trà nói chuyện với ông, vì thế kéo xích gần mối quan hệ ông cháu. Một mặt khác anh ta lạnh lùng đứng ngoài nhìn, ánh mắt không rời khỏi Liên Phong Duệ nửa bước, đợi một cơ hội thích hợp để nổi dậy. Không ngờ, cơ hội này cuối cùng cũng đến rồi.

Liên lão gia vì tức chuyện Liên Phúc Liên An bị giết, nên bắt Liên Phong Duệ ở trong nhà tự kiểm điểm, tạm thời để mọi việc lại cho Liên Tranh Vanh trông nom.

Tạm thời, hai từ này làm cho Liên Tranh Vanh không hài lòng lắm, nhưng anh ta biết rằng, chỉ cần bản thân mình nỗ lực thể hiện, sẽ không phải là không có cơ hội.

Hôm nay, anh ta đến đây là vì tiền đồ và tương lai của mình.

Thấy Bối Khắc Tùng bước ra, Liên Tranh Vanh không dám chậm trễ, vội vàng để cốc trà trong tay xuống đứng dậy đón chào, mặt vui mừng nói: "Bối đại ca, lâu lắm không gặp rồi. Mấy ngày trước tôi tụ họp với đám bạn Tô Hàng còn nhắc đến Bối đại ca kìa, anh là người được gia tộc kéo về làm việc sớm nhất rồi. Còn nghe nói tháng sau Bối đại ca sẽ thành thân với đại tiểu thư nhà Tất Gia nữa, Tranh Vanh tôi đến đây để xin cốc rượu mừng trước, nếu không thì, đến muộn sợ chẳng còn chỗ mà ngồi nữa." Liên Tranh Vanh vừa nói vừa đẩy chiếc hộp trên bàn vào bên Bối Khắc Tùng.

Bối Khắc Tùng giơ tay ra cản lại, nói: "Mọi người đều là huynh đệ ở Tô Hàng rồi, các anh nói như vậy chẳng phải cười nhạo tôi ư? Tôi là bị người nhà ép đặt, ông già không muốn tôi cả ngày lêu lổng ngoài đường nữa. Còn về món quà này...Liên Thiếu tặng hơi sớm quả rồi. Hôn lễ đến tận tháng sau mới cử hành cơ, Liên thiếu đến nhà, nhất định phải có rượu ngon để tiếp đãi rồi. Nhưng rượu mừng thì giờ vẫn chưa có." "Ôi chà, Bối đại ca, đến đúng lúc chứ đâu phải đến sớm. Tiểu đệ chỉ muốn là người đầu tiên đến chúc mừng đại ca thôi, Bối đại ca cho đệ thỏa lòng đi nhé. Chỉ là món quà nhỏ thôi mà, Bối thiếu nỡ từ chối sao?" Liên Tranh Vanh không muốn mang món quà của mình về.

"Được rồi, vậy thì tôi nhận món quà này vậy, cảm ơn Liên thiếu nhé." Bối Khắc Tùng nhận món quà, không xem bên trong có thứ gì, nhưng nhìn thấy chiếc hộp gỗ thơm này, chắc chắn bên trong không phải là thứ tầm thường.

Chỉ là, mục đích Liên Tranh Vanh đến thăm mình là gì đây?

"Bối đại ca thật là khách khí quá. Giống như anh nói vậy, mọi người đều trong thế giới Tô Hàng cả, chút quà mọn này có là gì đâu? Đám huynh đệ này của chúng ta, cũng chỉ có Bối đại ca là lấy vợ và lập nghiệp xong rồi, dù là sự nghiệp, hay là hôn nhân, cũng đều là tấm gương của chúng tôi." "Tranh Vanh, anh hôm nay ăn nói thật là văn vẻ đó. Nhưng không giống với phong cách thường ngày của anh trong hội chút nào hết." Bối Khắc Tùng chỉ Liên Tranh Vanh cười.

Làm như vậy một mặt là để phá vỡ sự gượng gạo của mối quan hệ chẳng thân thiết cũng không xa cách của hai người, mặc khác anh cũng muốn biết rốt cuộc người của nhà Liên Gia đến đây với mục đích gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Từ lúc thay đổi ở Tô Hàng lần trước, Quách Gia hạ đài, Liên Gia chịu tổn thất, Bối Gia giữ thái độ trung dung, rồi sau khi bước lên thuyền của Diệp Thu, người của hai nhà đã rất hiếm khi qua lại với nhau nữa rồi. Những sản nghiệp của gia tộc trước kia còn một chút phải qua lại với nhau nhưng giờ cũng đã dừng lại hết.

