Chương 317: Âm Mưu Của Mã Uy

Cô bé có khuôn mặt tròn tên là Tiểu Thúy, là một thôn nữ ở Bắc Hồ Nam, được người giới thiệu cho tới chăm sóc Bố lão gia tử, con người hơi khờ khạo, nhưng rất chịu khó, rất được Bố lão gia tử yêu mến. Lần này mẹ của nàng bị bệnh, Bố lão gia tử cho nàng nghỉ để trở về chăm sóc mẹ. Mặc dù, Bố lão gia bị thương nằm viện, vẫn không thuê bảo mẫu khác tới chăm sóc mình, sợ rằng Tiểu Thúy trở lại thì sẽ không có cách nào thu xếp.

Khi diệp thu rửa tay đi ra, Tiểu Thúy đã dọn xong đồ ăn, Diệp Thu chỉ mua phần ăn của ba người, Tiểu Thúy mặc kệ việc Diệp Thu cùng Bố Bố giữ lại, chạy thẳng tới phòng cơm của bệnh việc, vì vậy trong phòng chỉ có Diệp Thu, Bố lão gia cùng Bố Bố ăn cơm.

" Gia gia, dùng nhiều súp một chút". Bố Bố ân cần giúp Bố lão gia tử lấy thêm một chén súp, sau đó mới ăn đĩa cơm của mình.

Bố lão gia nhìn Diệp Thu, sau đó lại nhìn Bố Bố, quan sát thấy cháu gái nghe theo lời khuyến cáo của mình, rời xa tên tiểu tử Diệp Thu này, khuôn mặt lập tức trở nên tươi rói, nâng chén lên uống cạn súp, sau đó nói: "Diệp Thu, hai ngày nay tôi đã nghĩ suy nghĩ rồi. Tôi cảm thấy chiếc nhẫn của cậu không đơn giản chỉ như vậy. Có phải là cậu còn giấu tôi điều gì không?"

" Không có". Diệp Thu lắc đầu, mặc dù hắn muốn biết bí mật che dấu trong cái nhẫn này, nhưng hắn cũng không dán nói cho người khác biết bí mật về khả năng đọc được trí nhớ của người khác. Nếu như sự tình lộ ra, sẽ có ảnh hưởng rất xấu đối với hắn.

Chỉ sợ đến lúc đó vô số người muốn cướp đoạt chiếc nhẫn này, thậm chí còn có thể dẫn tới tổ chức của một số quốc gia. Nếu như có thể tiến hành nghiên cứu chiếc nhẫn này, đồng thời phục chế nó, đưa vào ngành gián điệp của quốc gia, sẽ thu được thành tựu lớn như thế nào? Hệ thống phòng ngự của quốc gia kia không thể công phá? Nếu như không thể sản xuất thì nó thích hợp để nằm trên người lãnh đạo, trong khi song phương hội đàm thì có thể đánh cắp tư liệu từ trong đầu của người lãnh đạo quốc gia khác?

Cho nên tiết lộ ra ngoài thì nguy hiểm sẽ rất cao, Diệp Thu không có cách nào gánh chịu được.

Vật như vậy xuất hiện, sẽ làm đảo lộn thế cục phát triển của thể giới. Đến lúc đó, thế chiến lần thứ nhất lặp lại cũng không phải là không thể xảy ra.

"Thật sự là không có sao? Thật là kỳ lạ. Dựa vào thí nghiệm của tôi thì không thể xảy ra tình huống như vậy. Có lẽ, công năng của nó còn được che dấu, nhưng mà cậu không phát hiện được. Tiểu tử, cậu cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ nghiên cứu ra. Có thể cho tôi xem lại chiếc nhẫn được không?"

Diệp Thu đành phải một nữa đưa tay ra cho lão xem, nhưng cách xa hơn, không dám để lão có cơ hội hôn lên, thật là buồn ói.

Đã có Tiểu Thúy ở lại, Bố Bố cũng không cần ở lại bệnh viện chiếu cố Bố lão gia. Hơn nữa, lễ Giáng Sinh cũng đã sắp tới, qua lễ giáng sinh chính là kỳ thi cuối kỳ của học sinh. Sau khi ăn cơm xong, Bố lão gia vội vàng giục Bố Bố trở lại trường học.

Bố lão gia nhờ Diệp Thu mang cháu gái về trường. Trước đó còn dặn đi dặn lại là chái gái không được cùng Diệp Thu nói chuyện. Hôm nay, biểu hiện của cháu gái trong lúc dùng cơm làm cho lão rất hài lòng, hai người không nói với nhau câu nào, cũng không chủ động giúp Diệp Thu xới cơm hoặc lấy súp. Mặc dù thỉnh thoảng ánh mắt có lơ đãng tiếp xúc, nhưng cũng rất nhanh rời đi.

