Chương 158: Bữa Sáng Tình Yêu

Lúc qua về câu lạc bộ Tinh Thần, vẫn là do Nhiễm Tinh Thần lái xe, Diệp Thu ngồi ở băng ghế sau. Nhiễm Tinh Thần từ kính chiếu hậu nhìn Diệp Thu đang ngồi yên lặng không biết đang suy nghĩ cái gì đó, nói: "Anh không sợ gia gia sẽ tức giận sao?" "Các cô đã sắp đặt khá tốt để tôi chiu vào rọ, tôi có thể mở miệng nói được gì sao?" Diệp Thu bĩu môi nói: "Yên tâm, tôi chỉ nói như vậy thôi. Nữ nhân như cô, tôi không muốn." " Cám ơn. Tôi nghĩ đó là lời khen."

" Tùy cô." Diệp Thu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: " Chỉ cần cô trong vòng bảy phút nữa đưa tôi về đến câu lạc bộ Tinh Thần là được rồi." Nhiễm Tinh Thần không nói gì, mạnh mẽ dẵm lên chân ga, một chiếc Audi với màu đen đặc thù nhanh như điện lao đi.

Khi xe dừng lại ở trước câu lạc bộ Tinh Thần, vừa vặn kịp lời hứa với Đường Quả nửa giờ trước. Diệp Thu ở Nhiễm gia căn bản không có nán lại nhiều, nếu lão già đã đạt thành hiệp nghị với bọn họ rồi, nói vậy đã giúp mình đòi thù lao thỏa đáng. Diệp Thu không phải loại người ngu dốt chẳng biết tốt xấu, lời cuối cùng nói ra khỏi miệng là để vui đùa, chỉ là vì cho bọn họ hiểu rằng, mình không phải là người có thể bị khống chế một cách đơn giản.

Có rất nhiều lúc, một cá nhân không hy vọng tiếp xúc thân cận đối với một số tổ chức khổng lồ.

Lúc này tiệc sinh nhật tuy rằng vẫn chưa kết thúc, nhưng đã có người sớm rời khỏi đây. Thấy Nhiễm Tinh Thần và Diệp Thu đã quay lại, có người nhiệt tình chào hỏi Nhiễm Tinh Thần, chỉ là thái độ đối đãi với Diệp Thu có chút lạnh nhạt.

Đương nhiên, nếu như ngươi nhìn thấy một con heo vây quanh một xe chở cải trắng, phỏng chừng ngươi cũng sẽ có ý kiến với cái đầu heo kia.

Nhiễm Đông Dạ cùng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cả buổi tối hôm nay chưa từng bước vào sân nhảy. Tuy rằng đã có rất nhiều người đến đây để mời. Nhìn thấy Diệp Thu tiến đến, mấy người lập tức bước tới đón.

Diệp Thu nhìn Đường Quả nói: " Nếu như đồng hồ của cô không có vấn đề gì, tôi vừa rời khỏi đây đúng nửa giờ."

" Ừ. Anh vẫn rất đúng hẹn." Vẻ mặt Đường Quả ngọt ngào mỉm cười.

" Ách…" Diệp Thu ngẩn cả người, nàng đang khen hay chửi? Nữ nhân này tối nay làm sao vậy? Ăn nhiều bánh ga-tô quá bị phê rồi sao?

Diệp Thu suy nghĩ mãi vẫn không tìm được đáp án, liền quay sang nói với Nhiễm Đông Dạ: "Chúc mừng sinh nhật một lần nữa. Bây giờ cũng đã muộn, tôi phải đưa bọn họ trở về." Nhiễm Đông Dạ tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng mặt vẫn tươi cười nói: " Ừ. Để gọi xe đưa anh về."

"Không cần đâu. Chúng ta gọi xe cũng được." Diệp Thu cười từ chối.

"Như vậy sao được? Để tôi gọi xe đưa mọi người về." Nhiễm Đông Dạ cố chấp nói.

" Đông Dạ, nếu như Diệp Thu đã muốn làm như vậy, khẳng định có ý nghĩ của hắn. Chúng ta không nên cưỡng ép hắn." Nhiễm Tinh Thần thực sự không đành lòng nhìn thấy tràng cảnh cô em gái ngốc của mình bị người ta từ chối ý tốt, đi đến khuyên nhủ. " Chị. Hắn không có ý gì đâu, hắn chỉ sợ phiền phức cho chúng ta mà thôi. Yên tâm đi Diệp Thu, sẽ không phiền phức đâu. Tài xế của tôi và chị đều đang chờ ở chỗ này, có thể tối nay chúng ta sẽ ở lại đây, không cần dùng xe. Để bọn họ đưa các ngươi trở về. Không có phiền chút nào cả." Nhiễm Đông Dạ đầy thiện ý nói.

