Chương 187: Vũ Hội Hóa Trang

"Tôi không biết khiêu vũ" Diệp Thu ngẩn người, nói.

Hắn từng nghe nói để làm phong phú cuộc sống ngoài giờ học của sinh viên, mỗi thứ sáu hàng tuần nhà trường đều tổ chức những hoạt động phong phú đa dạng, như vũ hội, cuộc thi ca hát…, một số đoàn thể xã hội khác cũng sẽ có các tiết mục đặc sắc của mình, như góc Anh ngữ của câu lạc bộ tiếng anh, cuộc thi của các hội viên đoàn thái cực quyền, cuộc thi ngâm thơ của đoàn văn học….

Đường Quả cau mày dài nhỏ thanh tú lại, nói: "Lúc đầu anh cũng nói không biết ca hát, kết quả không phải đột nhiên làm kinh ngạc người khác sao?"

"Tôi không biết khiêu vũ thật", Diệp Thu cười nói. Thường thì tổ chức các vũ hội đều là vũ hội giao lưu, Diệp Thu không quan tâm tới những điều này.

"Không sao. Tôi dạy anh" Đường Quả cố gắng chịu đựng tức giận trong lòng, nói.

"Thôi được, nếu giẫm phải chân cô, hi vọng cô đừng thét lên là được".

"Chỉ cần anh không cố ý giẫm lên, tôi nhất định không kêu". Đường Quả nói.

"Chị Quả Quả, anh rể, sao hai người lại đứng ở đó?" Lâm Bảo Nhi cầm một quyển sách dày và Quý Phương bỗng đi tới. Phòng bọn họ tổng cộng có bốn người, Đường Quả và Bạch Yến đều là sinh viên khoa quản lý kinh tế, hơn nữa còn là bạn cùng lớp. Lâm Bảo Nhi và Quý Phương là sinh viên khoa máy tính, cũng là bạn cùng lớp. Như vậy cho dù lúc Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tách nhau ra, hai người cũng có một nửa làm bạn. Diệp Thu luôn nghĩ chuyện này có phải do Đường Bố Y sắp xếp không. Nếu không sao lại trùng hợp đến vậy? Đường Bố Y quả thật đã hao tốn nhiều tâm tư đối với cô con gái của mình, nếu ai có thể trở thành con rể của Đường gia, tài sản thừa kế cũng đủ cho hắn tiêu xài hoang phí bao nhiêu đời rồi.

"Bọn chị đang đợi em đó". Đường Quả véo véo má Lâm Bảo Nhi, sẵng giọng: "Sau này không được gọi như thế nữa."

"Sao lại không thể ? Các đôi tình nhân khác đều gọi nhau là ông xã, bà xã mà. Bảo Nhi gọi như thế cũng đâu có sai". Quý Phương vốn rất có thiện cảm với Diệp Thu y thuật cao siêu , nói: "Lâu rồi không gặp anh. Lần trước đồng ý mời bọn tôi ăn cơm, anh lại chạy mất bóng, quá keo kiệt đó?"

Quả thật lần trước ở phòng ngủ của bọn họ có đồng ý mời hai cô ăn cơm, nhưng bình thường đúng là hơi bận rộn, lại phải ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ Cá mập, sớm đã quên béng chuyện này rồi, không ngờ người khác lại vẫn nhớ kỹ.

"Lần này tới chính là mời mọi người ăn cơm mà." Diệp Thu cười nói. mặc dù bọn họ đã hiểu lầm mình là bạn trai của Đường Quả, mà bản thân Đường Quả lại không lên tiếng giải thích, mình cũng chỉ đành phải vào vai thôi.

"Ha ha, mời bọn tôi ăn cơm cũng không biết bảo Đường Quả nói trước với bọn mình một tiếng. Thôi được, cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội. Bảo Nhi, đưa sách cho mình, mình mang lên tầng cất rồi xuống."

Sau khi năm người cùng phòng Đường Quả đã tới đông đủ, mấy người mới đi về phía nhà hàng món nướng Hàn quốc mới mở ở cổng trường. Các cô đều thích chỗ đó, Diệp Thu chỉ đành thuận theo sự lựa chọn của các cô. Dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, ăn ở đâu cũng không sao cả.

Nhóm học sinh quý tộc là nhóm tiêu dùng chính. Phần lớn điều kiện gia đình các sinh viên không tốt, nhưng có một phần nhỏ khă năng tiêu dùng lại rất cao. Bốn cổng lớn hướng đông tây nam bắc của đại học Thủy Mộc rất nhiều hàng ăn các cửa hàng tạp hóa cũng chủ yếu là kiếm tiền từ phần nhỏ sinh viên này.

Diệp Thu không ngờ gặp người quen ở đây. Hôm nay còn bị hắn cho một trận, Mã Uy. Trên trán hắn có dính một miếng băng dán. Trước mặt đầy một bàn thức ăn, đang ngồi ở bàn ăn ngấu nghiến. Thấy Diệp Thu cùng mấy mỹ nhân bước vào, sắc mặt Mã Uy thay đổi, lại cúi đầu ăn thức ăn của mình.

