Chương 149: Người Ta Nói Không Được Dẫn Theo Người Nhà

Về đến nhà Đường Quả vẫn không có sắc mặt tốt với Diệp Thu, lúc chơi trò chơi cũng không gọi Diệp Thu. Diệp Thu khó có được lúc thanh tĩnh như thế, bản thân trốn vào phòng xem đoạn phim mở đầu bằng chữ A.

Diệp Thi chơi trò chơi với hai nàng hoàn toàn là tìm tai vạ, hoặc là bị bikini gợi cảm ngược đãi, hoặc là bị cái yếm nhỏ ngược đãi, hoặc là bị đối thủ của hai người các nàng ngược đãi.

Không có cách nào, ai bảo cấp bậc của mình quá thấp chứ?

Mặc cho Diệp Thu ở trong thực tế năng lực cường thịnh, lấy một địch trăm đi nữa thì khi vào trong trò chơi vẫn là tay mơ mà thôi. Loại này trong thực tế là cao thủ, nhưng vào trong trò chơi thì ngay cả thuyết pháp thuần túy của cao thủ cũng là vô nghĩa. Mà trái ngược với hắn chính là, đừng thấy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi trong thực tế yểu điệu thế, có điều lúc đánh nhau với người ta trong trò chơi lại giương nanh múa vuốt, cực kỳ dũng mãnh.

Trầm Mặc Nùng sau khi về thấy chỉ có Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ở phòng khách chơi game, liền cởi áo khoác ra đặt trên ghế sa lông, hỏi: "Diệp Thu đâu rồi?"

"Không biết". Đường Quả thở phì phì nói. Xuất ra một cái tuyệt chiêu, đánh nổ quái vật trước mặt.

Trầm Mặc Nùng thấy vẻ mặt của Đường Quả thì liền biết Diệp Thu lại chọc nàng tức giận, chuyện như vậy nàng gặp nhiều như cơm bữa, nên cũng không thấy lạ. Lại hỏi Lâm Bảo Nhi: "Bảo Nhi, Diệp Thu không về cùng với các em sao?"

"Hi hi. Ở trên lầu chứ đâu. Hắn lại muốn hạnh đỏ vượt tường rồi". Lâm Bảo Nhi cười hi hi nói. Trầm Mặc Nùng tìm Diệp Thu có việc cần nói, nên liền mang áo đi lên lầu hai. Phòng của nàng cạnh phòng của Diệp Thu, trước tiên vào phòng thay áo quần ở nhà, cởi giày cao gót dưới chân ra. Rửa mặt xong, lúc này mới kéo cửa đi ra ngoài tìm Diệp Thu.

Đi tới cửa phòng Diệp Thu, loáng thoáng nghe tiếng có người nói chuyện. Trầm Mặc Nùng cho là Diệp Thu đang có khách, nên cũng không gõ cửa. Chỉ là nghe được có tiếng con gái, hơn nữa còn nói tiếng Nhật, điều này cũng gây sự tò mò của Trầm Mặc Nùng.

Trầm Mặc Nùng lẳng lặng mà đứng cạnh cửa, muốn nghe thử xem khách của Diệp Thu rốt cuộc là ai. Không ngờ tiếng nói chuyện rất nhanh đã biến mất, ngược lại biến thành tiếng rên rỉ của cô gái. Không ngừng "a a ư ư" ở bên tai.

Ngay cả đứa ngốc cũng biết Diệp Thu đang làm gì, Trầm Mặc Nùng nhìn chằm chằm cửa phòng trong chốc lát. Sau đó vắt tay vắt chân ôm ngực chạy trốn.

Lúc ăn cơm tối, là Lâm Bảo Nhi đi lên gọi Diệp Thu. Trầm Mặc Nùng chỉ đỏ mặt liếc Diệp Thu một cái, rồi im lặng mà ăn cơm. Đường Quả kết thù với Diệp Thu, tự nhiên là không muốn nói chuyện với Diệp Thu. Lâm Bảo Nhi nói hai câu với Diệp Thu, sau khi bị Đường Quả trừng mắt, cũng không dám nói thêm nữa.

Diệp Thu cảm thấy rất khó hiểu, vừa nãy mình chỉ đắc tội Đường Quả, cũng không đắc tội với Trầm Mặc Nùng mà. Vì sao cũng đối với mình như thế?