"Ha ha, Bối đại ca nói chuyện đúng là thẳng thắn. Bình thường khi nói chuyện với mấy anh em thoải mái quen rồi, giờ bắt tôi văn vẻ thế này tôi cũng thấy khó chịu lắm." Liên Tranh Vanh cũng là một người thông minh, biết rằng tình hình bạn bè sắp sửa kết thúc rồi, đây là lúc nói ra mục đích của lần đến thăm này, bèn nói: "Bối đại ca, thực ra lần này tôi đến còn có việc muốn nhờ anh giúp." "Việc gì?" Bối Khắc Tùng lại nhấc chén trà trước mặt mình lên. Việc Liên Gia nhờ mình làm, vậy thì mình cũng không cần phải biểu hiện quá gấp gáp.

"Tôi muốn gặp Diệp Thu, không biết Bối đại ca có thể sắp xếp một chút được không?" "Diệp thiếu? Anh muốn gặp anh ấy sao?" Bối Khắc Tùng kinh ngạc hỏi. Hai nhà này chẳng phải giờ đang ở trong tình thế không chết không xong ư? Người của Liên Gia sao đột nhiên lại muốn gặp Diệp Thu rồi? Họ đang giở trò gì đây?

"Đúng vậy. Nếu tôi tự đi đến gặp, có lẽ sẽ khó gặp lắm. Vì thế chỉ có thể nhờ Bối Đại ca giúp một chút thôi." "Anh muốn gặp anh ấy có chuyện gì không?" Bối Khắc Tùng thẳng thắn hỏi. Mặc dù hỏi thế này hơi không lịch sự, nhưng lúc này anh làm sao còn kiêng kị được nhiều thứ như vậy nữa?

Nếu mình ra tay sắp xếp cho họ gặp nhau, Diệp Thu lại bị người của Diệp Gia ám hại, thì món nợ này quy trách nhiệm về ai?

"Xin lỗi. Tôi muốn thay mặt Liên Gia xin lỗi anh ấy. Trước kia anh trai tôi Liên Phong Duệ và anh ấy có chút mâu thuẫn, hai người đã phát sinh xung đột. Sau khi ông nội biết rất tức tối, giờ đây đang bắt anh tôi tự đóng cửa kiểm điểm kìa, và còn bảo tôi thay mặt Liên Gia xin lỗi Diệp Thu. Nhưng tôi đã đi đến Trầm Gia mấy lần đều không gặp được Diệp thiếu. Vì thế đành phải đến đây nhờ Bối đại ca giúp cho việc này." Liên Tranh Vanh thành khẩn trả lời.

Xin lỗi? Thay mặt Liên Gia?

Bỏ qua những điều không vui?

Bối Khắc Tùng mặc dù vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh trên mặt, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ những hàm ý trong lời nói này.

Anh ta đại diện cho Liên gia, vậy thì người đại diện Liên Gia, Liên Phong Duệ trước kia bị phế rồi sao? Chỉ dựa vào điều này thôi là có thể trở thành tin hot ở Tô Hàng rồi.

Còn nếu Liên Gia xin lỗi Diệp Gia, thì cũng coi là Liên Gia thỏa hiệp rồi ư? Diệp Thiếu đã dùng một thời gian ngắn nhất để thống nhất Tô Hàng?

Nghĩ đến điều này, Bối Khắc Tùng hơi kích động, đúng là mình đã lựa chọn thời cơ chính xác. Nếu lúc đầu không phải kiên quyết đứng vào trận địa của anh ta, thì giờ đây cục diện của Bối Gia rất khó xử.

Hơn nữa, người đến muộn nhất chắc chắn sẽ ăn được ít nhất.

Dù sao thì, tất cả những chiếc dĩa phân chia chiếc bánh ga tô Tô Hàng này giờ đây đã nằm trong tay Diệp Thu.

Còn về việc giữa họ đã phát sinh chuyện gì không vui, Diệp Thu không nói với anh, thì anh cũng không muốn đi dò hỏi nữa, để tránh những chuyện phiền phức.

