Chương 156: Cú Điện Thoại Từ Lão Già

"Anh từ chối sao?" Nhiễm Tinh Thần sắc mặt bình thản nói, chỉ là trong giọng nói hơi có chút tức giận. Chuyện tình cảm liên quan đến cô em gái bảo bối, nàng không có khả năng bình thản không hề bận tâm như vậy.

" Tôi không có quyền từ chối sao?" Diệp Thu híp mắt nhìn Nhiễm Tinh Thần, rượu vang đỏ trong ly đã gần tới đáy, thế nhưng hắn vẫn duy trì tiết tập nhẹ nhàng và chập chờn. Rượu sau khi trộn đều với không khí thì mới là rượu ngon.

Nữ nhân này thoạt nhìn nhu nhược bất kham, thế nhưng bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Diệp Thu có một loại cảm giác bất an. Có một số nữ nhân bản thân không cần mạnh mẽ, bọn họ chỉ cần ẩn giấu sau màn đưa ra một số mệnh lệnh ngắn gọn, liền có thể khiến cho một số người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

" Đông Nhi có cái gì không tốt? Nó là công chúa, anh không phải là hoàng tử ư? Vậy anh cho tôi một lý do đi?"

" Tôi không cần phải giải thích cho cô" Diệp Thu đưa tay nâng chiếc cằm nhọn của Nhiễm Tinh Thần, giống như công tử thời cổ đại trêu trọc những cô gái lương thiện. Hai người dần dần dán sát vào nhau, Diệp Tu có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của Nhiễm Tinh Thần. "Cô chỉ là chị của Đông Nhi, cô không phải là Đông Nhi. Cô không cảm thấy mình can thiệp quá nhiều vào đời sống của nàng sao?"

" Cái này không cần anh quan tâm. Bởi vì tôi là chị của nàng. Mà anh và nó không có bận luận quan hệ nào." Nhiễm Tinh Thần bị tư thế đùa bỡn của Diệp Thu áp trụ, vẫn đang cố giữ nguyên vẻ bình tĩnh trên mặt, ra sức tranh luận.

" Được rồi. Tôi nói cho cô biết, tôi có người yêu rồi." Diệp Thu thản nhiên nói.

" Tiểu thư của tập đoàn Đường Thị? Đường Quả?"

" Cô hẳn là điều tra không ít người bên cạnh tôi?"

Nhiễm Tinh Thần xụ mặt không nói lời nào, nhưng cũng tương đương với việc thừa nhận.

" Chỉ nói vậy thôi, mục đích trở về lần này của cô là gì?" Diệp Thu buông tay cầm cằm của Nhiễm Tinh Thần ra, tiếp đó đi đến quầy rượu của nàng. Đông Nhi nói quả không sai, nàng quả thật cất dấu không ít rượu ngon.

" Ông nội tôi muốn gặp anh" Nhiễm Tinh Thần nhìn bóng lưng Diệp Thu nói.

Cước bộ của Diệp Thu dừng lại, sau đó lại bước về phía trước, sau khi tự rót cho mình một ly rượu, lúc này mới xoay người lại hỏi: " Đại khái đã đoán được chuyện gì rồi. Tôi có thể không gặp được không?"

Nhiễm Tinh Thần im lặng không nói lời nào, chỉ tựa vào trước ngăn tủ khảm đồng lẳng lặng đánh giá Diệp Thu.

" Được rồi. Lúc nào?" Cuối cùng Diệp Thu cũng đồng ý.

" Nếu như tiện, bây giờ đi luôn. Ông nội tôi bình thường nghỉ ngơi rất sớm. Nhưng hôm nay là sinh nhật Đông Nhi, người trong nhà có khả năng đi ngủ muộn hơn một ít."

Diệp Thu cũng không quản hình tượng giống Trư Bát Giới ăn nhân sâm của mình. Nâng ly rượu vang đỏ lên uống một hơi cạn sạch, đặt cái ly lên trên mặt bàn, nói: " Đi thôi."

Nhiễm Tinh Thần cũng không đưa tay buông cái ly trong tay ra, cầm lấy cái ví đi theo Diệp Thu xuống dưới lầu.

Trong phòng khách đang bật nhạc nhẹ, không ít nam nữ đang đồng thời ôm nhau khiêu vũ ở trong sân. Nhiễm Đông Dạ cự tuyết không biết bao nhiêu lời mời nhảy. Vẻ mặt lo lắng nhìn về phía thang lầu. Vốn đang định đi lên xem, thế nhưng sợ chị vào Diệp Thu có chuyện quan trọng cần bàn, nhất mực khống chế mình.