Sáng hôm sau có hai tiết, lại là "Nghiên cứu văn tự cổ và thưởng tích" của thầy giáo Tôn giảng bài như thôi miên kia. Lúc Diệp Thu vào phòng học, Lam Khả Tâm đã chiếm vị trí tốt giúp hắn. Điều này đã thành một thói quen ăn ý giữa hai người.

Còn Lý Đại Tráng và Dương Nhạc cũng giống trước kia ngồi sau hắn, cái này cũng đã tạo thành quy luật. Ban khảo cổ, số lượng học sinh ít, chỗ trống trong phòng học có vẻ rất nhiều. Mọi người hầu như đều có vị trí cố định của mình.

"Khả Tâm, hôm qua sao không thấy cô?" Diệp Thu nhìn khuôn mặt của Lam Khả Tâm cũng hơi có chút đỏ lên nói, các nữ sinh sau một tháng huấn luyện quân sự, sắc mặt không nhất thiết sẽ rám đen. Nhưng đều có một loại đỏ ửng khỏe khoắn. Loại đỏ ửng này có thể phải sau một hai tháng mới hoàn toàn biến mất.

"Ngày hôm qua có chút chuyện nên xin nghỉ về nhà". Lúc Lam Khả Tâm mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều.

Diệp Thu biết "về nhà" mà nàng nói là nhà họ hàng, liền gật đầu nói: "Có chuyện gì à? Có cần hỗ trợ không?"

"Không cần. Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi". Lam Khả Tâm cười lắc đầu. Trong lòng cũng cảm thấy có chút ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên Diệp Thu nói ra lời quan tâm như vậy.

Sách giáo khoa của Diệp Thu đều để trong phòng ký túc, mỗi khi đi học đều do Dương Nhạc và Lý Đại Tráng mang hộ tới. Diệp Thu lúc nhận lấy sách giáo khoa Dương Nhạc đưa tới nói: "Sau khi hết tiết chúng ta cùng ra ngoài".

"Lão đại, là mua quần áo à?" Lý Đại Tráng kích động hỏi.

Thấy Diệp Thu gật đầu, Lý Đại Tráng liền lộ vẻ ngây ngất "Trời ạ, tôi cũng muốn có một bộ tây phục hàng hiệu. Tối nay sau khi mặc phải cỡi ra giữ gìn cẩn thận, đợi tới lúc Tết mặc về nhà. Khư khư..."

Lý Đại Tráng mới "khư khư" hai tiếng, thầy giáo Tôn đã cầm sách giáo khoa đi tới, nhìn về phía Lý Đại Tráng, Lý Đại Tráng vội cúi đầu.

Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái. Lý Đại Tráng lần đầu tiên không ngủ ở tiết Tôn lão đầu. Thậm chí ngay cả Tôn lão đầu cũng cảm thấy kỳ lạ, lúc tan lớp còn liếc mắt nhìn Lý Đại Tráng vài lần.

"Khả Tâm, bọn tôi muốn ra ngoài mua vài thứ, cô muốn đi cùng không?" Lúc ở cầu thang, Diệp Thu nhìn Lam Khả Tâm đi cạnh hắn hỏi.

"Các anh muốn mua gì thế?" Lam Khả Tâm quay sang hỏi Diệp Thu.

"Quần áo thôi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Thật ra thì hắn muốn mời Lam Khả Tâm cùng đi, có con gái ở cạnh làm tham mưu, cách nhìn có thể càng độc đáo hơn một chút.

Dù sao thì con trai mặc quần áo cũng là để cho con gái nhìn. Còn con gái lúc không mặc quần áo mới là để cho con trai nhìn.

"Tôi không bận gì cả, cùng đi với với các anh nhé. Con trai mua đồ không biết trả giá". Lam Khả Tâm cười nói.

Bốn người bắt taxi, đi tới thương trường Tân Thiên Địa Phương Đông lớn nhất Yến Kinh. Nơi này Diệp Thu đã tới nhiều lần, tất nhiên là rất quen thuộc.

"Diệp Thu, các anh muốn mua áo quần gì?" Lam Khả Tâm vừa tò mò mà quan sát xung quanh, vừa hỏi. Con gái trời sinh đều thích đi dạo phố, Lam Khả Tâm cũng không ngoại lệ. Thấy một vài bộ quần áo đẹp và đồ trang sức đáng yêu thì con mắt liền sáng lên. Chỉ là không đến hỏi giá, cũng không mua.

