Chương 482: Giết Người Nghệ Thuật: Mê Trảm!

Tên là tứ hoang, nhất định phải có 4 người phối hợp mới được.

Ý của Liên Phúc và Liên An là muốn thương lượng với Diệp Thu một việc: huynh đệ, cậu xem, người của chúng tôi vẫn chưa đến đủ, cậu xem, có thể.....để chúng tôi tìm hai trợ thủ nữa đến được không?

Nhưng họ hiểu rằng niềm hi vọng này rất mong manh, khả năng nhận được sự cự tuyệt là rất lớn, đành để suy nghĩ ngây thơ này chết trong bụng. Mặc dù vậy, hai người có thể đứng bên cạnh nhau, trong lòng họ cũng đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi.

Vừa nãy khi hai người đấu lẻ, cuộc sống đó giống như không phải dành cho con người vậy.

Có sự nhục nhã nào hơn thế được sao?

Tứ hoang đích thực là một môn tuyệt học, được xưng là bốn người hợp lực, thiên hạ vô địch.

Hơn nữa tứ hoang còn có thể biến thành một mô hình nhỏ hai người hợp lực. Điều này càng chứng minh được sự đặc biệt của tứ hoang. Giống như trận thất tinh kiếm của Võ Đang và trận 18 La Hán của Thiếu Lâm vậy, nếu thiếu người, thì rất khó dàn trận.

Vì thế Liên Lão Gia vẫn không muốn phái tất cả tứ Phúc của nhà ông ta đi viện trợ cho cháu trai, ông ta nghĩ rằng dựa vào sự phối hợp của Liên An và Liên Phúc là có thể đánh bại tất cả đối thủ rồi.

Vừa đúng lúc, Diệp Thu và Tiểu Bạch cũng học được một bộ hợp kích chi thuật tên là Mê Trảm, là món võ công không biết Diệp Không Nhàn lôi ở đâu về. Nếu nói theo cách của Lão Đầu Tử, võ công này là võ công dành riêng cho Tiểu Bạch, nhưng nếu chỉ có một mình Tiểu Bạch thì không có cách nào hợp kích, thế là Diệp Thu liền trở thành vai phụ.

Đúng vậy. Mê Trảm là món võ lấy Tiểu Bạch làm trận nhãn, Diệp Thu làm phụ trợ. Khi công kích đối phương, cũng do Tiểu Bạch làm chủ công, Diệp Thu làm thứ công. Đương nhiên, khi chủ công gặp phải chướng ngại, Diệp Thu phải lãnh trách nhiệm chủ công, nếu không thì cả hai người sẽ toi mạng.

Bộ hợp chi thuật này đã học xong đến năm sáu năm, nhưng hai người chưa từng dùng nó. Một mặt vì sau khi học xong Tiểu Bạch đã đi theo Long Nữ, còn Diệp Thu cũng ra ngoài, đến mãi tận năm trước tới Yến Kinh. Một mặt khác, là họ chưa từng gặp phải đối thủ có thể ép họ sử dụng hợp kích thuật.

Vừa nãy Liên An hét to gọi Liên Phúc, Liên Phúc lại nhẫn nhịn chịu đựng nhát dao của Tiểu Bạch chạy đến chỗ Liên An làm Diệp Thu nhận ra, họ rất có khả năng giở ra tuyệt chiêu phối hợp gì đó. Thế là cố ý để ra một kẽ hở, chuẩn bị cùng Tiểu Bạch diễn món đòn Mê Trảm.

Tứ hoang của Liên Phúc và Liên An sử dụng phương thức kề lưng vào nhau, dù sao thì, họ không có cách nào gọi cả bốn anh em đến, chỉ có thể thủ hai hướng. Còn Diệp Thu và Tiểu Bạch thì đứng tùy ý. Nếu nhìn từ phía vị trí, chẳng có vẻ gì là giống hợp kích thuật hết.

"Các ông đã chuẩn bị xong chưa?" Diệp Thu hỏi hai ông già.

"Các ngươi đến chịu chết đi" Liên An mặt lạnh, lớn tiếng nói.

Có cơ hội trình diễn tứ hoang làm lòng tin của ông ta tăng lên nhiều. Hơn nữa xem ra đối thủ cũng chẳng giống có món đòn hợp kích thuật gì hết, thái độ kiêu ngạo của ông ta lại một lần nữa bộc lộ ra. Vừa nãy khi chịu sự nhục nhã đến từ Diệp Thu, trong lòng ông ta hận không thể xé xác anh ra làm trăm mảnh. Giờ đây việc ông ta muốn làm nhất là giết anh trong lòng bàn tay.

