Chương 168: Có Thể Theo Ta Giết Người

Diệp Thu thấy Vương Chinh có ý niệm không hay trong đầu: muốn giáo huấn thằng nhãi này một phen, lại trở thành một cầm thú giữa bông hoa.

Hắn tuy rằng không có huyết thống phương Tây của tổ tiên mình mà có khuôn mặt anh tuấn vô song, nhưng cũng là một nhất biểu nhân tài. Hơn nữa thoạt nhìn còn có chút thanh xuân, tiếng hát có thể nói là tốt, chính là hình tượng nam nhân rất được phụ nữ ưa thích.

Diệp Thu vừa nhìn thấy hắn đến gần Lam Khả Tâm, mà sau khi Lam Khả Tâm quen biết với Diệp Thu trên xe lửa, mỗi khi có chuyện gì, luôn thích đứng sau lưng Diệp Thu, hành động này của nàng làm người khác hiểu lầm, mọi người đương nhiên tưởng Lam Khả Tâm là bạn gái của Diệp Thu.

"Có việc gì sao?" Diệp thu cười hỏi.

Vương Chinh thấy một loạt mỹ nữ đứng bên cạnh Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, còn có một cô gái xinh đẹp đội mũi mà thoạt nhìn có chút quen mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhiều năm tán gái như vậy rồi, nhưng có mấy ai có tư sắc như cùng khí chất như những người ở đây?

Cười khổ nói rằng: "Không có việc gì đâu, chỉ tiện hỏi thăm một tiếng mà thôi. Tôi vốn cho rằng cô ấy là danh hoa vô chủ."

"Ha ha, xin lỗi, có chủ rồi."Diệp Thu vừa cười vừa nói, nếu như Lam Khả Tâm có ý cự tuyệt lời hắn nói, hắn là không có tư cách chia rẽ người ta. Thế như vừa rồi Lam Khả Tâm trốn phía sau hắn, Diệp Thu cũng hiểu được ý tứ của nàng. Bình thường quan hệ với Lam Khả Tâm không tồi, thuận nước giong thuyền cũng là chuyện bình thường, cho nên tạm thời đưa đóa hoa này lên người mình.

"Người anh em học ở hệ Khảo Cổ à? Thật lợi hại, tôi vẫn được anh em trong đại học Thủy Mộc này gọi là vạn chúng tình nhân, hiện giờ thấy cậu. Tôi xem cam bái hạ phong, cái tên vạn chúng tình nhân này cậu giữ mới đúng." Vương Chi rất có phong phạm đàn anh, vỗ vỗ vai Diệp Thu, mỉm cười rời đi.

Không có thể như vậy chứ? Diệp Thu đảo mắt đánh giá một vòng những nữ nhân sắc nước hương trời chung quanh, thật đúng là có phong phạm của đại chúng tình nhân.

"Mọi người chú ý, mọi người chú ý, nói cho mọi người một tin tức tốt." Dương Nhạc vỗ tay hô to:" buổi tối ngày hôm nay Diệp chủ ban đã tốn nhiều công sức, mời các bạn trong ban đi ra ngoài ăn một bữa ăn khuya. Còn mời tất cả những bạn đã học viện Điện Ảnh những công thần đã giúp chúng ta ngày hôm nay cùng nhau tham ra tụ hội. Mọi người có đồng ý không?"

"Được"

"Cảm tạ lớp trưởng"

"Hắc Hắc, lớp trưởng đại nhân chơi rất được."

"Hay, lúc trước cũng nói thành công hay không cũng mời khách mà."

Mọi người trầm trồ hoan hô khen ngợi, Diệp Thu cảm kích nhìn về phía Dương Nhạc. Người kia quả thật cẩn thận tỉ mỉ hơn mình, mọi người chịu nhiều khổ cực như vậy, vì vinh dự của hệ Khảo Cổ học, chính hắn là một trưởng ban đáng lẽ phải mời mọi người đi ăn biểu lộ lòng cảm kích mới đúng.

Ngày hôm sau khi Diệp Thu tới giảng đường, bầu không khí ở đây đã không giống như lúc trước. Trước đây mọi người rất phân tán, đều là một nhóm người cùng ký túc xá với nhau mới ngồi cùng một chỗ. Mà hiện giờ mọi người đều tự giác ngồi vào giữa, hơn nữa những người vốn không cùng phòng ký túc xá với nhau cũng đã nói chuyện đùa giỡn. Diệp Thu lúc vừa bước vào không ít người chủ động chào hắn.