Diệp Thu nghĩ có thể là do tình hình kinh tế của Lam Khả Tâm không được tốt lắm. Nán một lúc xem nàng thích gì rồi mình tặng nàng vài món là được.

"Tham gia tiệc sinh nhật của bạn. Tây phục có phải là nên sửa kiểu một chút không?" Diệp Thu cười hỏi. Nếu mặc lễ phục, lại quá nghiêm cẩn thì không thích hợp với những thanh niên gốc nông như bọn họ.

"Ừ. GUCCI thì sao?"

"GUCCI?" Diệp Thu có chút ngơ ngác.

"GUCCI, tên tiếng Trung gọi là Cổ Tư. Là một nhãn hiệu Italia, nhãn hiệu luôn sản xuất ra sảm phẩm xa hoa chất lượng cao và nổi tiếng, nhất là ba bốn mươi năm gần đây, vẫn luôn là nhãn hiệu đứng đầu mà giới thượng lưu tiêu phí truy đuổi. Một vài ngôi sao cũng rất thích nhãn hiệu này. Tôi vừa rồi thấy sơ đồ tầng trệt, biết lầu ba có một gian". Lam Khả Tâm giới thiệu rất trôi chảy, rõ ràng.

Lý Đại Tráng há hốc mồm, nói: "Vậy không phải là rất đắt sao?"

Lam Khả Tâm cười mà không nói, Diệp Thu gật đầu, nói: "Đi xem thử một chút đi".

Lầu ba này chuyên kinh doanh về nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng, bốn người Diệp Thu đi vào, được nhận sự chiêu đãi nhiệt tình của nhân viên tiếp khách, cũng không vì trên người bọn họ có phục sức của sinh viên mà chậm trễ. Đây mới là thái độ nên có của nhà kinh doanh nhãn hiệu quốc tế.

Bây giờ không thể trở thành người tiêu thụ của bọn họ, không có nghĩa là sau này cũng không phải.

"Xin hỏi có thể giúp ngài việc gì?" Một nữ hướng dẫn mặc đồng phục vóc người cao gầy xinh đẹp đi tới trước mặt Diệp Thu hỏi.

Bọn Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, Lam Khả Tâm cùng đi theo một người đứng bên cạnh. Chỉ là Lý Đại Tráng có chút không ứng phó được với loại tình huống này, lúc cô bán hàng hỏi hắn cần giúp gì, hắn ngơ ngác nửa ngày vẫn nói không nên lời.

"Có bộ Tây phục nào thích hợp giới thiệu cho tôi không?" Diệp Thu cười hỏi.

Mấy bộ cô bán hàng đề cử Diệp Thu đều cảm thấy không hài lòng lắm. Lam Khả Tâm đi tới, chỉ vào bộ Tây phục trong tủ kính nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, anh thử bộ Tây phục kia thử xem. Tôi thấy rất hợp với khí chất của anh".

"Tiểu thư thật có mắt nhìn, đây là bộ mới nhất của nhãn hiệu GUCCI, hôm qua hàng mới đến. Cả Yến Kinh chỉ có ba bộ". Cô bán hàng vừa cười vừa nói.

Lý Đại Tráng chạy tới cạnh tủ kính nhìn thử, thấy một chuỗi số dài trên nhãn kia đã cảm thấy choáng váng. Vội né qua một bên, nhắm mắt làm ngơ.

"Ừm". Diệp Thu cười cười với Lam Khả Tâm, ý bảo cô bán hàng lấy bộ Tây phục kia xuống để hắn thử một chút.

Phục sức của Italia nổi tiếng thế giới, thợ của bọn họ khá tinh tế, Tây phục của đàn ông phần lớn là sửa thân, còn xử lý một số chỗ rất nhỏ khiến người ta vẫn cảm thấy mode mà không cứng nhắc.

Lam Khả Tâm lại tự mình chạy đi chọn cho Diệp Thu một cái cà vạt màu vàng nhạt và một cái áo sơ mi ca rô, nói với Diệp Thu: "Đi thử xem. Chắc chắn là được".

"Đó là vì tôi đẹp trai, không liên quan gì tới quần áo cả". Diệp Thu gật đầu nói.

"Tiên sinh thật hài hước". Cô bán hàng cười nói.

"Tôi biết".

Khi Diệp Thu thay áo quần đi ra ngoài thì cảm giác được rất rõ ràng ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh. Diệp Thu xoay một vòng, nói: "Thế nào? Được không?"

