Chương 127: Ước Vọng Cuối Cùng Trước Khi Chết

Tống Ngụ Thư từ lúc trở về thì rơi vào trạng thái hoảng hốt, tuy xử lý mọi việc đều rất giỏi, nhưng người phụ nữ này, sự việc đầu tiên trong đời này khiến cô lo lắng.

"Sao thế? Vẫn nghĩ đến dư âm vừa nãy à?" Tống Ngụ Ngôn tựa vào cửa phòng của cô trêu tức nói.

Tống Ngụ Thư vừa mới phát hiện ra lúc vào phòng quên không đóng cửa, đứa em gái lại vui vẻ như vậy càng làm cho cô ấy bực mình, bình thường vui thì không sao. Điều làm cô ấy bực là sự ác độc của cô em, không ngừng bới móc mình.

"Em rốt cuộc là muốn nói gì đây?" Tống Ngụ Thư mặt lạnh lùng nói.

"Em không muốn nói gì cả. Em muốn đến để được chị nói cho làm chuyện ấy có cảm giác gì".

"Tống Ngụ Ngôn, em đang khiêu khích sự nhẫn nại của chị rồi đấy em biết không?"

"Hừ, không biết người nhà biết chuyện tối nay sẽ nghĩ thế nào nhỉ". Tống Ngụ Ngôn cười lạnh lùng.

"Nói đi, em muốn thế nào đây?" Tống Ngụ Thư bình tĩnh lại, câu hỏi của đứa em, cô ấy vì lí do gì mà phản ứng kịch liệt như vậy cơ chứ?

Tống Ngụ Ngôn đứng thẳng, nói giọng lạnh như băng: "Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu hai ngươi đó đang phái một tốp người đi thẳng lên đường cao tốc Yến Tô truy sát Diệp Thu. Nếu chị muốn trả thù hắn, tối nay là cơ hội tốt nhất đấy".

Tống Ngụ Thư bật dậy, nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất để trả thù".

Tống Ngụ Ngôn bĩu môi nói: "Sao? Bị người ta cho lên trên một lần thì yêu rồi hả?"

"Tống Ngụ Ngôn, câm cái mồm của em lại. Cút ra ngoài cho chị". Tống Ngụ Thư cầm lấy tờ tạp chí ở đầu giường ném.

Tống Ngụ Ngôn thấy chị mình tức giận, cười lạnh nhạt bước ra ngoài.

Một người, một khẩu súng, quân lính tan rã.

Không ai còn có suy nghĩ đuổi theo bóng dáng mất tăm của Diệp Thu, giờ chỉ chú ý tới việc bảo vệ tính mạng của mình dưới khẩu súng bắn không trượt phát nào ở phía sau. Đối với chúng, lệnh của đại ca rất quan trọng, nhưng tính mạng của mình còn quan trọng hơn.

Có một chiếc xe không sợ chết, lái như điên đập vào chiếc xe của Tiểu Bạch, nhưng chưa chạy đến phía trước thì bị Tiểu Bạch bắn cho một đạn. Có nhiều chiếc xe bị Tiểu Bạch bắn cho mà lắc lư. Có nhiều tên bị thủ đoạn giết người không ghê tay của Tiểu Bạch làm cho dao động, có chiếc xe đỗ lì bên lề đường, sau đó người nhằm hướng cống rãnh bên đường cao tốc mà chạy trốn.

Ở đây phần lớn là bọn xã hội đen của Tô Hàng, chúng thu phí bảo vệ đánh nhau là không vấn đề, nhưng bị bắn oanh tạc ở phía sau thì không nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận. Chỉ là giết người mà thôi, sao giống với đánh nhau được?

Tiểu Bạch không quan tâm tới bọn bỏ xe chạy lấy người, mà chỉ nhằm bọn phía trước, tiếp tục đuổi chúng. Trước Diệp Thu vào Yến Kinh, hắn làm nhiệm vụ bảo vệ dọc đường.

Tính mạng của hắn chính là vì hắn mà tồn tại. Hắn chết rồi, tính mạng của bản thân cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Điều này, lúc năm tuổi hắn đã hiểu.

