Một chiếc xe không chở được nhiều người như vậy, vì thế Diệp Thu, Diệp Không Nhàn, Thiết Ngưu ba người cùng ngồi một chiếc xe, còn Đường Quả và Trầm Mặc Nùng ngồi một chiếc xe khác dưới sự bảo vệ của nhiều vệ sĩ. Cuối cùng còn có một chiếc xe có nhiệm phụ cảnh giới. Từ hôm qua gặp Liên Phong Duệ ở Vương Giả, Diệp Thu cứ thấp thỏm không yên, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Đã lâu không gặp Lão Đầu Tử và Thiết Ngưu rồi, giờ gặp lại những người thân đã xa cách lâu như vậy, Diệp Thu vô cùng vui sướng, mặt luôn nở một nụ cười. Điều đáng tiếc duy nhất là, lần này lại không được gặp Nhị Nha.
Lão Đầu Tử à, người còn định giấu cô ấy đến khi nào?
"Thiết Ngưu, Nhị Nha vẫn khỏe chứ?" Diệp Thu quay đầu lại hỏi.
"Khỏe, chỉ là...gầy đi rồi." Thiết Ngưu nhìn trộm sang Lão Đầu Tử, nói.
"Sao không đi cùng cậu đến đây?" Diệp Thu cố tình hỏi Thiết Ngưu, nhưng thực chất là đang chất vấn Lão Đầu Tử.
Lão Đầu Tử cười nói với Diệp Thu: "Tiểu tử thối, đang trách ta phải không?"
"Không, tôi chỉ cảm thấy lạ, Lão Đầu Tử vốn vẫn giữ lời sao giờ lại thất hứa rồi? Lúc đầu ông bảo tôi đi Mỹ thực hiện nhiệm vụ chẳng phải đã nói, sẽ để Nhị Nha đến Yến Kinh thăm tôi hay sao? Tôi đã về nước đến hơn nửa năm rồi, sao vẫn chưa thấy Nhị Nha đến?" lời của Diệp Thu đã mang chút tình cảm. Lão Đầu Tử này giữ lời với người khác, nhưng lại không giữ lời với mình. Lần nào bị mình chất vấn đều tìm lý do để trốn.
Quả nhiên, Lão Đầu Tử dựa vào ghế, hiên ngang nói: "Ừm, cậu không nói ta cũng quên mất việc này. Đừng lo đừng lo, khi về ta sẽ bảo Nhị Nha đến thăm cậu."
Diệp Thu không nói được gì hơn. Lần trước đã đợi đến nửa năm, lần này còn phải đợi bao lâu nữa?
Nhìn biểu hiện của Diệp Thu qua kính chiếu hậu, Diệp Không Nhàn cười nói: "Dù là địch, hay là đàn bà, thủ đoạn đều phải dịu dàng một chút. Việc này loạn lên rồi. Nếu không giải quyết nhanh chóng, thì sẽ không giũ bỏ được chúng cả đời."
Diệp Thu sầm mặt xuống, biết lão đầu từ đang trách mình, giải thích: "Nếu tiến nhanh quá, thì có làm cho người khác phản cảm hay không? Vị trí của Yến Kinh có chút mẫn cảm, khi giải quyết vấn đề phải thận trọng một chút."
Lão Đầu Tử bĩu môi, bản mặt vừa nãy còn dịu dàng giờ đã biến thành nghiêm nghị, cười lạnh lùng nói: "Vậy thì đã sao? Cùng lắm thì chúng ta lại rời Yến Kinh một lần nữa. Người đi chân đất chẳng lẽ còn phải sợ đứa đi giày sao? Trước kia, Diệp Gia không đồng ý đứng ra giúp cậu, tôi cũng chẳng có gì đáng nói. Dù sao thì, sự đi xuống của Diệp Gia tôi cũng phải có chút trách nhiệm. Nhưng nếu trong lúc quan trọng vẫn không đứng ra nói một câu, thì tôi sẽ không bỏ qua cho họ đâu. Diệp Gia, không phải là Diệp Gia của bất cứ một ai."
Diệp Thu cười đau khổ.
Tôi có thể so bì với ông sao? Ông là nhân vật trụ cột của Diệp Gia, Diệp Gia dù có ghét ông đi nữa, nhưng ông có chuyện, Diệp Gia vẫn sẽ đứng ra bảo vệ ông.
Còn tôi thì sao? Dù cha tôi có là Diệp Trọng, thì cũng chỉ là một đứa con do ông nhận nuôi mà thôi. Diệp Thu làm sao có thể nhìn đến tôi được?
