Chương 100: Ta So Với Ngươi Còn Phong Độ Hơn

Đêm qua bị Trầm lão gia lôi kéo đàm luận về dưỡng sinh đạo cho tới tận khuya, sáng sớm Diệp Thu đang nằm mộng mơ đến cái mông của Trầm Mặc Nùng thì bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức.

Diệp Thu đầu óc mê man mặc tiểu nội khố màu hồng đang định ra mở cửa thì chợt nhớ tới đây không phải là căn phòng nhỏ của hắn, vội vã chạy đi mặc quần áo chỉnh tề lại, lúc này mới đi tới mở cửa. Trông thấy chị Vương đã gặp mặt một lần đêm qua đứng ở cổng, vừa thấy Diệp Thu mở cửa thì vẻ mặt tiếu ý nói: " Diệp tiên sinh, tiểu thư mời ngươi đi nhà bếp dùng cơm."

Từ lúc Diệp Thu giúp Trầm lão gia tri bệnh, người hầu Trầm gia thấy hắn thì đều mang vẻ mặt tôn kính.

"Cảm tạ." Diệp Thu xoay người đi đóng cửa, sau đó cùng theo Vương tẩu tới nhà bếp.

Trầm Mặc Nùng đang đọc một phần "Tô Hàng Báo Sớm" trong tay, nhìn thấy Diệp Thu đi tới thì đặt tờ báo xuống cạnh bàn rồi mỉm cười chào hỏi hắn.

Điểm tâm trên bàn rất thịnh soạn, tô hàng giải trấp bao tử, ách ba sinh tiên, vô tích tương áp, đản tùng, hi chúc hòa kỷ điệp tinh trí tiểu thái, Diệp Thu nhìn thấy thì đã muốn ăn ngay, tức thì vừa cười vừa nói: " Bữa sáng thịnh soạn như vậy mà chỉ có hai người chúng ta?"

" Ông nội tối qua ngủ rất trễ, bây giờ ông vẫn cảm thấy mệt trong người. Sáng sớm mỗi ngày ông đều đi một vài đường Thái Cực Quyền, lâu dài cũng đã trở thành thói quen. Ba ta thì đến công ty rồi, mẹ ta thì có chuyện phải ra ngoài. Còn Nhị thúc và Nhị Thẩm ..." Trầm Mặc Nùng cũng không nói tới chuyện đó nữa, sợ ảnh hưởng tới khẩu vị hai người.

" Vậy thì tiện nghi cho ta rồi." Diệp Thu gắp một miếng sinh tiên bỏ vào miệng. Tô Hàng sinh tiên, Hoa Hạ nhất tuyệt. Da rất giòn, vừa bỏ vào miệng gần như tan ngay. Tuy rằng mùi vị có hơi ngọt nhưng Diệp Thu vẫn thích ăn loại điểm tâm này.

Trầm Nặc Nùng không muốn ăn gì, không giống với Diệp Thu nên chỉ ăn vài miếng rau rồi buông đũa xuống.

" Sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, tối qua không nghỉ ngơi à?" Diệp Thu ngẩng đầu hỏi.

Nói tới chuyện này thì Trầm Mặc Nùng lại có phần phiền muộn, tối hôm qua cố sức bồi tiếp gia gia cùng Diệp Thu nói chuyện phiếm, đợi cho đến nửa đêm thì rốt cuộc không chịu được nữa nên trở về phòng ngủ. Không nghĩ tới mẫu thân đợi trong phòng mình đã lâu, đầu tiên chỉ hỏi một chút tình hình ở Yến Kinh. Sau đó lại ám muội hỏi quan hệ của mình với Diệp Thu.

Vô luận bản thân nói giải thích như thế nào bà cũng không tin, vẫn dây dưa liên tục làm nàng không thể nào đi ngủ được. Diệp Thu ở xa tới nên là khách nên buổi sáng hôm sau lại phải chiêu đãi Diệp Thu bữa sáng. Sở dĩ hiện tại tinh thần có chút uể oải cũng là không biết mắt mình có thâm tím không, lúc rời giường cũng không kịp nhìn xem nữa.

" Diệp Thu, cám ơn ngươi đã chữa trị cho ông nội của ta." Trầm Mặc Nùng cảm kích nói. Ngày hôm qua cũng đã có không ít người cảm kích Diệp Thu. Thế nhưng Trầm Mặc Nùng không muốn hòa lẫn vào đám người đó. Đợi chỉ khi hai người bọn họ có thời gian, lúc này bản thân mới dùng lời nói thể hiện lòng cảm kích của mình.

" Ta chỉ là không muốn mình bị đuổi ra khỏi đại môn Trầm gia." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

" Diệp Thu, bọn họ có thể còn nhớ tại Yến Kinh ngươi..."

" Ta hiểu mà. Nếu ai cho ta một bạt tay, ta cũng sẽ nhớ hơn cả đời." Diệp Thu như đã hiểu, lúc lắc giải thích.