Thật ra thì những câu hỏi này của hắn vô cùng đểu. Trong phòng thay đồ cũng có gương, hắn ở trong đã nhìn qua, bản thân cũng nhịn không được mà mê mẩn mấy phút.

"Tôi ngất, lão đại, anh mặc vào đúng là dạng chó hình người đó". Lý Đại Tráng chạy tới vuốt mông ngựa nói.

"Không tệ. Rất có phong thái của tôi năm đó". Dương Nhạc gật gật đầu với Diệp Thu.

Lam Khả Tâm đi tới giúp Diệp Thu sửa lại cà vạt một chút, lại vuốt nếp nhăn trên vai hắn, cười nói: "Rất đẹp. Hay là gói cái này đi?"

"Đúng đó tiên sinh, bộ y phục này giống như là làm cho ngài vậy. Không tin ngài nhìn phản ứng của mấy khách hàng khác xem". Cô bán hàng lộ ý cười đẩy nhanh tiêu thụ.

Quả thật trong cửa hàng lại vào một vài nhóm khách. Hơn nữa phần lớn đều là con gái xinh đẹp trang điểm tinh tế quần áo hoa lệ. Con mắt các nàng khi nhìn Diệp Thu liền sáng lên. Còn có một cô gái lớn mật mà tặng mấy tia nhìn quyến rũ với Diệp Thu.

"Hai người bọn họ lựa được chưa? Diệp Thu hỏi.

"Lựa được rồi". Lam Khả Tâm che miệng cười khúc khích. Lý Đại Tráng và Dương Nhạc sau khi được cô bán hàng xinh đẹp mê người khen mấy câu, liền tìm loạn đông tây nam bắc, rất nhanh đã đưa y phục của mình tới.

"Vậy được rồi, gói lại toàn bộ. Tổng cộng bao nhiêu?" Diệp Thu nhìn cô bán hàng hỏi.

Trong lòng cô bán hàng mừng như điên, lập tức lấy nhãn ra chạy tới quầy thu ngân tính tiền.

Nhưng chính lúc trả tiền lại nổi lên tranh chấp, lúc Diệp Thu muốn đi quét thẻ, Lam Khả Tâm đã rất nhanh đưa thẻ của mình tới, chặn người Diệp Thu ở sau.

Diệp Thu kinh hãi, tình hình kinh tế của Lam Khả Tâm vốn cũng không tốt. Từ đâu mà có nhiều tiền mua quần áo cho bọn hắn như thế chứ?

Kéo cánh tay của nàng nói: "Khả Tâm. Cô đang làm gì đó? Để tôi tới tính tiền".

"Diệp Thu. Để tôi thanh toán hóa đơn đi nha". Lam Khả Tâm quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu mà kiên định nhìn Diệp Thu.

"Không được, cô nào có nhiều tiền như thế". Diệp Thu lại lần nữa ném thẻ lên quầy tính tiền, không ngờ lại bị Lam Khả Tâm bắt được.

"Diệp Thu, để tôi thanh toán hóa đơn đi có được không? Bộ y phục này xem như là tôi tặng các anh". Lam Khả Tâm cố chấp nói.

"Nhưng cô nào có nhiều tiền như vậy?"

"Nếu thẻ của tôi không đủ tiền, các anh lại bỏ thêm là được rồi". Lam Khả Tâm mở trừng hai mắt nói, hiếm khi biểu hiện ra vẻ bướng bỉnh của bản thân.

Diệp Thu mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng thấy Lam Khả Tâm kiên trì như vậy, cũng không ngăn cản nữa. Nghĩ thầm đợi khi về lại lấy tiền trả lại cho nàng.

Lam Khả Tâm chuyển mật mã, rất thuận lợi mua được ba bộ trang phục hơn mười mấy vạn. Diệp Thu và Dương Nhạc liếc mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Một cô gái đi học xa, trên người sao lại có nhiều tiền như thế chứ?

Lúc bọn Diệp Thu chuẩn bị xuống lầu thì một lão già mặc trường bào đột nhiên xông lại nắm cánh tay của Diệp Thu, nói: "Người anh em... người anh em... tôi đã đợi được cậu rồi. Hôm nay cho dù thế nào cậu cũng phải tới tiệm tôi ngồi một lát".

