Long Nữ không hề cảm thấy thương tiếc bọn đua xe này, nếu bọn họ làm quá cô cũng có thể vượt qua bọn họ. sắc mặt nghiêm trọng nhìn một chỗ nói: "Nếu đã tới, thì ra đi".
Một người đàn ông quần áo hoa lệ đội mũ vải từ trong bóng cây bước ra, mỉm cười nói: "Những tên nghiệt chướng này chết không có gì đáng tiếc". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người đàn ông mày rậm mắt to, tướng mạo anh tuấn, chỉ là mặc trang phục thật sự có chút không phân biệt được, giống người Ấn Độ. New York là một đô thị lớn mang tính quốc tế, thật ra thường xuyên có kiểu ăn mặc giống người Ấn Độ này, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng sau khi Diệp Thu nhìn thấy một chấm màu tím hình tròn trên trán hắn, vẫn có chút cảnh giác.
Hắn đến là vì Long Nữ? Hay là vì mình?
Diệp Thu biết đối với loại người như bọn họ mà nói, nếu mình khởi động chiếc nhẫn hôn mê đối phó với bọn họ, sẽ bị bọn họ phát hiện ngay lập tức. Thế giới tinh thần của những người này khác với người thường, vừa rồi có thể đánh người ở khoảng cách xa trong vô hình thế, càng chứng minh hắn là một cao thủ về phương diện tấn công tinh thần.
"Việc sống chết của bọn họ không liên quan tới ta" Long Nữ lạnh lùng nói.
"Ha ha, Long Nữ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta lại cho rằng nàng đối với tất cả đàn ông đều lạnh lùng như vậy" Trên mặt người đàn ông tràn đầy ý cười cợt, ánh mắt lại ác độc nhìn Diệp Thu một cái. Vừa nãy hắn ở nơi bí mật nhìn thấy vẻ mặt Long Nữ lúc vuốt ve khuôn mặt Diệp Thu, cho nên trong lòng thấy ghen tị, người trước mắt không thuận mắt hắn đều dùng phương pháp độc ác giết chết giải hận.
"Việc đó càng không liên quan tới mi" Long Nữ sải bước che phía trước Diệp Thu nói.
"Cho dù là Phật, cũng thật sự rất khó hiểu phong tình , ta đuổi theo nàng từ Ấn Độ tới Trung Quốc, từ Trung Quốc theo ngươi tới New York, lẽ nào nàng lại đối đãi với đồng môn của mình như vậy sao?"
"Đồng môn?Ngươi từ lúc nào lên tư cách thần bán cấp thế?" Long Nữ khinh thường, xoay người nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, em về khách sạn nghỉ ngơi trước đi."
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, nói: "Lúc này, sao em có thể đi được?"
Đôi mắt Long Nữ bình tĩnh khiến người ta thấy mênh mông như biển nhìn Diệp Thu, nói: "Đây là chuyện giữa chúng ta, em không cần xen vào làm rối lên. Cậu bé, đừng làm chị khó xử."
Diệp Thu từ trong đôi mắt Long Nữ hiểu rõ ý cô, nếu một khi Diệp Thu bại lộ thực lực của mình, lập tức sẽ bị chính phủ nước Mỹ cảnh giác cao độ giám sát nghiêm ngặt, tới lúc đó nếu hắn muốn làm việc gì khó càng thêm khó. Lúc này, Long Nữ vẫn không muốn ảnh hưởng tới nhiệm vụ của hắn.
Diệp Thu nhìn Long Nữ nói: " Em nghĩ chắc chị hiểu, đối với em mà nói, cái gọi là nhiệm vụ hoàn toàn không quan trọng bằng sự an toàn chị."
"Chik hiểu. Cho nên chị mới muốn em đi."
Diệp Thu liếc người Ấn Độ kia hỏi: "Hắn là ai?"
"Một người rơi vào đêm tối của giới A Tu La mà thôi. Không đáng nhắc tới. Yên tâm đi, chị có thể ứng phó được." Vẻ mặt Long Nữ tự tin nói.
" Nàng dám hạ thấp tín ngưỡng và chủng tộc của chúng ta". A Tam tức giận quát, chỉ Long Nữ nói: " Tốt lắm, đợi tới lúc ta có được cửu âm thân thể của nàng. Nàng sẽ hiểu rõ. Ai mới là thần chân chính."