Trầm Mặc Nùng không khỏi mỉm cười, bất chợt nghĩ rằng hắn cũng có chút thú vị. Tính cách bộc trực làm cho người khác cảm thấy đáng yêu.

Vừa ăn xong điểm tâm, Vương tẩu lại thông báo, nói là cậu ấm Bối gia Bối Khắc Tùng tới. Nghe nói là lão thái gia thân thể mắc bệnh nhẹ nên đặc biệt tới thăm còn mang theo không ít lễ vật.

Trầm Mặc Nùng thầm giận, biết rõ đây nhất định là nhị thẩm trở về báo tin cho Bối Khắc Tùng. Nếu không phải thì hắn không có khả năng mới sáng sớm đã nhận được tin tức hôm qua.

Tuy rằng không thích Bối Khắc Tùng, nhưng xuất phát từ lễ nghi, Trầm Mặc Nùng vẫn phải tự mình đi ra nghênh tiếp.

Bối Khắc Tùng nhìn Trầm Mặc Nùng thì ánh mắt liền sáng lên, trong lòng thầm hối hận lúc trước người khác giới thiệu Trầm gia tiểu thư thì bản thân lại mượn cớ không gặp mặt. Hiện tại lại trăm phương nghìn kế nhằm lấy lòng người ta thì người ta lại không thèm để ý tới mình.

" Mặc Nùng, trở về lúc nào vậy? Sao không gọi cho ta một tiếng?" Bối Khắc Tùng vẻ mặt tiếu ý nói, dương quang sáng sớm tại Giang Nam chiếu rọi xuống, hé ra khuôn mặt anh tuấn cùng ánh mắt sáng và sắc bén. Đây thật sự là một nam nhân rất anh tuấn.

" Đêm qua mới vừa về. Cám ơn ngươi đã đến thăm gia gia, chỉ là một vài chuyện nhỏ mà thôi. Xin mời vào phòng ngồi." Trầm Mặc Nùng tịnh không muốn cùng hắn nói chuyện khác, nên đã đem chuyện gia gia đã khỏe mạnh để rút lui.

" Chuyện nhỏ là tốt rồi. Cho dù thân thể gia gia vẫn khỏe mạnh, ta thâm làm vãn bối cũng nên đến thăm ông." Bối Khắc Tùng tự nhiên minh bạch ý tứ của Trầm Mặc Nùng, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng tác phong vẫn nhẹ nhàng đi theo vào phòng khách.

" A?" Bối Khắc Tùng nhìn thấy Diệp Thu đứng cười tủm tỉm trước phòng khách, trong lòng chấn động. Không khỏi nhịn được mà phát ra âm thanh. Ý thức được bản thân thất lễ. Bối Khắc Tùng hướng Diệp Thu vươn bàn tay to cười nói: " Hoan nghênh Diệp thiếu gia tới Tô Hàng, nhất định phải cho Khắc Tùng cơ hội làm chủ."

" Nhất định nhất định." Diệp Thu bắt tay Bối Khắc Tùng và cười. Nghĩ thầm. Ta cho ngươi cơ hội làm chủ, ngươi cũng phải tìm cho ta vài mỹ nữ Tô Hàng để ta thoát khỏi kiếp xử nam.

Bối Khắc Tùng là một người thông minh, cho dù sau lưng có thế lực to lớn, nhưng dù sao bên ngoài cũng biết cách cho người ta chút thể diện. Hắn đã sớm thông qua hỏi thăm bằng hữu ở Yến Kinh mà biết được tin tức của Diệp Thu, hắn bất quá chỉ là bảo tiêu địa phương của tiểu thư tập đoàn Đường thị mà thôi. Nhưng cũng không vạch trần, vẫn xưng hô là Diệp thiếu gia.

Thế nhưng với thân phận vệ sĩ thì như thế nào lại đến Trầm gia chứ? Lấy phân thận gì mà tới?

Nếu như nói đến đây để cầu hôn thì như thế ngay cả bản thân Bối Khắc Tùng cũng không tin. Mỗi đại gia tộc vì đều muốn gia tộc mình luôn thịnh vượng nên đều kiếm những gia tộc môn đăng hộ đối để kết thân. Tại Tô Hàng tuy rằng Trầm gia gia cảnh không bằng Bối gia nhưng cũng là một danh môn quý tộc. Lẽ nào lại gả Trầm tiểu thư cho một tên bảo tiêu?

Bối Khắc Tùng cùng Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu một bên thì nói cười vui vẻ, một mặt lại hỏi vài vấn đề đang suy xét. Trầm lão gia một thân ăn mặc y phục màu trắng vừa đi xong một đường thái cực, thân thiết cùng Diệp Thu và Bối Khắc Tùng chào hỏi. Bối Khắc Tùng nhìn thấy thái độ của Trầm lão gia đối với Diệp Thu thì nghi hoặc trong lòng lại càng thêm sâu vài phần.