Diệp Thu sau khi thấy rõ người tới đã cảm thấy đầu có chút to ra, không ngờ lại bị lão già này bắt được. Diệp Thu vẫn nhớ lão, là Lương lão của Thịnh Nguyên Đường ở Tân Thiên Địa Phương Đông, lần trước lúc Diệp Thu cứu Hàn lão, chính là lão ở bên cạnh giúp đỡ. Sau đã từng mời Diệp Thu tới tiệm thuốc của lão ngồi chẩn bệnh, bị Diệp Thu từ chối. Không ngờ lần này lại bị lão nhìn thấy.

"Lương lão, lão cũng thấy đấy. Hôm nay tôi thật là không có thời gian mà, còn phải bồi bạn nữa... bọn họ đều là từ Thượng Hải tới thăm tôi, ở lại lâu sẽ lỡ chuyến bay. Chờ tôi có thời gian lại tới nhà được không?" Diệp Thu vẻ mặt đau khổ nói.

"Người anh em, tôi hiểu, tôi hiểu. Cậu có thể để lại một phương thức liên lạc không? Có thời gian tôi sẽ tự mình đi bái phỏng được chứ? Cậu không biết đâu, tôi tìm cậu thật là vất vả. Hỏi thăm khắp nơi đều nói không biết nhân vật như cậu". Lương lão vẻ mặt thành khẩn nói.

Diệp Thu cũng có chút không đành lòng, đối phương chỉ là thấy nghệ hoan hỉ, muốn tìm người cùng nghiên cứu thảo luận, mình nếu lại từ chối cũng có chút không hợp tình người, liền nói: "Lương lão, hay là tôi để số điện thoại lại cho lão, có thời gian chúng ta lại liên lạc. Như vậy được không?"

"Được. Tốt tốt. Cảm ơn cậu người anh em. Cảm ơn. Tôi thật là tìm cậu rất khổ". Lương lão vội vàng lấy bút từ trong tay áo ra, sau khi Diệp Thu đọc số điện thoại của mình, liền ghi vội vào lòng bàn tay, lại đọc lại một lần nữa, sau khi xác định đúng là của Diệp Thu, lúc này mới yên lòng lại.

Sau khi ra khỏi Tân Thiên Địa Phương Đông, ba người hỏi Diệp Thu vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Diệp Thu kể đơn giản cho bọn họ nghe, ba người vừa nghe vừa kinh ngạc. Bọn họ cũng không ngờ Diệp Thu lại biết chữa bệnh. Hơn nữa y thuật còn cao đến trình độ như vậy, ngay cả lão sư phụ làm ở Thịnh Nguyên Đường cũng phải thỉnh giáo tại chỗ.

"Lão đại, anh đúng là biển lớn, nhìn không thấy bến bờ". Lý Đại Tráng xách hai túi to tinh xảo, hớn hở nói.

"Câu vuốt mông ngựa này thật chẳng có ý mới gì cả". Dương Nhạc ở bên cạnh trêu.

"Tôi ngất. Thu lễ vật đắt tiền của người ta như vậy thì nói mấy lời dễ nghe không được à?"

Diệp Thu chỉ vào Lam Khả Tâm nói: "Quần áo là Khả Tâm mua. Nếu muốn nịnh thì nên nịnh nàng mới đúng".

Lý Đại Tráng ho vài tiếng, nhìn Lam Khả Tâm rất thâm tình, hắng giọng nói: "Có lẽ cô là người đẹp, là cô gái đẹp nhất trên thế giới. Ngay cả bà nội tôi cũng không xinh đẹp bằng cô..."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Dương Nhạc đá bay.

Giữa trưa Diệp Thu mời ba người bọn họ ăn cơm Tây, vì Lý Đại Tráng nói gã cho tới bây giờ chưa từng tham gia tiệc, cũng chưa tới nhà hàng Tây, sợ tới buổi tối sẽ dọa người. Vì vậy Diệp Thu nói là để gã làm quen trước một chút, chỉ là chưa nói cho gã biết là trong bữa tiệc chưa chắc chuẩn bị bò bí-tết cho anh. Thường là một ít điểm tâm đẹp mắt, những người có tay có miệng sẽ ăn.

Buổi chiều không có tiết, Dương Nhạc, Lý Đại Tráng và Lam Khả Tâm cùng về trường, Diệp Thu một mình trở lại nhà trọ Lam Sắc. Bởi vì Diệp Thu sau khi mua quần áo vẫn chưa cỡi ra, đi thẳng một mạch, nên thành ra rất bắt mắt. Vô số thiếu nữ, phụ nữ trung niên, bác gái lớn tuổi đều vì hắn mà nghiêng ngả.