"Sao thế? Đang nhìn gì vậy?" Đường Quả hỏi.

"Không có gì. Nhìn thấy một người quen, chào hỏi một tiếng" Diệp Thu cười nói. Người này mặc dù không tới tìm gây chuyện, Diệp Thu cũng coi như quên mất chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe ban sáng rồi.

Buổi chiều là giờ của Trần Hoài Ân, Diệp Thu nói với Dương Nhạc và Lý Đại Tráng chuyện tối nay phải tham dự vũ hội, còn khuyên Lý Đại Tráng dẫn em Tiểu Minh của hắn tới. Vũ đạo giúp các đôi nam nữ không quen biết mang đến cơ hội quang minh chính đại có thể ôm lấy nhau để cọ xát, cũng có thể dễ dàng thể hiện tình cảm nhất hoặc tính cách của người chơi. Không biết có bao nhiêu đôi tình nhân sau khi tham dự vũ hội liền ra ngoài thuê phòng.

Nhà trường cũng không quá hạn chế tình yêu giữa nam nữ, nhưng mỗi tối đều có thành viên của hội sinh viên đi kiểm tra những địa điểm chủ yếu dễ khiến người ta nảy sinh quan hệ. Nghe nói mấy năm trước, mỗi sáng sớm, bác quét dọn đều nhặt được rất nhiều bao cao su trong rừng cây xung quanh hồ nước cạn, cho nên nhà trường mới đành phải tăng cường chỉnh đốn canh chừng.

Nhà trường đã cung cấp đối tượng cho bạn, lẽ nào còn muốn cung cấp nơi làm việc cho bạn hả? Thật ra thành thật một chút mà nói, không ít các trường đại học Trung Quốc cũng có chút công dụng như vậy.

Dương Nhạc, Lý Đại Tráng đều nói phải đi xem thử, thậm chí ngay cả Lam Khả Tâm cũng có vẻ tò mò. Diệp Thu cười nói: "Mọi người nếu không có việc gì thì cùng tới đó xem thử đi. Dù sao cũng là tiết mục của trường mình, lại không cần trả tiền."

Dương Nhạc gượng cười nói: "Mình muốn đi, nhưng các bạn đều có đôi có cặp, ngay cả Lý Đại Tráng cũng có Tiểu Minh. Mình mình chạy tới đó đúng là bơ vơ cô độc rồi."

"Hì hì, Tiểu Minh nhà mình còn chưa chắc có đồng ý đi hay không, buổi tối cô ấy thường lên thư viện" Vẻ mặt Lý Đại Tráng đắc ý nói.

"Đại Tráng, cậu biết không. Lúc trước lúc tâm trạng mình phiền muộn nhìn thấy cậu, tâm trạng mình liền tốt ngay. Giống cậu cả đời thê thảm như vậy vẫn sống kiên cường, mình còn gì không hài lòng nữa chứ? Nhưng hiện giờ cậu đã mất đi tác dụng an ủi mình rồi, thỉnh thoảng còn công kích mình nữa" Vẻ mặt Dương Nhạc đau khổ vỗ bả vai Lý Đại Tráng: "Biến ra xa đi. Mình biết tiểu tử ngươi cả ngày không có ý tốt gì với mình. Mình vốn là tới làm nền cho cậu nổi bật, mình sau này phải đi theo Tiểu Minh của mình, phải bỏ công việc này rồi".

Dương Nhạc và Lý Đại Tráng trêu chọc nhau, nói: "Hay là gọi chị Tiểu Mạn và chị San tới? Dù sao bọn họ hiện giờ đều nghỉ việc rồi, tối bọn họ cũng không làm gì, mọi người cùng chơi cũng náo nhiệt?"

Diệp Thu nghĩ ngợi, nói: "Hay là thôi đi. Tới lúc đó bạn cùng phòng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng tới. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu?"

Diệp Thu thật không dám kéo Lục Tiểu Mạn và Tô San vào , lần trước Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cãi nhau một hồi với bọn họ. Lần này nếu đụng nhau ở trường học, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì nữa.

"Khả Tâm, cô đi không?" Dương Nhạc cười hỏi Lam Khả Tâm.

Lam Khả Tâm hơi chần chừ, nói: "Vẫn chưa nghĩ xong."

"Dù sao buổi tối cũng rảnh, cùng tới chơi đi" Diệp Thu cười nói, Lam Khả Tâm ngoan ngoãn gật đầu, khiến Dương Nhạc lại ngưỡng mộ. Lam Khả Tâm này hình như chỉ nghe lời Diệp Thu, nói gì cô cũng sẽ không phản đối.

