Chương 52: Chương 52

Sở Dụ nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Cậu quấn kín chăn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, không chỉ không ngủ được, ngược lại càng ngày càng tỉnh.

Bên ngoài cửa sổ đang mưa, có tiếng mưa rơi rả rích. Mọi ngày Sở Dụ không chú ý tới, nhưng đêm nay lại cảm thấy vô cùng đáng ghét.

Ồn chết mất.

Sở Dụ kéo chăn lên, mạnh mẽ trùm lên đầu.

Cậu lại nghĩ tới hình ảnh Lục Thời đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra bảo cậu về trước, hôm nay cậu tự ngủ một mình, tay bỗng dưng túm chặt lấy chăn.

Tự mình ngủ thì tự mình ngủ, mười mấy năm trước đây tôi đều ngủ một mình.

Trong lòng như bị nghẹn bông ướt, đè nén tới khó chịu.

Cậu lại kéo chăn xuống, chỉ lộ ra con mắt, nhìn chằm chằm vách tường.

Phía bên kia vách tường, là Lục Thời.

Bản thân Sở Dụ cũng không phân rõ ràng được suy nghĩ trong lòng mình, chỉ cảm thấy khó chịu.

Cậu cảm thấy, có lẽ mình là tên quái dị.

Lục Thời đối xử với người khác, không là vô cùng xa cách lãnh đạm thì chính là ra tay nhanh gọn, hung dữ gần chết.

Nhưng Lục Thời đối xử với cậu, tuy rằng không nói nhiều cũng không biểu lộ nhiều, nhưng Sở Dụ có thể xác định, Lục Thời thật sự xóa bỏ phòng bị và khoảng cách, mặc cậu dựa vào, mặc cậu ỷ lại.

Lục Thời lãnh đạm lại khó hiểu, nhưng đối xử với cậu thực sự rất tốt.

Nhưng có lẽ bởi vì như thế, Sở Dụ mới cảm thấy rất buồn.

Rõ ràng là cậu còn chưa nói gì, nhưng Lục Thời đã đẩy cậu ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lục Thời không tin tưởng cậu.

Sở Dụ trở mình, đổi sang tư thế khác, không nhìn chằm chằm tường nữa, đổi sang nhìn chằm chằm hoa thiên điểu ở bên cửa sổ, sau đó cậu phát hiện, cậu đã không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi cậu chưa tưới nước, đều do Lục Thời chăm sóc cả.

Tầm mắt chuyển hướng tới bàn học và giá để đồ, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Thời đã giúp cậu dọn dẹp tất cả giấy, bút, truyện tranh mà cậu quăng lung tung.

Lúc này Sở Dụ nhìn lại, mới phát hiện, cái gọi là “tưới mát muôn vật vô thanh (1)”, cái gọi là ung dung thản nhiên từng chút từng chút thâm nhập, Lục Thời chính là như thế.

Bản thân cậu thậm chí đã còn tới mức độ khi đi ngủ phải nắm góc áo Lục Thời, trong tay không có thứ gì cứ có cảm giác trống rỗng không quen.

Sở Dụ biết bản thân mình, cho dù đối diện với ai, đều vô thức mà vạch rõ giới hạn với người đó, cậu sợ hãi, sợ hãi từ tận đáy lòng, cậu sợ toàn tâm toàn ý tin tưởng một người, trao tình cảm cho người đó, cuối cùng lại không nhận lại được gì.

Ví dụ như mẹ của cậu.

Cậu luôn luôn tự bảo vệ mình rất tốt.

Nhưng đối với Lục Thời, giới hạn này của cậu giống như dùng khói mỏng vạch ra, gió nhẹ khẽ thổi sẽ cuốn sạch đi. Thậm chí bản thân cậu còn chủ động bước từng bước về phía trước, nói với Lục Thời, cậu có thể tiến lên một chút.

Bán sạch sẽ chính mình.

Vừa nghĩ như vậy, cậu rất tức giận!

Nhưng có tức giận nữa, cũng chỉ là chuyện trong một hai giây.

Sở Dụ lại tủi thân….tôi đã bán sạch cả bản thân mình như vậy rồi, Lục Thời rốt cuộc cậu còn muốn tôi thế nào nữa?

Mơ mơ màng màng cả đêm không ngủ, nằm mơ một chuỗi giấc mơ, tỉnh lại rồi không nhớ gì cả.

Sắc mặt Sở Dụ rất kém, cậu thay quần áo, nhét túi giữ nhiệt vào trong túi, đi tới phòng học.

Khi xuống tầng, đúng lục chạm mặt Mộng Ca. Trong tay Mộng Ca là một chai thủy tinh, đau khổ thù hận.

Sở Dụ tò mò, “Mặt cậu sao vậy? Mặt sắp nhăn như bánh bột mì rồi.”

Mộng Ca lắc lắc chai thủy tinh trong tay, “Mẹ tôi đưa cho đấy, tổ yến. Cậu biết tổ yến là gì rồi đấy? Là nước bọt của chim yến. Ông đây nghĩ thôi đã thấy vô cùng khó chịu, thực sự không biết cái thứ này thì bổ vào đâu!”

“Dì bắt cậu uống tổ yến để bồi bổ?” Sở Dụ suy nghĩ, “Không phải là để cậu……điều dưỡng nhan sắc từ bên trong sao?”