Tốc độ của chiếu Audi đen phía trước đột nhiên chậm lại, chiếc xe khác thì cứ liều mạng mà chạy về phía trước. Khẩu súng trong tay Tiểu Bạch nhắm chuẩn vào chiếc xe đó, hắn chỉ có sở thích là giết người, còn về đối phương chết thế nào thì không quan trọng.

Bằng!

Đây là sơ xuất đầu tiên của Tiểu Bạch, viên đạn bay qua thân xe.

Tiểu Bạch thấy hơi lạ, hắn lại giơ súng lên bắn. Lần này bắn liền ba phát, đạn nhằm hướng Audi bay đến.

"Đại ca, nhanh lên". Thanh niên tóc vàng không dám trổ tài xiếc xe đạp nữa, hắn đã nhìn thấy động tác của Tiểu Bạch qua gương chiếu hậu. Hét to một tiếng đẩy cửa xe lao ra ngoài. Trước đó, tên mặt sẹo đã mở cửa xe, chuẩn bị động tác bay ra khỏi xe.

Bụp!

Cửa xe được mở ra, hai người nhảy từ trong ra, lăn vài vòng trên đất, như vậy sẽ làm giảm sự thương tích cho bọn chúng.

Bằng!

Ba phát liên tiếp bắn trúng Audi, chiếc xe mất đi sự điều khiển, xe không người lái vẫn chạy một đoạn khá dài mới phát ra tiếng nổ rung trời. Lửa ngùn ngụt cháy sáng rực bầu trời.

Tên mặt sẹo sau khi khống chế được tốc độ của cơ thể, thì sờ tay vào ngực, rút ra một khẩu súng, ngồi ở đất, nhằm hướng xe của Tiểu Bạch mà liên tục bóp cò.

Đây là lần phản công đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay của bọn chúng, tuy rằng thanh thế không được hoành tráng như lúc đầu.

Thanh niên tóc vàng cũng theo sát phía sau, tuy lăn nhiều hơn tên mặt sẹo vài vòng nhưng tốc độ phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, quỳ rạp trên mặt đất rút súng nhằm hướng Tiểu Bạch bắn.

Hai tên đó liên thủ tấn công, Tiểu Bạch đành nằm xuống, nếu không thì đạn sẽ bắn vào người. Chân phải dẫm mạnh vào chân ga, chiếc xe trắng lao như bão táp phóng qua.

Lúc Diệp Thu chuẩn bị phóng qua mặt chúng, tên mặt sẹo không ngừng bóp cò. Lúc nào cũng trong trạng thái giơ súng bắn, trong nháy mắt chiếc xe phóng vọt qua, thì cò súng cũng được bóp.

Thình thịch!

Lốp xe đã bị tên mặt sẹo bắn trúng, chiếc xe nghiêng nghiêng. Tiểu Bạch cầm chắc tay lái điều chỉnh xe phóng tiếp về phía trước, tránh bọn xe ở phía sau, sau đó mới nhả chân ga, cầm lấy chiếc 711 đẩy cửa xe.

Tiểu Bạch ôm lấy khẩu súng đứng ở giữa đường, cách xa chiếc xe đang chạy, gần chỗ có chiếc xe bị thiêu, xung quanh tĩnh mịt. Đèn hai bên đường chiếu hắt xuống, cung cấp ánh sáng cho vài tên dưới lòng đường.

Tiểu Bạch cảm nhận được, tên lúc nãy bóp cò chắc chắn là đại ca của tốp người kia, làm xiếc xe đạp, tốc độ phản ứng, cách bóp cò đều là của hắn.

Tiểu Bạch giơ súng, đi từng bước tới hai tên đó.

"Đại ca, tên biến thái kia xuống xe rồi". Tên tóc vàng cười nói, nhưng lời hắn nói có chút lạc giọng.

Hắn đang sợ sao? Làm sao có thể thế được?

"Hai chúng ta liên thủ, thì hắn không phải là đối thủ". Tên mặt sẹo gằn giọng nói. Lời hắn nói có tác dụng an ủi tên tóc vàng. Tên tóc vàng bình tĩnh lại. Hắn nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng mà Tiểu Bạch đối phó với bọn chúng, nếu lần này không thể chiến thắng bản thân, sau này sẽ không có lòng tin để đối mặt hắn.