Nhiễm Tinh Thần trong lòng thầm than, quả nhiên là nhân nào quả nấy.

Biết được tính cách của em gái mình rất cố chấp, hơn nữa trước đây lại được Diệp Thu cứu, cách làm của mình làm trong thâm tâm nàng cảm thấy hổ thẹn, vẫn nhớ nam nhân này ở trong lòng mình. Mấy năm sau lại gặp được nhau. Sợ rằng cái bóng này lại một lần nữa rõ ràng hẳn lên, mà nỗi khủng hoảng hổ thẹn vốn có lại chuyển thành một tình yêu nồng cháy. " Được rồi." Diệp Thu nhìm Nhiễm Đông Dạ gật đầu, khi nữ nhân này cố chấp khiến ngươi ta động tâm. Nếu như mình cứu khăng khăng từ chối, ngược lại có chút tầm thường.

Diệp Thu và Đường Quả, Lâm Bảo Nhi lên một chiếc xe trở về Chung cư Lam Sắc, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng được một chiếc xe khác đưa về đại học Thủy Mộc. Đưởng Quả và Lâm Bảo Nhi hôm nay đổi tính khi lên xe không có ríu ra ríu rít nói chuyện liên tục như thường ngày, ngược lại không nói một lời cho đến lúc xuống xe.

Lúc trở lại chung cư Lam Sắc, Trầm Mặc Nùng vẫn đang ngồi ở ghế sô- pha đọc sách, lúc nói chuyện với Diệp Thu. Ánh mắt vẫn cứ tránh né. Không giống như trước đây trực tiếp đối mặt với ngươi, như là muốn nhìn xuyên qua người ngươi.

Diệp Thu cũng không để ý, về phòng đánh một giấc. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói chuyện một lúc, cũng lên trên lầu.

Trầm Mặc Nùng mỗi ngày đều rời giường vào lúc sáu giờ rưỡi sáng, nhiều lần như vậy đã thành thói quen.

Tắm rửa xong xuôi, đứng ở trước cửa sổ mở rộng chân tay một lúc, sau đó chuẩn bị xuống nhà làm bữa sáng cho mọi người. Ở trong chung cư Lam Sắc không có người giúp việc, đây là yêu cầu của Trầm Mặc Nùng. Nàng nghĩ có một số việc bản thân có thể tự làm được, không cần thì không nên tìm người khác đến hầu hạ.

Hơn nữa. Nàng cũng không thích có người ngoài tiến vào trong nhà. Nàng tương đối bài xích đối với người xa lạ. Như lúc Diệp Thu vừa mới tới, tuy rằng cảm thấy Đường Quả sắp xếp cho hắn vào ở căn phòng nhỏ trước nhà có chút không hợp, nhưng cũng không đưa ra ý kiến phản đối, cũng là bởi vì lúc đó mặt mũi Diệp Thu lấm la lấm lét, thực sự khiến nàng có cảm giác không được an toàn.

Bữa sáng của bốn người trong chung cư Lam Sắc đều do Trầm Mặc Nùng phụ trách, chính bản thân nàng cũng muốn ăn sớm một chút, sau đó làm thêm cho ba người kia cũng không phải là chuyện gì khó. Hôm này cũng giống như mọi khi. Nàng xuống nhà chuẩn bị cơm nước. Thiếu chút nữa bị cảnh trước mắt khiến cho hoảng sợ.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhiên tự nhiên lại rời giường trước cả nàng, hơn nữa hai cô nhóc này mặt mày mồ hôi nhễ nhại. Đang lúi húi ở trong nhà bếp. " Chị Đường Đường, em nghĩ trước tiên là cho trứng vào trước? … Em nhớ chị Mặc Nùng đều làm như vậy…" Lâm Bảo Nhi đang rửa hành lá ở bên vòi nước, vừa làm vừa nói. " Không phải đâu. Ta nhớ kỹ trước tiên là phải nấu mì trước, sau đó mới cho trứng vào. Nhưng cái này có liên quan gì chứ?" Đường Quả đang cầm chiếc muôi to đùng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL " Có liên quan đó. Nếu như làm sai trình tự khẳng định sẽ không ăn được đâu." Lâm Bảo Nhi dáng vẻ như đạo hành gia nói.

" Vậy phải làm sao đây? Chị đập trứng vào trước." Vẻ mặt Đường Quả khó khăn nói.

" Quả Quả, Bảo Nhi, hai đứa đang làm gì vậy?" Trầm Mặc Nùng đứng ở cửa bếp hỏi.

A!