Đêm liên hoan chào đón sinh viên mới lần này đã tạo cơ hội cho mọi người hòa hợp, đầu tiên là tập luyện vài ngày cùng một chỗ, cho dù là không nói gì, chí ít cũng nhìn thấy mặt nhau nhiều lần. Đêm qua lúc biểu diễn trên sân khấu, càng làm cho mọi người gắn bó với nhau hơn. Đặc biệt còn đạt được hiệu ứng oanh liệt như thế, càng làm cho bọn họ cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào về tập thể này.

Nếu như nam nhân gặp nhau trên bàn rượu, thì tình cảm phát triển rất nhanh chóng. Diệp Thu cũng không nhớ được hôm qua có bao nhiêu người ôm cổ mình gọi đại ca nữa.

Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng ôm cặp tới, la lớn: "Phụ trương, phụ trương ---- tin tức mới nhất, phải nghe."

Tất cả mọi người đang nói chuyện đồng loạt quay đầu nhìn lại Dương Nhạc, chờ hắn nói. Diệp Thu cũng nhìn qua bên đó, Dương Nhạc này ở ngoài là chủ một công ty, ở trường lại là một sinh viên đáng mến. Thực sự là cao nhân chân chính đi.

"Hội học sinh tiến hành một cuộc khảo sát về buổi biểu diễn đón sinh viên mới tối quá, trong đó có bình chọn ra ba tiết mục được hoan nghênh nhất"

"Có chúng ta hay không? Có hay không?" có người sốt ruột hô.

"Khẳng định là có rồi. Tiết mục của chúng ta oanh động như thế, ngày hôm nay đi trên đường ta còn nghe được mọi người thảo luận [phong cách dã thú] đó"

"Ha ha, lần này đúng là giá trị thật của dã thú. Diệp trưởng ban, lần sau có cơ hội nữa cũng không được quên chúng ta nha"

"Đúng vậy, từ nhỏ ta đã mơ được làm dã thú như vậy rồi." Cái tên kia lần thứ hai nghiêm trang nói.

Dương Nhạc đợi mọi người nói chuyện xong xuôi mới cười nói: "Tiết mục chiếm vị trí thứ ba là tiểu phầm [Còn thiếu tiền] của hệ Công Trình Máy Móc. Tiết mục thu được vị trí thứ hai là …"

"Dương Nhạc cậu đọc bắt đầu từ vị trí thứ nhất đi. Tiết mục của chúng ta nếu không đạt được vị trí thứ nhất thì chúng ta đi tới hội học sinh ăn thua đủ với bọn họ"

"Đúng vậy, làm người như thế thì thật là GGT đi" (GGT: là đài truyền hình của Trung Quốc – chuyên đưa tin giả)

Dương Nhạc vẫn nói: "Tiết mục [Phong cách dã thú] của chúng ta thu được vị trí thứ nhất ha ha"

Sau đó tất cả mọi người ném sách vở trên bàn lên trời, la hét om sòm.

Giảng viên dạy môn [Nghiên cứu cùng phân tích văn tự cổ đại] vừa đi vào trong giảng đường, thấy đám sinh viên hoan hô nhiệt liệt, sửng sốt một hồi. Bình thường những tên sinh viên này trong lớp không ngủ là tốt lắm rồi, sao hôm nay lại hoan nghênh kịch liệt như vậy?

Sau khi Diệp Thu đi tới yến Kinh thì cuối cùng cũng tới được những ngày yên tĩnh, Đường Quả không hề tìm mình gây phiền phức nữa, mỗi ngày còn tới hỏi han, thường thường nấu những bát súp đường các loại mang tới cho Diệp Thu bồi bổ thân thể. Lâm Bảo Nhi vẫn đang nghịch ngợm, nhưng chỉ là vui đùa với hắn mà thôi. Trầm Mặc Nùng trong thời gian này bề bộn nhiều việc công ty, công ty của nàng hình như cùng tập đoàn Đường thị hợp tác một số hạng mục. Mỗi ngày đều trở về rất khuya.

Nếu như không phải nhận được điện thoại của Nhiễm Tinh Thần. Hắn nguyện ý cứ như thế này mà sống yên ổn, cuộc đời quá ngắn, phải hiểu được các hưởng thụ à. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lần thứ hai đi tới câu lạc bộ Ngôi Sao. Cũng không cần người chỉ dẫn, Diệp Thu cùng tìm được gian phòng của Nhiễm Tinh Thần, nữ nhân xinh đẹp kia mặc bộ quần áo màu cà phê, đang ngồi trên ghế sô pha xem một ít tư liệu. Nhìn thấy Diệp Thu đi tới nói rằng: "Nếu như muốn uống rượu thì cứ tự tiện."

