Chương 313: Vũ Khí Lạnh Va Chạm Với Vũ Khí Công Nghệ Cao

Huyện Dư Hàng là một huyện thuộc Tô Hàng, khoảng cách chặng đường tới Tô Hàng khoảng chừng ba mươi dặm. Là chỗ giao giữa hai chỗ Dư Tô và Tô Hàng, là đồng ruộng trải dài cùng nhà nông rất thưa thớt. Bình thường lúc chính phủ sửa đường, kiến trúc hai bên đều sẽ dỡ bỏ.

Có mấy gian may mắn có thể giữ lại, cũng hoang phế sập xệ xuống. Ở chỗ này trước kia không có thôn mà cũng chẳng có tiệm, không có bao nhiêu người có thể đủ an tâm mà tiếp tục ở. Nhưng thỉnh thoảng sẽ thấy một nhà máy sửa ô tô hoặc là quán cơm vẫn còn hoạt động bình thường.

Tuyết rơi năm nay đặc biệt lớn, tuyết đọng trên đường bị ô tô nghiền nát, nước đọng trên đó còn chưa kịp chảy đi, lại gặp lạnh kết thành băng một lần nữa. Xe đi trên đó đều trượt, nguyên một đám đều không thể không cẩn thận, thậm chí có một số xe vận tải tải trọng lớn còn phải kéo một cái dây xính phòng trượt ở phía sau.

Két!

Một xe tải ở một giao lộ vắng vẻ ở quốc lộ 207 từ Tô Hàng đi thông Dư Hàng dừng lại, có người nhỏ giọng gọi một tiếng, cho nên liền từ trong xe tải bước xuống đoàn người. Nguyên một đám mặc áo khoác đen, trên đầu đội mũ, mặc dù đều rất chú ý, nhưng ủng da trên chân vẫn giẫm mặt đất rung động lộp cộp.

Có người dùng giọng điệu cổ quái nhỏ giọng phàn nàn, không thể nghi ngờ là nói thời tiết Trung Quốc rét lạnh, sau khi bị người quát một tiếng, liền không có ai còn dám nói, nguyên một đám trầm mặc đi trên con đường bị tuyết trắng che phủ kia.

Liên Hi Vọng quấn chặt áo da trên người, lại kéo mũ da trên đầu xuống mặt, quay đầu lại nhìn bọn người nước Tây Tạng sau lưng đều im lặng mà theo ở phía sau, lúc này mới thầm hừ một tiếng, bước thấp bước cao ở phía trước dẫn đường.

Liên Hi Vọng là người dẫn đầu cho những người Việt này, bọn họ ở sự che chở của thế lực Liên gia to lớn từ đường thủy nhập cư trái phép tới đây, lại thông qua thuyền đánh cá đến cảng Dư Hàng, một đường cẩn thận vô cùng, lúc này mới những gã kiệt ngạo bất tuân lại không rành ngôn ngữ dẫn tới đích.

Tiếp nhận đám người kia khiến Liên Hi Vọng rất buồn bực. Không nói tính nguy hiểm trong đó, một thời gian ngắn gần đây cảnh sát Tô Hàng giống như bị điên, bắt người khắp nơi. Còn có vô số cọc sáng dùi tối, muốn che dấu thân phận của bọn họ thật sự là hao hết tâm cơ. Hết lần này tới lần khác đám người kia quen coi trời bằng vung, hơn nữa còn không phối hợp cực kỳ. Liên Hi Vọng sau khi để bọn họ chịu mấy lần đau khổ. Lúc này mới đè sự kiêu ngạo của bọn họ xuống.

Mặc kệ anh ngang ngược càn rỡ ở nước Mỹ kia như thế nào, ở chỗ đất Trung Quốc thần kỳ này, là rồng anh cũng phải chở tôi, là hổ anh cũng phải cho tôi ngồi cạnh. Nếu không, các anh liền chết như thế nào cũng không biết.

Nếu không phải vì ông chủ mình, nào có chịu cái tội này chứ. Liên Hi Vọng oán hận nghĩ. Có điều, nếu làm xong được chuyện này thì lại là một công lao rất lớn.

Liên Hi Vọng cũng chẳng đi trên đường nhỏ một bên là sườn núi một bên là ruộng lúa này bao lâu. Sau đó đột nhiên từ trên đường nhảy xuống, đi lên một con đường nhỏ càng hẹp mà còn bị tuyết đọng che phủ.

Đám người Tây Tạng đằng sau lại lần nữa chửi mát. Bởi vì bọn họ căn bản là không quen đi loại đường nhìn qua toàn tuyết trắng cứ đặt chân là giẫm phải. Mang một đôi giày bùn nước mà ra đường nhỏ.

"Con mẹ nó đều câm miệng cho tôi. Nhỏ giọng một chút". Liên Hi Vọng tùy tiện mà hét lớn, cũng không sợ bị người khác nghe thấy. Ở đây đêm hôm khuya khoắt. Trời lạnh đất đông. Sợ là ngay cả bóng ma cũng không có nữa là.

Người nước Mãn hiểu được tiếng Trung vội vàng phiên dịch lời Liên Hi Vọng bằng tiếng Tây Tạng một lần. Những người kia hung hăng liếc Liên Hi Vọng một cái. Mắt lộ hung quang. Nhưng chung quy không nói gì thêm.

Theo con đường nhỏ hoang vu này đi tới một hồ nước. Ven hồ nước có một tòa nhà trơ trọi gồm hai tầng lầu nhỏ. Liên Hi Vọng đi tới cửa, còn chưa kịp gõ cửa. Cửa sắt đã được người ở trong kéo ra. Một nam nhân thân hình cao lớn đứng ở cửa. Đúng là tội phạm quan trọng gần đây bị phòng công an truy nã Quách Thành Dương.

"Lúc này trời rất lạnh. Quách lão đại sao không nằm trong chăn nghỉ ngơi một lát?" Liên Hi Vọng vẻ mặt hớn hở nói. Gã có thể vô lễ đối với đám người nước Tây Tạng đằng sau, nhưng với nam nhân này vẫn luôn giữ nhiệt tình. Không nói gã là người thiếu gia coi trọng, chỉ riêng các loại sự tích của gã cũng đã khiến người ta không rét mà run. Người này triệt để là một gã liều mạng.

Thân thể Quách Thành Dương mặc chiếc áo lông đơn bạc, trạng thái tinh thần phấn chấn, cũng không có trạng thái suy sụp gì, liếc mắt nhìn Liên Hi Vọng, nói: "Vào đi".

"Liên Phong Duệ đâu?" Quách Thành Dương đợi sau khi tất cả mọi người vào nhà, đóng cửa chính lại, xoay người hỏi.

"Ha ha, thiếu gia à, ngài cũng biết. Kể từ sau lần bị thương trước, tình huống thân thể luôn không được tốt cho lắm. Mặc dù ngài ấy cũng rất muốn gặp ngài hàn huyên một chút, nhưng ngày này lạnh quá... chỉ sợ thân thể của ngài ấy không chịu được". Liên Hi Vọng cười ha ha nói.

Nghĩ thầm, thân phận của anh bây giờ mà còn muốn gặp thiếu gia sao? Sợ là Liên gia bây giờ muốn rũ sạch quan hệ với anh còn không được ấy chứ. Nếu không phải còn muốn lợi dụng anh, ai lại thèm quản anh chết sống chứ? Phái tôi tới giúp anh, thiếu gia còn có dặn dò khác đấy.

Quách Thành Dương bĩu môi, khinh thường nói: "Ở trên địa bàn của mình mà còn bị người ta đâm một đao. Liên Phong Duệ thật sự là càng sống càng cong queo đó. Tôi hiểu được hắn nghĩ gì. Sợ dính vào người Quách gia chúng tôi chứ gì. Không sao, chỉ cần hắn có thể đưa đứa em không nên thân kia của tôi ra nước ngoài là được. Mạng tôi đây sẽ đưa cho hắn".

Lời nói này là tương đối không khách khí, trong lòng Liên Hi Vọng mặc dù tức giận, nhưng trên mặt lại cười ngượng, nói: "Thiếu gia chỉ sợ Quách lão đại hiểu lầm, cho nên mới phái tôi tới tiếp ứng anh em của ngài. Ngài xem, trong tên của tôi không phải cũng có một chữ Liên sao? Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, Liên gia có thể không bị hiềm nghi sao?"

"Đám anh em này đều là đường thủy tới, điều kiện trên thuyền đánh cá không tốt, thật vất vả cho bọn họ. Ý Quách lão đại là nên xử lý thế nào à? Nếu cần Liên gia chúng tôi hỗ trợ, xin cứ mở miệng, Thiếu gia của chúng tôi nói, Liên gia sẽ luôn xem Quách gia là bạn".

Lúc Liên Hi Vọng nói lại lui một bên, để nhóm người Tây Tạng kia đi tới trước mặt Quách Thành Dương.

Bọn người Tây Tạng này bộ dạng hình như cực kỳ tin phục Quách Thành Dương, nguyên một đám dùng tiếng Mãn nói chuyện với Quách Thành Dương, Quách Thành Dương cũng đồng dạng dùng tiếng Tây Tạng nói với bọn họ cái gì đó, nguyên một đám những người đó trên mặt đều lộ vẻ thống khổ, nắm chặt quả đấm, hận không thể tìm người đánh một trận để phát tiết một phen.

Liên Hi Vọng vội đứng ra xa, để tránh họa ập tới mình. Nghĩ thầm khó trách người này có thể một mình chạy tới nước Mỹ còn có thể tạo ra tiền đồ lớn như vậy. Có thể khiến những gã Tây Tạng này bán mạng cho gã, luôn cần chút mị lực cá nhân. Cũng không biết đại lưu manh vốn nổi danh ở Tô Hàng này sao lại nói tiếng Tây Tạng lưu loát đến thế.

Quách Thành Dương sau khi trò chuyện với đám thuộc hạ kia một phen, lại nhìn Liên Hi Vọng, nói: "Những anh em này của tôi, cứ theo tôi ở đây là được rồi. Làm chuyện gì cũng tiện. Thức ăn ở đây cũng đủ chúng tôi ăn được một tuần, nếu có cái gì cần, tôi sẽ lại liên lạc với các người". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Được". Liên Hi Vọng gật đầu. "Quách lão đại, ý của thiếu gia là, có thể trước tiên bắt tay làm từ Trầm gia được không? Ngài cũng thấy đấy, Trầm gia là một trong những phương được lợi lớn nhất sau khi Quách gia... gặp chuyện không may. Thiếu gia hoài nghi bọn họ có giao dịch ngầm với Hàn gia. Hàn Ấu Lăng kia dạo gần đây ru rú trong nhà, mỗi lần ra cửa đều có lượng lớn vệ sĩ, thậm chí quanh thân còn có kẻ mặc y phục thường, ngài có thể không tiện ra tay. Nếu xuống tay trước với người Trầm gia, có thể dễ hơn. Hơn nữa, còn có thể thu một chút lợi tức trước. Ngài thấy thế nào?"

Trong lòng Quách Thành Dương có chút ý động, nhưng cũng không muốn biểu hiện lên mặt, nói với Liên Hi Vọng: "Đây là chuyện của chúng tôi. Nếu báo thù, tôi sẽ thương lượng với các anh em của tôi. Mặt khác, vũ khí chứa ở đây có thể hơi thiếu. Nếu các người có thể giúp tôi chuyển tới một ít, tôi sẽ nói tiếng cảm ơn với Liên Phong Duệ".

"Ha ha. Không thành vấn đề. Nếu Quách lão đại không còn gì dặn dò nữa, tôi về trước đây".

Liên Hi Vọng lại đi một hồi, mới trở về quốc lộ 207, lại đi về trước hơn mười mét, mới thấy xe tải màu xám chở bọn họ tới kia. Phủi tuyết đọng trên chân, Liên Hi Vọng kéo cửa xe ra, nói: "Về thôi".

Xe tải màu xem rời đi một lát, một chiếc xe Audi màu đen từ từ chạy tới. Ba nam nhân từ trong xe chui ra.

Diệp Thu tiếp nhận điếu thuốc từ Hàn Ấu Lăng đưa tới, cảm thán nói: "Xem ra Liên gia đã nắm được Quách Thành Dương. Liên Phong Duệ xem Quách Thành Dương là một coi bài tẩy, nhất định sẽ trợ giúp nhân lực, vật lực cho hắn. Nếu có thể diệt trừ cả Liên gia, Tô Hàng liền thanh tĩnh".

Hàn Ấu Lăng dùng bật lửa giúp Diệp Thu châm lửa, dùng ngón tay chỉ chỉ bầu trời tối như mực không có một tia sáng, nói: "Trước tiên cần ổn định đoàn kết ở Tô Hàng đã".

Diệp Thu hiểu ý gật đầu, Tô Hàng sẽ không chịu được thêm sự rơi rụng của một gia tộc lớn nữa.

"Thật sự không cần điều ít nhân thủ tới sao?" Hàn Ấu Lăng có chút không yên lòng hỏi. Chỉ ba người bọn họ, làm sao có thể đối kháng với những tay có vũ khí hạng nặng kia?

"Không cần. Đủ người rồi". Diệp Thu cười liếc Phong Tử đang giơ hồ lô uống rượu, cười nói: "Phong Tử, anh bình thường không phải là khinh thường uy lực vũ khí công nghệ cao sao? Tối nay để chúng tôi chứng kiến một chút sự quyết đấu giữa vũ khí lạnh với vũ khí công nghệ cao đi".

Phong Tử lau vết rượu trên mặt, trọng kiếm gánh trên vai gõ mui xe, cười ha hả nói: "Sẽ như anh mong muốn".