Chương 180: Thì Ra Anh Thích Chị Mặc Nùng?

Vào trong phòng tôi đi? Đây là Trầm Mặc Nùng đang nói chuyện với mình?

Diệp Thu rất nhanh suýt nữa cho rằng mình đang ảo giác. Bởi vì vừa nãy hắn luôn cầu khấn Trầm Mặc Nùng sẽ nói câu này với hắn, nhưng hắn biết đó là điều không thể.

Có người nói hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, nhưng một khi hi vọng rất lớn trong lòng trở thành hiện thực, niềm vui sướng theo đó kéo đến lại càng tăng thêm gấp mấy lần.

" Ý cô nói là bảo tôi vào phòng cô?" Diệp Thu không chắc chắn hỏi.

"Lẽ nào anh muốn tiếp tục nằm bò như vậy?" Sắc mặt Trầm Mặc Nùng bình thản nói. Thấy vẻ mặt Diệp Thu, cô biết người đàn ông này đang nghĩ gì?

"Không, không, là tôi sợ cô hiểu lầm" Diệp Thu vội vàng trèo về hướng Trầm mặc Nùng, "Tôi chưa từng vào phòng con gái muộn thế này".

Diệp Thu từ cửa sổ nhảy vào, mùi hương ngào ngạt giống trên người Trầm Mặc Nùng càng thêm nồng nặc, chăn trên giường tung ra, từ trong chăn tỏa ra mùi thơm say lòng người. Diệp Thu giận một nỗi không thể quấn vào trong mà giả chết. Trên đầu giường đặt một quyển tạp chí còn đang mở, cho thấy, vừa nãy Trầm Mặc Nùng đang nằm trên giường đọc sách.

"Đi công tác lần này…. Rất nguy hiểm?" Ánh mắt Trầm Mặc Nùng không khỏi chuyển tới vết sẹo trên mặt Diệp Thu.

"Có một chút, nhưng tất cả đều đã qua rồi"Diệp Thu nói uể oải.

"Gần đây ngày nào Nhiễm tiểu thư cũng đến hỏi thăm tin tức của anh, có khi chờ tới rất khuya, liền ở lại trong phòng anh" Trầm Mặc Nùng lấy chiếc áo khoác lông trên từ tủ quần áo khoác lên người, một tay giữ chặt cổ áo, che bộ ngực đầy đặn căng tròn trắng nõn bên trong áo ngủ lụa màu tím, nói: "Quả Quả có lẽ cảm thấy như vậy đối với nó có chút không công bằng, vì thế cũng chạy tới ngủ ở phòng anh. Bảo Nhi thích vui nhộn…, lúc này anh qua đó, sợ rằng sẽ đánh thức bọn họ."

Diệp Thu đau đầu vỗ vỗ đầu mình, không ngờ mình đi có mấy ngày, phòng mình lại bị một đám con gái chiếm mất. Hơn nữa còn là ba người cùng đến. Đông Nhi muốn biết tin tức về mình. Cô ở trong phòng mình là đương nhiên. Nhưng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi chen vào làm gì?"

Bình thường bọn họ đều không muốn vào phòng mình, chăn mình đã dùng các cô có thể dùng quen?

Diệp Thu gật gật đầu, nói: "Chính là sợ đánh thức các cô nên mới cố ý trèo cửa sổ vào. Nếu không phải là cô ngăn lại, tôi cứ thể nhảy vào trong, không biết có làm bọn họ sợ hãi không? Chiếc giường đó rất lớn, ba người ngủ chắc sẽ không chật chội. Bọn họ sẽ không cãi nhau?"

"Trước khi anh chưa an toàn trở về, bọn họ đâu có thời gian mà cãi nhau?" Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói: "Thấy bọn họ tranh đấu thời gian này, ta vẫn luôn nghĩ lúc đầu không ngăn cản anh vào trong có phải là một quyết định sai lầm không?"

Diệp Thu nhìn vẻ đẹp của Trầm Mặc Nùng dưới ánh đèn chiếu rọi khiến người khác đau mắt.Đôi mắt như nước hồ thu dườnng như chứ đầy trí tuệ thế gian. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, sau đó hướng xuống phía dưới, mãi cho tới đôi dép lê bằng vải bông cô đi dưới chân, nói: "Nếu lúc đầu cô đuổi tôi đi, mới chính là một quyết định sai lầm, có gì ăn không? Bụng hơi đói rồi."