Bối Khắc Tùng nhìn Liên Tranh Vanh, rồi hỏi: "Việc này, anh đi tìm Hàn Ấu Lăng để sắp xếp thì hợp hơn. Tại sao lại đến tìm tôi?" Liên Tranh Vanh rõ ràng không có thiện cảm gì mấy với Hàn Ấu Lăng, bĩu môi nói: "Anh ta ấy à? Anh ta là một tên điên, chỉ muốn nuốt thôi. Anh ta đâu có chịu giúp cơ chứ? Anh ta chỉ muốn sớm nuốt được Liên Gia ngày nào hay ngày ấy."

Vậy thì ai chiếm ưu thế nhất? Tất nhiên là những người họ Hàn rồi. Dù sao thì, Trầm Gia đã trải qua lần mở rộng cao độ, trong nội bộ tập đoàn có rất nhiều việc cần phải giải quyết. Nếu muốn khuếch trương một lần nữa, thì sẽ bị bóp chết. Mà nhà Hàn Gia từ lâu đã mở miệng chờ đợi con mồi rồi. Mặcdù Bối Khắc Tùng không nói ra, nhưng trong lòng anh không đồng ý với những điều Liên Tranh Vanh nói. Nếu Hàn Gia lớn mạnh một lần nữa, lại trở thành một con vật khổng lồ ở Tô Hàng. Mặc dù Diệp Thu có lợi ích trong Trầm Gia, nhưng gốc rễ của Trầm Gia thực sự quá nông, cơ bản không thể đối chọi với những nhà khác. Mặc dù có thực lực, nhưng sợ rằng không thể nào đọ được với Hàn gia.

Anh cũng hi vọng Tô Hàng có thể giữ được hiện trạng, nếu như vậy, thì Liên Gia lại có lý do để sinh tồn.

Bối Khắc Tùng gật đầu, nói: "Tôi sẽ giúp anh liên hệ, còn có thể thành công không, thì còn phải xem thái độ của Diệp thiếu."

Diệp Thu không chỉ thực hiện cuộc phẫu thuật thành công, mà còn khắc phục được một con ác ma trong lòng anh. Mấy ngày này là lúc anh đang vô cùng đắc ý.

Còn thái độ của Đường Quả với Diệp Thu thì không phải nói nữa, bê trà rót nước đưa bát gắp thức ăn thì không nói, đến của quần áo giày dép đồng hồ đều mua hết cho anh.

Loại áo bào cotton, cô liền một hơi đặt làm 10 chiếc cho Lão Đầu Tử, làm cho Lão Đầu Tử vui đến độ không khép được miệng, khen cô là một cô gái tốt suốt. Đến cả Thiết Ngưu cũng có mấy bộ quần áo mới, trên cổ còn có cả một sợi dây chuyền vàng.

Dùng lời của Đường đại tiểu thư để nói đó là, người con trai cường tráng đeo một chiếc dây chuyền vang to càng có chất đàn ông hơn. Thiết Ngưu thật sự có sở thích này, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại trước mặt Diệp Thu với sợi dây chuyền vàng bóng.

Trầm Mặc Nùng đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Trầm Thị, vì thế phần lớn thời gian đều ở công ty. Trầm Nhi Lập cũng có công việc, Trầm Mẫu lại không thể chạy đi chạy lại Tây Sơn cả ngày, vì thế công việc chăm sóc Đường Bố Y do Đường Quả và Diệp Thu phụ trách.

Diệp Không Nhàn thích không khí nơi đây, thì thế cũng sống trong viện điều trị Tây Sơn. Hơn nữa đám chuyên gia khoa thần kinh kia cũng không để ông đi, ngày não cũng kéo ông đi ngâm mình. Sau khi Diệp Thu nhận được điện thoại của Bối Khắc Tùng, anh cũng rất kinh ngạc, nghĩ một lúc, rồi vẫn đồng ý gặp mặt Liên Tranh Vanh.

Khi đang chuẩn bị vào phòng, chiếc điện thoại trong túi quần vang lên.

Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, Diệp Thu cảnh giác nhìn một lượt xem Đường Quả ở đâu.

Sau khi thấy cô không đi ra, lúc này anh mới nhấc điện thoại lên.

Đó là cuộc gọi của Tống Ngụ Ngôn, trách Diệp Thu đã đồng ý mời chị em họ ăn cơm, mà sao không biết bao giờ anh mới đến,

Diệp Thu nghĩ một lúc, rồi sắp xếp vào tối nay.

Nghĩ đến việc phải một mình đối mặt với hai chị em Tống Gia, Diệp Thu có chút đau đầu