"Tôi biết, cái khó của cậu." Diệp Không Nhàn thấp giọng nói. "Yến Gia, trải qua hai mươi năm phát triển, đã trở thành một nhân vật trọng đại rồi. Chỉ dựa vào sức của cậu, mà giành được thắng lợi là điều không dễ dàng. Yến Gia mấy năm nay đã xuất không ít nhân tài. Thanh lực rất lớn. Hơn nữa, cục diện bây giờ đã không giống với hai mươi năm trước. Hai mươi năm trước, hành sự có thể dễ dàng hơn một chút. Nhưng giờ thì, mọi tin tức đã rõ ràng rồi, hành sự cũng chỉ có thể khiêm tốn thôi. Nếu sự việc 20 năm trước xảy ra vào lúc này có lẽ sẽ làm bùng lên một ngọn sóng."
"Nhưng, chẳng lẽ ông quên rồi sao? Năm đó Diệp Gia cũng khí thế ngất trời, nhưng trong một đêm chẳng còn gì hết, nguyên nhân là do đâu?"
Đầu Diệp Không Nhàn lóe sáng lên, rồi như có một dòng điện chạy qua, nhưng lại biến mất ngay.
Đánh rắn đánh 7 phân.
Đã không thể đánh được cả con rắn thì chỉ có thể chọn ra vị trí 7 phân của nó, rồi một đòn kết liễu.
Diệp Thu nghi ngờ gật đầu, nhìn Diệp Không Nhàn nói: "tôi hiểu rồi. Tôi cũng đang tìm một điểm đột phá đây, nhưng đáng tiếc không có được tin tức nào đáng dùng cả. Trước kia cứ bị dính vào cái án oan của cha, như lạc vào mê cung vậy. Nếu tìm được những điểm đột phá khác, đánh tan Yến Gia chỉ bằng một đòn, án của cha có lẽ cũng dễ dàng rồi.
"Cậu nghĩ được như vậy là tốt. Ta già rồi, không chạy được nữa, những việc này phải dựa vào cậu rồi." Lão Đầu Tử gật đầu nói.
Diệp Thu nghe câu này xong, liền nắm chặt bánh lái đến độ kêu kẽo kẹt.
Nghĩ đến lúc lên xe Trầm Mặc Nùng và Đường Quả vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, trong lòng anh thầm mắng, Lão Đầu Tử này càng già càng lười rồi.
Làm sao mà nhìn ra ông già rồi cơ chứ?
Khi về đến nhà của Trầm Gia, Trầm Nhi Lập và hai bác Trầm đã đứng ở cửa chờ, có lẽ là đã nhận được điện thoại của Trầm Mặc Nùng từ trước.
Diệp Thu dừng xe lại, Diệp Không Nhàn, Thiết Ngưu cùng xuống xe. Trầm Lập Nhi nhìn thấy Diệp Không Nhàn, nhiệt tình đi lên trước đón.
Thấy ông ta trẻ không thể nhận ra, trong lòng nghĩ, may mà Trầm Mặc Nùng kỹ tính gọi điện thoại dặn dò trước nếu không thì giờ không đón khách quý quả là xấu mặt.
"Diệp Lão, hoan nghênh ông đến Tô Hàng, đi đường vất vả rồi." Trầm Nhi Lập bắt tay với Diệp Không Nhàn, những lời nói ra làm mình vô cùng khó chịu.
Gương mặt của ông già này còn trẻ hơn cả mình, mà mình lại phải gọi ông ta là Diệp Lão....ông ta dùng cách gì để giữ bộ mặt trẻ trung này vậy?
"Ha ha, ông chính là cha của Trầm Mặc Nùng phải không? Đúng là có một đứa con gái tốt." Diệp Không Nhàn bắt tay Trầm Nhi Lập và hàn huyên với ông ta vài câu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn
Trầm mẫu ở bên cạnh cũng chủ động bước lên trước chào Diệp Không Nhàn, chịu thôi, ai bảo tuổi tác người ta bày ra ở đó.
Khi nói chuyện xe của Đường Quả và Mặc Nùng cũng đến nơi, Trầm Nhi Lập mời mọi người vào phòng ngồi nghỉ, trong phòng đã chuẩn bị xong mọi đồ đạc. Nghỉ ngơi một chút là có thể ăn cơm rồi.
Diệp Không Nhàn nhìn Đường Quả, rồi hỏi Diệp Thu: "Mấy giờ rồi?"
"10 rưỡi rồi." Diệp Thu nhìn đồng hồ rồi nói.
"Đi thôi, đi xem Bố Y. Mấy năm rồi không gặp ông ta. Không ngờ giờ đây lại gặp nhau trong cảnh thế này." Diệp Không Nhàn cảm thán nói.
Chẳng còn cách nào, Đường Bố Y là cha của Đường Quả. Vì Diệp Thu, ông ta cũng chỉ đành biểu hiện tốt một chút trước mặt con gái nhà người ta.
Đường Quả mừng lắm, xúc động đến nỗi nước mắt suýt rơi xuống, nhưng lại lắc đầu nói: "Ông....Diệp, việc chữa bệnh cho cha ông đừng vội. Ông ngồi xe lửa lâu thế chắc mệt lắm. Hay là cứ vào nhà hai bác nghỉ ngơi chút đã."