Long Nữ mỗi nhiệm 80 năm, dạ xoa tộc đạt được cửu âm thể Long nữ chưa từng có ai. Đương nhiên, ta vô cùng bội phục sự kiên trì của các người, dù sao mấy ngàn năm qua một năm chấp hành lấy một hướng mục tiêu cố gắng, quả thật ít thấy."
"Muốn chết" Ấn Độ A Tam vung tay đánh về phía Long Nữ.
" Mi mới muốn chết" Long nữ duỗi tay trong không trung, không khí dường như ở đầu ngón tay mềm yếu bị xé rách ra, từng cái từng cái ngưng kết lại, ngón tay Long Nữ khẽ vung xuống đỉnh đầu người đàn ông Ấn Độ trùm tới.
"Phát trá, phát trá" người đàn ông chắp tay đọc niệm chú gì đó, hai tay giơ cao lên như tấm lưới thực chất đang chụp xuống đầu hắn, quát lớn: "Phá"
"Về đi. Chị sẽ đến tìm em". Lúc Long Nữ nói, bóng hai người đã quấn lấy nhau chạy ra xa.
Diệp Thu nhìn theo bóng người Long nữ biến mất, trong lòng lại dâng lên tình cảm ấm áp. Nhiều người đổ máu hi sinh vì mình như vậy, nếu mình không cố gắng trong lòng mình sẽ áy náy không yên.
Bởi vì Diệp Thu thông báo với Jake, bảo hắn chuyển lời lại với Trần Di mà hắn chưa từng gặp mặt, bảo cô đừng tới làm phiền mình lúc sáng sớm. Cho nên, Jake vẫn luôn vào thời gian 12 giờ cơm trưa mới chạy tới phòng ở khách sạn của Diệp Thu.
"Diệp Thu, tối qua chắc là chơi rất vui chứ?" Jake vẫn mặc bộ âu phục thanh nhã ngày hôm qua, ánh mắt mập mờ bắt chuyện với Diệp Thu.
"Cũng được." Diệp Thu soi gương vuốt lại vết nhăn trên bộ âu phục, nói: "Trần tiểu thư có tin tức gì không?"
"Diệp Thu, thật sự rất xin lỗi, Trần tiểu thư vẫn hơi bận rộn, cho nên tôi sẽ cùng anh ăn cơm trưa, yên tâm đi. Tôi không có khả năng gì đặc biệt, nhưng khả năng thưởng thức món ăn ngon cho dù Trần tiểu thư cũng không bằng tôi. Anh nhìn vóc người của tôi là biết, tôi nhất định sẽ dẫn ngươi tới khách sạn tốt nhất ở New York. Món ăn Trung Quốc? Món ăn Tây hoặc là tự chọn?"
Diệp Thu nghe nói Trần Di vẫn không chịu tới gặp mình, trong lòng có chút tức giận, nhưng không thể hiện ra mặt, mỉm cười nói: "Không có gì, tôi không hứng thú với món ăn ngon, tôi nghĩ ở khách sạn này chắc có nhà ăn chứ, chúng ta tùy ý xuống dưới ăn một chút là được rồi. Hãy chuyển lời giúp tôi tới Trần tiểu thư, tôi chỉ ở lại nước Mỹ ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai rồi."
"Ha ha, được được. Tôi nhất định sẽ chuyển lời tới Trần tiểu thư, chúng ta đi ăn gì đó trước đi" Jake mỉm cười nói
Diệp Thu cho tới ba giờ chiều mới gặp được Trần Di trong truyền thuyết, lúc ấy hắn đang ở trong phòng khách sạn chờ tin tức của Long Nữ, nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, đi tới mở cửa phòng, thì nhìn thấy mộ cô gái mặc đồ công sở khác thường đứng ở cửa.
Nhiễm Tinh Thần đúng là không nói sai, cô là một cô gái rất xinh đẹp, mi mắt tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm kiểu thịnh hành ở New York, giống như thần tiên tỷ tỷ rất nổi trên mạng thời gian trước. Nhưng hình thể cô cao lớn hơn thần tiên tỷ tỷ một chút, dáng người cũng đầy đặn hơn một chút.