" Khắc Tùng đấy à, cho dù ta cũng có một chút vấn đề nhỏ nhưng cũng hiếm thấy ngươi sáng sớm lại tới thăm như vậy." Trầm lão gia khách khí nói ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

" Trầm gia gia, lời này của người cũng quá khách khí rồi. Nếu như gia gia ta biết lão nhân gia người nghỉ ngơi không tốt, lại biết vãn bối ta không đến thăm, thật sự hắn có khả năng dùng cả trượng đập ta ấy chứ." Bối Khắc Tùng khiêm tốn nói.

" Ha ha, thân thể Bối lão có khỏe không? Ngày kia chính là đại thọ của hắn, ta cũng phải đem cái thân này đi uống rượu thọ của hắn."

Nghe được Trầm lão gia nói ra mong muốn tự mình đi dự đại thọ cuả gia gia, Bối Khắc Tùng trong lòng âm thầm kích động, biết chuyện chính mình cùng Trầm Mặc Nùng lại thêm một phần bảo đảm, giả như có nói chuyện với Trầm lão gia về hôn sự mà được đồng ý thì mọi chuyện sẽ được xác định rồi.

" Trầm gia gia, ta thay gia gia cảm ơn ngươi. Lão nhân gia người tự mình dự tiệc, gia gia nhất định rất hài lòng. Hắn thường xuyên nói với chúng ta là các ngươi đã là bạn từ lúc còn trẻ, nói các người đã cùng nhau vượt qua những năm tháng chiến tranh loạn lạc mới được như vậy." Bối Khắc Tùng cố gắng giảm kích động trong lòng mà nói.

" Đúng vậy. Chuyện ngày xưa đích thực là thế. Người thiếu niên thích mơ mộng, lão niên gia thích hồi ức. Ta và gia gia ngươi đều đã già rồi, vì thế cũng nên nhớ lại một ít chuyện trước đây."

" Trầm gia gia chưa già, nhất định có thể đến sống trăm tuổi." Bối Khắc Tùng lại đem ánh mắt của mình dán lên người Trầm Mặc Nùng, vẻ mặt đầy thành ý nói rằng: " Mặc Nùng, ngày kia là đại thọ của gia gia, ông thích nhất là ngươi đó. Ngươi cũng nhớ lúc trước náo nhiệt như thế nào, phải không?"

" Xin lỗi. Có khả năng ngày mai ta sẽ ..."

" Mặc Nùng." Trầm lão gia cắt ngang lời nói của Trầm Mặc Nùng. " Ta có lời muốn nói với ngươi."

Trầm lão gia đứng lên, nói với Diệp Thu cùng Bối Khắc Tùng: " Hai người các ngươi trước tiên hãy nói chuyện với nhau. Ta cùng Mặc Nùng có một số việc cần phải trao đổi."

" Được. Trầm gia gia đi đi. Ta cùng Diệp huynh đệ ôn lại chuyện xưa." Bối Khắc Tùng vừa cười vừa nói.

Đợi Trầm lão gia cùng Trầm Mặc Nùng khuất khỏi tầm mắt, hai người mới thu hồi ánh mắt.

Bối Khắc Tùng lúc này mới có thời gian nhấp ngụm trà, thuận miệng nhìn Diệp Thu hỏi: " Diệp huynh đệ, ngươi thích Mặc Nùng?"

Diệp Thu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương lại hỏi thẳng thắn như vậy nên đành vừa cười vừa nói: " Tại sao lại hỏi như vậy?"

" Không dấu gì ngươi. Ta cũng rất thích nàng." Bối Khắc Tùng thằng thắn thừa nhận cảm tình của mình. " Đương nhiên, với tư chất của Mặc Nùng, chỉ cần nam nhân từng gặp qua đều không muốn buông tha. Bất quá, ta cũng không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi nên ta sẽ cùng ngươi cạnh tranh công bằng. Nếu như thất bại, đó là do ta không bằng người, ta cam tâm tình nguyện chúc phúc cho ngươi hoặc là người nam nhân thành công. Tuyệt đối ta sẽ không dùng sức mạnh để phá hư mọi chuyện. Ngươi minh bạch ý tứ của ta chứ?"

" Nga." Diệp Thu gật đầu. " Thế giới này có những chuyện công bằng như thế này sao? Lấy một ví dụ đơn giản nhất, ông trời cho ngươi đẹp trai hơn ta, đó có phải là một loại không công bằng không?"

Bối Khắc Tùng đứng lên cười ha ha, nhìn Diệp Thu cực kỳ hứng thú. Trong lòng thậm chí nổi lên ý muốn kết giao.

" Chỉ có điều không may là... ta so với ngươi có phong độ hơn." Diệp Thu nói.

Bối Khắc Tùng thiếu chút nữa bị tiếng cười của mình làm nghẹn họng, vỗ ngực ho khan cả nửa ngày.