Mùa đông, trời rất mau tối, mới hơn sáu giờ, khắp cả bầu trời đã mờ mịt như bị bao phủ bởi một tấm vải bố màu xám ngắt. Đường phố bắt đầu rực rỡ ánh đèn.
Diệp Thu lái xe về chỗ ở. Trước tiên tự cấp cho mình một bát canh gà, sau khi ăn qua loa liền đi tắm. Tiếp đó ngồi trên sô pha dưỡng thần suy nghĩ cách nói chuyện với Giang Yến Tử. Hắn cảm giác trọng tâm câu chuyện này nhất định sẽ không dễ dàng. Xem xét thái độ của gyt, nàng có thể nói cho mình biết hay không vẫn rất khó nói trước được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Nghĩ đến điểm này, Diệp Thu lại có chút tức giận lão đầu tử. Sao ông ấy không trực tiếp nói chuyện này cho mình chứ?
Tám giờ ba mươi phút, điện thoại Diệp Thu vang lên, Phí Tường đã đến để đón hắn tới Hiên Viên Hội.
Khi Diệp Thu đi tới cổng tiểu khu, thì thấy ở lề đường đậu một chiếc xe Mercedes-Benz xa hoa. Hai gã bảo an đứng ở trong tiểu khu đang thò đầu nhìn ra, vẻ mặt ao ước.
Nhìn thấy Diệp Thu bình thường vẫn đi xe Đông Phương nghênh ngang đi qua, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, dung mạo có thể so với một minh tinh Hollywood, cung kính mở cửa xe cho hắn. Vẻ mặt của hai người kia vô cùng kinh ngạc. Người nhờ quần áo, ngựa nhờ yên. Hiện tại con người ta không chỉ dựa vào ăn mặc để tôn bản thân lên, mà xe cũng là một thứ trọng yếu đại biểu cho mặt mũi.
Trước đây, họ tuy chưa từng phát sinh xung đột với Diệp Thu, nhung thái độ với hắn cũng không tính là tốt đẹp. Xem ra sau này mắt được khai sáng một chút, sẽ không thể đắc tội với hắn nữa.
Phòng xe rộng rãi thư thái, tựa vào ghế mềm mại, lọt vào lỗ tai là âm thanh dìu dịu như có như không. Phí Tường Từ kéo ngăn tủ lấy ra điếu xì gà hỏi Diệp Thu co muốn thử một chút hay không, Diệp Thu xua tay. Vì thế, Phí Tường lại móc bao thuốc từ túi ngực ra, rút ra một điếu đưa cho Diệp Thu nói: "Tôi cũng vậy, thi thoảng mới hút một điếu xì gà. Vị đạo của nó quá nặng, thoáng cái đã có thể khiến cho người ta thỏa mãn toàn bộ dục vọng. Còn điếu thuốc là tuy nhanh cháy hết, nhưng vứt đi rồi lại khiến cho người ta cảm thấy tâm nguyện như chưa đạt được, khiến người ta có chút chờ mong." Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Khó trách anh có thể thu hút được nữ nhân như vậy. Bởi vì anh có thể nắm được thời cơ tốt nhất biết lúc nào dừng lại lúc nào rời bỏ. Luôn khiến cho người ta chờ mong." Phí Tường hiển nhiên không muốn đàm luận về vấn đề này trước mặt Diệp Thu. Nói: "Tôi đã tìm người hỏi thăm, chín giờ tối hôm nay ở Hiên Viên Hội sẽ tổ chức một bữa tiệc Whisky nhỏ." "À." Diệp Thu à một tiếng đáp lời. Hắn đã từng nhìn thấy bộ dạng hút thuốc hung hãn của Tử La Lan, lẽ nào nàng còn nghiện rượu nữa sao?
Nữ nhân này thực sự là không muốn sống đây mà.
Đường Kim Lăng. Mười một giờ.
Xe đi đến một cánh cổng lớn cổ kính, hai bên có hai con sư tử bằng đá thì dừng lại, sau khi quăng chìa khóa cho một bảo an mặc âu phục màu đên, Diệp Thu liền đi theo Phí Tường tiến vào bên trong.
Đi qua một hành làng và một vườn cây cảnh nhỏ, tiến vào trong một tiểu lâu xa hoa khí phái. Nhà này lấy phong cách trang trí của cung đình Hoa Hạ quốc làm chủ, thi thoảng được tô điểm thêm đèn tường và cột trắng như tuyết thời La Mã. Bên trong hoàng cung uống rượu Whisky, đủ thứ chuyện vừa tục vừa nhã vang lên.