"Mì hay là cà phê?"Trầm Mặc Nùng nhẹ giọng hỏi.

"Vậy thì cà phê đi. Tôi nghĩ cô có thể cũng sẽ cần tới nó" Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "Tôi thật không dám làm phiền cô nấu mì giúp tôi."

Lúc Trầm Mặc Nùng xuống dưới nhà bưng mì vừa nấu xong trở lại phòng, tình cảnh trước mắt khiến cô thừ người ra. Cô cũng rất muốn học Đường Quả lúc gặp phải chuyện bực mình có thể lớn tiếng hét lên, nhưng chung qui cô không phải Đường Quả. Bình thường cơ hội cô lớn tiếng nói chuyện với người khác rất ít, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Cô không biết mắng người khác, cho nên không nói ra được một câu mắng người nào.

Quá đáng, tên cầm thú kia lại cởi hết quần áo leo lên giường mình, đang vùi đầu vào chiếc chăn mình vừa dùng ngủ say rồi.

Trầm Mặc Nùng đứng ở cửa sửng sốt hồi lâu. Lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đặt bát mì lên bàn, lạnh lùng nói: "Cho anh thời gian một phút mặc quần áo vào, phiền anh ra khỏi giường của tôi."

"Tôi đã ba ngày ba đêm không ngủ rồi, cả ngày đều bị người ta truy đuổi phía sau. Mệt quá, để tôi ngủ một lát đi" Lời Diệp Thu mơ hồ từ trong chăn truyền ra. Trầm Mặc Nùng yếu lòng, suýt chút nữa đồng ý với hắn. Nhưng nếu để hắn ngủ trên giường mình, sáng sớm ngày mai bị Quả Quả, Bảo Nhi nhìn thấy sẽ thế nào? Những cô gái bên cạnh hắn đã đủ nhiều rồi, Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ vì hắn mà ghen tuông đấu khẩu mãi, mình lại xen vào trong làm gì?

"Không được. Bên cạnh có phòng cho khách, anh có thể bưng mì tới phòng đó" Trầm Mặc Nùng mặt lạnh lùng nói.

"Phòng khách không quét dọn, rất bẩn".

Trầm Mặc Nùng suýt nữa bị câu nói này của hắn nghẹn chết, lúc đầu khi hắn mới đến, quần áo trên người còn không sạch bằng chăn trong phòng khách, lúc này lại ghét bỏ chăn mền trong phòng khách bẩn.

"Anh ngủ trên giường tôi, tôi ngủ ở đâu?" Trầm Mặc Nùng cố gắng chịu đựng tức giận.

"Không biết, bọn họ ngủ trên giường tôi, cũng không suy nghĩ tôi ngủ ở đâu" Diệp Thu từ khe chăn hở lén nhìn sắc mặt Trầm Mặc Nùng, nói: "Nếu cô không ngại, cô cũng có thể ngủ trên giường, bọn họ bên đó ngủ ba người chúng ta bên này ít nhất có thể ngủ hai được."

"Diệp Thu" Trầm Mặc Nùng sải mấy bước tới bên đầu giường, nói: "Mau dậy cho tôi"

"Tôi ngủ say rồi"

"Diệp Thu"

Lúc không thể nhịn được nữa, thì không cần phải nhịn nữa. Con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người, càng huống hồ là một cô gái. Trầm Mặc Nùng đi tới bên giường, một tay nắm lấy góc chăn, nói: "Nếu anh còn không dậy, tôi sẽ tung chăn ra."

"Đừng" Diệp Thu vội vàng nói, "Tôi quen cởi trần đi ngủ, lẽ nào cô muốn chiếm đoạt tôi?"

"Anh nghĩ lý do như vậy tôi cũng sẽ tin sao?" Trầm Mặc Nùng cười nhạt nói, lấy tay kéo ra, sau đó thấy người Diệp Thu cởi trần nằm trên giường, hai tay càng đáng thương đang che bộ phận quan trọng phía dưới. "Tôi nói là tôi quen cởi trần"

Trầm Mặc Nùng kinh ngạc một hồi, sau đó quay người bỏ đi.