Cô gái ăn mặc không giống với nghề nghiệp Diệp Thu nghĩ lúc trước, một chiếc áo dài màu trắng, bên ngoài thắt một chiếc thắt lưng ngắn màu đen, vẻ mặt cũng không nghiêm túc như các đặc công trên truyền hình, mà là khuôn mặt tươi cười đứng ở cửa nhìn Diệp Thu.
"Diệp Thu phải không? Tôi là Trần Di" Cô gái thân thiết lao vào lòng Diệp Thu, tiếng nói lại không nhiệt tình như những gì cô biểu hiện ra ngoài, "Có thể tôi bị người khác theo dõi, cậu đóng giả là tình nhân của tôi nhé."
"Vậy tôi có nên hôn cô một cái không?" Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Tôi nghĩ, cậu sẽ không có hứng thú với tôi" Trần Di nói, đẩy Diệp Thu vào trong phòng sau đó dùng chân đóng cửa phòng lại.
Sau khi vào trong phòng, Trần Di lập tức buông cổ Diệp Thu ra, nói: "Tôi biết cậu có chút thành kiến với tôi, nhưng tôi không có cách nào giải thích với cậu được, tốt hơn là chúng ta phải tuân thủ tiêu chuẩn thứ nhất."
"Tôi hiểu" Diệp Thu gật đầu. " Có tài liệu gì cho tôi không? Nói cách khác, bây giờ tôi phải làm gì?"
"Diệp Thu, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi rồi" Trần Di đi tới chiếc ghế trong phòng ngồi xuống, nói: "Trước khi cậu đến đến, mọi chuyện trở nên vô cùng phức tạp. Việc nước Mỹ có được kỹ thuật quân sự dẫn đầu không biết bị ai truyền đi, hiện giờ các tổ chức có thực lực toàn thế giới đều chạy tới New York chuẩn bị đoạt lấy kỹ thuật này."
Nếu tối qua Long Nữ không nói cho hắn một số tin tức, có lẽ Diệp Thu nghe thấy lời của Trần Di sẽ có chút kinh ngạc. Hiện giờ nghe thấy không hề có phản ứng quá kịch liệt nào, hỏi: "Đã báo cáo với bên thủ lĩnh chưa? Có kế hoạch gì mới không?"
"Hiện giờ muốn trực tiếp có được kỹ thuật đó từ chính phủ nước Mỹ là điều không thể, chúng ta cần bắt tay với những kẻ khác. Đợi đến lúc bọn họ có được kỹ thuật đó, sẽ đoạt lại".
"Ai có hi vọng nhất?"
"Bork. Thủ lĩnh thứ hai câu lạc bộ La Mã, tôi đã cho người khác giám sát hắn, chỉ là người bên cạnh hắn quá đông, chỉ sợ không dễ ra tay. Tôi hơi khát, có muốn ông chút rượu không?" Trần Di nhìn Diệp Thu hỏi.
Diệp Thu đi tới quầy rượu nhỏ trong phòng, chọn một bình rượu và hai cái ly, rót rượu vào hai chiếc ly đi tới chỗ Trần Di.
Diệp Thu đưa ly rượu cho Trần Di, mình bưng một ly khẽ lắc lắc, đợi sau khi mùi rượu bay ra trong không khí, dừng động tác đợi chất lỏng trong ly lắng xuống, lúc sắp bưng lên uống, đột nhiên lại hô lên: "Đừng uống ly rượu đó".
"Sao vậy?" Trần Di khó hiểu nhìn Diệp Thu, lại nhìn ly rượu hỏi.
Sắc mặt Diệp Thu nghiêm trọng nói: "Lẽ nào cô không phát hiện trong chất lỏng sau khi lắng xuống không có bóng của cô sao?"
Trần Di theo lời Diệp Thu quan sát rượu trong ly, quả thật như lời hắn nói, trong cốc như nước chết, không hề có bất cứ bóng nào. Điều này tương phản với kiến thức vật chất cô được học.
"Chuyện này là thế nào?" Trần Di cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề , nhìn Diệp Thu hỏi.
"Rượu này vừa bị người ta hạ độc"