Đường Quả ngồi ở bên cạnh Nhiễm Đông Dạ. Đang cùng Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng nói thầm cả gì đó, hai người cìn thỉnh thoảng nhìn về phía Nhiễm Đông Dạ, giống như đang canh trộm. Dương Nhạc và Lý Đại Tráng ngồi rất xa, tuy rằng ánh mắt không ngừng nhìn về phía bên này, những không muốn qua đó ngồi để chịu vạ lây.

Thấy Diệp Thu và chị mình một trước một sau đi xuống lầu, Nhiễm Đông Dạ nhanh chóng đi lên đón, nhìn Diệp Thu và chị mình. Vẻ mặt tiếu ý nói: "Vốn đang định cắt bánh ga-tô. Nhưng hai người không có ở đây. Em đã đem đi sửa lại. Dù sao cũng không cần làm theo trình tự thời gian cố định, chỉ là có chút thất lễ đối với khách nhân."

Nhiễm Tinh Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tươi cười của em gái mình trong lòng nhẹ nhàng thở dài đi đến nắm tay nàng, nói: " Đi, chúng ta cùng em cắt bánh ga-tô."

" Dạ. Diệp Thu, anh cũng qua đây đi." Nhiễm Đông Dạ quay đầu nhìn Diệp Thu nói.

Diệp Thu gật đầu, đi theo phía sau Nhiễm Đông Dạ. Một người là nam nhân mình thích, một người là người chị yêu thương mình nhất, hai người cùng mình cắt bánh ga-tô. Trong lòng Nhiễm Đông Dạ cảm thấy rất hạnh phúc.

Ước nguyện, sau đó Nhiễm Đông Dạ cùng chị của nàng cùng cầm dao cắt miếng bánh ga-tô đầu tiên, Diệp Thu lấy hai miếng bánh đi tới đưa đến trước mặt Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, vừa cười vừa nói: " Mệt chưa?"

" Không ăn. Tức nó rồi." Lâm Bảo Nhi bĩu môi không thèm nhận chiếc bánh ga-tô do Diệp Thu đưa tới.

Đường Quả ngược lại rộng lượng hơn, nhận lấy hai miếng bánh, đưa cho Bảo Nhi rồi nói: " Bảo Nhi, bây giờ chị đưa cho em. Em phải ăn hết. Mặt trên còn có vị anh đòa mà em thích ăn đó."

Con ngươi của Lâm Bảo Nhi xoay chuyển. Lúc này mới nhận lấy cái bánh ga-tô từ trong tay Đường Quả cho vào cái miệng nhỏ của mình.

"Có lẽ tôi còn có chút chuyện phải đi xem xem, các cô có thể ở chỗ này đợi tôi thêm một chút nữa có được hay không? Cùng lắm là nửa tiếng nữa tôi sẽ trở về." Diệp Thu nhìn Đường Quả nói.

"Diệp Thu đáng chết. Anh lại muốn đi đâu? Lại muốn chạy đi tán gái chứ gì? Chị Đường Đường của người ta thích anh không phải vì anh dễ nhìn, anh cả ngày còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt." Nghe Diệp Thu nói lại muốn đi ra ngoài, đôi mắt to của Bảo Nhi trợn trừng lên, thở phì phì nói.

"Bảo Nhi. Dù sao đi nữa chúng ta cũng không đi ngủ sớm như vậy. Chờ một chút cũng không sao cả." Đường Quả kéo cánh tay Bảo Nhi, mỉm cười khuyên giải an ủi nàng.

Diệp Thu đột nhiên cảm thấy Đường Quả có chút là lạ, ở trong trí nhớ của hắn, phản ứng của nàng vào lúc này là phải ủng hộ ý kiến của Lâm Bảo Nhi. Nàng hẳn là phải hùng hổ đi đến hỏi mình vừa rồi đã đi đâu, rồi giục mình mau trở về.

Thế nhưng không ngờ phản ứng của nàng lại là như vậy, rất bình tĩnh, rất thản nhiên – giống như thoát chốc đã trưởng thành thêm vài tuổi vậy.

Tại sao lại như vậy?

Diệp Thu

Diệp Thu vẫn ở trong phong ba bão táp, căn bản không biết trong thời gian ngắn ngủi của buổi tối hôm nay Đường Quả đã trải qua chuyện gì. Yêu thương, ủy khuất, sau đó lòng tin lại trở nên kiên định. So sánh với Nhiễm Đông Dạ, Đường Quả cũng là một cô gái quật cường không bao giờ chịu thua một cách dễ dàng.

"Chị Đường Đường, hắn có phần quá đáng mà." Lâm Bảo Nhi ủy khuất nói.

"Được rồi Bảo Nhi. Đừng nói gì nữa."

Diệp Thu thấy Nhiễm Tinh Thần đứng ở cửa đợi mình, cũng không có thời gian giải thích, nói với Đường Quả: "Nghìn vạn lần không nên tùy tiện rời khỏi đây. Nhất định phải chờ tôi trở về".