Lâm Bảo Nhi chỉ cảm thấy mình như bị vật nặng gì đó đè lên làm tỉnh dậy, vốn không nghĩ là bộ ngực của mình hoặc là chăn đắp nhiều quá. Lúc mở mắt ra, mới nhìn thấy đùi Đường Quả đang đè lên ngực mình.

Lâm Bảo Nhi tốn sức gạt đùi Đường Quả ra, vẻ mặt tủi thân nói: "Sớm biết như vậy, em đã không ngủ cùng với các chị rồi".

Người Đường Quả nằm nghiêng, nằm cuộn tròn đang ngủ say ở một góc đầu giường. Trong lòng ôm một cái gối, xuân sắc lộ ra trong áo ngủ khiến cho bất cứ người bình thường nào cũng bừng bừng phấn chấn.

Lâm Bảo Nhi giơ tay sờ sờ bộ ngực của Đường Quả, nhỏ giọng nói thầm: "Lẽ nào cách làm bộ ngực đầy đặn của Diêp Thụ thật sự hữu dụng? Bộ ngực của chị Quả Quả đúng là to hơn ngày trước rồi".

Lúc Đường Quả đang say giấc, cảm thấy có người sờ ngực mình, mơ màng mở mắt ra nhìn nhìn, bàn tay tát qua đó, mắng: " Bảo Nhi đáng chết, em đang làm gì thế? Em không có sao? Sờ của em đi?"

Nhiễm Đông Dạ và Đường Quả nước sông không phạm nước giếng, cô cũng ôm một chiếc gối trong lòng, nhưng ngủ ở đầu giường kia. Nghe thấy tiếng hai cô nói chuyện, mở mắt quan sát sắc trời bên ngoài vẫn mờ tối, lại mơ màng ngủ thiếp đi. Những ngày này vẫn mất liên lạc với Diệp Thu, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ lo lắng, cô cũng thật sự thấy mệt rồi.

Lúc Lâm Bảo Nhi đẩy cửa phòng Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu đang ngồi trên giường vội vàng mặc quần. Mặc dù tối qua chiếm giường ngủ của Trầm Mặc Nùng, nhưng nếu quả thật bị Đường Quả, Lâm Bảo Nhi nhìn thấy, chuyện này sẽ không nói rõ được.

Không ngờ sợ điều gì thì điều đó tới, Lâm Bảo Nhi vốn định xuống nhà xem Trầm Mặc Nùng đã làm xong bữa sáng chưa, nhưng trong bếp lại không một bóng người. Lâm Bảo Nhi liền tới phòng Trầm Mặc Nùng xem sao cô vẫn chưa ngủ dậy?

Sau đó miệng cô liền mở thành hình chữ O, Diệp Thu sao lại ở trong phòng chị Mặc Nùng? Hơn nữa hắn còn đang mặc quần. Vậy thì, tối qua bọn họ đã làm gì? Nghe nói nam nữ ngủ cùng nhau đều phải cởi quần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Sao anh lại ở đây?" Lâm Bảo Nhi trợn tròn mắt hỏi. Cô vẫn đang mặc bộ áo ngủ lụa màu hồng có in hình phim hoạt hình, trước đầu lại hơi cong, bộ ngực cao chót vót, lung lay…rất là đồ sộ. "A, các cô ngủ ở giường tôi, tôi phải tới đây ngủ nhờ một tối" Diệp Thu mặt gượng cười nói, vừa ấn cái vật cao ngất gì đó vào quần trong, vừa nhanh chóng mặc quần áo vào. Nếu cả Đường Quả và Đông Nhi hai người bọn họ cũng chạy tới đây, mình sẽ bị người khác coi là khỉ rồi.

Lâm Bảo Nhi lại lộ ra chiêu bài động tác ác ma, cười hì hì nói: "Tôi nói vì sao anh không thích chị Quả Quả và chị Đông Nhi chứ, thì ra người anh thích là chị Mặc Nùng".

Lâm Bảo Nhi đóng cửa phòng, nhìn quanh bốn phía một lượt, chạy tới đứng bên cửa phòng vệ sinh, nói: "Chị Mặc Nùng, chị không cần trốn nữa, em biết chị đang ở bên trong."