"Vâng, tôi nghe đại ca". Tên tóc vàng giơ súng đứng lên, sóng vai với tên mặt sẹo.

Tên mặt sẹo chào Tiểu Bạch một câu, hỏi hắn rốt cuộc là ai phái đến, không ngờ mình còn có lúc nói chuyện, hắn đã một súng bước tới.

"Tên biến thái này". Tên mặt sẹo trong lòng thầm mắng. Tên tóc vàng tìm được cơ hội. Đó là lúc Tiểu Bạch bắn vào tên mặt sẹo, thì sẽ không thể đối phó với hắn. Giơ súng trong tay, nhắm đầu của Tiểu Bạch, lừ lừ bóp cò. Đầu đạn bay lên trúng tâm điểm, cuối cùng đã quét sạch ma quỷ.

Bằng!

Tên tóc vàng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của hắn cười, sau đó tay phải bóp cò súng nhằm thẳng tên tóc vàng, lúc hắn ý thức được tình huống đó thì đã quá muộn, chỉ cảm giác đau đau ở trên người, sau đó cúi đầu nhìn, thì thấy ngực mình như muốn nổ tung.

Viên đạn này được đặc chế, khi nó vào đến cơ thể người sẽ nổ, có thể làm người tan tác.

Thời điểm tên mặt sẹo tránh đầu đạn, thấy đồng bọn cơ thể bị nổ, thậm chí có vài vết máu còn rớt trên người hắn. Mong ước chiến đấu của hắn trong chốc lát tiêu tan, người chạy như bay xuống rãnh. Chẳng khác nào tên lưu manh rác rưởi lúc nãy bỏ xe chạy lấy người.

Bằng!

Bằng!

Bằng!

Tiểu Bạch bắn liên tiếp ba phát vào sau lưng hắn, sau đó quay người bỏ đi.

Khi Diệp Thu vào đến Yến Kinh thì điện thoại rung, lúc Diệp Thu rút điện thoại ra thì nó đã bị tắt.

Hắn vẫn còn sống, điều đó chứng tỏ những người khác đều đã chết. Ý của hắn, Diệp Thu hiểu, nhưng trong lòng trái lại cảm thấy chua xót.

Thấy mình có lỗi với quá nhiều người vì những lý tưởng không thực tế, còn không ngừng có người hy sinh phấn đấu quên mình.

Trầm Mặc Nùng bị tiếng rung điện thoại của Diệp Thu làm cho thức giấc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Thu không chớp. Vuốt vuốt mái tóc dài nói: "Sắp đến rồi chứ?"

"Ừ. Chúng ta giờ đi đâu?" Diệp Thu ngật đầu.

"Đến thẳng văn phòng Đường Thị đi. Quả Quả và Bảo Nhi chưa tìm thấy, chú Đường chắc không về nghỉ đâu".

"Ừ". Diệp Thu đã từng đi qua mấy lần Đường Thị. Giờ lại đi thì quen đường rồi, rẽ xe vào đường Tam Hoàn, chạy tới khu tài chính của Đường Thị.

Trầm Mặc Nùng đoán không sai, Đường Bố Y quả thật không nghỉ ngơi. Vợ mất sớm, chỉ có mỗi cô con gái Đường Quả, hai bố con sống nương tựa lẫn nhau, ông ta yêu con gái hết mực. Nếu Đường Quả muốn có sao, Đường Bố Y sẽ nghĩ mọi cách để lấy thang, sau đó tự mình lên hái sao cho con gái.

Tất cả những người quen Đường Bố Y đều biết ông ta yêu thương con gái hơn cả tính mạng mình, cho nên mới muốn bắt cóc Đường Quả với mục đích uy hiếp Đường Bố Y.

"Đường Bố Y, ông không cần lo lắng quá. Tính của Quả Quả tôi biết, tuy nghịch tinh quái nhưng rất thông minh, làm sao xảy ra chuyện được? Hơn nữa, cô ấy đã viết giấy xin phép ra ngoài cùng Lâm Bảo Nhi rồi, sự an toàn không có vẫn đề gì cả. Theo suy đoán của tôi, hai cô bé chắc chạy đi chơi mà lạc đường đây mà. Bên bộ đội sẽ nhanh chóng có tin của họ thôi".

Trịnh Như đứng sau Đường Bố Y, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, nói nhỏ nhẹ an ủi.