Thứ sáu trường học vô cùng náo nhiệt, có liền thời gian hai ngày nghỉ ngơi, thời gian mọi người sắp xếp cũng nhiều lên. Có người cũng sẽ thu dọn đồ đạc về nhà. Người thích du lịch cũng sẽ tụ tập vài người bạn tốt đi vòng quanh Yến Kinh. Biển báo hoạt động của các đoàn thể của trường dán đầy hành lang tin tức lớn nhỏ của trường. Các bức tranh rêu rao, các từ quảng cáo mang tính phiến động, thu hút rất nhiều sinh viên vây xem phía trước, sau đó lựa chọn hoạt động mình cảm thấy hứng thú nhất rồi nhớ địa chỉ của hoạt động.

Đáng lẽ vũ hội được tổ chức ở sân bóng rổ, nhưng thời tiết hơi u ám, e tới buổi tối mưa to mọi người không kịp thu dọn đồ đạc, cho nên lại tạm thời thay đổi địa điểm của vũ hội tới nhà ăn sinh viên số 11. Nhà ăn sinh viên số 11 mới được xây dựng, vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng. Tổ chức vũ hội trong nhà ở đây quá tốt rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lý Đại Tráng đi đón bạn gái mình tới. Diệp Thu và Dương Nhạc đợi Lam Khả Tâm ở khu nữ sinh. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ở tòa nhà khác, Diệp Thu đã gọi điện cho hai cô, hai cô còn cần trang điểm một chút, tới lúc sẽ gặp nhau ở cửa vào vũ hội.

Thời tiết buổi tối ở Yến Kinh hơi lạnh, Lam Khả Tâm cố ý mặc chiếc váy dài làm từ bông màu đen, dưới chân là một đôi bốt mà Diệp Thu chưa từng nhìn thấy cô đi cả. Bên trên là một áo dệt kim tay dài bảy phân, ăn mặc thế này che dấu vẻ xanh xao trên mặt cô, người cũng rõ ràng có chút quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Hơn nữa lần đầu tiên Diệp Thu phát hiện, thì ra bộ ngực của Lam Khả Tâm rất đồ sộ. Vạt áo dệt kim bị đôi gò bồng đầy đặn chống lên cao. Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Thu về Lam Khả Tâm, cô không thể làm chuyện dối trá như vậy.

Trong số phụ nữ Diệp Thu quen biết, cũng chỉ có Đường Quả có thể làm ra được. Tất nhiên, cũng chính là cô muốn làm như vậy.

"Oa, xinh quá" Dương Nhạc cố tình làm bộ rất kinh ngạc. "Bình thường nếu bạn chú ý trang điểm một chút, chắc chắn càng thu hút người khác hơn."

"Quần áo tối nay rất hợp với cô." Diệp Thu cười khen ngợi.

Sắc mặt Lam Khả Tâm ửng đỏ, đôi mắt long lanh sau khi lướt qua khuôn mặt Diệp Thu rất nhanh, liền cúi đầu theo sau Diệp Thu. So với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô, tính cách cô đúng là hơi trầm tính hướng nội.

Diệp Thu, Dương Nhạc và Lam Khả Tâm lúc ba người đi theo tiếng nhạc để tìm nơi tổ chức vũ hội, không ngờ lại bị người ta chặn ở cổng.

Một sinh viên cổ đeo thẻ công tác hỏi: "Các bạn là sinh viên của khoa nghệ thuật phải không?"

"Không" Diệp Thu cười lắc đầu.

"Vũ hội hóa trang này là do khoa nghệ thuật tổ chức. Sinh viên khoa nghệ thuật có thể vào trong bằng thẻ sinh viên. Các bạn của khoa khác phải mua vé vào."

"Một tấm vé vào bao nhiêu tiền?"

"Năm nhân dân tệ, nhưng nữ sinh được miễn phí". Lời của nhân viên làm việc nói ra khiến Dương Nhạc kích động muốn bóp chết hắn

"Bán cho mình hai vé" Diệp Thu cười nói.

"Được. Các bạn, các bạn có mang theo mặt nạ của mình tới không? Chủ đề của vũ hội tối nay là vũ hội hóa trang, tới lúc đó còn có rất nhiều trò chơi. Mỗi người đều phải đeo mặt nạ vào trong."

Diệp Thu gượng cười nói: "Xem ra các bạn cũng có bán cái đó nhỉ?"

"Đúng vậy" Nhân viên làm việc lôi từ dưới gầm bàn ra một đống lớn mặt nạ, nói: "Mặt nạ làm từ giấy cứng mười nhân dân tệ một cái. Làm từ nhựa ba mươi nhân dân tệ một cái. Các bạn có thể tự mình chọn kiểu dáng và họa tiết mình thích."

Mười đồng vé vào cửa, chín mươi đồng tiền mặt nạ. Ba người tiêu mất một trăm đồng mới được vào trong.

Dương Nhạc cầm mặt nạ đầu lâu trong tay mắng: "Bọn súc sinh khoa nghệ thuật đúng là rất biết kiếm tiền."