Chương 381: Tân Vương Giả

Lúc Diệp Thu còn do dự có nên theo Trương Thắng vào trong hay không, đột nhiên phát hiện một đoàn xe ô tô chạy tới đầu ngõ. Mỗi một xe dừng lại, liền có mười mấy người đồ đen từ trong xe đi ra. Sau đó xe lại chạy đi, những người đồ đen xuống xe đó bắt đầu đi đến gần bên ngõ đó.

Không tiếng động, không huyên náo, chỉ có tiếng giày da cồm cộp.

Thậm chí ngõ Son hồng vừa nãy còn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc cũng trở nên yên tĩnh, những cô gái bán thân cò kè mặc cả với khách đột nhiên cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu, không ít cửa hàng thậm chí đóng cửa lớn, chỉ len lén nhìn ra ngoài từ khe hở cửa sổ.

Từ lúc chiếc xe đầu tiên chạy tới, sau đó liền không hề dừng lại, không biết rốt cuộc có bao nhiêu chiếc xe, dù sao cho tới khi lấp đầy ngõ này mới dừng lại.

Diệp Thu vốn muốn tìm cửa hàng nào đó trốn, những những tiệm này đều đóng cửa rồi, hắn chỉ đành tránh ra cửa sau của Thủy tinh cung, từ nơi xa này thưởng thức cảnh tượng bên đó. "Mẹ kiếp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bao năm rồi không có pha nào lớn như vậy?" Một bảo vệ ở cửa sau Thủy tinh cung nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói. "Đúng vậy, không biết vị lão đại nào nổi giận rồi, gọi nhiều người tới như vậy. . . ây, những năm này, người trong xã hội đen cũng kiêu ngạo như cảnh sát rồi" . "Vô cực hạn không phải là địa bàn của Xà Bì sao? Sao lại có người dám tới gây sự?"

"Xời, Xà Bì hết thời rồi, biết bang Tam Nghĩa hiện giờ ai hot nhất không?"

"Anh Hỏa Long?"

"Nhầm rồi? Là Huyết Thủ. Biết người này giết bao nhiêu người rồi không? . . . bao nhiêu? Tôi cũng không biết. Dù sao nghe biệt hiệu là biết hắn đã giết rất nhiều người. . ." Huyết Thủ?

Diệp Thu chúm miệng cười cười. Thật ra cũng là Tiểu Bạch huyết trung Tu La, chỉ là biệt hiệu khác mà thôi.

Trương Thắng bảo mình tới là muốn thấy hắn chiêu mộ bao nhiêu tiểu đệ? Vậy thì thật là vô vị.

Diệp Thu đang nghe những bảo vệ này bàn tán, phía sau lại là tiếng động của một đám người truyền tới.

Phí Tường trong vòng vây của Đại Hồ Tử và mấy người đàn ông đồ đen, đi thẳng tới hướng Diệp Thu. Những bảo vệ đó không biết Phí Tường là ông chủ phía sau của Thủy tinh cung, nhưng nhìn thấy bọn Đại Hồ Tử cũng chỉ theo phía sau, tất nhiên biết người đàn ông tướng mạo anh tuấn này thân phận không đơn giản. Từng người cúi đầu nín thở, tránh sang hai bên. "Diệp thiếu gia, trò này không tồi chứ?" Phí Tường đi tới trước mặt Diệp Thu, vẻ mặt tươi cười nói.

Diệp Thu lúc này mới hiểu, tờ giấy đó e là Phí Tường cho người đưa tới. Tối nay Trương Thắng có hành động ở ngõ Son hồng, Phí Tường tất nhiên biết chuyện này. Chỉ là hắn sắm vai gì trong trò chơi này, điều này không được biết rồi. "Cậu cũng tới góp vui à?" Diệp Thu gật gật đầu.

"Vừa nãy gặp một vị khách cho nên chậm trễ một lát. Lại sợ Diệp thiếu gia bỏ lỡ trò hay này, cho nên đành cho người đưa tờ giấy đó tới trước. Khó có được Trương Thắng có lòng, biết tối nay Diệp thiếu gia rảnh rỗi, liền đích thân ra trận đạo diễn trò hay này. . . Ồ, nhiều người tới như vậy đến đây? Tiểu tử này đúng là chịu bỏ tiền vốn" Phí Tường lướt nhìn đám người đông đen trên phố, cười nói. "Tình tiết là gì?" Diệp Thu cười hỏi.

"Tình tiết có chút cũ, đơn giản là thù hận của người trong xã hội đen và lịch sử phấn đấu của nhân vật nhỏ. Nhưng, nếu chuyện này xảy ra bên cạnh mình, thật ra cũng có cái cần xem. Dù sao, bắt đầu từ tối nay, Diệp thiếu gia là tân vương giả trong trật tự ngầm của Yến Kinh rồi" .