Làm người ta chú ý nhất chính là một cái bàn lớn nàm giữa đại sảnh. Trên mặt bàn bày đầy đủ các loại rượu đẳng cấp, phía trước mỗi loại rượu đều có văn bản giới thiệu ngắn gọn, dùng hai loại ngôn ngữ phân biệt là tiếng Hoa Hạ và tiếng Anh.
Các phu nhân mặc lễ phục đã được giảm bớt chi tiết vừa vặn dễ nhìn giống như từng cánh bướm giữa vườn hoa. Các nam nhân xúm lại quanh các nàng, vui vẻ nói chuyện với nhau, nhẹ nhàng chạm cốc, thi thoảng lại truyền đến từng đợt tiếng cười.
Diệp Thu quét mắt một vòng, không thấy thân ảnh của Tử La Lan. Liền cầm chén rượu Whisky cùng với Phí Tường trốn ra một góc, lấy tư thái của những người bàng quan ở ngoài mà quan khán đám người ở giữa sân.
Khi vào cửa Diệp Thu thấy các nhân viên an ninh dùng vải đen bao trùm kín mít một số thân xe, hắn có chút nghi hoặc khó hiểu với những hành động này. Đợi khi hắn nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc ở giữa sân, liền rõ ràng huyền cơ của những việc này. Trong số những người ở đây có một ít minh tinh người mẫu thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí, các nàng cười khẽ nói nhỏ, tuy rằng phong tư trác tuyệt, nhưng cẩn thận từng li từng tí. Không dám có chút sơ suất. Trường hợp như các nàng, trên đầu đều mang theo ánh sáng của minh tinh, thực sự phải làm như vậy.
Khi Lục Thiên và một người đàn ông có tướng mạo tuấn tú tiến vào trong đại sảnh thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người ở đây, không ít người chủ động đến chào hỏi họ. Thậm chí người phụ trách tiệc rượu cũng chạy tới, cẩn thận mà lấy lòng. Hai người tiền hô hậu ủng, rất là uy phong. "Thật đúng là vừa khéo. Diệp thiếu gia vừa mới nói tôi tìm hiểu tin tức của Yến Kỷ Đạo, không ngờ bây giờ lại gặp được hắn." Phí Tường cầm ly rượu ngưng thần nói.
Thảo nào thái độ những người đó nhiệt tình như vậy. Yến Kỷ Đạo tuy rằng không danh chấn Yến Kinh như Yến Thanh Phong, nhưng cũng là nhân vật trọng yếu của Yến gia. Mà Lục Thiên bị người ta đùa giỡn cũng là "lính" của Yến Thanh Phong trước kia. Bối cảnh bản thân cũng không tầm thường. Người bình thường quả thật không thể không chú ý đến hai người này.
Diệp Thu cười khổ không thôi. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Không ngờ ở đây cũng chạm mặt bọn họ. Buổi tối hôm nay, Diệp Thu không hề muốn phát sinh xung đột với người khác. Với hắn mà nói, còn có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành.
Hiển nhiên, sự tình sẽ không tiếp diễn như những gì Diệp Thu muốn.
Lục Thiên cũng phát hiện Diệp Thu đang đứng ở trong góc phòng, sắc mặt nhất thời đại biến. Khi hắn phát hiện ra nam nhân đứng cạnh Diệp Thu chính là Phí Tường ông chủ đứng phía sau Thủy Tinh Cung, hắn lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thảo nào lúc trước Diệp Thu kiêu ngạo như vậy, hóa ra họ đã sớm thông đồng cùng nhau.
Lục Thiên sau này cũng tìm người tra xét được nội tình của Thủy Tinh Cung, lấy được tư liệu về Phí Tường. Tuy rằng người này bình thường khá im hơi lặng tiếng, nhưng thế lục lại không tầm thường. Hơn nữa hắn lại có quan hệ mật thiết với hội trưởng của Cân Quắc Hội. Đó là một lực lượng khá cường đại. Sử dụng uy của nữ nhân thì chuyện gì cũng có thể khai thác được.
Càng làm cho Lục Thiên thêm phiền muộn chính là, thúc thúc của hắn đang bất hòa với một vị trong Đằng gia. Hai người đang đấu đá không thể dàn xếp nổi. Lúc này sao có thể vì Lục Thiên mà ra mặt, chỉ có thể gọi điện thoại mượn một cái cớ niêm phong Thủy Tinh Cung.