Diệp Thu cũng không khách khí, chạy tới uống một chén rượu, một chén đặt bên người Nhiễm Tinh Thần, bưng chén rượu ngồi đối diện với nàng hỏi: "Kế hoạch bắt đầu rồi sao?"

"Tôi nghĩ cậu cần phải đi New York"

"Tại sao không phải là tới Washington?"

"Bởi vì cậu quen biết một tiểu thư xinh đẹp, có tình hữu nghị tốt với nàng. Có nàng giúp đỡ, cậu có thể tiến vào trong nghị viện ở Washington."

Diệp Thu lay nhẹ chén rượu, vẻ mặt cười cười nhìn đôi chân nhỏ nhắn bóng nhẵn không có đi bít tất nhưng đeo đôi giày cao gót tinh tế bó sát chân của Nhiễm Tinh Thần, nói rằng: "Tiểu thư xinh đẹp sao? nếu như vậy, nhiệm vụ này tôi có chút hứng thú rồi."

"Đây là kế hoạch do tôi định ra, cậu có thể cầm nó, nhớ sau đó phải tiêu hủy." Nhiễm Tinh Thần đưa trang giấy trong tay cho Diệp Thu.

Diệp Thu tiếp nhận văn kiện này, nhưng không có kiểm tra, cười hỏi: "Vì sao là kế hoạch của tôi mà không phải là của chúng ta?"

"Cậu nghĩ thân phận của tôi có thể thích hợp đi sao?" Nhiễm Tinh Thần như một ngôi sao diễm lệ nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu, không có ý tứ chịu thua phân nào.

Diệp Thu híp mắt nhìn nữ nhân trước mặt, nhẹ nhàng đặt tay vào chén rượu, một lát sau, mới vừa cười vừa nói: "Các người không muốn đem con dê nhỏ như ta vào miệng hổ chứ?"

"Cậu nghĩ chúng tôi làm như vậy sao?" Nhiễm Tinh Thần cười nhạt "Lão nhân nhà các người còn giảo hoạt hơn nhiều. Còn có, coi như là đưa dê vào miệng hổ đi, nhưng cũng không phải là cậu. Trước cậu, đã có ba người bí mật qua đó rồi, bọn họ sẽ làm một số động tác hấp dẫn lực chú ý của chính phủ Mỹ để hiệp trợ cậu."

"Bọn họ đều không về được sao?" Diệp Thu trầm giọng nói.

"Đã làm việc như vậy, cũng là vì nước hy sinh thân mình. Tôi, cậu, còn có rất nhiều người, đều chuẩn bị tinh thần như vậy" Nhiễm Tinh Thần cầm chén rượu lên, quay về phương tây xa xôi nâng chén, nơi đó, có chiến sĩ của chúng ta.

Diệp Thu quả thật phải đi New York, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi sẽ có người bảo hộ an toàn cho họ, nhưng hắn có chút không yên lòng. Cho nên, buổi sáng hắn gọi Tiểu Bạch tới. Tiểu Bạch tuy tên của hắn có một chữ "Bạch" nhưng trong lòng hắn lại là một cái bóng tối tăm mù mịt. Bình thường rất ít khi xuất hiện vào ban ngày, trừ phi có việc đặc thù gì cần phải hoàn thành.

Tiểu Bạch vẫn anh tuấn vô cùng, mặc một thân âu phục trên người, trên tay lại mang một cái bao tay màu trắng quái dị, nhìn thấy Diệp Thu hơi lộ ra nụ cười ngại ngùng.

"Tiểu Bạch, tôi phải đi New York một chuyến." Diệp Thu đứng dưới tàng cây, nhìn Tiểu Bạch nói.

Tiểu Bạch gật đầu, sau đó đưa tay làm mấy cái thủ thế.

"Không được, cậu không thể đi cùng tôi, tôi còn chuyện cần nhờ cậu giúp đỡ. Cậu hãy giúp tôi bảo vệ mấy người phụ nữ trong nhà để họ không bị thương hại, có được không?" Diệp Thu thanh âm hổ thẹn nói.

Tiểu Bạch hơi có chút chần chừ, cuối cùng cũng kiên định gật đầu.

"Yên tâm đi, tôi không có nguy hiểm gì đâu. Long Nữ vẫn ở phương Tây mà? Nếu như tôi đi tới đó, khẳng định nàng sẽ tới tìm, nàng cũng giống như cậu vậy có thể theo tôi sát nhân." Diệp Thu vẻ mặt ấm áp tình cảm nói.