Vương của trật tự ngầm?

Vương này không quá đáng giá. Nhưng, nếu có thể nắm chắc được trật tự ngầm của Yến Kinh, cũng là một lực lượng không thể xem thường. Diệp Thu đối với thành phố Yến Kinh vẫn khá xa lạ, có những người nằm trong thế lực xã hội đen này giúp đỡ, có lẽ mình càng linh thông hơn trong phương diện tình báo.

Như vậy mà thôi, tạm thời, không thể hi vọng bọn họ có thể giúp chuyện gì lớn được. Mỗi tầng lớp đều có quy tắc riêng, nếu mình phá vỡ quy tắc, e là sẽ phải chịu tấn công cuồng phong vũ bão.

Thực lực không đủ, Xà Bì liền trở thành con hổ giấy.

Người mềm nhũn tựa trên ghế sofa, vừa nãy trước mặt Tam gia lời nói hùng hồn toàn bộ biến mất tăm. Chỉ có thể yên lặng nhìn Trương Thắng đi tới trước mặt tam gia. "Tam gia, biệt lai vô dạng?" Trương Thắng kéo ghế ngồi trước mặt tam gia, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL "Thời thế thay đổi, con khỉ nghèo cũng có lúc đổi đời, nói đi, ngươi muốn gì?" Tam gia dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn Trương Thắng. "Muốn cái gì?" Trương Thắng nghĩ ngợi, bình tỉnh ngộ ra nói: "Ồ, ta thật sự không cần thứ gì cả. Anh em? Ngươi không có nhiều hơn ta. Tiền tài? Ta cũng không thiếu. Địa bàn. . . Xin lỗi, ta suýt nữa quên mất, ngươi hiện giờ đã không có địa bàn rồi. Phụ nữ? Hì hì. Tam gia thật có phúc. Tìm được mấy em như hoa như ngọc, đáng tiếc, bọn họ đều là được người ta thưởng qua rồi. Tam gia, ngươi nói, ngươi còn có thứ gì để ta muốn đây?" Gân xanh trên trán tam gia giật giật, cau mày nói: "Trương Thắng, đều sống trong giới này, làm người để lại đường lui, ngày sau còn gặp lại. Làm quá rồi, trời giận người oán, không ai biết đang đi trên đường bị người ta đâm cho không?" Trương Thắng nhìn tam gia cười hì hì, sau đó tát một bạt tai lên mặt Tam Gia, chửi: "Làm người để đường lui ngày sau gặp lại cái mẹ ngươi. Lúc đầu sao ngươi không cho ta một đường lui? Nếu không phải được người khác cứu, bây giờ ta còn cơ hội ngồi ở đây nghe đồ rắm thối ngươi sao?" Tam gia địa vị sùng cao, sống an nhàn sung sướng quen rồi, trên mặt lập tức xuất hiện vệt màu đỏ. Hung hăng nhìn Trương Thắng, chửi: "Khốn kiếp, hôm nay nếu ngươi để ta chạy được, ta sẽ lăng trì ngươi" . "Rất tiếc, ngươi không chạy nổi, ta nói thật cho ngươi biết, tối nay trong trò này có một người xem rất đặc biệt. Ta là vai chính, còn ngươi là nhân vật phản diện số một. Lúc ta ném ngươi từ trên tầng xuống, chính là lúc trò chơi kết thúc" . Trương Thắng vẻ mặt nghiêm túc miêu tả, nhắc tới người đàn ông đó, khuôn mặt cười đùa của Trương Thắng cũng có vẻ nghiêm chỉnh khó có trong chốc lát. "Tân vương tử? ta muốn nói chuyện với hắn. Ngươi nên biết, ta ôm trọn lô hàng của Thất gia, nếu hắn muốn nói chuyện với ta, lô hàng đó chính là quà gặp mặt" . Tam gia nhìn Trương Thắng nói, vẻ mặt cầu xin. "Ngươi coi mình là thá gì?" Trương Thắng lại tát một bạt tai lên mặt Tam Gia. "Ta muốn gặp còn không gặp được. Một câu nói của ngươi bảo vương tử ta chạy tới gặp ngươi? Tam Gia, ngươi đừng bày tư cách mình quá thế được không? Xin ngươi, ngươi mở mắt ra mà nhìn, đứng bên dưới cửa sổ kia đều là anh em ta, ta ra lệnh một tiếng bọn họ có thể hủy tòa nhà này. Ngươi còn có gì? Ngươi không có gì cả. Dựa vào cái gì mà đặt điều kiện với ta?" "Nếu ngươi chủ động nói tới lô hàng của Thất gia, vậy ta sẽ nói với ngươi, hàng do ngươi nuốt, lời cũng dó ngươi nói với ta việc này chỉ nói miệng thôi, đánh nhau xong sẽ nói là anh Xà nói, ta chỉ không cẩn thận nghe thấy thôi. . . . Ngươi liền muốn giết ta diệt khẩu. Đúng, ta biết, ngươi từng dạy bọn ta, nếu ăn cơm nghề này, ai tàn nhẫn thì người đó sống. Ngươi ác với ta, ta không ý kiến. Ta ác với ngươi, ngươi cũng nên không có ý kiến chứ?" "Ngươi muốn làm gì?" Tam Gia nhìn Trương Thắng đột nhiên ánh mắt trở nên nguy hiểm như dã thú, không khỏi di chuyển ra sau.