Lục Thiên nói nhỏ vào tai Yến Kỷ Đạo vài câu, ánh mắt Yến Kỷ Đạo tức thì chuyển về phía bên này. Sau khi lên tiếng chào hỏi đám người vây quanh, hai người liền đi đến chỗ Diệp Thu.
Vẻ mặt Yến Kỷ Đạo đầy tiếu ý, đưa tay ra, cười nói: "Yến Kỷ Đạo. Ngưỡng mộ đại danh Diệp thiếu gia đã lâu."
Diệp Thu chuyển ly rượu sang tay trái, dùng tay phải bắt tay hắn, nói: "Tôi làm gì có danh tiếng? Cho dù có, cũng là tiếng xấu thôi!"
"Diệp thiếu gia khách khí rồi. Hai ngày trước nghe Song Hoài nói Diệp thiếu gia nể mặt đến tham dự tiệc sinh nhật của nàng, Kỷ Đạo vẫn nghĩ phải đến nhà nói lời cảm tạ, chỉ là hai ngày nay trong nhà nhiều người quá, cũng không rảnh rỗi. Lại không nghĩ rằng tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, có thể gặp được Diệp thiếu gia ở đây. Chúng ta thật sự là hữu duyên." Diệp Thu có chút không hiểu hành động của Yến Kỷ Đạo, không phải nghe nói hắn và Yến Thanh Phong có quan hệ vô cùng tốt sao? Thế nào lại chạy đến kết thân với mình như thế này?
Không chỉ Diệp Thu không hiểu, ngay cả Lục Thiên ở bên cạnh Yến Kỷ Đạo cũng khó có thể lý giải chuyện này. Tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không thể tỏ ra không vui thể hiện vẻ bất mãn.
Diệp Thu nhìn thoáng qua Lục Thiên nói: "Thẳng thắn mà nói, lúc trước thật cũng không biết đó là tiệc sinh nhật của Triệu tiểu thư. Tôi chẳng qua chỉ là nhận lời mời của một người bạn mà tới, quấy rối tiệc vui của Triệu tiểu thư, hẳn là phải tìm Triệu tiểu thư xin lỗi mới đúng." "Ha ha, Diệp thiếu gia à, lời này nói ra chỉ dành cho người ngoài. Tôi biết, anh và Nhiễm Đông Dã quan hệ không tồi. Đông Dạ hẳn đã nói với anh rồi chứ? Cô ấy là bạn thân nhất của Song Hoài. Sau này, chúng ta cũng phải thân thiết mới đúng đó." Ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong đầu Diệp Thu lại hạ quyết tâm, sai người mau chóng điều tra về tay Yến Kỷ Đạo này. Thông qua lần đầu tiếp xúc, biểu hiện của hắn so với Yến Thanh Phong càng khó nắm bắt. "Sau khi trở về, nghe kể một ít sự tích của Diệp thiếu gia. Vẫn canh cánh một vấn đề muốn thỉnh giáo trước mặt Diệp thiếu gia." Yến Kỷ Đạo khẽ cười nói, khóe miệng hơi nhếch lên, diện mục anh tuấn, quả là một nam tử mười phần mỹ mạo. "Mời nói." Diệp Thu cười thầm, cuối cùng cũng vào vấn đề chính. Cách nói chuyện của những công tử này, đầu tiên nhất định phải rào trước đón sau. Tính nhẫn nại kém, sẽ bị làm cho buồn bực mà tức giận. "Anh rốt cuộc muốn cái gì đây?" Mắt Yến Kỷ Đạo nheo lại, như một thợ săn chờ đợi con mồi sập bẫy.
Muốn cái gì?
Diệp Thu vốn không ngừng tự tìm kiếm đáp án cho vấn đề này. Có thể, nếu như Yến Kỷ Đạo hỏi câu này muộn hơn, hắn có thể đưa ra một đáp án hoàn mỹ. Thế nhưng hiện tại, nhận thức trong đầu hắn cũng không đủ rõ ràng để trả lời.
Tỉnh nắm quyền thiên hạ trong tay, say gối đầu trên đùi mỹ nhân.
Đây là thứ mà nam nhân thiên hạ đều khát vọng. Chính mình cũng muốn những thứ này sao?
