Chương 139: Dò Xét Thất Bại

Hỏi xong câu đó, Diệp Thu đợi phản ứng biểu hiện trên mặt cô hoặc sự thay đổi trong ánh mắt, đáng tiếc, hắn phải thất vọng.

Ánh mắt Nghiêm Hi không hề có ý trốn tránh, ngược lại khuôn mặt mờ mịt hỏi: "Số 7 là cái gì?"

Ngay cả Nhiễm Đông Dạ ngồi bên cạnh cũng cảm thấy Diệp Thu đột nhiên hỏi câu hỏi này có chút khó hiểu, bấm đùi hắn một cái. Trên mặt lại mang nụ cười, hờn dỗi nói: "Diệp Thu, anh rốt cuộc đang nói gì thế, khiến tôi mơ mơ màng màng."

Thấy Diệp Thu không phải tới để theo đuổi Nghiêm Hi, tâm trạng Nhiễm Đông Dạ lập tức thấy thoải mái rất nhiều, lại cảm thấy lo lắng vừa nãy của mình là thừa, bọn họ không quen biết , sao có thể chứ?

"Số 7 là gián điệp của một tổ chức bí mật" Diệp Thu vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim trên tay mình, sau đó chiếc nhẫn bắt đầu lóng lánh ánh sáng màu trắng, chữ phù quanh chiếc nhẫn như sống lại, hai đường vòng cung dọc theo chiếc nhẫn di chuyển rất nhanh theo quy tắc mà mắt thường khó mà phân biệt được.

Diệp Thu không có lựa chọn nào tốt hơn, mặc dù đi dò xét riêng tư của một cô gái thế này rất không có đạo đức (ta muốn hỏi: thằng cha này co đạo đức từ lúc nào thế?), nhưng đây cũng là đường tắt nhanh nhất để điều tra rõ thân phận thật sự của số 7. Một đời gián điệp đều buồn bã ảm đạm, hơn nữa còn rất đau khổ

Lúc ý thức Diệp Thu sắp thăm dò tới não vực của đối phương, hình như có một lớp màng dịch mỏng chặn lại, cho dù Diệp Thu có đẩy vào thế nào, cũng không thể đánh vào tuyến phòng ngự của đối phương. Nguồn: http://truyenyy.vn Dò xét thất bại hoàn toàn Diệp Thu lần đầu gặp phải. Lúc hắn từng muốn thăm dò trí nhớ của một số kẻ mạnh, sẽ bị đối phương phát hiện sau đó mạnh mẽ thô bạo phản kích trở lại, nhưng giống như hôm nay việc bị vật gì đó ngăn lại vẫn là lần đầu tiên xảy ra.

Diệp Thu cũng không dám dó xét quá lâu, như vậy sẽ bị đối Phuong phát giác, nhưng trong lòng lại đặt ra câu hỏi rất lớn.

"Tổ chức bí mật?", Nghiêm Hi mở to mắt cười lớn: "Không phải anh đang đùa chứ? Sao tôi có thể thành gián điệp của tổ chức bí mật chứ?"

"Cô có quen Trịnh Như không?" Diệp Thu xin lỗi cười cười nói

"Trịnh Như? Là Trịnh tổng của Hoa Tân ư?"

"Đúng vậy" Diệp Thu gật đầu, trời mới biết Trịnh Như có phải là chủ của Hoa Tân gì đó không, ngay cả tên công ty và cụ thể phụ trách công việc gì hắn đều không rõ. Chỉ là trong danh bạ của Trịnh Như có số điện thoại của Nghiêm Hi, nên chắc chính là cô.

"Nếu là cô ấy, chúng ta đúng là có quen nhau" Nghiêm Hi thản nhiên trả lời.

"Các người là bạn? hay là quan hệ hợp tác?"

Sắc mặt Nghiêm Hi có chút không vui: "Tiên sinh, anh không cảm thấy thế này rất không lịch sự sao? Tôi vì Nhiễm Đông Dạ mới chấp nhận trả lời câu hỏi của anh. Anh như vậy là đang thẩm vấn ta sao?"

"Tôi không có ý đó, chỉ là Trịnh tiểu thư….cô ấy mới mất rồi, không biết cô đã biết tin này chưa?" Diệp Thu một mực suy nghĩ vấn đề việc thăm dò sao lại bị ngăn lại. Câu hỏi có chút hấp tấp, khiến Nghiêm Hi không hài lòng, cho nên vội vàng chuyển đề tài sang cái chết của Trịnh Như.