"Yên tâm, ta sẽ không làm thương tứ chi ngươi" Trương Thắng an ủi nói, vung tay lên, nói với hai người đàn ông vạm vỡ chạy tới: "Ném xuống dưới" .

"Trương Thắng, khốn kiếp đừng khinh người quá đáng. . . Trương Thắng. . . có gì từ từ nói, lô hàng đó cho tất ngươi. . . còn có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sỹ của ta. . . . . Xà Bì, tên khốn kiếp mau cứu ta. . . ." Trương Thắng cười nhạt, "Những điều đó đã có người nói với ta rồi, ta đây không cần quan tâm nữa" .

Hai người áo đen kéo Tam Gia tới bên cửa sổ, Tam Gia kéo lại giãy giụa, kéo chặt ghế sofa, hai người chưa có lệnh của Trương Thắng, vẫn không dám làm hại hắn.

Trương Thắng lại vung tay, lại có hai người nữa chạy tới giúp. Bốn người nâng cơ thể cường tráng hơi phát phì của Tam Gia lên, sau khi một người dùng ghế đập bể kính cửa sổ văn phòng của Xà Bì, dưới sự chỉ huy của Trương Thắng, Tam Gia giống như quả bom bị người ta ném từ tầng bốn xuống dưới.

Bịch!

Một tiếng vang lên, máu tươi bắn tung tóe trên đất.

Mỗi người sống trong xã hội đen đều là thiên sứ trên trời, lúc bọn họ không cẩn thận bị kẻ thù chém đứt cánh, chỉ có thể kêu thảm thiết rớt xuống đất.

Trương Thắng qua gương cửa nhìn xuống Tam Gia nằm yên bất động trong vũng máu một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Xà Bì, cười nói: "Xà ca, chúng ta cũng từng coi như anh em, lúc đầu ta theo ngươi ra ngoài. Chuyện lần này, anh gánh giúp ta đi" . "Dựa vào cái gì? Sao lại là ta?" Sắc mặt Xà Bì trắng bệch hỏi.

"Ồ, không gánh không được. Nhưng vợ và con gái ngươi sẽ được bán tới châu Phi làm kỹ nữ. Có phải hơi độc ác rồi không? Đúng rồi, chiêu này là ngươi dạy ta. Ta thấy rất hữu dụng, ngươi thấy thế nào?" Sắc mặt Xà Bì hoảng sợ nhìn Trương Thắng, cứng ngắc gật gật đầu.

Sau khi làm một kết thúc có hậu, Trương Thắng gọi điện thoại cho Diệp Thu, cười nói: "Chúc mừng Diệp thiếu gia, anh chính là tân vương giả của trật tự ngầm Yến Kinh. Sở dĩ mời anh tới, là muốn để anh chứng kiến vinh quang của mình" . "Tốt lắm" Diệp Thu tán thưởng nói.

" Hi vọng trò chơi hôm nay không làm Diệp thiếu gia thất vọng. Bang Tam nghĩa, bây giờ là của Diệp thiếu gia" .

"Uh" .

"Chỉ là, bên Thất Gia. . . ."

"Tôi biết, hắn có người làm chỗ dựa phải không?" Diệp Thu cười hỏi.

"Vâng, hơn nữa lai lịch tương đối không đơn giản" Trương Thắng cẩn thận tỉ mỉ báo cáo.

"Uh, cậu giải quyết tốt chuyện phía sau là được rồi" Diệp Thu nói, ai là người chống đỡ phía sau Thất Gia, hắn sẽ điều tra rõ.

" Tránh ra, tránh ra, cảnh sát làm nhiệm vụ" Lúc Diệp Thu đang nói chuyện điện thoại, phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát của một phụ nữ.

Diệp Thu đảo mắt tới, theo bản năng rụt cổ lại. Đúng là oan gia ngõ hẹp, Bạch Nhi có duyên gặp mặt mấy lần không biết sao lại xông ra từ trong Thủy tinh cung.