Tham Lang thấy Bạch Hổ mặt mũi bầm dập vết thương chi chít, không chịu được nữa, đứng dậy, ra tín hiệu đặc biệt trong đội với Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo.
Sắc mặt Yến Thanh Phong càng tái nhợt, ý của Tham Lang là bỏ trận đấu này, để Bạch Hổ đầu hàng Diệp Thu.
Yến Thanh Phong vốn muốn phủ định đề nghị này, nhưng hắn biết thế lớn đã mất, Bạch Hổ đã không còn là đối thủ của Diệp Thu. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể hủy hoại hắn dưới chân DIệp Thu.
Hơn nữa, nếu hắn quá lạnh lùng với thuộc hạ, sợ là tên Thám Lang này, sau này không còn một lòng một dạ với hắn.
Yến Thanh Phong dẹp yên các suy nghĩ trong lòng, cố gắng làm ra vẻ mặt tươi cười, nói với Quách Chí Dũng tướng quân trọng tài chính của cuộc thi lần này: "Thủ trưởng….hay là…trận đấu này kết thúc như vậy đi, dù sao, chiến sĩ đều là huyết mạch quý báu của quốc gia" Quách Chí Dũng sớm đã có ý định này, chỉ vì đội trưởng bộ đội số 5, Yến Thanh Phong không mở lời, người khác nói danh không chính ngôn không thuận, vì thế nói: "Được rồi, kết thúc như vậy, kết quả trận đấu….sẽ phán Diệp Thu thắng?" "Ha ha, đó là đương nhiên, đàn ông bộ đội số 5 chúng tôi lại thua" Yến Thanh Phong cởi mở cười lớn, nhưng tim lại đau tới co quắp.
Quách Chí Dũng ra hiệu tay, người chủ trì trực ở bên lập tức dùng míc nói: "Trận đấu vòng này tới đây là kết thúc. Trận đấu này tới đây là kết thúc. Diệp Thu thắng".
Hắn không nhẫn tâm nhìn bức tranh tàn nhẫn như vậy.
Diệp Thu vốn còn muốn đá chết Bạch Hổ, nhưng người chủ trì đã nói rồi, hắn cũng đành dừng lại.
Lau lau máu trên giày da lên quần Bạch Hổ, làm tư thế chiến thắng (V) với đội viên tiểu đội Tử La lan.
Trận này, đánh thật sảng khoái.
Không có hoa tươi, không có tiếng vỗ tay, không có hôn gió, càng không có nội ý có mùi hương cơ thể của phụ nữ, không có gì, cảnh tượng hân hoan trong dự đoán của Diệp Thu không xuất hiện.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, kể cả đội viên tiểu đội Tử La Lan.
Bọn họ có biểu hiện gì vậy?
Mê mang, sợ hãi, hưng phấn, xa lạ…..
Diệp Thu sờ sờ mũi mình, thầm nghĩ, xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ mình biểu hiện có phần hăng quá?
Cúi đầu nhìn Bạch Hổ được nhân viên y tế lật người lại một cái, chính Diệp Thu cũng giật mình.
Oa, đây là thứ gì vậy?
Bạch Hổ bây giờ đâu còn hình tượng dũng mãnh cương nghị lúc trước, thất mạch chảy máu, mặt thất sắc. Nếu không vì trên đất một người cứ nằm như vậy, Diệp Thu thậm chí không nhận ra hắn chính là Bạch Hổ chiến đấu với mình lúc trước. "Có thể là quá tàn nhẫn rồi chăng?" Diệp Thu áy náy nhìn Bạch Hổ một cái, thầm nghĩ, nếu ngươi không uống thuốc ta cũng không đánh ngươi thành thế này?
Bạch Hổ thoi thóp, được nhân viên y tế khiêng đi.
Nhìn Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo một cái, Diệp Thu vẻ mặt tươi cười xuống khỏi sàn đấu.
Cho tới lúc này, khán giả vẫn lạng ngắt như tờ. Chỉ là ánh mắt của mọi người đều chỉ có một tiêu điểm, đó chính là Diệp Thu.
Diệp Thu đi thẳng tới ghế khán giả chỗ tiểu đội Tử La Lan, nghiêng đầu nhìn Giang Yến Tử, hỏi: "Biểu hiện được chứ?"
"Uh"
"Uh là ý gì?"
"Bình thường".