"Đúng thế Diệp Lão. Vào phòng rửa mặt mũi, ăn bữa cơm trưa xong rồi đi cũng không muộn mà. Còn chưa vào phòng nữa chứ." Trầm Lập Nhi cũng khuyên.
Diệp Không Nhàn nói nhẹ nhàng; "Mọi người đều là người nhà cả vậy thì không phải khách sáo với ta làm gì nữa. Nhân tiện buổi chiều còn thời gian, ta đi xem Đường Bố Y trước, cũng gọi là tấm lòng của ta với người bệnh. Buổi sáng nhất định không có thời gian làm phẫu thuật nữa rồi, dù là có thể chữa bệnh cũng là chuyện của mấy ngày sau. Rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Diệp Thu, chúng ta đi xem thế nào chứ?"
Diệp Thu Biết tính cách của Lão Đầu Tử, việc ông đã quyết làm thì không bao giờ thay đổi được, nên nói: "Được thôi. Bác trai à, cháu đưa ông đi đến chỗ chữa bệnh của chú Đường, mọi người cứ vào nhà nghỉ ngơi trước đi. Thiết Ngưu, cậu cũng ở nhà nghỉ ngơi đi nhé."
"Anh cá chạch, tôi không mệt" Thiết Ngưu uồm oàm nói.
Anh cá chạch?
Đường Quả và Trầm Mặc Nùng ngớ người, sau đó bật cười khanh khách. Ngay cả hai bác trai gái sau khi nghe xong cái tên này cũng bật cười.
Diệp Thu xấu hổ, lườm sang Thiết Ngưu rồi nói: "Về sau không được gọi tôi bằng cái tên này nữa."
Thiết Ngưu gật đầu, mặt khó hiểu, chẳng lẽ mình nói sai gì rồi sao?
Không gọi tên này thì gọi tên nào?
"Sao lại không được gọi tên này?" Đường Quả cười hì hì nói.
"Đi thôi. Đi xem chú Đường." Diệp Thu nói, rồi chui vào trong xe trước. Có thể thấy rằng anh rất không đồng ý người khác nói mãi về vấn đề này.
Đường Quả khó khăn lắm mới nắm được cơ hội làm Diệp Thu xấu mặt, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng vậy được?
Dù Diệp Thu nói đó không phải vấn đề cô cần quan tâm, nhưng cô cũng phải hỏi cho ra lẽ, Trầm Mặc Nùng cũng có ý như thế.
Thiết Ngưu nhìn hai người đẹp trước mặt, không biết tại sao, trong lòng thấy rằng họ đang cố ý.
Anh vốn không muốn giải đáp câu hỏi của họ, nhưng nếu như vậy thì không lịch sự, hơn nữa tính anh ta hơi yếu mềm nên không làm được việc quá đáng, bèn nói: "Lúc còn nhỏ anh cá chạch lúc còn nhỏ không cao thế này, vừa thấp vừa gầy, hơn nữa da còn đen sì nữa, còn để đầu trọc lông lốc.....trong tên của anh ấy có chữ "thu", cũng chẳng biết ai gọi trước, nên cũng tôi cứ theo thế mà gọi anh ấy là anh cá chạch."
Gầy gầy đen đen?
Để đầu trọc lốc?
Hình tượng này chẳng phải là của một con cá chạch hay sao?
Đường Quả và Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu đang ngồi trong xe mà cười lăn lộn, Diệp Thu bèn lấy hết sức mình bấm còi, thúc giục họ lên xe. Nhìn Thiết Ngưu với con mắt đầy sát khí, tiểu tử này, lâu lắm không đấu với hắn rồi.
Đương nhiên, giải quyết hắn tay mình sẽ đau. Để Tiểu Bạch thu dọn hắn vậy.
Đường Quả và Trầm Mặc Nùng không đi cùng xe với Diệp Thu, vì thế không có cách nào cười nhạo anh trên xe. Nhưng hai người cứ bàn luận suốt về việc Diệp Thu hồi còn nhỏ vừa thấp bé vừa đen thui, lại để đầu trọc sẽ ra làm sao, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Khi đến viện điều trị Tây Sơn, được các nhân viên làm việc dẫn dắt, một hàng người vào căn phòng nhỏ của Đường Bố Y nằm.
Diệp Không Nhàn nhìn Đường Bố Y mắt nhắm, mặt trắng bệch, thở dài một hơi, sau đó đi lên đằng trước bắt mạch cho ông. Những người khác đều im lặng đứng một bên, không dám thở mạnh.
Đường Quả lại rất hiếu kỳ về cách trị bệnh của Diệp Không Nhàn, trước đó những người bác sĩ được mời đến đều yêu cầu có bệnh lý của bệnh nhân và những con số kiểm tra trước kia, bắt mạch thế này có ích gì?