"Quả Quả thông minh thì tôi biết, nhưng người ngoài họ ác lắm. Có lúc chỉ là dựa vào sự thông minh nhỏ ấy thì làm sao bảo vệ được bản thân. Nếu như gặp tên lưu manh thì sao?" Đường Bố Y vẫn vẻ mặt u buồn nói. Những lời nói an ủi của Lữ Như không có tác dụng gì.

"Đường Bố Y, ông ăn tạm chút gì nhé? Từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì. Nếu Đường Quả tìm thấy rồi, ông lại bệnh ra đấy thì…sẽ khiến cho bao người lo lắng đây?" Lữ Như ôn tồn khuyên nhủ.

"Không ăn nữa. Tôi không có tâm trạng đâu mà ăn được lúc này". Đường Bố Y xua tay nói.

"Uông Bá! Uông Bá đâu".

"Lão gia, có gì dặn dò ạ". Uông Bá đứng ở cửa phòng xuất hiện trước mặt Đường Bố Y.

"Người mà ông phái đi vẫn không có tin tức gì sao? Tình hình bên bộ đội thế nào rồi? Chúng ta có nên nghĩ ra cách nào đó khác không?"

"Lão gia, người phái đi vẫn chưa có tin tức liên quan đến tiểu thư. Chỉ cần có tin gì đó, họ lập tức sẽ báo ngay. Bên bộ đội vẫn đang tìm, lão gia đã giao phó, nếu như có tin gì, bên đó sẽ liên hệ trực tiếp với ông". Uông Bá báo cáo với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ồ. Ta đã giao phó sao? Mình cũng hồ đồ rồi". Đường Bố Y ngồi sụp lên ghế salon.

Uông Bá thấy sự mệt mỏi của Đường Bố Y. Trong lòng cũng thấy cảm thông. Bình thường Đường Bố Y cơ trí hơn người, quản lý cả một tập đoàn Đường Thị, nhưng khi nói đến chuyện cô con gái thì sẽ phạm phải sai lầm thấp kém.

Đây là lần thứ tư ông ấy gọi mình vào hỏi tình hình bên quân đội, mà nếu như bên quân đội có chuyển biến gì thì sẽ lập tức gọi điện cho ông ấy, mình chỉ là người hầu thì làm sao biết được?

Nhớ đến đứa ngốc nghếch Đường Quả. Uông Bá cũng thấy đau nhói trong lòng. Từ nhỏ đã không có mẹ, bố thì cả ngày làm việc, tuy thương yêu Đường Quả, nhưng không thấy sự quan tâm săn sóc từng li từng tí nào. Nếu có gì đó không hay xảy ra, số phận thật sự long đong.

Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng lúc tiến vào, mặt Đường Bố Y buồn rười rượi, nói: "Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu, hai người sao lại về? Chuyện ở nhà thu xếp ổn thỏa chưa?"

"Ở nhà không có chuyện gì ạ. Quả Quả và Bảo Nhi mất tích, cháu làm sao mà ở nhà được đây? Chú Đường, vẫn chưa có tin gì của họ sao?" Trầm Mặc Nùng nói. Khi nói, dùng ánh mắt chào hỏi với Lữ Như.

"Vẫn chưa có. Bố Y sắp ngất rồi, mãi đến giờ vẫn chưa ăn gì cả, tôi khuyên ông ấy cũng không nghe. Hai người khuyên ông ấy hộ tôi với". Lữ Như tự mình đi rót cà phê cho Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, giờ đã là ba giờ sáng, cần uống cà phê để lấy lại tinh thần.

Trầm Mặc Nùng gật đầu nói: "Chú Đường, chú nên ăn chút gì đó. Quả Quả sẽ không sao đâu. Tính cách bọn họ cháu biết, chắc chỉ chạy đi đâu đó chơi thôi".

"Mặc Nùng. Đừng khuyên chú nữa. Chú thực sự không ăn nổi. Không thấy Quả Quả, chú làm sao nuốt nổi. Haiz, Diệp Thu, sớm biết thế này, thì tôi đã nghĩ cách cho anh quay lại bộ đội". Đường Bố Y thở dài nói.