"Bình thường là ý gì?"
"Hơi tàn nhẫn"
Nhìn ngay cả đồng đội của mình cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thu, lúc này Diệp Thu mới phản ứng lại. lúc đó mình giống một tên điên tới đá Bạch Hổ, hình như đúng là hơi tàn nhẫn.
Một trận đấu hữu nghĩ mà thôi.
Nhưng, Diệp Thu biết, trận đấu này đối với mình mà nói, hoàn toàn không phải là thi đấu hữu nghị.
Chỉ cần đối phương có cơ hội, vậy thì bọn họ sẽ không hề do dự lấy đi sinh mạng của mình.
Hơn nữa cao nhân của bộ đội số 5 có đặc quyền sử dụng thuốc kích thích càng khiến Diệp Thu khó chịu, dựa vào cái gì bọn họ có thể dùng, người khác lại không thể?
Diệp Thu đột nhiên nghĩ tới đồ vật lần trước La Tú kéo mình tới phòng vệ sinh nữ tránh máy quay trong trụ sở mà lén nhét vào tay mình, nếu mình sử dụng, sẽ có hiệu quả thế nào?
Chính Diệp Thu cảm thấy trận đấu vô cùng thoải mái, người ngoài nhìn có vẻ biến thái tàn nhẫn kết thúc, ba trận đấu sắp xếp buổi chiều toàn bộ kết thúc.
Cũng từ hôm nay, Diệp Thu có một biệt hiệu: Ma quỷ. Hơn nữa là biệt hiệu suốt đời hắn.
Yến Thanh Phong thậm chí không có tâm trạng chào hỏi các giám khảo khác, vội vàng chạy tới bệnh viện của căn cứ.
Lần này, Bạch Hổ không được đưa vào khu điều trị chung, mà đưa tới phòng điều trị bệnh nặng của căn cứ. Nói cách khác, thương thế của hắn vô cùng nghiêm trọng, rất có thể nguy hiểm tới tính mạng. "Sao rồi?" Yến Thanh Phong lo lắng hỏi Tham Lang trực ở cửa.
"Vẫn đang phẫu thuật, vừa nãy tôi có sờ lúc khiêng hắn tới, hơi thở yết ớt, vết thương nghiêm trọng, e là……tiểu tử đáng chết đó, chỉ cần đánh với người của bộ đội số 5 chúng ta là liều mạng hạ thủ tàn nhẫn" giọng Tham Lang ác độc nói. "Đây cũng là nguyên nhân tôi bảo cậu chuẩn bị tốt tâm lý, trong quyết đấu cuối cùng, cậu sẽ đụng hắn" Giọng Yến Thanh Phong đau khổ nói.
Chỉ mong, người luôn được mình hết lòng bồi dưỡng, chuẩn bị nhường cho hắn tiếp nhận chức đội trưởng bộ đội số 5 này có thể đánh bại Diệp Thu.
Hắn thật sự không muốn, lại nhìn thấy Diệp Thu thắng lợi nữa, cho dù là thắng lợi nhỏ.
"Nỗi nhục mà bộ đội số 5 phải chịu, sẽ trả lại cho hắn gấp đôi" Tham Lang hung ác nói.
Yến Thanh Phong vỗ vỗ bả vai hắn, cũng không có tâm trạng nói chuyện tiếp nữa.
Đợi gần một tiếng, cánh cửa hợp kim ti-tan của phòng cấp cứu mới mở ra.hai bác sỹ đầu đầy mồi hôi đi ra, mấy y tá vẫn đang bận rộn bên trong.
"Bác sỹ, thế nào rồi?" Yến Thanh Phong vội hỏi.
"Tình hình rất không khả quan" Nam bác sỹ đeo kính vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Lúc trước hắn từng uống thứ gì?"
Yến Thanh Phong sửng sốt, vội vàng chuyển đề tài nói: "Có vấn đề gì, xương sườn dưới nách cậu ấy bị thương thế nào?"
Thuốc kích thích số II là do hắn bảo Bạch Hổ sử dụng, Bạch Hổ sẽ xuất hiện phản ứng không bình thường, hắn nên có trách nhiệm. Nếu bị người có tâm địa phát hiện và lợi dụng, rất có thể sẽ khiến hoàn cảnh của mình vô cùng khó xử, cho nên, hắn chỉ có thể cố gắng lấp liếm chuyện này đi.