"Cái gì?" Nghiêm Hi bưng lý café rồi lại đặt xuống, lo lắng nhìn Diệp Thu hỏi: "Trịnh tổng chết rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuyện này nói tới là tới, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, cô có thể tìm hiểu bên phía cảnh sát" Diệp Thu không biết Đường Bố Y giải thích với phía cảnh sát thế nào về cái chết của Trịnh Như, cũng không thể nói ra những lời trước sau mâu thuẫn với hắn.

"Tôi cũng vừa mới biết tin này" Khuôn mặt Nghiêm Hi buồn bã nói, sắc mặt tràn đầy đau thương.

" Diệp Thu, tôi dẫn anh lên lầu tham quan được không?" Nhiễm Đông Dạ thấy không khí có chút nặng nề, đứng dậy kéo Diệp Thu nói.

Vẫy vẫy tay với Nghiêm Hi nói: "Tiểu Hi, bạn mình vẫn chưa tham quan câu lạc bộ này. Mình dẫn bạn ấy đi xem một chút."

"Ừ, tạm biệt" Nghiêm Hi mỉm cười với Nhiễm Đông Dạ.

Sau khi Nhiễm Đông Dạ kéo Diệp Thu ra khỏi phòng ăn, mới lên tiếng nỏi: "Diệp Thu, xảy ra chuyện gì sao? Ai chết thế? Chuyện này có liên quan gì tới Nghiêm Hi? Số 7 là gì?"

Diệp Thu gượng cười nói: "Bạn một lúc hỏi nhiều câu như thế, mình trả lời thế nào đây? Mình chỉ tới tìm hiểu chút tình hình mà thôi"

Thấy Nhiễm Đông Dạ không có được đáp án mà phùng mặt lên, nói : "Hình như bạn rất thân với bạn ấy"

"Ừ, cô ấy là nữ minh tinh rất nổi tiếng hai năm gần đây, người cùng giới, tất nhiên là quen rồi. Lúc mình không có việc gì thì thích tới câu lạc bộ này, còn cô ấy phần lớn thời gian rảnh cũng ở câu lạc bộ này. Cho nên quan hệ giữa bọn mình cũng khá thân thiết."

"Bạn cảm thấy, cô ấy có điểm nào kỳ lạ không? Hoặc là, cô ấy có võ công không?"

"Việc này mình cũng không biết, hình như là không, bạn cho rằng ai cũng có võ công à?" Nhiễm Đông Dạ kéo tay Diệp Thu, nói: "Lần trước nói muốn dẫn bạn tới tham quan thiết kế câu lạc bộ chị mình, kết quả bị mấy người xấu tính ảnh hưởng tới tâm trạng, đi, mình dẫn bạn lên lầu xem một chút. Nơi tinh hoa đều ở tầng hai. Mình có có phòng riêng ở tầng hai."

"Bạn nói điều này với mình là có ý gì?" Diệp Thu tủm tỉm cười hỏi.

"Không có ý gì" Nhiễm Đông Dạ trả lời xong mới nghĩ ra hàm ý trong lời nói của Diệp Thu, đỏ mặt nói: "Người con trai nhìn có vẻ rất thật thà, hóa ra cũng không tốt gì, mình không thể bị hình ảnh giả tạo của bạn lừa đâu"

"Mình còn tưởng rằng bạn đang nhắc nhở mình điều gì cơ" Diệp Thu vuốt mũi cười nói.

Nhiễm Đông Dạ hừ một tiếng. Liền đi trước dẫn đường, Diệp Thu theo cô xuyên qua cầu thang hình vòng cung lên tới tầng hai, tầng một là nơi công cộng, tầng hai chính là vương quốc cá nhân độc lập, mỗi một chỗ vừa bí mật mà lại đẹp, cô gái đó không biết mất bao công sức ở đây, chẳng trách Nhiễm Đông Dạ nhắc tới cô đều là không ngớt lời khen.

Nhiễm Đông Dạ chỉ một khối đá hình tròn cao hơn người bên cạnh bức tường nước, nói: "Tảng đá đó là mình và chị thấy ở Nam Hải, rất thích, liền cho người vận chuyển từ đó về, không tệ chứ? Có giống đá Vọng Phu không?"

