Chương 479: Đấu Trường Trên Bãi Cát-2vs2 (1): Gặp Phải Thần Súng(2)

Smith đờ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn không ngờ hắn sẽ thua trong tay một người trẻ tuổi thế này. Chẳng lẽ đây là cái mà người châu Á vẫn gọi là lật thuyền trong bóng tối sao?

Là sát thủ đứng thứ 9 trên trường thế giới, hắn có sự kiêu ngạo của chính bản thân mình.

Hắn đã hành hung thành công sát thủ đứng thứ ba thế giới Lão Ưng. Mặc dù hơi khó khăn nhưng bản thân mình không có chút thương tích nào. Ba viên đạn của hắn đứng vào hàng thứ ba mãnh thú trên thế giới. Bởi lẽ tên ngốc đó không tránh được phát đạn cong của hắn. Còn số lượng những nhân vật khác đã bị hắn giết thì càng không thể đếm được.

Giết người, đối với hắn ta là một chuyện bình thường như cơm ăn nước uống hàng ngày. Và danh tiếng của hắn trong làng sát thủ cũng chỉ đứng sau vua sát thủ 314. Bởi lẽ, đắc tội với những sát thủ cự ly gần khác còn có nguy cơ thoát chết, còn đắc tội với sát thủ Smith chỉ có nước chết mà thôi.

Đương nhiên, tiêu chuẩn giết người của Smith cũng xếp hàng đầu thế giới.

Nếu không phải vì tổ chức cho hắn khủng bố cho hắn ta một khoản tiền quá lớn không thể từ chối được, hắn cũng không bao giờ đồng ý đến Trung Quốc để giết một nhân vật nhỏ bé này.

Trước kia những người hắn giết cũng là điêu hùng một thời. Còn nước Trung Quốc không có nhân vật nào đáng để hắn ra tay cả.

Dù là con người hay là vật có linh hồn, cũng phải có sự tôn nghiêm của nó. Giết loại người có cũng được mà không có cũng giống nhau, không thể mang lại cho hắn chút hào quang nào. Ngược lại hắn còn cảm thấy khẩu súng trong tay mình bị ô nhục nữa kìa.

Điều càng tệ hại hơn nữa là, còn có một đám phế phẩm cùng hành động với mình nữa chứ. Đây là việc một sát thủ hàng đầu khó mà chịu đựng được.

Khi gặp phải cao thủ, bọn chúng không chỉ không giúp được gì, mà còn làm liên lụy đến mình nữa. Mà việc sát thủ sợ hãi nhất là phải cưu mang người khác. Sát thủ trong câu chuyện "tên sát thủ này không lạnh lùng" cũng chính do hắn ôm chuyện bao đồng nên đã hết.

Đã không làm cách nào từ chối được, thì chỉ còn đồng ý mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn đến Trung Quốc, coi như là đi du lịch vậy.

Sau khi hắn bị đưa lên chiếc thuyền này, luôn ở trong trạng thái rất khiêm nhường. Dù cho đám người Indo đó đòi ra ngoài như một đám điên thì hắn cũng chỉ ngồi im nhìn với con mắt bàng quan. Hàng ngày hắn phải làm duy nhất một việc. Đó là dùng một chiếc khăn tay trắng lau sạch sẽ súng và đạn của mình. Dù là một ngày 24 tiếng làm cùng một việc hắn cũng không thấy chán. "Chúng là hai người tình lớn và nhỏ của ta." Smith đã từng trả lời câu hỏi của người đàn ông Trung Quốc đó.

Cũng chính là người đàn ông Trung Quốc đó không ngừng cảnh cáo hắn, đối thủ rất lợi hại, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy tên đó giết người. Mọi người cần phải cảnh giác nghiêm ngặt. Nếu không thì sẽ bị lật thuyền trong đêm.

Lật thuyền trong đêm? Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy điều này. Cảm thấy rất có ý nghĩa, liền ghi lại câu đó. Nhưng hắn không hề hiểu hàm ý thật sự của câu nói này là gì.

Không ai có thể tránh được đường đạn của hắn.

Nhưng, sao lại thế này?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Sao mình lại thua được cơ chứ? Hơn nữa lại thất bại thảm hại thế này?