Bác sỹ đeo kính rõ ràng không hiểu nỗi khổ tâm của Yến Thanh Phong, kiên nhẫn giải thích: "Đó hình như là một loại thuốc gen phải không? Cơ thể cậu ấy có phản ứng bài xích vô cùng mãnh liệt với loại thuốc này. May mà trong quá trình chiến đấu với đối thủ, khí cuồng loạn không chịu khống chế trong cơ thể đã thoát ra không ít, hơn nữa, qua đòn đánh của đối thủ, khiến hắn nôn ra một số thú, toàn thân toát mồ hôi, thành phần sót lại của thuốc và hóa học sót lại sản sinh trong máu trong người đều được ép ra ngoài".
Thấy mọi người mờ mịt nhìn hắn, bác sỹ đeo kính ân cần hướng dẫn nói: "Nói cách khác, tấn công của đối thủ ngược lại có thể giảm bớt tác hại của loại thuốc này, hơn nữa có tác dụng điều trị nhất định. Tất nhiên, thương tổn của cậu ta cũng vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là hai xương sường dưới nách, e là phải làm phẫu thuật lớn". "Khoảng bao giờ có thể khỏi?" Yến Thanh Phong lạnh mặt hỏi. Nếu không phải đây là ở căn cứ, hắn sớm đã bóp chết bác sỹ này rồi, đồ không biết sống chết.
"Khoảng…. nói không tiện, nhưng, qua dụng cụ kiểm tra của chúng tôi và phóng đoán sơ bộ của tôi, chắc là nửa năm……."
Nửa năm? Người của bộ đội số 5 nhìn nhau.
Tham gia thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng lần này, sức chiến đấu của bộ đội số 5 đúng là chịu thương tổn lớn.
Cảm giác này khiến Diệp Thu khó chịu.
Vốn tưởng mình lại đánh bại một đội viên nữa của bộ đội số 5, sẽ trở thành anh hùng của các tiểu đội khác. Đám con gái của tiểu đội Cuồng Phong sẽ lấy áo lót mặc trên người tới cho mình ký tên.
Nhưng tình hình rõ ràng không phát triển giống hắn tưởng tượng.
Cách hai ba mét xung quanh bàn Diệp Thu không có một người, Giang Yến Tử cũng không biết vì lý di gì mà không tới ăn cơm. Diệp Thu chỉ đành một mình lẻ loi ngồi ở đó, ăn cơm mà không có mùi vị gì.
Các cô sao lại nhìn mình với ánh mắt đó, giống như nhìn quái thú vậy.
Quái thú là Bạch Hổ của bộ đội số 5 mới đúng, chính mình nhất cố khuynh thành, tái cố hựu khuynh thành (nhìn 1 cái nghiêng thành, nhìn cái nữa cũng khuynh thành) …. thì có quan hệ gì tới mình?
Diệp Thu đang ăn vô vị đối phó với thức ăn trong đĩa, đối diện có người nói: "Xin hỏi, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Diệp Thu ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Thiên Quân của tiểu đội liên hợp hải phòng đứng trước mặt.
Trong mắt Diệp Thu, Lạc Thiên Quân là hắc mã chói mắt nhất trong cuộc thi lần này.
Đương nhiên, ngoại trừ chính hắn rồi.
"Hoan nghênh, anh cũng nhìn thấy rồi, hình như những người khác đều rất sợ bộ dạng của tôi" DIệp Thu gượng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn Lạc Thiên Quân kéo ghế ra, ngồi đối diện với Diệp Thu, nói: " Bọn họ không phải sợ hãi mà là khiếp sợ, khiếp sợ với kẻ mạnh giống như đối xử với đám người kiêu ngạo của bộ đội số 5 trước đây".
Ngữ khí căm ghét khi Lạc Thiên Quân nhắc tới bộ đội số 5 khiến Diệp Thu rất thích, trong lòng lập tức có ý kết giao, nói chuyện cũng trở nên nhiệt tình, cười nói: "Tôi và đám người đó có khác biệt rất lớn chứ? Dù sao, tôi không cả ngày nghiêm mặt như chết giống bọn họ". "Việc này không liên quan tới vẻ mặt, liên quan tới khí thế…..Hôm nay cậu đánh một trận với Bạch Hổ, quả thực khiến người ra rất khiếp sợ" Lạc Thiên Quân cố gắng tìm tính từ thích hợp. "Anh cũng đánh bại đối thủ của bộ đội số 5" Diệp Thu híp mắt nói.