Ngẩng đầu, thấy ánh mắt sáng quắc của Yến Kỷ Đạo đang chằm chằm nhìn mình, hơn nữa ngay cả Phí Tường và Lục Thiên cũng vì vấn đề này mà nảy sinh ra hứng thú nồng đậm. Tuy rằng tận lực che giấu, nhưng Diệp Thu vẫn có thể thấy được sự chờ mong đáp án dành cho câu hỏi này trong mắt bọn họ.
Diệp Thu cười cười nói: "Thứ ta muốn, chính là thứ các ngươi hiện tại đang sở hữu."
Vương miện của thắng lợi giả với sự ngưỡng vọng của thế nhân. Chính như đặc quyền mà hiện tại Yến gia đang được hưởng, người thắng có quyền xử lý chiến lợi phẩm của chính mình.
Sắc mặt Lục Thiên khẽ đổi, mắng: "Ngươi tính cái gì đây? Đến lúc đó chính mình chết như thế nào cũng không biết."
"Chí ít người khác bây giờ vẫn sống rất tốt mà. Trái lại ngươi... lại bị người ta cởi quần quăng lên đường lớn. À, được rồi, nghe nói người qua đường nhìn không ra ngươi đó Lục đại thiếu gia, dĩ nhiên giúp ngươi chụp vài bức ảnh. Thực sự là không thể tưởng tượng được. Nếu những bức ảnh này mà truyền lên truyenyy.vn thì làm sao bây giờ?" Phí Tường dù bận vẫn ung dung nhìn Lục Thiên, vẻ mặt cười cợt nói: "Bất quá, Lục thiếu gia không cần lo lắng. Ta sợ những bức ảnh đó truyền ra ngoài, đã tìm được người chụp ảnh, dùng giá cao mua lại toàn bộ. Ngoại trừ ta, những người khác không có phúc khí để lấy được những bức ảnh của Lục thiếu gia đâu." "Ngươi... họ Phí kia, ta sẽ từ từ tính toán với ngươi." Mặt Lục Thiên tái mét, dưới cơn thịnh nộ, ngay cả một lý do phản bác cũng không thể nghĩ ra.
"Không dám." Phí Tường không muốn nói gì chỉ nhún nhún vai.
Yến Kỷ Đạo thấy Lục Thiên rơi vào thế hạ phong, vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn không nên kích động, nhìn Diệp Thu nói: "Rõ rồi. Sau này cơ hội thân mật với Diệp thiếu gia càng ngày càng nhiều. Diệp thiếu gia có tính toán gì không? Đi Liệp Thú Viên thử tài bắn súng một chút xem sao?" Liệp Thú Viên là cái chỗ nào?
Diệp Thu không rõ, chỉ biết lắc đầu cự tuyệt. Nói mình còn phải đợi người.
Sau khi Tử La Lan tiến vào, liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Thu. Bởi vì muốn kéo gần quan hệ với Yến Kỷ Đạo, ở đây có không ít ánh mắt như vô tình như hữu ý liếc về phía Diệp Thu ở bên kia.
Tử La Lan mặc một chiếc quần Jean bó sát, trên thân mặc một chiếc T shirt ôm sát người, bên ngoài khoác một chiếc áo Cowboy. Vóc người đầy đặn, rắn chắc, khi bước đi mắt nhìn thẳng, một loại kiêu ngạo cô độc như có từ khi còn nhỏ.
Thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, so với những cô gái xinh đẹp khêu gợi trong đại sảnh, hơn một phần anh khí không giống người thường.
Tử La Lan không lập tức đến chỗ Diệp Thu, mà đi tới bên cạnh bàn uống rượu, rót một ly Whisky uống cạn, làm cho người chung quanh nhìn thấy trợn mắt líu lưỡi. Nguyên bản có vài nam nhân mang trong lòng ý định đến gần, nhìn thấy tư thế uống rượu thả cửa như vậy, lại do dự.
Vài nam nhân muốn chinh phục sự cường liệt thì trái lại, vẻ mặt thích thú đánh giá nàng. Liệt nữ như liệt tửu, loại phong tình đậm đà này không phải mọi nữ nhân đều có thể có được.
Ba ly rượu liên tục trôi xuống bụng, lúc này mới cảm thấy thoải mái mà thở ra một hơi thật nhẹ thật dài. Lại cầm một ly rượu nữa đi tới trước mặt Diệp Thu, nói: "Đi. Đi Liệp Thú Viên."