Diệp Thu lái xe đi về phía trường học, trên mặt đất tuyết đã tan, ở ven đường chỉ lưu lại một chút tuyết đọng. Ánh mặt trời chiếu vào trên người, trong xe lại còn bật điều hòa, hoàn cảnh thư thái như vậy tạo cho người ta một cảm giác buồn ngủ.

Nhìn thấy mỹ nữ chân dài bên người cố ý làm ra bộ mặt lạnh lùng, Diệp Thu không kìm được mà thở dài một cái. Tình huống vào lúc này, mình cũng có phần mê hoặc, cũng không biết phải xử lý những nữ nhân xin đẹp bên người như thế nào. Chẳng lẽ khôi ngô tuấn tú là cái tội sao? Quá đẹp trai đến mức hại nước hại dân như mình thì đã sai lại càng thêm sai?

"Lễ Giáng Sinh sắp tới rồi". Diệp Thu nhẹ giọng nói. Bởi vì bản thân là trưởng lớp, muốn tổ chức dạ hội lễ Giáng Sinh, làm cho hắn đối với việc khoa của Bố Bố tổ chức dạ hội như thế nào có chút tò mò.

"Uh". Bố Bố kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Thu, không ngờ hắn lại nói chuyện cùng mình.

Diệp Thu cười hỏi: "Em muốn quà tặng gì nào?"

Quà tặng? Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Bố Bố thứ chính là hộp thuốc tránh thai khẩn cấp trong vòng bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

Chẳng lẽ hắn còn muốn tặng thứ này cho mình? Bố Bố vẫn mang lòng cảm kích đối với Diệp Thu, sau khi nàng về thì đã lên truyenyy.vn tra qua, thì biết rằng lần đầu tiên nữ nhân phát sinh quan hệ cùng người khác giới thì rất dễ mang thai. Bản thân mình còn là một học sinh, nếu như bản thân mang thai một cách mơ hồ như vậy, quả thật làm làm cho người ta sứt đầu mẻ trán mà.

Nhưng không biết vì sao Bố Bố vẫn canh cánh trong lòng đối với việc Diệp Thu đưa tới hộp thuốc tránh thai mà không phải là vật gì khác. Tuy trong nội tâm nàng rất mâu thuẫn, nếu như Diệp Thu tặng vật gì đó khác thì bản thân có tiếp nhận hay không, nhưng Diệp Thu không có tặng, ngược lại làm nàng có phần thất vọng.

Ài nữ nhẫn, thật đúng là mâu thuẫn vô cùng!

"Không muốn gì". Bố Bố lạnh lùng nói.

"Tuy anh không có từng có thói quen như vậy, nhưng mà đã có một cơ hội tưng bừng như vậy thì cũng muốn thử vui vẻ một phen". Diệp Thu dừng xe ở trước cửa trường học, nói: "Em trở lại trường học trước đi. Anh còn có chút việc cần phải xử lý".

Bố Bố mở cửa xe đi ra ngoài, nhưng lại nhìn thân ảnh của Diệp Thu phía xa xa. Lời của hắn như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn mua lễ vật giáng sinh cho mình?

Nghĩ tới đây. Trong lòng của Bố Bố có chút ngọt ngào cùng hưng phấn.

Hung hăng bấm mạnh vào đùi mình một cái. Tự mắng: "Bố Bố, ngươi thật sự là mơ mộng hão huyền. Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn chờ mong lễ vật của hắn làm gì?"

Xe của Diệp Thu đi đằng sau một chiếc Audi màu đen, cửa sổ thủy tinh của xe đã được trải qua xử lý, từ bên ngoài thì không thể nhìn thấy bên trong. Thế nhưng Diệp Thu lại có thể nhìn thấy rõ ràng tư thế hút thuốc của nữ nhân kia, chán chường, tịch mịch, mặt ủ mày chau, quả thật là làm cho người ta kinh hãi. Đây là một loại cảm giác rất kỳ dị, Diệp Thu vốn không thích loại nữ nhân như vậy, cảm thấy bọn họ không đủ sức sống, không đủ hoạt bát, không thể mang đến cho người ta những nụ cười tiếng nói vui vẻ.

Nhưng nữ nhân này lại làm cho hắn có cảm giác sự đọa lạc đó là một loại nghệ thuật. Một loại cảm giác mâu thuẫn, muốn ôm nàng vào lòng để che chở một phen nhưng lại sợ bị nàng ta làm bản thân bị thương.