Lạc Thiên Quân lắc đầu nói: "thật không dám dấu diếm, trước khi tôi tới chính là vì mục địch có được chức quán quân cá nhân cuộc thi này, hơn nữa vì muốn đối địch với bộ đội số 5. Để thực hiện mục tiêu này, tôi đã trả giá rất nhiều rất nhiều, vốn tưởng rằng, tất cả sẽ tiến hành theo các bước mà tôi quy hoạch, không ngờ, cuộc thi này lại xuất hiện hắc mã khiến người ta kinh ngạc như cậu".
Diệp Thu suýt nữa cười ra tiếng, trong lòng mình, hắn là hắc mã cuộc thi này, không ngờ, trong lòng hắn, cũng nghĩ mình như vậy, đúng là anh hùng tương thích.
Lạc Thiên Quân vẻ mặt thành khẩn nói: "Tôi biết, có lẽ sự tồn tại của cậu khiến kế hoạch của tôi thay đổi. Tôi có thể gặp được cao thủ cả đời khó gặp, nhưng, tôi vẫn rất kích động".
Diệp Thu gật đầu, tỏ vẻ hiểu lực cầu tiến bộ này của Lạc Thiên Quân, tâm trạng khát vọng gặp được cao thủ đánh một trận. Hắn bây giờ há không phải giống như mình trước đây sao?
Trong chuyến du lịch mấy năm trước, chỉ cần gặp được cao thủ lọt mắt, đều muốn cố gắng tìm cách lôi người ta đánh một trận, có lúc thậm chí còn sử dụng những thủ đoạn hèn hạ. "Chiều nay, đối thủ của tôi là đội trưởng tạm thời Tham Lang của bộ đội số 5. Mặc dù tôi chưa từng đánh nhau với hắn, hơn nữa, trong trận đấu trước, hắn không phát huy thực lực thật sự, nhưng tôi biết, hắn rất mạnh, có lẽ, trận chiến của tôi sẽ dừng lại ở chiều nay". "Đúng vậy, tôi cũng thừa nhận hắn là cao thủ. Cho dù ai muốn lấy được chức quán quân cá nhân của cuộc thi lần này, đều rất khó qua cửa ải của hắn" Diệp Thu cười nói. "Nhưng bây giờ, người tôi muốn đấu nhất là cậu, đáng tiếc…không thể kiên trì tới cùng" Lạc Thiên Quân vẻ mặt tiếc nuối nói.
"Ha ha, đó là may mắn của tôi, trong lòng tôi, anh cũng là một đối thủ nguy hiểm" Diệp Thu cười ha ha nói.
"Có cơ hội, tôi nhất định sẽ đánh với cậu một trận, đối với trận tiếp theo này, tôi cũng nhất định sẽ dốc toàn lực. Vì chỉ như vậy, có lẽ tôi mới có được cơ hội đánh với cậu" Ánh mắt Lạc Thiên Quân lúc nhìn Diệp Thu nóng bỏng khác thường, giống như đối diện với bạn gái đang yêu tha thiết của mình vậy.
Diệp Thu có chút không chịu được ánh mắt này, ho khan một tiếng, cười nói: "Mặc dù biết anh rất nguy hiểm, vẫn hi vọng có thể đánh với anh một trận".
Diệp Thu nghĩ ngợi, nói: "Chuyện sáng nay đội viên bộ đội số 5 sử dụng thuốc kích thích gen, anh thấy thế nào?"
Thành viên của bộ đội số 5 lại có thể có ngoại lệ dùng thuốc trong thi đấu, Diệp Thu luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Lạc Thiên Quân là tinh anh của tiểu đội liên hợp hải phòng, đại diện cho lực lượng lớn mạnh của hải quân. Chuyện thế này và trao đổi với hắn một hồi, có thể có được sự ủng hộ của hải quân là rất có lợi.
Lạc Thiên Quân khinh thường nói: "Tà môn lệch đạo, không phải là chính đồ, nhưng, đó là xu thế quốc tế hóa. Quốc gia nào khi thành lập bộ đội sinh hóa như vậy, bọn họ cũng không thể ngăn chặn xu thế này".