Hai cánh tay bị hắn cắt rời, hăn nữa lại để khẩu súng mẹ màu vàng rơi vào tay hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Smith đang chảy máu trong tim. Đó là điều cấm kỵ của bản thân hắn. Ngoài bản thân hắn ra, thì không cho phép ai được động vào hai khẩu súng đó.

Tên da vàng khốn kiếp này.

Giết người thất bại biểu thị cho cái chết. Nhưng điều làm hắn không cam tâm là, rốt cuộc hắn đã thua ở đâu? Rốt cuộc phát đạn thứ ba đó đã bay đến đâu rồi? Rõ ràng đã bắn trúng hắn ta. Chẳng lẽ mắt mình lại bị ảo giác hay sao?

Còn nữa. Vũ khí hắn dùng để cắt cánh tay của mình là gì? Rõ ràng chỉ có một vệt sáng chớp qua, tại sao hắn lại làm chuyện đó dễ dàng đến vậy?

Trong óc Smith đột nhiên mù mờ những câu hỏi này. Đến khi hắn bình tĩnh lại, muốn hỏi cho ra nhẽ, thì khẩu súng hắn yêu quý nhất đã nhằm thẳng vào đầu hắn.

Cổ họng của Smith động đậy một chút. Nhưng không nói ra được lời nào.

Diệp Thu không biết Smith đang nghĩ những gì. Cũng không trả lời câu hỏi của hắn ta. Cầm khẩu súng lên đang định bóp cò, nghĩ một lúc rồi anh lại dừng lại, cất khẩu súng vàng đi rồi từ eo Smith lấy ra một khẩu súng khác.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên. Trán Smith đã trúng đạn. Cả cơ thể hắn như một cái xác khô cứng đổ rầm xuống.

Thần súng một thời. Đã kết thúc như vậy đó.

Diệp Thu nhặt khẩu khúng đoạt hồn mẹ con lên, khi đã cầm lên tay, anh không muốn rời ra nữa, rồi.

Đó là vũ khí giết người sắc bén đó. Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

"Về sau, chúng mày đi theo tao nhé." Diệp Thu để khẩu súng đoạt hồn mẹ con vào túi áo như bảo bối vậy. Sau đó anh sờ lần trên thân thể Smith, lại tìm thấy vài viên đạn nổ nữa, lúc này mới tha cho thi thể hắn. "Những người khác đều giải quyết xong rồi sao?" Diệp Thu cười hỏi. Thực ra anh biết câu hỏi này là thừa thãi. Tiểu Bạch đã xuất hiện trước mặt anh rồi, thì đã chứng minh những người khác đều chết hết.

Bản thân mình bị thần súng Smith đeo bám trong một thời gian dài đến thế, nếu không còn một gao thủ nào khác giống Smith thì đám người Indo kia cũng không đủ cho Tiểu Bạch.

Đi đến bên cửa sổ kéo rèm lên. Không khs trong lành và ánh trăng sáng rọi vào trong khoang thuyền thật sảng khoái.

Trăng sáng vằng vặc như gương. Thuyền lững lờ trên sông. Một đêm đẹp biết bao. Đáng tiếc là đã bị mùi máu tanh phá vỡ mất cảnh đẹp rồi.

Bóng người của Tiểu Bạch xuất hiện bên cạnh Diệp Thu. Mặt cô nở nụ cười. Làm một tràng động tác tay với anh.

"Ha ha, đúng vậy. Lâu lắm không dùng vũ khí rồi. Hôm nay mới dùng đúng thật là có chút ngượng ngập." Diệp Thu cười nói. "Sát thủ đứng top 10 thế giới, thực lực đúng là phi phàm." Ánh mắt của Diệp Thu dừng lại ở trên chiếc bàn trong khoang thuyền, cười nói: "Ra đây đi."

Tim của Liên Hi Vọng như ngừng đập, bỗng chốc thân thể anh cứng đờ như khúc gỗ, rồi sau đó bắt đầu run cầm cập.

Anh ta phát hiện ra ta rồi.

Phát hiện ra ta rồi sao? Hay là cố tình để lừa ta lộ mặt?

"Sao? Anh còn chuẩn bị bắt tôi đích thân đi mời anh nữa sao? Diệp Thu cười hì hì hỏi.