Hình dáng tảng đá thật sự rất giống hình người, hơn nữa lại cho ta cảm giác ánh mắt đang nhìn về phía xa, Diệp Thu vốn cũng không nghĩ tới hình tượng hòn vọng phu, được Nhiễm Đông Dạ nhắc nhở, mới cảm thấy đúng là có chút giống. Ở phương diện này, con gái thường cảm tính hơn con trai.

"Sao không nói là hòn vọng thê?"

"Làm gì có người con trai nào nặng tình như thế" Nhiễm Đông Dạ bĩu môi nói.

"Câu nói này của bạn là vơ đũa cả nắm rồi"

"Dù sao con trai các bạn cũng không yêu sâu sắc như con gái, con gái nếu đã yêu một người, thì đó chính là dấu ấn sâu đậm in dấu trong lòng, có bao lâu cũng không gạt đi được" Nhiễm Đông Dạ khẽ thở dài, dẫn Diệp Thu lên trước, một mình đi vào phòng riêng.

"Phòng cuối bên trái là của chị mình, phòng mình bên cạnh phòng chị? Bạn có muốn một phòng không? Câu lạc bộ hiện giờ do mình quản lý. Mình có quyền làm thế" Nhiễm Đông Dạ chỉ hai căn phòng cười hì hì nói với Diệp Thu.

"Câu lạc bộ các bạn cung cấp cả dịch vụ này sao?"

"Dịch vụ nào, dịch vụ đêm khuya á?"

"Những dạng đại loại như vậy" Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Không, ở chỗ chúng mình không có những thứ lộn xộn đó".

"Đây chính là hạng mục dịch vụ cơ bản nhất của câu lạc bộ.Việc này câu lạc bộ bạn không có, có người muốn vào sao?"

"Đi, đi, đi, không ở thì thôi đi,có lòng tốt lại còn bị bạn chế nhạo, sao bạn không dám nói với chị mình những lời này?" Nhiễm Đông Dạ đẩy cửa phòng mình bước vào nói

"Chị bạn rất dữ" Diệp Thu vừa cười vừa nói. Nhiễm Đông Dạ là một số ít hiểu quá khứ ngắt quãng của hắn. Diệp Thu cũng không cần phải cố gắng che dấu tính cách của mình trước cô. Nói một cách trắng trợn, hai người thường ăn ý tới mức không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được.

"Được, bạn dám nói xấu sau lưng chị mình, mình sẽ mach chị. Tối qua lúc mình gọi điện cho chị, chị nói cuối tháng này sẽ trở về, còn nói muốn gặp bạn nữa, mình sẽ kể tội bạn."

"Không sao cả. Cô ấy có thể làm gì mình? GIết mình à?"

"Đi, thật là đáng ghét" Nhiễm Đông Dạ đá một cái, "Nói chuyện không được một câu nghiêm chỉnh, nhìn thấy chưa? Đây là phòng mình, bài trí đẹp không?"

Diệp Thu sau khi bước vào phòng liền bị một mùi thơm dìu dịu hấp dẫn. Từ sau khi ngửi thấy mùi hương giống như sâu đục thân khiến người ta khó mà từ bỏ được trên người Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu luôn mẫn cảm với các loại mùi thơm.

"Mùi thơm rất dễ chịu" Diệp Thu cười ca ngợi.

"Mình hỏi bạn có đẹp không, sao lại trả lời điều khác thế?" Nhiễm Đông Dạ tức giận dậm chân, "Bỏ đi, mình biết bạn không để ý tới phong cách của mình. Đi, mình dẫn bạn đi xem khuê phòng của chị mình. Nếu bạn còn không để ý tới khuê phòng của chị mình, thì là bạn giả dối, thường xuyên có con trai có ý tốt thỉnh cầu chị mình cho phép bọn họ vào phòng chị thưởng thức một chút, mình đều không đồng ý. Bạn chính là mình chủ động mời tới."

Nghe cô nói như vậy, Diệp Thu thật sự cảm thấy có chút tò mò với phòng của Nhiễm Tinh Thần. Lúc đang định theo sau cô vào thưởng thức một chút, thì tiếng điện thoại trong túi vang lên.

Tên người gọi đến là Hàn Sảng, chân mày Diệp Thu khẽ chau lại.

Việc ở Tô Hàng lẽ nào chưa hiểu rõ, Hàn gia muốn khởi binh hỏi tội sao?