Lạc Thiên Quân thẳng thắn ngoài dự liệu của Diệp Thu, ngẫm nghĩ, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nếu, tôi nói là nếu, trong trận đấu chiều nay giữa anh và Tham Lang, hắn cũng sử dụng thuốc kích thích thì làm thế nào? Anh có nắm chắc đối phó được hắn không?" Lạc Thiên Quân lắc đầu "Chắc là không, cho dù hắn không uống thuốc, tôi cũng không chắc là đối thủ của hắn. Hôm nay uy lực sau khi Bạch Hổ uống thuốc tôi rất rõ, nếu cậu không phải dùng kỳ chiêu giành thắng lợi, trận chiến lần này cho dù thắng, e là cũng phải trả chút giá mới được, Tham Lang sau khi uống thuốc tôi hoàn toàn không thể chống lại được" . "Anh có dự định gì?" "Liều chết mà thôi".
Diệp Thu lấy một lọ nhỏ trong túi ra, nói: "Trong này là thuốc cũng có công hiệu nâng cao chiến lực, nếu cần thiết, anh có thể uống".
Lạc Thiên Quân muốn mở miệng từ chối, nhưng lại bỏ suy nghĩ này, nhận thuốc nhìn một cái, hỏi: "Sao lại muốn giúp tôi?"
"Tôi hi vọng người cuối cùng tranh chức quán quân với tôi là anh" Lúc Diệp Thu nói, vẻ mặt nghiêm túc, cơ thể còn cố ý tỏa ra khí phách vương giả.
Quả nhiên, Lạc Thiên Quân cũng theo đó lộ ra chiến ý.
Nhận lọ thuốc cho vào túi, nói: "Nhất định".
Diệp Thu nhìn lưng rộng dày cao ngất như tùng lúc Lạc Thiên Quân rời đi, khóe miệng nhếch cười.
Thân thủ Lạc Thiên Quân không tồi, nhưng trong trận đấu của hắn và Tham Lang, hắn cũng không xem trọng.
Qua một hồi khích lệ của mình, lúc hắn cảm thấy mình không có hi vọng thắng, lựa chọn duy nhất là uống lọ thuốc đó.
Cho dù không thể giành thắng lợi, cũng có thể khiến Tham Lang trả chút giá. Ít nhất cũng có thể khiến Tham Lang toàn lực ứng phó, không thể để lại tuyệt chiêu như trước nữa.
Hơn nữa, đội trưởng Lạc Thiên Quân của tiểu đội hải phòng uống thuốc, tất sẽ phá đặc quyền được phép uống thuốc trong thi đấu của bộ đội số 5.
Về phần người tổ chức và bên trên có phản ứng gì, kiện tụng này để hải quân và bọn họ từ từ chơi đi, dù sao không liên quan gì tới hắn.
Trận đấu chiều nay chắc chắn sẽ rất đặc sắc? Diệp Thu quyết định cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua trò hay này.
Lúc Diệp Thu đang ngập sâu trong tính toán của mình, bả vai đột nhiên bị người ta đập mạnh một cái, Lâm Bảo Nhi đứng phía sau, sẵng giọng nói: "Anh đang nghĩ gì thế? Sao lại cười hèn mọn bỉ ổi như vậy?" "Có sao? Anh có cười à?" Diệp Thu vội vàng thu lại nụ cười đắc ý trên mặt.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ không có ai tới gần mình cơ, đã bỏ qua Lâm Bảo Nhi không sợ trời không sợ đất này rồi.
"Hừ, dám nói không có, lần sau sẽ chụp dáng vẻ lúc anh cười ngây dại lại cho anh xem, xem anh còn chống chế thế nào?" Lâm Bảo Nhi cười hì hì nói: "Anh Diệp Thu, nghe nói sáng nay anh lại đại phát thần uy, khuất nhục cao thủ bộ độ số 5?" Diệp Thu quay đầu, nhìn Lâm Bảo Nhi vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, tức giận nói: "Có phải lại có chuyện gì cần nhờ anh sao?"
Lâm Bảo Nhi kinh hãi, miệng há lớn thành hình chữ O, mắt cũng tròn xoe, giật mình hỏi: "Sao anh biết? Lẽ nào em đã nói với anh trước rồi sao?"
"Anh còn không hiểu em? Em vừa cong mông, anh liền biết em muốn thay băng vệ sinh rồi*" Diệp Thu bĩu môi nói.