Chiếc xe Audi dừng lại bên hồ, nơi mà lần trước bọn họ gặp gỡ, Diệp Thu cũng tùy tiện dừng xe ở một nơi gần đó. Trong không khí lạnh như vậy, không có ai tự nhiên lại chạy tới đây hứng gió Tây Bắc. Hơn nữa gió này còn có thể làm cho người ta lạnh đến tận xương cốt.

Trên thân nữ nhân kia mặc bộ chiếc áo da màu đen bó sát người, thân dưới mặc một cái quần thẳng ống màu đen, giày da cao gót, môi tím, mắt xanh, kiều diễm vô cùng. Nàng ta đẩy cửa xe, chiếc giày cao gót bước lên mặt đường lầy lội , bởi vì có gót chân chống đỡ, cho nên phần trên của giầy vẫn giữu được sạch sẽ không bị nhiễm bùn đất.

Nữ nhân này cũng không nhìn Diệp Thu, chỉ lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng sau đó châm lửa, tiếp theo giống như dốc hết khí lực toàn thân mà hút một hơi, lúc này mới cảm thấy nội tâm thư thái hơn rất nhiều. Hiện tại cũng chỉ có phương pháp này mới có thể mang đến cho nội tâm một chút ấm áp.

Diệp Thu trầm mặc đứng phía sau lưng nữ nhân này quan sát, hắn không có ngắm chiếc quần da bao lấy hương đồn của nàng, cũng không ngắm nghía cái eo mềm dẻo có lực, không có ngắm nhìn bờ vai mảnh mai như được đẽo gọt của nàng. Nữ nhân này giống như hư vô, trước mắt của hắn chỉ là một đạo tàn ảnh. Nhưng lại mang cho người ta có một cảm giác sầu muộn.

"Thanh Xà đã bị phế bỏ. Thân phận của hắn rất mẫn cảm, cấp trên đã tìm tôi để điều tra. Tôi trả lời rằng hắn gieo gió gặt bão". Nữ nhân lại nhả ra một vòng khói, sau đó thì thầm nói.

Diệp Thu hiểu rõ, Yến Thanh Phong nhất định sẽ lợi dụng để đẩy cái một phần trách nhiệm về cái chết này lên bản thân mình. Mà nữ nhân này lại vô duyên vô cớ gánh vác tất cả trách nhiệm, điều này làm cho Diệp Thu có chút ngoài ý muốn.

Thông qua phần tư liệu mà hắn thu thập được thì nữ nhân kia thuộc về Yến Thanh Phong nhất phái. Hơn nữa Yến Thanh Phong đối đãi với nàng cũng không tệ, hơn nữa còn có lời đồn rằng Yến Thanh Phong đã theo đuổi nàng nhiều năm, lại nhiều lần bị nàng cự tuyệt. Tại yến hội lần trước, Diệp Thu cũng nhìn thấy qua thái độ đối đãi của Yến Thanh Phong đối với nàng cũng không giống người bình thường. Vậy tại sao nàng lại trợ giúp mình?

Chẳng lẽ bởi vì phụ thân của mình? Nam nhân chưa từng cho nàng bất cứ sự hứa hẹn nào?

Nhưng lần trước Diệp Thu đã từng mời nàng tới giúp, nhưng đã bị nàng cự tuyệt cơ mà.

"Rút cuộc cô thuộc về bên nào?" Diệp Thu híp mắt hỏi.

"Điều này không quan trọng". Nữ nhân lắc đầu, nói.

Diệp Thu muốn khuyên nhủ nàng lần nữa. Cuối cùng cũng không nói thêm lời nào, nàng ta là một nữ nhân cố chấp, kiên trì, có bao nhiêu người có thể thuyết phục nổi chứ?

Thực lực của nữ nhân này quả thật là kinh người, mười năm trước tiếng tăm vang dội khắp Yến Kinh, như vì một chữ tình mà suy sụp tới mức độ này. Thật sự là làm cho người ta cảm thán không thôi. Nếu như có thể lôi kéo nàng về phía mình, thì việc Diệp Thu đối đầu với Yến Thanh Phong càng có thêm lợi thế.

Đối với tiểu đội Tử La Lan, Diệp Thu vẫn rất hi vọng, nếu như có thể thu phục sử dụng, để đối kháng với Đệ Ngũ bộ đội thần bí mà Yến Thanh Phong nắm trong tay, thì cũng sẽ không quá bị động.

Nữ nhân này không có suy đoán tâm tư của Diệp Thu, nhưng mà ánh mắt cứ si ngốc nhìn vào Diệp Thu giống như lần trước gặp mặt. Vẫn là khuôn mặt thanh tú kia, lông mi hơi đậm, môi hơi mỏng, còn có sự kiên nghị trong ánh mắt, thật là giống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Đập chứa nước này là nơi bọn họ lần đầu gặp gỡ, thấy cảnh nhớ người, hơn nữa lại có một người có quan hệ máu mủ cực kỳ giống hắn ở trước mặt. Tử La Lan cảm giác lớp ngụy trang lạnh lùng bao quanh nội tâm muốn tan vỡ mất, dường như chỉ cần chớp mắt thì nước mắt sẽ chảy ra.