"Ha ha. Vậy thì chúng tôi đánh rồi nhé. Tốt nhất là các ông nên dốc toàn lực mà đánh, nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu." Diệp Thu và Tiểu Bạch nhìn nhau, sự hiểu ý trong lúc chiến đấu của hai người họ đã được hình thành từ khi còn bé xíu. Hai người tách ra, mỗi người một bên phải trái lao về phía Liên An và Liên Phúc.

Công phu thám thính cơ bản nhất, Diệp Thu và Tiểu Bạch về cơ bản không có chút phối hợp nào cả. Vẫn giống như trước kia đơn độc lao về phía đối thủ.

Xét cho cùng, họ không thể nào vừa vào trận là giết người ta ngay được. Diệp Thu nghĩ sau khi nghiêm cứu về hợp chi thuật của đối phương, rồi mới dùng đến Mê Trảm.

Đã có người vĩ đại nói rằng, phải kết hợp thực tiễn và lí luận, có như vậy mới tránh khỏi đi đường vòng.

Một đòn của Diệp Thu hướng về phía Liên An, Liên An cũng xuất một đòn về phía anh. Hai đòn đó gặp nhau trong không trung, tạo ra một âm thanh rất lớn, giống như xương cốt cũng bị đánh nát ra rồi vậy. Còn Tiểu Bạch sau khi ra một đòn với Liên Phúc, cánh tay phải xuất chiêu của Liên Phúc dường như không làm cách nào nhấc lên được nữa, còn Tiểu Bạch vẫn dùng một thái độ lạnh lùng và tốc độ nhanh nhẹn để đối phó với kẻ địch. Nhưng cơ thể của cô lại lùi ra sau mấy bước, giống như bị người ta đánh bay đi vậy.

Anh có thể hi vọng một người con gái mạnh mẽ đến thế nào?

Hơn nữa hai ông già này đều đã ở vào tuổi cao rồi, Diệp Thu và Tiểu Bạch mới hơn hai mươi. Nếu nói về sự tu luyện và tích lũy nội lực, thì họ đúng là cách nhau quá xa.

Diệp Thu và Tiểu Bạch nhìn nhau, đều rất kinh ngạc. Nhưng khi hai con mắt nhìn nhau mới phát hiện ra, con ngươi của hai người sáng rực lên, kích động như gặp phải bảo bối vậy.

Họ càng mạnh, chẳng phải càng thú vị sao?

"Thử lại lần nữa chứ?" Diệp Thu nhìn Tiểu Bạch hỏi.

Tiểu Bạch gật đầu, vậy thì cứ thử thêm lần nữa đi. Trước đến giờ cô chưa từng làm trái ý Diệp Thu.

Thế là, hai người lại lao về phía Liên An Liên Phúc.

Người ghì xuống đất, đầu hướng về phía trước, Diệp Thu vẫn đánh tay không, còn Tiểu bạch đã nắm trong tay hai chiếc đinh ba, trái phải mỗi bên một chiếc. Vừa nãy lần đầu tiên thăm dò thực lực địch, cô đã hợp hai chiếc thành một, hoàn toàn dùng nắm đấm để đánh đối phương.

Mặc dù Diệp Thu biết rằng nội lực của mình không bằng hai ông già này, nhưng khi sự dụng nội lực, cả thiên hạ không quá ba người có thể vượt qua bản thân mình. Đương nhiên, đây chỉ là những người anh biết, còn sự to lớn của thiên hạ thì anh không thể nào biết được.

Dùng một cách sử dụng nội lực đặc biệt, để thăm dò tứ hoang hợp kích, tìm ra sự kỳ diệu của món võ này. Thực lực của ông già này không tồi, nhưng nếu hợp kích lại, không ngờ lại có cảm giác như thực lực tăng lên gấp mấy lần vậy, đúng là không thể không cảnh giác.

Rốt cuộc họ làm thế nào vậy?

Hợp kích thuật của Diệp Thu và Tiểu Bạch giống như tên của nó, gọi là Mê Trảm, hoàn toàn là những sát chiêu dùng để giết người, thực lực không thể nâng cao, chỉ là sự công kích của hai người làm cho đối phương không thể chống đỡ được và rơi vào tình thế bị động. Nhưng nó không thế giống hai ông già này, dựa lưng vào nhau là giống như người sói gặp ánh trăng vậy, thực lực tăng lên thật đáng kể.

Diêp Thu không hề tự mãn mình là thiên hạ vô địch, ngược lại, trong quá trình đối kháng và thách đấu, nếu gặp phải thứ mình có thể học, thì anh rất hứng thú.

Tiểu Bạch thì không sống chết với Liên Phúc nữa, vì cô biết rằng dùng sức không phải là thế mạnh của mình. Không ai nói khi đánh nhau nhất định phải đánh từng quyền một. Trong lòng cô, chỉ cần có thể giết đối phương, thì cô là kẻ thắng lợi cuối cùng, giành được quyền sinh tồn duy nhất. Đây cũng là câu nói Diệp Không Nhàn nhắc đi nhắc lại khi huấn luyện cho cô.

