Chương 414: Đến Chết Mới Thôi! (3)

Tham Lang vóc người thấp bé, cơ thể rắn chắc. Mặc chữ điền, ngũ quan rất mơ hồ, nhìn có vẻ rất bình thường. Giống như loại hình lẫn trên phố sẽ không tìm ra được. Nhưng hắn chỉ im lặng đứng ở đó, liền có phong thái cao thủ núi lớn không thể rung chuyển được..

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Lạc Thiên Quân lóe lên tia chớp, nhưng Tham Lang đối diện lại không có bất kỳ phản ứng gì, như lão tăng nhập định vậy.

Tay buông xuống, mắt cúi xuống, dáng vẻ mơ màng buồn ngủ.

Khinh thường!

Lạc Thiên Quân tâm cao chí ngạo sắc mặt xám xịt. Hắn vốn bất mãn với bộ dạng này của bộ đội số 5, bây giờ bọn họ dùng vẻ mặt này với mình, càng khiến hắn càng thêm giận dữ.

Không tiếc một đời lăng trì, cũng phải kéo người này xuống ngựa, đó là suy nghĩ trong lòng Lạc Thiên Quân.

Trong lòng đã ra quyết định rồi, người cũng trở nên bình tĩnh. Lặng lẽ chờ đợi bắt đầu, chờ đợi tiếng chuông.

Dưới ảnh hưởng của không khí nghiêm trọng, người xem trên khán đài đều tim lên tới cổ họng rồi, người chủ trì mới chậm rì giơ cây gậy trong tay lên.

Keng!

Tiếng chuông vang lên, cơ thể hai người đột nhiên biến mất.

Lúc đứng vững lại, hai người đã biến đổi vị trí rồi.

Lạc Thiên Quân vốn đứng ở phía nam đứng tới phía bắc, còn Tham Lang đứng đối diện Lạc Thiên Quân vẫn đứng đối diện Lạc Thiên Quân/

Mọi người hoảng hốt.

Đây là kỹ thuật gì thế?

Không nhìn rõ di chuyển thế nào, hai ngươi sao đã di chuyển vị trí rồi?

Chẳng lẽ trong quá trình di chuyển, hai người không đánh nhau. Nếu không, hai người sao lại không hề hấn gì?

Diệp Thu tất nhiên nhìn rõ di chuyển vị trí của hai người, trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, hai người liền đồng thời xông tới đối phương. Hơn nữa, trong nháy mắt cơ thể đan chéo nhau, Lạc Thiên Đà đánh ra hai quyền một cước, Tham Lang đánh ra ba quyền một cước.

Thực lực khủng khiếp, lại đánh ra hơn Lạc Thiên Quân một chiêu.

Hơn nữa, Diệp Thu biết, mặc dù trên mặt hai người không sao, nhưng trong lúc Lạc Thiên Quân tấn công tia chớp (nhanh) đầu tiên đã chịu thiệt rồi.

Vì trong thời gian ngắn như vậy mà Tham Lang đánh ra hơn một chiêu, mà quyền đó đánh trúng trên xương bả vai hắn, cho nên, sắc da vốn trắng nõn của Lạc Thiên Quân càng trở nên trắng bạch.

Không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được.

"Ngươi rất mạnh" Lạc Thiên Quân nhìn Tham Lang nói, nhếch miệng cười.

"Ngươi cũng không yếu" Tham Lang mặt không chút biểu cảm nói.

"Cho dù như vậy ta vẫn phải đánh bại ngươi. Ta từng nói, muốn khiêu chiến với người khác".

"Có lẽ, chuyện này ngươi có thể ủy thác cho ta"

"Đàn ông lấy chữ tín làm lời hẹn".

Lạc Thiên Quân cảm thấy được khí huyết điên cuồng tán loạn trong người đã dẹp yên xuống, nắm chặt nắm đấm, cơ thể lại nhanh như tia chớp xông tới Tham Lang.

Đúng vậy, hắn biết mình đang có ưu thế.

Tốc độ, võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá được.

Bọn họ thuộc tiểu đội liên hợp hải phòng, nơi huấn luyện là trụ sở đóng quân của hải quân. Mà nơi họ huấn luyện không phải trên đất bằng, mà là trên bờ cát.

Phải biết rằng, địa hình của bãi cát và đất bằng không giống nhau. Đất mềm cứng, dễ dùng lực. cho dù là huấn luyện hay chạy trốn đều khá dễ dàng, còn bãi cát cát mềm, dẫm lên mềm mại, lúc huấn luyện phải trả giá gấp hai lần thậm chí ba lần so với trên đất, chạy cũng rất mất sức.

Dưới điều kiện gian khổ như vậy, bọn họ huấn luyện mưa gió không ngừng trong một năm, hơn nữa cấp bậc huấn luyện là cấp bậc trung cấp, đẳng cấp cao của huấn luyện bộ đội đặc chủng hải quân.