"Chú Đường, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Nếu như không phải tôi gây chuyện thì tiểu thư Đường sẽ không sao. Hay là thế này đi, mọi người ở nhà đợi, tôi ra ngoài tìm rồi quay lại". Diệp Thu nói.

"Tôi đi cùng anh". Trầm Mặc Nùng đứng dậy nói.

"Không cần đâu. Cô tốt nhất là nên về biệt thự màu xanh đợi. Chúng ta giữ liên lạc qua điện thoại". Diệp Thu không muốn cho Trầm Mặc Nùng đi theo, là vì mang theo một người đàn bà bên cạnh rất nhiều cái bất tiện. Người này lại quá tinh tế, mình cũng không biết sẽ bị cô ta phát hiện ra bao nhiêu thứ trong con người mình nữa.

"Được. Anh cẩn thận nhé". Trầm Mặc Nùng gật đầu đồng ý. Biểu lộ sự quan tâm với Diệp Thu.

Đưa Trầm Mặc Nùng về biệt thự màu xanh xong, Diệp Thu lái xe lên con đường lần trước đi đến doanh trại quân đội. Ở Yến Kinh đều được người của Đường Bố Y tìm đi tìm lại rồi, hơn nữa qa và Lâm Bảo Nhi có thực sự trở về chắc chắn sẽ gọi điện cho Đường Bố Y, giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức nào về họ, rất có thể họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường.

Diệp Thu men theo con đường lần trước đi, có lẽ sẽ phát hiện ra dấu vết gì chăng.

"Chị Đường Đường, em đói quá". Lâm Bảo Nhi mở to mắt, giọng nói yếu ớt. Lúc nói chuyện, bụng réo lên vài tiếng.

Đường Quả ôm chặt Lâm Bảo Nhi, liếm liếm đôi môi khô nứt bị chảy máu nói: "Ngoan Bảo Nhi, đợi chút nữa trời sáng, sau đó bố sẽ tìm đến, chúng ta sẽ có thể ăn no nê một bữa. Em muốn ăn gì cũng được".

"Nhưng chúng ta ở trong cái động tối tăm này, họ có tìm ra chúng ta không?" Lâm Bảo Nhi giương mắt nhìn quanh cái động tối tăm, lo lắng hỏi. "Có chứ, đương nhiên là có rồi. Sau khi trời sáng chúng ta sẽ bắt đầu kêu to lên, bọn họ sẽ nghe được tiếng của chúng ta". Đường Quả nói.

"Nhưng chúng ta đã kêu lâu rồi, vẫn không có ai nghe thấy sao? Em đã kiệt sức để kêu rồi". Mắt của Lâm Bảo Nhi trũng xuống, chỉ mới nói vài câu mà đã không chịu được, ngủ thiếp đi.

Sau khi Diệp Thu và Dương Nhạc rời khỏi doanh trại quân dội, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngày ngày nhận sự huấn luyện quân sự vô vị, càng ngày càng cảm thấy cuộc sống như dày vò. Chiều nay Lâm Bảo Nhi lúc đứng ở trạm quân tư ngáp, lại còn bị huấn luyện viên mắng cho một trận, trong lòng càng thêm tức tối.

Thế là hai người mới nghĩ ra kế. Quyết định lén lút trốn khỏi doanh trại quân đội. Ý tưởng này được nghĩ ra đồng nghĩa không quay trở về nữa.

Thế là sau khi kết thúc buổi huấn luyện buổi chiều, hai người bèn viết giấy xin phép để ở trên bàn, hành lý cũng chưa thu dọn liền chạy ra ngoài. Binh sĩ bảo vệ thấy họ không mang theo cái gì, không để ý tới họ ra ngoài. Hơn nữa, bộ đội cũng không có quy định không cho học sinh ra ngoài, chỉ là không được đi xa, lúc điểm danh trở về là được.

Hai người này thấy mình thật may mắn. Đã trốn được ra ngoài.

Nhưng sau khi đi một đoạn đường, hai nàng không có gì ăn, con đường thì hẻo lánh, ngoài chiếc xe quân đội đi qua thì không có bất cứ xe nào cả. Buổi chiều hai người còn huấn luyện nữa, lại còn chưa ăn tối, thể lực sa xút nghiêm trọng.

Chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhìn thấy một chiếc xe quân đội đi từ trong quân doanh tiến đến. Bọn họ cho rằng những người này đến bắt họ quay lại, nếu như họ chạy về phía trước, chắc chắn sẽ bị tóm, hai người bàn bạc, nhanh chóng chạy về con đường bên núi.

Chiếc xe đó quả thật là chiếc xe được phái đi tìm Đường Quả và Lâm Bảo Nhi khi không thấy bọn họ, họ cho rằng hai cô bé chắc chắn chạy theo đường lớn, nên cho xe đi từ từ, nhằm hướng Yến Kinh đi và không chú ý đến hai bên đường.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm khi tránh được không bị bắt, hai người nấp vào cái động lớn bị cỏ che kín.

Di động của Đường Quả bị rơi từ túi xuống vỡ đôi, Lâm Bảo Nhi lại không có thói quen cầm theo di động. Bởi vậy bọn họ hết cách liên lạc với thế giới bên ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Một điều tồi tệ đó là, chân của Lâm Bảo Nhi lúc bị ngã còn bị hòn đã làm thương. Máu chảy be bét. Lâm Bảo Nhi không biết làm thế nào với cái chân của mình, Đường Quả tuy chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhưng cô ấy là chị của Bảo Nhi, lúc đó mới bình tĩnh lại, rút từ trong túi ra chiếc khăn tay băng bó vết thương lại, lấy mấy thân cây cỏ buộc cố định chiếc khăn lại.

Bọn họ lúc đầu mong có ai đó phát hiện ra họ, nên không ngừng hét, muốn dùng âm thanh gây được sự chú ý của người khác. Nhưng đợi đến khi hai người đã kiệt sức, vẫn không có ai đến cứu họ.

Mà lúc này, trời càng lúc càng tối, họ không có gì ăn, không có nước, sức lực dần cạn kiệt.

Hai người ôm lấy nhau, bị thương, bị đói, đêm tối, chờ đợi xa vời, chờ từng phút từng giây trôi qua.

Nhắm mắt lại được một lúc, Lâm Bảo Nhi lấy lại được chút sức lực nói: "Chị Đường Đường, chúng ta sẽ chết sao?"

"Ngốc nghếch, không đâu". Đường Quả cắn môi không để khóc ra thành tiếng, ôm chặt lấy Lâm Bảo Nhi. Chân của cô ấy tuy được băng bó đơn giản, nhưng vẫn chảy không ít máu, hơn nữa lại không có đồ ăn và nước uống bổ sung, cô ấy càng thêm yếu ớt.

"Chị Đường Đường, em không muốn chết đâu. Em còn rất nhiều việc còn chưa làm nữa". Tiếng của Lâm Bảo Nhi yếu dần.

"Ừ, Bảo Nhi sẽ không chết. Chúng ta sớm sẽ được ra ngoài, đến lúc đó Bảo Nhi muốn làm gì, chị cũng sẽ giúp, được không?"

"Được ạ, nhưng em cảm thấy em sắp chết rồi. Chị Đường Đường ơi, mắt em mỏi lắm, không mở ra được nữa".

"Nào, chúng ta không nói đến chuyện sống chết nữa nhé. Chúng ta phải giữ sức, đợi bố và mọi người đến cứu chúng ta". Đường Quả cầm lấy bàn tay mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, an ủi nói.

"Chị Đường Đường, chi có thể đáp ứng một yêu cầu này của em không?"

"Ừ".

"Chị nói cho em biết, hôn có cảm giác gì? Trên tivi nói nó rất đẹp, nhưng vẫn chưa có ai hôn em". Lâm Bảo Nhi vẫn nói, tuy rằng mắt không thể mở ra được, nói đứt quãng.

Đường Quả cúi đầu, hôn nhẹ vào môi của Lâm Bảo Nhi. Khuôn mặt đáng yêu của Lâm Bảo Nhi lộ ra một nụ cười, nói nhỏ: "Hóa ra hôn là như vậy".

"Chị Đường Quả, em vẫn còn có một yêu cầu".

"Bảo Nhi, em nghỉ một lát đi nhé?"

"Không. Đây là yêu cầu trước lúc em chết. Chị Đường Quả, chị nói cho em biết, Diệp Thu đã hôn chị chưa?"