Một hiện tượng rất kỳ dị, Tiểu Bạch hận Diệp Không Nhàn đến thấu xương, nhưng vẫn nhớ như in từng lời ông ta nói với cô. Cũng như vậy, Diệp Thu có nhiều khi rất không đồng ý với những hành động của Lão Đầu Tử, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của ông trong cuộc sống. Ông là người trí tuệ của cuộc sống, giống như có thể nhìn thấu kiếm trước kiếp sau vậy, làm cho người ta không biết tự lúc nào đã rơi vào thế cục của ông.

Bốp!

Đùng!

Diệp Thu và Tiểu Bạch cùng tiến công, cũng đồng thời đập vào đối thủ một lúc.

Khi Diệp Thu xuất đòn thứ nhất, cảm thấy sắp bị thiệt rồi, liền ngay lập tức nghĩ cách ra thêm đòn nữa, nhưng đòn thứ hai chưa kịp ra, Liên An đột nhiên như một con mãnh thú nổi điên hét lên một tiếng, rồi dùng hai tay đẩy ra. Một luống sức mạnh chưa từng thấy giống như dòng nước Trường Giang ào ạt nổi lên, Diệp thu thậm chí không còn sức mạnh để chống đỡ lại.

Lần này, Diệp Thu phải lùi về sau mấy bước mới dừng lại được. Đòn thứ hai đã chuẩn bị xong mà không kịp đánh ra, lại phản chủ, suýt nữa làm cho Diệp Thu bị nội thương. Đây cũng là lực phản của đòn thứ hai và đòn thứ ba.

Đòn của Tiểu Bạch cũng đánh vào không trung, đang đáu với Liên Phúc.

Thế này là thế nào?

Liên An không thể có sức mạnh lớn như vậy được. Đây là điều từ lúc đầu khi Diệp Thu đánh với ông ta đã nhận ra.

Nếu như ông ta thực sự lợi hại đến thế, thì làm sao mình có thể đem ông ta ra làm trò chơi được?

Vậy thì, sức mạnh đó ở đâu ra?

Diệp Thu nhìn cuộc đấu giữa Liên Phúc và Tiểu Bạch, trong đầu sáng lên một tia suy nghĩ. Nhưng tia sáng đó chỉ lóe lên rồi vụt tắt, Diệp Thu nghĩ, sao lại có thể như vậy được? Ông ta vốn không có sức mạnh to lớn đó, giống như mượn sức mạnh của người khác vậy. Mượn lực?

Lòng Diệp Thu bắt đầu kích động, hai mắt sáng rực lên nhìn cuộc đấu giữa Tiểu Bạch và Liên Phúc.

Câu hỏi khó dày vò đầu óc anh cuối cùng đã được giải đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Không sai, họ đang mượn lực.

Lần đầu tiên thám thính họ, anh và Tiểu Bạch đều dùng trọng quyền, vì thế, lực đạo của hai người vẫn chưa tiêu tan, chỉ có thể tự đối địch với nhau. Mà trong quá trình này, hai người đứng dựa lưng vào với nhau. Vậy thì, khi xuất chiêu, cơ thể của hai người áp xuống một cách mạnh mẽ, sau đó lại xông về phía trước, đã hình thành một lực đàn hồi. Vì vậy, đã làm nên sự thất bại của hai người.

Lần thứ hai thám thính, Diệp Thu chuẩn bị không đầy đủ, chỉ dùng 6 phần nội lực để xuất đòn thứ 2, ai mà biết được lần này Tiểu Bạch thông minh rồi, không dùng nắm đấm đi đấu với đối thủ nữa, mà dùng đinh ba đi chọc. Như vậy, Liên Phúc không thể cứng đầu đối chọi lại với Tiểu Bạch được, chỉ cần đấu với cô một hồi là được rồi, còn sức lực trong người của ông ta, lại hoàn toàn thông qua đằng sau lưng truyền đến cho Liên An.

Đây cũng là lý do ngay lập tức sức mạnh của Liên An tăng lên đáng kể.

Hợp kích thuật thật kỳ diệu, nếu anh không tìm ra được điểm cốt lõi trong đó, chỉ có thể chết trong tay hai người họ. Nhưng điểm kỳ diệu này nói thì dễ, nhưng liệu có mấy ai có thể áp dụng nó trong thời gian ngắn?

Diệp Thu biết, nếu mình không nhìn ra chiêu này, thì rất có thể càng ngày càng dùng nhiều sức lực để lao vào đối thủ. Nếu rơi vào vòng xoáy hiểm ác đó, thì sợ rằng kết quả sẽ bất lợi đối với bản thân mình.