Tiểu Bạch đi ra chỗ đó, đá một phát làm cho chiếc bàn bay lên trên cao. Liên Hi Vọng vội vàng bò trên nền đất, quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, khóc mà nói: "Xin anh. Đừng giết tôi đừng giết tôi. Anh muốn hỏi gì tôi sẽ trả lời, đừng giết tôi!" Diệp Thu cười, nói: "Anh là ai?"

"Tôi là Liên Hi Vọng, là tâm phúc của Liên Phong Duệ. Việc gì của anh ta tôi cũng biết hết. Xin anh, đừng giết tôi. Tôi sẽ nói với anh tất cả." Liên Hi Vọng khẩn cầu nói.

Liên Phong Duệ đã bị dọa đến sợ chết khiếp, một người đàn ông cao to đến vậy, vừa nãy còn ngồi uống rượu nói chuyện cùng nhau, không ngờ trong phút chốc đã trở nên rụt rè thế này.

Diệp Thu rất hài lòng về thái độ phối hợp của tên này, hỏi: "Những người này đều là do Liên Phong Duệ gọi đến phải không?"

"Vâng đúng vậy." Liên Hi Vọng ngay lập tức đáp.

"Thần súng cũng vậy ư?"

"Thần súng? Tôi không biết. Tôi không biết anh ta là thần súng." Liên Hi Vọng vừa quỳ trên nền đất suốt, nên đã nhìn thấy từ đầu đến cuối trận quyết đấu giữa hai người họ.

Nhưng, anh nào biết cái tên chẳng thèm há miệng nói câu nào, cả ngày ngoài ăn với ngủ thì ôm lấy súng mà lau chùi, coi súng như thân thể người phụ nữ đó là thần súng? "Anh không biết? Liên Phong Duệ có biết không?" Diệp Thu hỏi. Một sát thủ cao cấp thế này, nhất định phải có cách mời đặc biệt, làm sao hắn không biết được?

Nhưng nhìn biểu cảm của anh ta, làm gì có dũng khí để mà nói dối nữa?

"Anh ta có lẽ cũng không biết."

"Rốt cuộc là biết hay không?" Diệp Thu nheo mắt hỏi. Giọng nói cũng bắt đầu trầm xuống.

Đột nhiên anh phát hiện ra, vấn đề này rất quan trọng.

Nếu thần súng kia là do Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu mời đến, thì mình phải đo đếm lại thực lực của bọn họ rồi. Nếu không phải là do hai người họ mời đến, thì lại là ai đem người đó đến để giết mình? "Không biết. Anh ta không biết. Lúc đó, những người Indo này đều là do tôi mời đến, khi phát hiện ra có hai người nước ngoài, tôi cũng thấy rất kì lạ. Tôi còn gọi điện đến báo cáo cho thiếu gia nữa kìa. Lúc đó anh ta cũng cảm thấy rất lạ lùng, nhưng không nói gì cả. Những người này đều là do tôi đón đến đây, anh ta chưa từng gặp họ, có lẽ là không biết." Liên Hi Vongk vội vàng nói tất cả những điều mình biết. "Vậy anh có biết Liên Gia giờ đây còn thực lực quan trọng nào không?" Diệp Thu hỏi.

"Tôi đã từng nghe thiếu gia nói, Liên Gia còn có Liên Gia Tứ Phúc. Nghe nói đó là bốn ông già, thân thủ rất giỏi."

"Tứ Phúc?" Diệp Thu gật đầu, nói: "Anh phối hợp được lắm."

"Những gì tôi biết tôi đã nói hết rồi. Xin anh đừng giết tôi. Đừng giết tôi. Tôi có thể làm gián điệp cho anh. Làm nội ứng cho anh. Chỉ cần anh đừng giết tôi là được. Về sau tôi nhất định sẽ đem tất cả những thông tin của Diệp Gia nói cho anh biết." Liên Hi Vọng đập đầu của mình xuống đất, phát ra từng tiếng cộp cộp.

Trong lòng hắn đã có chút ý đồ rồi.

Diệp Thu biết, cuối cùng mình cũng phải về Yến Kinh. Tô Hàng phải để lại cho Hàn Ấu Lăng, anh không yên tâm lắm. Dù giờ đây mình và Hàn Ấu Lăng đang ở trong tuần trăng mật, nhưng trước khi có những xung đột lợi ích lớn, thì rất khó tránh khỏi có những xung đột khác.