Chương 2: Chị em

Lâm Thiên gọi là ngủ nhưng thực chất hắn đang tu luyện. Tu vi lúc mới xuyên qua của hắn là khai nguyên cảnh tầng 3 nên cũng miễn cưỡng là mạnh. Theo hắn được biết thì Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường có tu vi lần lượt là chân nguyên cảnh tầng 3 và li hợp cảnh đỉnh phong nên Lâm Thiên muốn thực hiện kế hoạch cũng khó.

" Ký chủ muốn tăng sức mạnh nhanh phải ra ngoài lịch luyện đã, chứ ru rú trong này thì tu vi thăng tiến kiểu gì. "

Hôm sau, tiếng gà trống gáy vang trong tông môn( cái này ko có trong truyện nha ) Lâm Thiên lên đường đi lịch luyện. Hệ thống cho hắn biết rằng tin tức Dương Khai đã chết truyền ra khắp tông môn. Giờ bỗng dưng lại có kẻ đi lịch luyện nên Hạ Ngưng Thường liền chú ý. Nàng bây giờ đang theo sát Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhờ hệ thống trợ giúp bây giờ đã thành thạo phong tỏa không gian rồi nên cũng ko sợ. Hắn dùng phong tỏa không gian ra xung quanh 2 người. Quay về phía Hạ Ngưng thường đang núp:

- Cô Nương đừng trốn nữa, tại hạ đã thấy rồi.

- Có phải ngươi giết tên đệ tử quét rác?

Hạ Ngưng Thường cầm trong tay thanh dao nhỏ lao tới kề bên cổ Lâm Thiên. Hắn nắm lấy thanh dao của cô đẩy nhẹ ra khỏi cổ mình:

- Ta đơn thuần là chỉ lịch luyện mà thôi, về chuyện đó ta không biết gì cả.

Vì lúc giết Dương Khai, Lâm Thiên đã ngụy tạo chứng cứ trở thành một vụ ám sát bởi một tà tông. Để mua khí tức ngụy trang đó, hắn phải mất 200 kim tệ của mình. Cũng may là như vậy nên Lâm Thiên là ít bị nghi ngờ nhất tại vì hắn chưa bao giờ học tà công cũng như trong người ko có khí tức đó.

Hẹ Ngưng Thường cảm thấy Lâm Thiên ko phải thủ phạm nên hạ dao xuống. Đôi mắt nàng lườm Lâm Thiên:

- Nếu ngươi là thủ phạm thì sẽ bị tông môn nhốt vào đại lao. Đến đó ngươi sẽ biết thế nào là sống không được chết không xong.

Lâm Thiên cười cười, hắn có chứng cứ hẳn hoi rằng mình không phải là thủ phạm nên ko sợ. Với lại hắn dùng tỏa không phù nên cho dù dùng mọi thủ đoạn gì cũng không thể nhìn ra nguyên nhân Dương Khai chết.

" Thôi kệ, để nàng đi theo thì dễ hốt nàng hơn " Lâm Thiên nghĩ thầm. Hắn bước vào trong rừng yêu thú. Vào sâu hơn thì thấy ở đây có một cuộc chiến nhỏ. 2 cô gái giống nhau như đút đang đấu với một đàn sói cấp 2( cũng cỡ cảnh giới khí động ). Các nàng là Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi chứ ai.

Theo như Lâm Thiên nghĩ thì lần này 2 nàng bình an trở về nhưng phải đánh đổi thứ gì đó mới được. Đàn sói này rất mạnh, Lâm Thiên hiện tại chưa công pháp gì nhiều nên cũng phải dây dưa chút ít. Hắn chờ thời cơ để lao ra, chỉ có đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới làm người khác nợ ân tình sâu đậm, chứ không đúng thời điểm thì có thể phản dame lại chứ chẳng đùa.

2 nàng thương tích cũng nhiều. Hồ Kiều Nhi nói với em mình:

- Chẳng lẽ phải dùng vũ khí của 2 ta để tự bạo?

- Chắc phải làm vậy rồi. Tỉ với muội phải tự bạo thứ đó thôi.

Thanh kiếm trên tay hai nàng bỗng phát sáng. Quăng 2 thanh kiếm thẳng vào bầy sói, lập tức 2 cô gái chạy đi. 2 thanh kiếm nổ làm cho lũ sói chùn lại. Nhưng tốc độ của yêu thú cấp 2 không phải chậm, chớp mắt đã đuổi kịp 2 nàng. Lúc này một thanh niên phong trần tuấn lãng lao ra. Hắn chém chết một con sói định đớp Hồ Mị Nhi. Đó là Lâm Thiên nhà ta chứ ai, lũ sói bắt đầu điên cuồng hơn, hướng về 3 người mà cấu xé. Lâm Thiên vừa chém vừa bảo:

- Bọn chúng đông lắm, chúng ta rút lui. Ta yểm trợ phí sau cho.

Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi nghe theo Lâm Thiên chỉ định mà rút lui. Lũ sói thấy tổn thất nhiều nên cũng không tấn công nữa, đành lui về rừng để bao toàn lực lượng.

Lâm Thiên lúc chiến đấu để lộ ra tu vi mình. 2 nàng bất ngờ vì tên này chỉ là khai nguyên cảnh tầng 3 mà lại có thể chiến với một đàn yêu thú cấp 2.

Lâm Thiên đến bên Kiều Nhi và Mị Nhi hỏi:

- 2 nàng có sao ko?

- Tỉ muội chúng ta ko sao. Cảm tạ các hạ đã ra tay giúp đỡ.

Kiều Nhi trả lời. Mị Nhi thì nhìn đâm đâm Lâm Thiên, nàng hỏi:

- Tại sao ngươi mới là khai nguyên cảnh mà lại mạnh như vậy?

- Mỗi người đều có bí mật riêng cho mình mà đúng ko Mị Nhi cô nương.

Kiều Nhi đưa tay che chắn Mị Nhi lại. Gương mặt cảnh giác nhìn Lâm Thiên, nàng hỏi:

- Ngươi là ai? Có phải là người của tên đó?

Lâm Thiên biết rõ tên đó àm các nàng nói là ai. Hắn cười cười nói nhỏ vào tai Kiều Nhi:

- Nếu ta là người của tên đó, cô nghĩ mình bây giờ còn ở nơi này.

Đúng vậy, nếu" tên đó " mà ở đây, chắc chắn sẽ thừa cơ hội 2 nàng bị thương mà làm chuyện không đứng đắn. Lâm Thiên đứng dậy, mắt nhìn 2 người nói:

- Nơi này tạm thời không còn nguy hiểm. 2 người ở đây chữa thương đi. Tại hạ có việc nên không thể ở đây.

- Ơn cứu mạng của công tử tỉ muội ta xin ghi nhớ. Nếu có cơ hội thì chị em ta nhất định sẽ trả.

Lâm Thiên làm như vậy để tạo ấn tượng cho 2 nữ. Khi phụ nữ tò mò, họ rất dễ sa vào lưới tình. Lúc đó Lâm Thiên có thể đường chính chính yêu chứ không cần phải ép buộc họ, dưa hái xanh chắc chắn sẽ không ngọt.

Bỏ qua chuyện đó, Lâm Thiên tiếng sâu vào trong để lịch luyện, còn thưởng nhiệm vụ thì để một bên vì chưa đến lúc để nhận.