Nhiều năm như vậy rồi, chưa từng có cảm xúc muốn khóc.

Thân thể của Diệp Thu đột nhiên cứng ngắc, bởi vì hắn bởi vì hắn thật sự không thể tin được lại xảy ra một màn này.

Nữ nhân kia đột nhiên ném mẫu thuốc lá trong tay, sau đó thoáng cái đã nhào vào trong lồng ngực Diệp Thu. Ôm chặt lấy hắn, đường như đã lấy hết khí lực toàn thân để ôm. Đến mức Diệp Thu cảm thấy không thở nổi. Tình cảm sâu đậm như vậy, có phải là đại biểu cho tưởng nhớ đến khắc cốt ghi tâm hay không?

Mã Uy mang theo cái bọc đi ra cổng trường, sau đó đi vào một tiệm ăn Hàn Quốc, tìm vị trí ngồi xuống, sau đó thì bồi bàn tới đưa thực đơn món ăn tới.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì?" Bồi bàn cung kính mà hỏi thăm. Lúc này thời gian dùng cơm trưa đã qua, nhưng mà người ăn cơm cũng không ít. Hơn nữa, hương vị món ăn của cửa hàng này cũng không tồi, người bán hàng bên trong tuy đều mặc ki-mô-nô, nhưng đều là người Trung Quốc giả trang. Cho nên câu hỏi tất nhiên là bằng Hoa ngữ.

Mã Uy chọn món ăn mình thích sau đó yên lặng chờ đợi. Thức ăn của hắn còn chưa được đưa lên thì lại có một nam nhân đi tới ngồi đối diện với hắn, vẻ mặt vui vẻ cùng hắn chào hỏi. Hai người cứ giống như là bạn tốt kết giao đã nhiều năm.

"Tổ chức gửi thư thúc giục, hỏi ngươi sự việc có tiến triển hay không. Nếu như ngươi không thể làm tốt nhiệm vụ này thì sẽ nhanh chóng được điều về tổng bộ, tổ chức sẽ một lần nữa phái người khác tới chấp hành. Ngươi nên biết, nhiệm vụ này đối với tổ chức rất quan trọng. Đại BOSS cũng một mực nhằm vào thị trường của Hoa Hạ quốc". Nam nhân kia nói ra một tràng tiếng Hàn rất lưu loát.

"Xin tổ chức yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nhất định sẽ không để cho sẽ không để cho tổ chức thất vọng". Trên mặt Mã Uy tràn đầy vui vẻ, ngữ khí nói chuyện lại vô cùng nghiêm túc.

"Nhanh chóng? Là lúc nào? Có xác định được thời gian không? Ngươi nên biết, tình báo viên của chi nhánh các ngươi, đã lâu rồi không có tin tức giá trị hồi báo. Thật sự nếu không cung cấp chút ít tin tức trọng yêu thì ta sẽ bị cấp trên quở trách. Ngươi không thể lại dùng biện pháp này để kéo dài thời gian. Ta đã đợi lâu rồi, tổ chức cũng như vậy. Ta tin tưởng đến lúc ta mất kiên nhẫn thì tiếp theo tổ chức cũng không thể đợi được nữa. Dù sao tuyến của ngươi là thất bại nhất, chết nhiều người ưu tú như vậy, nhưng sự tình không có một chút tiến triển". Nam nhân tiếp tục dùng tiếng Hàn để nói. Và lời nói cũng rất nhanh, hơn nữa thanh âm cũng không lớn, mặc dù người xung quanh đều nhìn về phía này nhưng không biết hai người đang nói gì.

Mã Uy do dự một hồi rồi nói: "Lễ Giáng Sinh! Lễ Giáng Sinh ta sẽ động thủ".

Nam nhân chăm chú nhìn vào mắt của Mã Uy, cảm nhận được thái độ nghiêm túc của hắn, liền hói: "Thật sự sẽ ra tay sao? Rất tốt, đây là điều tổ chức mong chờ đã lâu. Nhưng mà, ngươi có thể cho ta biết, có mấy thành nắm chắc thành công?"

"Bảy thành". Mã Uy nói.

Dùng nhiều phương pháp như vậy để tiếp cận Diệp Thu, thu thập tư liệu cũng đã đủ, xác suất hành động một lần thành công rất cao. Nếu như không động thủ thì chính bản thân mình cũng sắp mất kiên nhẫn rồi.