Lâm Thiên đưa thịt nướng cho nàng ăn. Phiến Khinh La cảm thấy mình có thiện cảm với hắn, nàng lầm bầm:
- Là do tình chủng phát tán, tên ác ma này tại sao không vượt rào lúc nãy. Chẳng lẽ hắn...
Nàng lắc đầu ngừng suy nghĩ, mình chưa bị hắn ăn sạch là hên rồi. Lâm Thiên hỏi Phiến Khinh La:
- Ngươi định rời khỏi rồi đi đâu?
- Đương nhiên là về thành trì của ta.
Nàng thản nhiên trả lời, Lâm Thiên cười cười nói:
- Ta muốn đi theo nàng được không? Giờ ta không có nơi nào để về rồi.
Phiến Khinh La tức giận, nàng biết hắn có ý với nàng. Muốn đi theo để thừa cơ hội hốt luôn mấy cô gái trong thành. Lâm Thiên nói với nàng:
- Ngươi đưa ta thần hồn lạc ấn của ngươi đi. Chứ giữa đường mà nàng làm điều bậy thì ta mệt lắm.
Nàng đương nhiên sẽ không cho, nhưng Lâm Thiên đe dọa rằng nếu không đưa hắn sẽ đến hủy diệt Phiêu Hương thành của nàng. Bất đắc dĩ Khinh La mới đưa, Lâm Thiên sau khi lấy xong thần hồn lạc ấn. Hắn đỡ nàng dậy, nói với Khinh La:
- Ngươi dẫn ta vào Phiêu Hương thành ngươi tham quan chút đi.
Nàng bất đắc dĩ lắm mới chấp thuận tên ác ma này. 2 người đi mất nửa tháng mới đến, Khinh La do tình chủng nên nàng bắt đầu cảm thấy thích Lâm Thiên. 2 người đi trong thời gian nửa tháng hắn luôn quan tâm chăm sóc nàng, Khinh La cũng dần quên đi việc hắn đã làm gì với nàng trước đó. Con gái mà, họ sẽ quên đi hết mọi thứ nếu bạn quan tâm và chăm sóc họ.
2 người đến một cái cổng thành to lớn bên trên có khắc 2 chữ to lớn PHIÊU HƯƠNG THÀNH. Lâm Thiên cùng Phiến Khinh La vào, 2 người tham quan một tí thành trì. Nàng cùng hắn vừa cười vừa nói như một cặp tình nhân, bỗng nhiên một cô gái tóc hồng chạy đến. Nàng vui mừng khi thấy đại nhân mình trở về:
- Đại nhân, người trở về rồi.
Nàng chạy đến ôm lấy cánh tay Khinh La. Lâm Thiên bị cô gái này đẩy sang một bên, hắn chỉ cười cười nhìn lấy cô gái. Đó là thị nữ chuyên đi theo Khinh La tên Bích Lạc. Do thường xuyên ở cùng với Khinh La nên nàng hơi bị không đúng với giới tính thôi chứ hắn thấy Bích Lạc điện nước cũng không kém gì Tiêu Nhi của hắn. Lâm Thiên ý định là muốn thu một vài người tư chất tốt vào Thiên tông. Hắn bây giờ vẫn còn 2 tội nhân còn chưa trừng phạt, Khinh La nói với Bích Lạc:
- Đưa nam nhân này đến Phượng Hoàn lâu nghỉ ngơi đi. Ta có việc một tí, ngươi nhớ chăm sóc hắn chu đáo.
Bích Lạc nghe nàng nói xong liền phồng má, nàng nhìn Lâm Thiên như nhìn kẻ địch. Dẫn hắn đến Phượng Hoàn lâu mà trên đường nàng kiếm chuyện hắn đủ thứ. Lâm Thiên không thèm trả lời con les này, hắn chỉ lo xem xem nơi này có ai có tư chất tốt tốt tí không thôi. Hắn bị Bích Lạc lấy đi hết chăn gối, chỉ chừa lại cái nệm mà thôi. Lâm Thiên thấy thần thức của Khinh La đang lảng vảng bên mình. Hắn nói:
- Ngươi không đi tu luyện mà lo quan sát ta làm gì.
- Xem ngươi có làm chuyện vô lại gì không thôi. Tên ác ma nhà ngươi chỉ sợ đem hết các cô gái đi ăn sạch thôi.
Lâm Thiên đuổi thần thức nàng đi, hắn phong tỏa không gian lại. Vào trong Linh Lung tháp, Lâm Thiên đến đại lao Thiên tông. Lúc này Thu Ức Mộng và thị nữ của nàng đã tỉnh, thấy hắn nàng liền như con nhím xù lông:
- Ngươi có biết hậu quả của bắt ta là gì không? Mau thả trói cho bổn cô nương, nếu không khi Bát đại gia tộc đến thì ngươi chết không thấy xác.
Lâm Thiên cười to, hắn dùng hư vô bộ pháp xuyên qua khung sắt đứng trước mặt nàng. Vỗ vỗ vào má Thu Ức Mộng, Lâm Thiên bóp lấy bộ ngực nàng:
- Ngươi nghĩ một bát đại gia tộc nhỏ nhoi có thể cản bước tiến của Thiêm tông ta sao? Chắc bây giờ Thiên tông bố cáo thiên hạ rằng là đồng minh của Lăng Tiêu các rồi. Ngươi nghĩ bát đại gia tộc vì một đứa con gái như ngươi mà cứu sao?
Nàng vẫn kiên định với bát đại gia tộc, Thu Ức Mộng vẫn tin vào cái cao tầng mục nát chỉ biết lợi cho mình đó. Lâm Thiên đặc điều kiện với nàng:
- Vậy ngươi với ta đặt cược đi, nếu một tháng sau bát đại gia tộc vẫn không xuất binh cứu ngươi thì ngươi và cô ấy phải làm nô lệ cho ta cả đời. Còn nếu không thì ta sẽ thả các ngươi vô điều kiện và không can dự vào chuyện Lăng Tiêu các nữa. Ngươi có đồng ý?
Lâm Thiên khoanh tay hỏi, Thu Ức Mộng nhìn về phía Lạc Tiểu Mạn. Thấy nàng gật đầu, Thu Ức Mộng liền đồng ý, nhưng nàng hỏi Lâm Thiên:
- Nếu ngươi nuốt lời thì sao?
Lâm Thiên cười to, hắn đáp lại:
- Ta lấy danh nghĩa chưởng môn Thiên tông, nếu ta nuốt lời thì mãi mãi không thăng cấp tu vi.
Tâm ma đã gieo trong hắn, Ức Mộng cũng an tâm phần nào. Lâm Thiên lại bắt đầu giở trò vô lại, hắn nói:
- Nhưng ta chỉ nói rằng ta sẽ thả ngươi khi bát đại gia tộc đến cứu. Mà ta không nói sẽ không làm gì 2 ngươi khi bị bắt.