Huấn luyện trên bãi cát độ khó cấp ba trung cấp, vậy thì tương đương với huấn luyện trên đất độ khó cấp một của cao cấp. Mà từ sau khi quy tắc huấn luyện của bộ đội đặc chủng hải quân công bố ra, chưa từng có đội trưởng nào dám khiêu chiến độ khó cao cấp. Lạc Thiên Quân là người đầu tiên dám làm vậy.

Đó cũng là nguyên nhân hải quân luôn thấp kém trong mấy cuộc thi võ thuật bộ đội đặc chủng lần trước lần này tố chất chỉnh thể biểu hiện ưu tú, hơn nữa có khả năng giành được thành tích xếp thứ ba thứ tư của cuộc thi lần này.

Rất nhiều người hoàn toàn không thể nhìn rõ quỹ đạo di chuyển của Lạc Thiên Quân, chỉ có cao thủ thật sự mới giật mình nhìn thấy, Lạc Thiên Quân với biểu hiện tốn sức như lúc chạy bộ trên bãi cát xông tới Tham Lang, cơ thể cúi xuống trước, mũi chân chạm đất, dùng lực đạp về sau, tốc độ nhanh tới kinh người.

Vù !

Tham Lang chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, sau đó liền thấy sau lưng lạnh toát, có khối lức lớn vô cùng nhanh đập sau lưng mình.

Xoay người đã không kịp, động tác chân ngửa trước lùi sau, dễ dàng hóa giải chiêu thức này.

Cơ thể vẫn chưa kịp đứng dậy, lại một quyền đánh sau gáy mình đang cúi đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đầu Tham Lang nghiêng sang bên tránh đòn này, tay phải nhẹ nhàng đánh trên ngực Lạc Thiên Quân.

Lạc Thiên Quân thấy hắn ra tay, trong lòng cũng chuẩn bị cách ứng phó. Nhưng, tay Tham Lang như chớp tới, lúc Lạc Thiên Quân hoàn toàn không kịp làm ra bất cứ ohanr ứng gì. Phần ngực đau nhói, cứng lại, sau đó trong cổ họng liền ngậm đầy chất lỏng tanh ngọt.

Đạp đạp đạp

Lạc Thiên Quân lùi sau ba bước, chân phải đệm phía sau chân trái, khó khăn lắm mới làm cơ thể mình giữ thăng bằng được.

Trong ngành nhìn môn đạo, ngoài ngành xem náo nhiệt.

Không ít người cảm thấy trận đấu này hoàn toàn không chút thú vị.

Dù sao, từ góc độ xảo quyệt mức độ hoa lệ xuất chiêu và mức đội kịch liệt của trận đấu, hai người biểu hiện bình bình, lần đầu tiếp xúc vẫn chưa nhìn rõ, đã đổi chỗ rồi. Lần thứ hai lại đánh ra hai chiêu, nhưng trong nháy mắt Lạc Thiên Quân liên tục lùi sau.

Tham Lang thì sao? Hắn chỉ đẩy ra một chưởng bình thường mà thôi. Thậm chí không có cả quyền phong, yếu ớt không lực.

Mắt Diệp Thu hiện lên ánh sáng, con người trừng lớn, hai mắt chớp chớp xem trận thi đấu.

Lợi hại, chẳng trách có thể trở thành át chủ bài của bộ đội số 5.

Từ tốc độ, độ lực và đại cục xuất chiêu này thể hiện ra, Thương Long và bạch Hổ từng đánh với hắn đều kém xa hắn.

Lạc Thiên Quân nếu chỉ có chút bản lĩnh này, trận đấu này e là khiến mình thất vọng rồi.

Tham Lang, người thần bí này, lẽ nào tất phải tới lúc mình ra tay, mới thể hiện toàn bộ thực lực của mình?

Diệp Thu cảm giác được mình cũng có chút không chờ được rồi.

"Nếu ngươi chỉ có chút thực lực này, vậy trận đấu này sẽ sớm kết thúc thôi. Thực ra, ngoài hắn ra, ngươi là đối thủ thứ hai ta muốn đánh một trận" Tham Lang từ lức lên sàn tới tay luôn im lặng đột nhiên thay đổi hình tượng, bắt đầu chủ động chọc giận Lạc Thiên Quân.

Lạc Thiên Quân cố gắng nuốt máu trong cổ họng xuống, dẹp yên nội phủ bị thương xong, hung hăn nói: "Yên tâm, sẽ không để ngươi thất vọng đâu".

"Hi vọng là vậy" Lần này Tham Lang từ bị động thành chủ động, chỉ để lại tàn ảnh nơi mình vừa bước ra, người đã tới trước mặt Lạc Thiên Quân.

Một quyền đánh ra, vẫn nhẹ nhàng, hai tay Lạc Thiên Quân nắm chặt chống đơ.

Bá!

Lúc tay hai người quấn lại một chỗ, một chân Tham Lang lại đá tới phía dưới Lạc Thiên Quân, cú đá này vừa nhanh vừa hiểm, nếu thật sự đá trúng, Lạc gia e là sẽ tuyệt hậu thôi.

