Chương 425: Đoạt Giải Quán Quân (2)

Trên bục giám khảo, Yến Thanh Phong sắc mạnh âm trầm, chút phong độ cố gắng bảo trì không còn sót lại chút nào.

Trình độ của Tham Lang hắn biết, mặc dù mình muốn bức hắn đến trình độ này, cũng cần phải trả giá rất đắt.

Nhưng hiện tại Diệp Thu còn chư thương tích gì, bộ dáng này đứa ngốc cũng có thể nhìn ra hắn chưa xuất toàn lực.

Chẳng lẽ, mình không phải đối thủ của hắn?

Nhớ tới mình không tham gia thi đấu, ngược lại có chút may mắn, nếu chính mình đụng hắn bị thua, Yến gia đặt mặt mũi chỗ nào?

Lão bất tử Diệp Không Nhàn sao có thể dạy ra thứ quái thai này?

"Thế nào? Còn đánh được nữa không?'' Diệp Thu đứng tại chỗ cười mỉm nói.

Còn có thể đánh sao?

Tham Lang khóe miệng hung bạo cười, hắn đã hỏi một câu ngu ngốc.

Trước kia, đều là mình hỏi đồng đội khác câu này, không ngờ hôm nay thời thế đổi thay.

Tham Lang xuất thân chốn thâm sơn cằn cỗi, săn bắn dã thú mà sống, bởi một lần duyên cơ, hắn khi còn nhỏ đã được quốc gia chiêu nạp, bởi vì thiên phú dã thú, cảm giác mẫn cảm với nguy hiểm sâu sắc, nên ở bộ đội đặc chủng trổ hết tài năng ra.

Hắn đi tới bước này, mỗi ngày đều tiêu hao hết tinh lực, mồ hôi và máu, huấn luyện, chiến đấu, là toàn bộ cuộc sống của hắn.

Thậm chí vì bồi dưỡng ý chí sát phạt cùng năng lực phản ứng, còn cố ý vào giới lính đánh thuê lăn lộn ba năm. Tiêu diệt tam giác vàng, trong chiến tranh xung đột ở châu phi, hay bảo vệ thành viên hoàng thất của Ả Rập, nơi nào cũng có dấu chân của hắn. Nhắc tới tên hiệu của hắn khi còn trong giới lính đánh thuê, cũng là đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai. Từ khi hắn về đơn vị, tư liệu của hắn đều được sửa sang.

Tham Lang năm nay 42 tuổi, là đội viên lớn tuổi nhất của đội năm bộ đội đặc chủng. Tiến vào tổ chức đặc biệt này hai mươi ba năm, đội trưởng và đội viên đều thay đổi nhiều lần, chỉ có Tham Lang là không thay đổi. Mọi người đều biết Tham Lang là cây cổ thụ của đội năm.

Cao thủ đội năm nhiều, cạnh tranh cũng kịch liệt nhất, tất cả đội viên đều tuân theo nguyên tắc tôn sùng kẻ mạnh.

Yến Thanh Phong làm đội trưởng, đại đa số thời gian không có trong đội, giao chiến với thành viên khác trong đội càng ít hơn. Tham Lang là nhân vật đứng đầu trong đội, tất nhiên càng nhiều người khiêu chiến.

Đây cũng là mong muốn của Tham Lang, chỉ có chiến đấu mới có thể đề cao, bất cứ ai đến hắn cũng không từ chối, hơn mười ngày, hắn chiến đấu không dưới nghìn lần.

Thành viên đội năm đều là cao thủ, hơn nữa đấu pháp chiến đấu cũng muôn hình muôn vẻ. Hắn ngày qua ngày đều giao đấu với những đội viên này, đối với phong cách chiến đấu của từng người đều rõ như lòng bàn tay,đây cũng là nguyên nhân vì sao những trận đấu trước hắn chiến đấu như choi đùa.

Bọn họ kém xa thành viên đội năm, Tham Lang nhắm mắt cũng có thể đánh bại họ.

Mà Diệp Thu lại khác, hắn không chỉ ép mình dùng bạo cốt, còn bức mình sử dụng tầng ba của bạo cốt.

Bạo cốt là công phu chí cương, đây là trong lúc hắn còn là lính đánh thuê vô tình học được từ một lão Hoa kiều, sau đó vụng trộm tu luyện.

Bạo cốt là công phu chí cương, sau khi sử dụng xương cốt toàn thân đều rộng lên, hơn nữa cứng rắn vô cùng, tay không giao đấu với người sử dụng bạo cốt, quả thực là tự đi tìm tử lộ.

Chiêu kia là Cốt trung thứ, trên quyển quyền phổ cổ kia không có chiêu thức, cũng là trong lúc vô tình hắn phát hiện ra, không thể nói không nói, Tham Lang rất có thiên phú trong phương diện võ thuật.

Cốt trung thứ là trong khi chiến đấu trong nháy mắt mềm cánh tay, như là cao su vòng đến sau lưng địch nhân công kích, như đánh lén vậy khiến người ta khó lòng phòng bị.

Nếu một người không biết, thường sẽ bị hắn một kích mất mạng, không ít cao thủ nổi danh chết dưới chiêu này của hắn. Mười năm trước vua lính đánh thuê uy danh hiển hách cũng là chết dưới chiêu Cốt Trung Thứ này của hắn.

Nhưng mà, sử dụng với Diệp Thu vốn muốn có thể được kết quả ngoài ý muốn, xem ra khiến hắn thất vọng rồi.

Kích thứ nhất bởi vì bất ngờ có thể đánh trúng Diệp Thu, nhưng bị phản ứng nhanh của hắn né tránh được.

Lần thứ hai hắn đã sớm phòng bị, căn bản ngay cả thân thể hắn cũng không đụng tới nổi.

Còn có thể chiến đấu hay không?

Đây là vũ nhục.

Một chiến sĩ chân chính chỉ có thể chết trận, nhưng tuyệt đối không chịu vũ nhục.

Tham Lang chậm rãi cử động thân thể, từ mặt đất đứng dậy, toàn thân vang lên tiếng xương cốt răng rắc.

Hơn nữa, càng lâu, tiếng xương cốt càng vang dội, nghe xong khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Không dùng thuốc kích thích gen, dựa vào công phu của bản thân, dù đến bước này?

Diệp Thu híp mắt nhìn Tham Lang trước mặt, ung dung chờ đợi.

Hy vọng, lần này Tham Lang xuất ra thực lực mạnh .

Vù!

Thân thể Tham Lang đột nhiên biến mất, hơn nữa không có chút báo hiệu, bóng người biến mất trong tầm mắt của Diệp Thu.

Bốp!

Diệp Thu trong lòng căng thẳng, xoay chân đá một cước về sau.

Quả nhiên, Tham Lang đã chuyển tới sau lưng hắn, chân hai người vừa vặn chạm nhau.

Nhưng mà, sao cảm giác kì lạ như vậy?

Hai người đá nhau, không có tiếng vang lớn, sao lại cảm giác như chân mình như đá phải bì lợn vậy, mềm nhũn?

Không kịp nghĩ nhiều, công kích của Tham Lang như sấm rung chớp giật, càng không thể vãn hồi. Diệp Thu không kịp quay người đối mặt với Tham Lang, dùng một chiêu thức phòng thủ sau lưng chống lại ba chiêu công kích của Tham Lang.

Chính là cảm giác quái dị kia càng mãnh liệt, hắn sao như một đống thịt heo vậy? Xương cốt đâu rồi?

Bốp!

Diệp Thu đỡ một công kích phía sau, lại xoay chân dùng tam cước chiết xạ, thân thể tiến nhanh về phía trước. Sau đó cảm thấy đã tách ra khỏi Tham Lang một khoảng an toàn, nhanh chóng xoay người nhằm thẳng Tham Lang phía trước, đánh ra một quyền

Bốp!

Trúng, hơn nữa còn vào bụng Tham Lang.

Nhưng cảm giác lại như đánh vào chăn bông, bụng Tham Lang mềm nhũn, xương cốt trong cơ thể như bỗng nhiên biến mất vậy.

Đây là võ công gì?

Diệp Thu sửng sốt, chẳng lẽ là Hỏa Hầu đỗ bì công?

Không đúng, hỏa hầu đỗ bì công chỉ có bụng mới phát huy tác dụng như vậy, mà rõ ràng, toàn bộ thân thể Tham Lang đều như vậy.

Bụng Tham Lang co rụt lại, hút quyền của Diệp Thu vào, thân thể Diệp Thu cũng nhanh chóng bị trúng quyền của Tham Lang, không chút chống cự thân thể bị đánh bay ra ngoài.

Vù!... Bộp!

Diệp Thu ghìm chân lên sàn đài, đến tận rìa đài mới có thể dừng lại.

Lau tia máu trên khóe miệng, vẻ mặt cười vui vẻ.

"Có chút thú vị, đây là trạng thái cực mạnh của mày sao?" Diệp Thu xong, cũng không đợi Tham Lang phản ứng, thân thể đột nhiên bật nhanh đánh vào sau gáy Tham Lang.

Hắn rút cuộc cũng muốn giành lại thế chủ động công kích.

Lấy tốc độ biến thái của hắn, muốn tranh quyền chủ động tấn công, thực ít có người hơn được.

Đến gần, hai tay trước thân, dùng sức xé mạnh/

Xoạt!

Chiếc áo quân dụng của Tham Lang bị xé ra thành hai mảnh, Diệp Thu nhìn cơ thể hắn, tuy rằng kinh ngạc tại sao chúng lại biến thành mềm như vậy, nhưng hiện tại đã không còn quan trọng nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Chỉ cần hắn chiến thắng trạng thái cực mạnh của Tham Lang, vậy là đã đạt được mục đích.

Diệp Thu giơ hai tay, sau khi vòng ra sau Tham Lang, đột nhiên thay đổi phương hướng, một quyền đánh vào cằm Tham Lang.

Bộp!

Tham Lang bị tốc độ của Diệp Thu làm cho trở tay không kịp, tốc độ như vậy thật quá biến thái, vốn nghĩ lúc trước hắn đã tới cực đỉnh, không ngờ bây giờ còn tiếp tục gia tốc.

Hắn rút cuộc luyện thế nào?

Hai người đánh qua đánh lại, Diệp Thu không lập tức đánh quyền mà thuận tay tóm lên cánh tay hắn, lôi kéo thân thể mượn lực bay qua đầu Tham Lang.

Dồn khí đan điền, Diệp Thu túm mạnh, cong người, đến khi thân thể đủ độ cong hét lớn, bả vai tì sau lưng Tham Lang, thẳng tay vật hắn xuống.

Ầm!

Thân thể Tham Lang nện trên sàn đến chấn động, đại sảnh huyền vũ vang dội một tiếng nặng nề.

Diệp Thu như điên cuồng, không có ý dừng lại, mà là một cước nặng nề giẫm xuống.

Tham Lang quay cuồng, đang muốn đứng dậy, một đôi giày cực lớn nhằm mặt mà tới.

Trong thính phòng khán giả trợn mắt há mồm, tên này sao như có thù hận với người đội năm vậy? Gặp được đối thủ là đội năm liền đánh cho thừa sống thiếu chết.

Nằm trên mặt đất hiện giờ là Tham Lang, chính là đội trưởng lâm thời của đội năm.

Aaaaa!

Tham Lang rống lớn, một cước quét ngang hạ bàn, khi Diệp Thu nhảy lên né tránh, thân thể nhanh chóng nhảy lên.

Tham Lang hoàn toàn bị chọc giận, hai mắt bị tia máu che kín, ánh mắt nhìn điên cuồng như dã thú.

Súc lực, súc lực, dồn hết lực lượng thân thể vào nắm tay.

Hắn cần một kích lôi đình.

Vũ nhục người của mình, đánh chết.

Diệp Thu dừng lại, im lặng chờ đợi

Lúc này là lúc chấm dứt.

Aaaaaa!

Tham Lang kêu to, dùng thái cực tiểu toái bộ áp sát Diệp Thu.

Diệp Thu năm tay, như mãnh hổ xuống núi đánh móc sau gáy Tham Lang.

Tiến lên

Va chạm

Ầm!

Hai nắm tay va chạm một chỗ, Diệp Thu lui về sau từng bước, thân thể Tham Lang văng trên nền đất, bay ra ngoài đài, sau đó tiếp tục bay tới dưới bàn giám khảo mới dừng lại được.

Còn may Yến Thanh Phong ở phía sau dùng đầu gối đỡ hắn hắn mới dừng lại được.

Diệp Thu cảm nhận máu huyết quay cuồng trong thân thể, bước đến gần Tham Lang.

Yến Thanh Phong lớn tiếng nói: "Anh muốn làm gì?"

Diệp Thu liếc nhìn Yến Thanh Phong một cái, coi như hắn không tồn tại, ngồi xuống nói với Tham Lang: "Cho mày một cơ hội, có thể sử dụng thuốc kích thích gen."

"Tao nhận thua." Giọng nói khàn khàn tối nghĩa của Tham Lang vang lên.