Cảm giác như vậy thật hay. Diệp Thu thầm nghĩ.

Con trai đẹp trai thế để làm gì chứ? Không phải là để đi ra cho người ta nhìn sao?

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn đang ngồi ở phòng khách chơi trò chơi, thấy Diệp Thu đồ Tây giày da tiến vào, ánh mắt hai nàng đều nhìn chằm chằm.

Lâm Bảo Nhi nói: "Chị Đường Đường, Diệp Thu mặc đồ Tây đẹp trai nhỉ". Nguồn truyện: Truyện FULL

Đường Quả váo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi một cái, thấp giọng nói: "Bảo Nhi chết bầm, cho dù hắn đẹp trai em cũng không được nói ra".

"Há. Chị Đường Đường, chị chẳng lẽ không muốn biết hắn đi dự tiệc của ai à?" Lâm Bảo Nhi sờ sờ chỗ bị Đường Quả véo, cười hi hi nói.

"Chị mới không muốn biết đấy". Trong lòng Đường Quả có chút động tâm, nhưng cũng không muốn thừa nhận.

"Em biết rồi. Em đi hỏi hắn một chút, bảo hắn mang chúng ta cùng đi". Lâm Bảo Nhi từ trên ghế nhảy xuống, co giò chạy tới cản Diệp Thu.

Đường Quả ở phía sau cười giống như tiểu hồ ly, ánh mắt chẳng biết vô tình hay cố ý mà cũng liếc về phía bên này.

"Có chuyện gì à?" Diệp Thu đang muốn lên lầu, thấy Lâm Bảo nhi hùng hùng hổ hổ chạy tới trước mặt mình, liền lộ vẻ nghi ngờ hỏi. Nghĩ thầm, cô nàng này tuổi còn nhỏ mà ngực đã lớn như thế, nếu đến khi ba mươi tuổi thì còn lớn như thế nào nữa chứ? Áo ngực sợ là phải đặc chế mới vừa.

"Diệp Thu, buổi tối anh định đi dự tiệc sinh nhật của người khác sao?" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt nịnh nọt hỏi.

"Đúng thế. Các cô không phải đã biết à?" Diệp Thu hỏi.

"Có thể dẫn tôi với chị Đường Đường cùng đi dự được không? Chúng tôi ở nhà rất chán". Lâm Bảo Nhi tiến lên ôm cánh tay Diệp Thu làm nũng.

"Không được". Diệp Thu cự tuyệt dứt khoát.

"Vì sao?" Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt nhìn.

"Người ta không mời các cô". Diệp Thu nói, xách theo túi to trong tay định lên lầu.

"Anh mời chúng tôi không được sao? Chúng tôi cùng đi với anh là được rồi". Lâm Bảo Nhi vẫn không chịu buông tha, ôm tay của Diệp Thu chặc hơn. Diệp Thu chỉ thấy cánh tay của mình rơi vào trong rãnh sâu.

Nếu nàng đồng ý ôm đầu mình như thế, Diệp Thu nghĩ, mình sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng. Dù cho bảo mình bây giờ nằm trên đất làm XXOO, mình cũng tuyệt đối không phản kháng.

"Tôi không phải chủ tiệc, không có tư cách thay mặt người ta mời khách". Diệp Thu vẻ mặt vô hại nói. Tiếp xúc như vậy thật ra rất không tệ.

"Ấy, chúng tôi cũng không được à? Nhưng chúng tôi ở cùng với anh... là người một nhà mà".

"Người ta nói không được mang theo người nhà".

Đường Quả chạy tới trước mặt Diệp Thu nói: "Bảo Nhi, chúng ta không cần cầu xin hắn. Không cho thì thôi. Tháng sau chúng ta cũng mở tiệc sinh nhật. Mời tất cả mọi người, nhưng sẽ không mời hắn".

Nói xong, còn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu tên bụng dạ hẹp hòi này một cái.

"Nhưng chị Đường Đường à, chúng ta có thể mới ai chứ?" Lâm Bảo Nhi đáng thương nói.

Sắc mặt Đường Quả có chút ảm đạm. Đúng vậy, các nàng không có bạn bè.

Diệp Thu có chút mềm lòng, nhìn khuôn mặt khổ sở của hai người, nói: "Nếu hai người các cô đi không gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ mang các cô đi".