Chỉ là, họ làm sao có thể truyền sức qua lưng được?

Đây nhất định là một môn tuyệt học, cũng là nội dung cốt lõi của bộ hợp kích thuật của họ.

Nhưng Diệp Thu biết, đáp án này mình mãi mãi không thể biết được, họ sẽ biến mất trong cơn bão cát này.

"Tiểu Bạch." Diệp Thu đột nhiên gọi lớn.

Soạt!

Âm thanh vừa ra khỏi miệng, Tiểu Bạch vừa rồi còn đấu với đối thủ ngay phút chốc đã xuất hiện bên cạnh Diệp Thu. Tốc độ của cô nhanh như hồn ma vậy.

Điều này làm sự bất an trong lòng hai ông lão Liên An và Liên Phúc càng tăng hơn, đánh đơn không phải là đối thủ, mà hợp chi thuật cũng không thể thắng được họ.

Họ rốt cuộc là ai?

Trẻ người như vậy, mà tại sao lại có thân thủ kinh khủng như thế được?

Thiếu gia à, ông đúng là hại chúng tôi rồi.

Diệp Thu nhìn Tiểu Bạch, nói: "Tôi đã nhìn ra sự kỳ diệu trong bộ hợp chi thuật này của họ rồi. Giờ đây, đến lượt chúng ta ra tay rồi. Xem họ có thể nhìn ra được không."

Tiểu Bạch gật đầu, mặt rất kích động.

Cô rất hi vọng có một ngày được cùng Diệp Thu triển khai món đòn này, không ngờ cơ hội đó đã đến gần rồi.

Lần này, hai người đã không còn đứng ở vị trí tùy tiện nữa. Tiểu Bạch đứng trước, Diệp Thu đứng ở đằng sau góc 45 độ. Mặt hai người lạnh như băng, giống như đang làm một việc vô cùng nghiêm túc vậy.

Đương nhiên, đây chủ yếu là điều Lão Đầu Tử hại họ. Lúc đầu khi luyện bộ hợp kích thuật này, Diệp Thu và Tiểu Bạch đã nếm biết bao nhiêu khổ sở, càng không cho Diệp Thu cười hì hì hà hà nữa.

Ông rất nghiêm túc nói với Diệp Thu: giết người là một nghệ thuật. Là một môn nghệ thuật xứng đáng để người ta dốc toàn tâm toàn ý vào nó.

Thế là, Diệp Thu không còn cười đùa nữa. Không ngờ đã cách nhiều năm thế rồ, hai người đứng ở vị trí này, vẫn giống như những năm đó, không thể nào cười được.

Giờ đây, để cho họ thử xem nghệ thuật giết người là thế nào.

Gió đã nổi lên, đằng xa nhấp nhánh ánh sao, luồng không khí trong lành ùa đến, làm cho phổi con người cảm thấy như được thanh lọc.

Nhưng bốn người trên bãi cát không có thời gian để hưởng thụ cảnh đẹp ban đêm này. Trong mắt họ, sức hút từ đối thủ còn hơn cả những việc khác.

Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thu và Tiểu Bạch, Liên An và Liên Phúc đã cảm nhận được tình hình không tốt.

Lòng họ đã bị không khí áp lực này làm cho rối bời, dùng lưng của mình cổ động cho người bạn của mình.

Họ, chính là người gây chuyện trước.

Chuyển động rồi. Diệp Thu chuyển động rồi.

Chuyển động rồi. Tiểu Bạch bắt đầu chuyển động khi Diệp Thu bước đến bước thứ hai.

Hai người một trước một sau, hai bóng người như điện xẹt, chuyển động nhanh như những linh hồn vút đi trong không trung.

Đánh về phía nào?

Bên trái?

Hay là bên phải?

Mặt Liên Phúc và Liên An đều kinh hãi, nhãn đồng đuổi theo từng hành động của Tiểu Bạch và Diệp Thu. Hai người chạy không cùng nhau, nhưng lại cùng một lúc xuất hiện trước mặt.

Cơ thể của hai người lúc hợp lại, lúc phân khai, giống như một đường cong phân phân hợp hợp.

Phút chốc, đã đến trước mặt Liên An và Liên Phúc rồi.

Lúc này, phản ứng duy nhất họ có thể làm là đoán xem Tiểu Bạch và Diệp Thu sẽ tấn công về bên nào.

Vù!

Diệp Thu và Tiểu Bạch lại một lần nữa hợp lại với nhau, hai tay của Diệp Thu đâm thẳng về phía Liên Phúc.

Liên Phúc hét lên một tiếng, rồi dùng toàn sức lức của cơ thể mình bổ về phía Diệp Thu. Khi hai đòn gặp nhau, sau lưng Liên Phúc vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết.