Chương 206: Món Quà Thứ Hai

Diệp Thu lái chiếc xe Ferrari của Đường Quả khiến hắn luôn muốn thử nhưng chưa có cơ hội đắc thủ, vứt Lâm Bảo Nhi ở trên tầng quát tháo phẫn nộ ở phía sau, chiếc xe chạy ra khỏi cổng liền nhanh chóng chạy về phía đường quốc lộ.

"Chúng ta đi đâu đây?" Đường Quả vừa nãy bị Diệp Thu kéo tay đi, cơ thể giống như bị điện giật, thần kinh tê liệt, đầu óc mơ hồ mãi. Lúc lên xe bị gió lạnh đêm mùa thu ở Yến Kinh thổi tới, mới tỉnh lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ, bình thường đều ôm ôm ấp ấp Bảo Nhi, cũng không cảm thấy điều khác thường gì. Sao bị tên cầm thú này sờ tay, mình giống như uống phải thuốc mê sự thông minh ít nhất cũng phải giảm đi 80%.

"Đến nơi cô sẽ biết." Diệp Thu nói tỉnh bơ. Lúc nói chuyện, lại tăng tốc xe, chiếc xe chạy qua những cái bóng mờ ảo thu hút ánh mắt người đi đường, vụt thoáng qua, như ma quỷ.

Đường Quả cũng không hỏi nữa, cơ thể buông lỏng nằm dựa vào ghế, lẳng lặng hưởng thụ một đêm nhàn hạ khó có được. Từ sau vụ việc bị bắt cóc, cô rất ít có cơ hội ra ngoài vào buổi tối. Cũng chỉ có lúc đi cùng Diệp Thu, mới khiến cô cảm thấy mình được an toàn.

Chiếc xe phóng đi vội vã, các đường đi qua Đường Quả đều cảm thấy rất quen. Lúc định hỏi Diệp Thu rốt cuộc dẫn cô đi đâu, liền nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm phía xa. Đường Quả lập tức hiểu ra, nơi này cô đã từng tới.

"Sao anh lại dẫn tôi tới Lang Sơn" Đường Quả quay mặt nhìn Diệp Thu vẫn giữ nụ cười thản nhiên bên cạnh, nụ cười mà cô vừa yêu thích vừa đáng ghét. Thích là vì cười rất đẹp, ghét vì người này luôn tự mình cho rằng mọi việc nắm trong lòng bàn tay hắn, đúng là khiến người khác không chịu nổi.

Từ sau lần bị người ta lừa tới Lang Sơn đua xe hơn nữa suýt nữa gặp phải bắt cóc, Đường Quả không dám tới nơi này nữa. Thậm chí thấy nơi này trong lòng còn có chút sợ hãi. Một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ. Nếu không biết thân thủ tên cầm thú bên cạnh cũng không tồi, năm ba người khó mà đến gần được, cô sẽ bắt Diệp Thu nhanh chóng quay đầu xe rời khỏi đây.

"Tặng quà sinh nhật cho cô" Diệp Thu cười nói.

"Đây được coi là quà sinh nhật sao?" Đường Quả quay mặt nhình chằm chằm Diệp Thu hỏi. Đối phương không hề nhìn cô, vẫn lái xe đi vào trong đám xe ồn ào kia.

Lang Sơn đã trải qua lên đài xuống đài bao lần đấu thầu quyết liệt, cuối cùng rơi vào tay tập đoàn Đường Thị. Chỉ là bản đồ quy hoạch hiện giờ còn đang trong quá trình triển khai. Vẫn có một số vấn đề cần từng bước thương hiệp với chính phủ. Tạm thời tập đoàn Đường Thị cũng không mạo hiểm đầu tư nguồn vốn vào sửa sang lại khu đất hoang này.

Nhóm đua xe hình như biết những ngày tháng tốt đẹp của họ không còn dài, chơi càng thêm kịch liệt. Lúc xe của Diệp Thu chạy vào trong, xung quanh đã tụ họp mấy trăm chiếc xe cao vừa thấp, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, có người còn ân ái trước mặt mọi người trong không khí nồng nặc mùi cồn rượu và mùi hooc môn.

Bên này cũng có những xe hàng hiệu BMW, Audi, Lotus, nhưng so với chiếc xe màu đỏ chói mắt này của Diệp Thu quả thật còn kém xa. Hơn nữa ngồi trong xe còn là một cô gái mặc váy dài trắng dung mạo thanh tú xinh đẹp như một tiểu công chúa, không khỏi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đó.

"Hey, tên tiểu tử kia là ai? Hoành tráng như vậy?"

"Không biết. Mình chỉ biết em ngồi bên cạnh tên đó thôi nhìn rất có điểm, rất thuần khiết, giống em học sinh quá. Ông hiện giờ không có hứng thú với con gái lẳng lơ, muốn tìm một em học sinh thử mùi đây."

"Anh Báo Tử, hay là anh em chúng ta lên đi nhờ đường?"

"Cút mẹ ngươi đi. Ngươi không thấy người ta lái là loại xe gì hả? Ferrari Spidr 16M, cả thế giới chỉ có 499 chiếc. Người như vậy chúng ta chạm tới hả? Nữ sinh viên sinh đẹp khắp nơi đều có, năm nghìn đồng có thể bao cả tháng, cổ chỉ có một cái thôi, phải biết quý trọng."

Lúc Diệp Thu đi, đã có hai chiếc xe ở tư thế chờ sẵn, một chiếc là dòng xe hiện đại, một chiếc là xe đua TF, đều không đến mức cao cấp, nhưng vỏ ngoài cũng vô cùng hoành tráng, cũng không phải là một nhân viên văn phòng có thể đủ tiền mà mua.

Cô gái ngực to mà Diệp Thu luôn hoài niệm đã đứng phía trước, vẫn như lần trước, mặc áo màu đỏ, bên dưới là chiếc quần đùi màu đỏ lộ ra phần nửa phần mông. Phần thịt trắng hồng nõn nà tích tụ ở ngực, thật là đồ sộ.

Diệp Thu cười cười với Đường Quả, lái xe chạy thẳng tới bên cạnh hai chiếc xe đó, khiến người khác nhìn không hiểu sao cả.

Một người đàn ông râu dài để lộ ra những hình xăm trên người trên cánh tay vô cùng khỏe mạnh đi tới, ánh mắt thèm muốn nhìn Đường Quả, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Thu nói: "Huynh đệ lần đầu tiên tới à? Lẽ nào không biết quy tắc ở đây?"

"Quy tắc gì?" Diệp Thu cười hỏi. Mình và Đường Quả lần trước tới đây, nhưng lần trước cách ăn mặc của Đường Quả so với cách ăn mặc thuần khiết hôm nay quả thật khác xa. Mình càng không thể bị bọn họ nhớ ra được. Nhưng sợ rằng chiếc xe này càng khiến người ta ghi nhớ hơn.

"Bởi vì Lang Sơn đường rất hẹp, chỉ có thể một xe chạy thôi. Cho nên. Số xe mỗi lần thi đấu không vượt quá hai chiếc. Đây là quy định. Nếu ngươi muốn tham gia thi đấu, có thể đăng ký, chúng ta sẽ sắp xếp đối thủ cho ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể tự mình chọn đối thủ. Đánh cuộc bao nhiêu là chuyện của các người, nhưng ta muốn lấy 10% tiền hoa hồng". Người đàn ồng khỏe manh này thấy DIệp Thu cũng không phải là người bình thường, nói chuyện cũng khá lịch sự".

Diệp Thu cười nói: "Ta không có quá nhiều thời gian, chỉ chạy một trận. Thế này đi, bọn họ các bao nhiêu, ta lấy số tiền gấp đôi. Nếu bọn họ thắng, có thể thắng ba phần. Sao? Ngươi có thể đi hỏi ý kiến hai người bọn họ?"

Người đàn ông nghĩ ngợi, chạy tới thương lượng với chủ hai chiếc xe kia, nói: "Bọn họ đống ý cho ngươi gia nhập. Bọn họ cá mười vạn một ván, ngươi có mang tiền mặt theo không?"

Diệp Thu sao có thể mang mười vạn tiền mặt theo mình, cười nói: "Đột nhiên quyết định tới đây chơi, không biết ở đây có dùng thẻ được không?"

"Rất xin lỗi. Không được. Chúng ta chỉ nhận tiền mặt". Người đàn ông râu dài nhún nhún vai nói.

Đường Quả dứt vòng cổ hôm nay cố ý đeo xuống nói: "Cái này đáng giá ba lăm vạn. Ngươi không ngại có thể tìm một người có nghề tới kiểm tra. Để vật này thế chấp trước đi."

Người đàn ông vẫy vẫy tay, một cô gái xinh đẹp gợi cảm đi tới, dính lays người đàn ông, làm nũng nói: "Anh Hắc, tìm người ta có việc gì thế?"

"Cái này đáng giá bao nhiêu tiền?" Người đàn ông giơ sợi dây chuyền hỏi.

Mắt cô gái bỗng sáng lên, vui mừng nói: "Oxette, nữ thần Hy Lạp? Trời ơi, thật hay giả?"

Sau khi cô gái lấy tay sờ sờ, kêu lên: "Trời ơi, là thật. Chiếc vòng này ta từng xem người mẫu trên tạp chí. Phải tới mấy chục vạn cơ. Ahh Hắc, anh lấy ở đâu đấy? Cho em mượn em đeo một ngày được không? Hoặc một tối cũng được. Tối nay anh muốn làm gì người ta cũng được."

Người đàn ông tát cô gái một cái, mắng: "Cô cũng có hứng thú với đồ vật này, làm nũng cũng không biết xem thời gian, cút sang một bên. Đây là đồ của người khác, có thể cho cô sao?"

Cô gái vẻ mặt thất vọng bỏ đi, lúc đi còn không quên ghen ghét nhìn Đường Quả một cái. Người đàn ông râu dài nói: "Được. ta tin các người. Có thể lái xe Ferrari sao có thể để ý tới 20 vạn chứ. Vật này để ta giữ giúp các người trước đã. Nếu các người thua, các người có thể mang tiền tới chuộc nó. Nếu thắng, vật này và số tiền 20 vạn sẽ dâng cả lên các người."

Diệp Thu gật gật đầu, nhìn Đường Quả hỏi: "Đồ vật đó không quan trọng với cô?"

"Đều là của khách hàng công ty cha ta tặng. Ở nhà tôi còn mấy chiếc nữa. Bình thường cũng không dùng tới. Bảo Nhi và chị Mặc Nùng cũng không đeo mấy đồ này. Đeo trên cổ giống như đeo xích vậy , khó chịu" Đường Quả cười nói. "Nếu không phải cảm thấy nó rất hợp với quần áo tôi hôm nay, tôi cũng sẽ không đeo."

"Uh, yên tâm đi. Chúng ta sẽ không thua" Vẻ mặt Diệp Thu tự tin nói.

Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề. Diệp Thu chỉ là đưa giá cao hơn một lần, lập tức phá vỡ quy tắc chỉ có thể chạy hai xe ở Lang Sơn. Ba xe xếp song song nhau, cô gái ngực lớn lẳng lơ hôn môi xa về người xem xung quanh, Thỉnh thoảng còn đắc ý bọn họ vểnh cao bộ mông rất cong của mình hoặc là tốc chiếc váy ngắn màu đỏ lên, bên trong không mặc cái gì.

"Không được nhìn" Đường Quả thấy Diệp Thu say đắm nhìn chằm chằm vào bộ ngực người ta, tức giận lên tiếng quát.

"Không sao. Dù sao cũng không thu tiền" Diệp Thu cười nói.

Tiếng còi ô tô vang lên, cô gái ngực to kia lùi sau hai bước. Sau khi tiếng còi thứ ba vang lên, nàng ta liền vẻ mặt vui sướng xé rách chiếc áo ngực màu đỏ của mình. Lúc bộ ngực nhảy lên sung sướng, chiếc xe Ferrari màu đỏ nhanh chóng lao lên trên cùng.

Món quà thứ hai, là sự thẳng thắn thành khẩn của Diệp Thu với Đường Quả.