Hai nàng bị tiếng động phát ra đột ngột làm cho hoảng sợ, chờ đến lúc thấy người xuất hiện trước cửa nhà bếp là Trầm Mặc Nùng, Đường Quả với vỗ vỗ bộ ngực sữa đầy đặn nói: " Chị Mặc Nùng, sao chị lại đột nhiên xuất hiện vậy? Làm em sợ muốn chết." " Hai đứa đang làm cái gì vậy?" Trầm Mặc Nùng nhìn hơi khói bám trên mặt hai người hỏi.

" Chị Đường Đường nói…"

" Bảo Nhi đáng chết, câm miệng."

Lâm Bảo Nhi đang muốn nói, mồm thoáng cái đã bị Đường Quả bịt lại.

Vẻ mặt Đường Quả đầy tiếu ý nói: " Chị Mặc Nùng, bọn em cả ngày đều để chị làm bữa sáng nên trong lòng rất băn khoăn, cho nên muốn làm bữa sáng cho chị." " Thật như vậy chứ?" Trầm Mặc Nùng nghi hoặc hỏi, trong lòng có chút vui vẻ. Cuối cùng thì hai đứa nhỏ này cũng đã trưởng thành.

" Thật. Trời đất chứng giám." Lâm Bảo Nhi sau sau khi được thả lại một lần nữa quay lại chiến đội, gật đầu nghiêm túc nói.

Thế nhưng chuyện tiếp theo khiến cho Trầm Mặc Nùng biết rằng mình đã bị lừa, sau khi hai nàng nấu xong cũng không để mình ăn, Đường Quả lại chạy lên lầu gọi Diệp Thu xuống, hơn nữa bát mì đầu tiên cũng là cho Diệp Thu.

Đường Quả làm sao vậy?

Trong lòng Diệp Thu cũng đồng thời nghi hoặc, nhưng có đồ ăn sáng luôn luôn là chuyện tốt. Khi đang muốn cầm đũa cúi đầu xuống ăn, câu nói của Lâm Bảo Nhi lại khiến tim hắn đập mạnh, chiếc đũa đang cầm trên tay suýt chút nữa cũng cầm không nổi. " Diêp Thu, anh hãy thưởng thức đi nha. Đây là bữa sáng tình yêu chị Đường Đường chuẩn bị cho anh từ sáng sớm đó."

" Đây là làm cho tôi?" Diệp Thu kinh ngạc chỉ vào mũi mình hỏi.

" Đương nhiên rồi. Nhưng tôi cũng giúp một chút nha. Hi hi…" Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi đắc ý nói.

Vẻ mặt Đường Quả cũng rất dịu dàng, nhưng là một người vợ hiền lành, nhìn Diệp Thu nói: " Nếm thử đi. Đây là lần đầu tiên làm, sau này nhất định sẽ làm rất ngon." Diệp Thu đặt chiếc đũa lên trên bát, quét tới quét lui trên mặt hai nàng, trầm giọng nói :" Tôi có chỗ nào không phải với hai vị nữ hiệp, xin hai vị cứ chỉ ra, tôi sau này sẽ cải tà quy chính. Làm sao phải sử dụng chiêu thức ngoan độc như vậy chứ? "Anh có ý gì?" Đường Quả hỏi.

" Các cô không phải muốn đầu độc tôi sao?"

" Diệp Thu, bà liều mạng với ngươi." Đường Quả từ trên ghế nhảy dựng lền nhào về phía Diệp Thu."

" Chị Đường Đường, đánh hắn đi. Hắn nói như vậy còn là người sao?" Lẩm Bảo Nhi đứng ở bên cạnh nói khích.

Trầm Mặc Nùng ôm lấy Đường Quả đang nổi giận hỏi: " Quả Quả, Bảo Nhi, cuối cùng thì hai đứa muốn làm gì?"

Đường Quả không nói lời nào, đôi mắt to xinh đẹp cố chấp nhìn chằm chằm vào Diệp Thu dầu mỡ dính trên khuôn mặt còn chưa có rửa sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như là một con mèo nhỏ. " Diệp Thu, anh có ăn hay không?" Đường Quả nhìn Diệp Thu hỏi.

" Làm sao vậy?" Diệp Thu ngẩng đầu nhìn Đường Quả. Nói thật, cái món ở trước mặt này hắn không dám ăn. Lần đầu tiên Đường Quả làm, hơn nữa lại có Bảo Nhi thích đùa dai làm vui cùng nhau liên thủ, làm người ta đều suy nghĩ đến hậu quả sau này. Còn dũng cảm hơn cả kẻ đầu tiên ăn cua. " Anh có ăn hay không?" Đường Quả cố chấp hỏi.

Diệp Thu nhìn Đường Quả, lại không động đậy.

" Anh có ăn hay không?" Mũi Đường Quả cay cay nước mắt từ từ chảy xuống.

Vì sao muốn bức ta nói ra lý do?