Lạc Thiên Quân giận dữ, hét lên một tiếng, cũng nâng mạnh đầu gối đánh tới.

Hai chân hai người đập vài nhau trong không trung, sau đó cùng lùi sau hai bước.

Sắt!

Đây là cảm giác của cả Lạc Thiên Quân và Tham Lang, chân hai bên đều luyện thành cứng như sắt.

Bắp chân hai người đều đau tới xuyên tim, nhưng không ai dám ngồi xổm xuống bóp bóp cả.

Trận đấu này vẫn chưa kết thúc, ai làm ra hành động như thế, chẳng khác gì lộ ra sơ hở cho đối phương tấn công.

Chỉ là đơn giản mấy hiệp va chạm nhau, Lạc Thiên Quân đã cảm thấy hơi thờ phì phò đây là điều khiến trong lòng hắn cảm thấy khủng hoảng.

Bình thường lúc hắn đấu với đồng dội, có thể liên tục đánh đơn với mấy người, đánh một hai giờ, cũng không quá uể oải thế này.

Đánh với họ, trong lòng cũng không có bất cứ áp lực nào. Vì hắn biết, bọn họ không phải là đối thủ của mình.

Nhưng đánh nhau với tên quái vật Tham Lang này, không chỉ cần phải giữ trạng thái tốt nhất, hơn nữa tinh thần hắn cũng căng thẳng, không dám có chút lơi lỏng.

Mình vẫn quá yếu.

Trong lòng Lạc Thiên Quân thở dài, nếu Diệp Thu gặp phải hắn, sẽ thế nào?

Không kìm chế được, Lạc Thiên Quân trên sàn đấu chuyển ánh mắt tới Diệp Thu.

Người đàn ông đó đang vẻ mặt tươi cười nhìn mình, hơn nữa còn làm tứ thế cổ quái.

Uống thuốc?

Hừ, vừa mới bắt đầu mà.

Cơ thể Lạc Thiên Quân lại khởi động lần nữa, đó là cực hạn thể năng của hắn, tay phải nắm chặt, chuẩn bị một đòn như sấm sét.

Chính Lạc Thiên Quân biết, đó là thành tựu cao nhất mà hắn học được. Nếu vẫn không thể giành được chút chiến quả nào, vậy thì, trận đấu này…..e là thật sự sắp thua rồi.

Đây là hai đối thủ lấy nhanh đánh nhanh. Lạc Thiên Quân vưa giơ tay ra, nắm đấm đã đánh tới ngực Tham Lang. Tham Lang lấy tay chống đỡ, Lạc Thiên Quân đổi chiêu, nắm đấm cũng chuyển hướng, lại đánh tới cổ Tham Lang. Tham Lang lùi sau một bước, Lạc Thiên Quân nhấc chân đánh tới phía dưới hắn.

Kỹ thuật đánh của bộ đội đặc chủng hải quân không chết không dừng. Lấy cơ thể mình làm mồi, sau đó dụ đối phương tấn công, trong lúc hắn tấn công liều mạng đả thương hắn.

Đây là chiêu thức cả hai bên cùng thương tổn, nhưng Lạc Thiên Quân không thấy mình có lựa chọn nào tốt hơn.

Ầm!

Tham Lang không thể tránh được cuối cùng giơ tay va chạm nắm đấm với Lạc Thiên Quân, cơ thể Tham Lang lung lay, lùi sau hai bước.

Lạc Thiên Quân bị thương nặng hơn, lùi sau năm sáu bước mới dừng lại.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sao lúc nắm đấm hai người chạm nhau, liên tục có hai khối ám lực đánh tới cơ thể mình?

Lẽ nào đó chính là bí quyết Diệp Thu một quyền đánh bay Bạch Hổ?

Hắn, sao cũng biết?

Quả thật, Tham Lang đã sử dụng hai ám lực, nhưng sự khác nhau giữa hắn và Diệp Thu là, hắn chỉ có thể sử dụng hai ám lực thôi, còn Diệp Thu có thể sử dụng tới ám lực thứ ba

Trên phương diện toán học, hai với ba chỉ nhiều hơn một gạch (trong tiếng trung số 3 có ba nét ngang, số 2 có hai nét), thêm một con số mà thôi. Nhưng trong võ thuật, một bước chính là một cảnh giới.

Có những người cả đời không tới được cảnh giới.

Lần đầu tiên gặp phải chiêu thức thế này, bất ngờ không kịp phòng ngự, lần này thương thế của Lạc Thiên Quân vô cùng nghiêm trọng. Cho dù còn có thể tiếp tục thi đấu, cũng là liều mạng đả thương chính mình thôi.

Lấy ra một chai nhỏ hình tròn trong túi, vẻ mặt Lạc Thiên Quân gượng cười.

Vẫn bị người kia nói đúng rồi, mình thật sự không phải là đối thủ của hắn.

Lạc Thiên Quân mở nắp chai, uống từng giọt chất lỏng không để tràn ra vào miệng.

Vẻ mặt dứt khoát!