Đường Quả mỉm cười gật đầu đáp ứng, như là một người vợ trẻ hiền lành. Còn khéo chút nữa là không nói một câu đi đường cẩn thận, buổi tối sớm trở về thôi.

Đợi đến khi bóng lưng Diệp Thu vừa biến mất, dáng vẻ tươi cười trên mặt Đường Quả chợt biến mất, quay sang nói với Nhiễm Đông Dạ ở bên cạnh: "Đừng tưởng cô đã thắng. Hiện giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

"Nếu như cô muốn đem chuyện này ra làm trò đùa, xin lỗi không thể phụng bồi." Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói. Phản ứng của Đường Quả nàng đều nhìn thấy trong mắt, đây là đối thủ cạnh tranh vô cùng thông minh.

"Tôi chỉ cần kết quả thắng lợi cuối cùng." Ánh mắt Đường Quả kiên định nói.

"Rất xin lỗi. Tôi cũng vậy."

Hai người bèn nhìn nhau cười, chỉ là giữa ánh mắt có một dòng điện siêu mạnh chạy xẹt qua.

Nhiễm Tinh Thần bỏ hai bảo tiêu lại, dẫn theo Diệp Thu đi tới trước chiếc Audi màu đen, nói: " Anh lái xe nha?"

"Cô lái." Diệp Thu thẳng thắng mở cửa sau ngồi xuống. " Mong rằng cô có thể nhanh một chút, tôi chỉ có nửa giờ đồng hồ."

Khi đang nói, điện thoại di động ở trong túi đột nhiên rung lên. Đã trế thế này ai còn gọi điện thoại? Chẳng lẽ là Trầm Mặc Nùng lo lắng cho sự an toàn của Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, giục mịnh dẫn bọn họ trở về?"

Khi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, não Diệp Thu dừng lại trong nháy mắt. Sau khi kiểm tra chuỗi dãy số đang hiện ra một chút, vẻ mặt kinh hỉ tiếp điện thoại.

" Alo, thằng nhóc còn chưa chết sao?" Trong ống nghe trên đến giọng nói quen thuộc của lão già.

Khóe mắt Diệp Thu nhìn lướt qua Nhiễm Tinh Thần, vừa cười vừa nói: " Lão lớn tuổi như vậy còn chưa chết, làm sao tôi chết được? Sau này ai nuôi lão đây?"

" Thằng nhãi thối tha, láo toét, ngươi từ trước cho tới bây giờ không coi ta là sư phụ."

" Lão cũng không coi tôi là đồ đệ." Diệp Thu cười phản bác lại. Trong lòng hài lòng không ngớt, dường như lại nhớ tới cuộc sống trước đây cùng lão già chửi mắng công kích lẫn nhau.

" Hắc hắc, nhớ Nhị Nha của ngươi không?" Lão giờ ở bên kia cười hắc hắc.

Tim Diệp Thu thoáng cái đập nhanh hơn, nói: " Nàng ở đâu?"

"Ngươi muốn biết. Nhưng hiện giờ không thể để nàng đi gặp ngươi. Ngươi cũng không thắc mắc vì sao ta lại gọi điện thoại cho người à?"

"Tôi nghĩ lão muốn bán ta đi." Diệp Thu cười khổ nói. Trước lúc ông cụ Nhiễm gia muốn gặp mình mà lão già lại gọi điện thoại tới, nói vậy bọn họ đã sớm đạt thành hiệp định nào đó rồi.

"Nói như thế nào vậy? Ngươi là đồ đệ của ta, ta sẽ bán ngươi sao?" Lão già tức giận nói: " Nhưng. . . hắc hắc, chuyện này thực ra ngươi có thể giúp được. Đừng quên, chuyện người khác không thể làm, ngươi có thể làm. Hơn nữa, ngươi còn có bảo bối phòng thân mà. Đây là chuyện tốt lợi nước lợi dân, thằng nhãi con nhà ngươi không có tư tưởng yêu nước sao? Ta bình thường dạy ngươi như thế nào hả?"

"Lão dạy tôi rằng người không vì mình trời tru đất diệt. Mấy cái khác đều là trứng thối." Diệp Thu không lưu tình vạch trần hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn

"Hắc hắc, thì ra ta có dạy ngươi như vậy. Ta đã quên. . . ài, nhiều tuổi rồi, dễ quên lắm. Được rồi, sau khi từ Mỹ trở về, ta sẽ để Nhị Nha và Thiết Ngưu đến tìm ngươi."

"Thật chứ?" Diệp Thu kinh hỉ hỏi. Bởi vì giọng nói đột nhiên lớn lên, thậm chí ngay cả Nhiễm Tinh Thần đang tập trung lái xe cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.

"Thằng ngốc. Bảo trọng." Sau khi lão già cười hai tiếng hắc hắc, cụp một tiếng đã cúp điện thoại.