“Ha, có lí! Quả nhiên là thêm một người thêm một phần thông minh!” Mộng Ca bị nhắc tỉnh, “Giáo hoa, cậu nói như vậy đúng là có khả năng!” Cậu ta nhìn trái nhìn phải, không có người quen mới nhỏ giọng nói, “Cuối tuần này tôi về nhà, bị mẹ tôi lừa, phát hiện ra tôi có người mình thích rồi. Tôi còn cho rằng tôi sẽ bị cả bố lẫn mẹ đánh, không ngờ rằng mẹ tôi vô cùng lo lắng?”

“Lo lắng cái gì?”

“Lo lắng diện mạo này của tôi, không theo đuổi được nữ sinh, sẽ bị ghét. Còn nói con gái bây giờ đa phần đều không thích những người có cơ thể cường tráng như tôi, mà thích dạng hoa mỹ nam!”

Mộng Ca buồn bực, “Cậu nói xem, có phải vì nguyên nhân này nên mẹ tôi mới bảo tôi ăn tổ yến để dưỡng nhan không?”

Sở Dụ cảm thấy logic này hoàn toàn không có vấn đề.

Hai người giải xong rối rắm, Mộng Ca vui vui vẻ vẻ ăn xong tổ yến mới nhớ ra gì đó, “Không đúng, giáo hoa, Lục Thần đâu rồi, tại sao hôm nay không đi chung với cậu?”

Sở Dụ quản lý biểu tình của mình rất tốt, tự nhiên trả lời lại một câu, “Tại sao lại không thể không đi chung với tôi?”

“Tôi chỉ kỳ lạ thôi, Lục Thần không đi cùng với cậu đúng là thần kỳ. Cậu và Lục Thần đều dính lấy nhau, nếu như cậu hoặc Lục Thần là nữ, thầy Diệp nhất định tìm hai người nói chuyện.”

Sở Dụ không phản ứng lại, “Nói chuyện? Nói gì?”

“Yêu sớm ấy!”

Mộng Ca thở dài thườn thượt, “Ai, kỳ thực tôi rất muốn thầy Diệp tìm tôi nói chuyện, tôi muốn yêu sớm, tôi muốn nắm tay, nôi muốn tặng nụ hôn đầu tôi đã cất giấu kỹ mười mấy năm nay, nhưng sao tôi lại không có cơ hội như thế!”

Sở Dụ có chút thất thần.

Mộng Ca vẫn còn đang lải nhải, “Lại nói nữa, hôm qua nữ sinh mà tôi thích hẹn tôi tới rừng cây nhỏ. Tôi còn thấp thỏm rất lâu, xây dựng một đống chuẩn bị tâm lý cho mình. Không ngờ rằng, cô ấy lại nghiêm túc giảng bài cho tôi một tiếng đồng hồ.

Trên mặt Mộng ca lại lộ ra nụ cười có chút say đắm, “Nhưng mà tôi càng ngày càng thích cô ấy rồi, khi cô ấy giảng bài cho tôi, giọng nói rất hay!”

Sở Dụ có chút bất ổn tinh thần, bàn sau vẫn còn trống, Lục Thời chưa tới.

Chương Nguyệt Sơn đang tranh luận với Lý Hoa về lời giải của câu cuối cùng trong đề thi, thuận tiện cảm khái một câu, “Thiếu chút nữa thôi là tôi không làm xong bài!”

Lý Hoa đáp lại một câu, “Lần này đề thi toán rất khó, tôi làm chậm, hai câu cuối cùng giải rất vội vàng, cũng không biết có thể lấy được bao nhiêu điểm.”

Mộng Ca nghe thấy bọn họ đang tiến hành cuộc đối thoại giữa những học bá, vội vàng chuồn lại vị trí của mình.

Sở Dụ chống cằm, đợi chủ đề câu chuyện của hai người ngắt quãng mới hỏi Chương Nguyệt Sơn, “Lớp trưởng, cậu cảm thấy…………quan hệ của tôi và Lục Thời thế nào?”

“Hai người? Quan hệ rất tốt!”

“Vậy……lớp trưởng, cậu có quan hệ với ai tốt nhất?”

Chương Nguyệt Sơn đưa tay vỗ vai Lý Hoa, “Đương nhiên là bạn cùng bàn của tôi rồi! Chúng tôi đã từng nghe đối phương nghiến răng nói mơ!”

Lý Hoa kéo một đề thi tiếng Anh ra làm, ghét bỏ hất tay Chương Nguyệt Sơn ra, “Đừng ồn, tôi đang viết thư cho chính mình này!”

Sở Dụ lại hỏi, “Vậy………nếu như có một ngày, hai người đang ăn cơm ở bên ngoài cùng với nhau, có một bạn nữ tới hỏi phương thức liên hệ của Lý Hoa, cậu………sẽ có cảm giác thế nào?”

Chương Nguyệt Sơn nghĩ cẩn thận, “Bạn nữ ấy có xinh không?”

“Xinh.”

“Đương nhiên là huynh đệ nhanh chóng xông lên! Khó khăn lắm mới có người nhìn trúng cậu, tôi lập tức tìm cho cậu cái gì mà mười tám chiêu theo đuổi nữ sinh, năm mươi điều hẹn hò, vân vân, nhất định phải học thuộc!”

Sở Dụ đột nhiên mờ mịt.

Phản ứng và suy nghĩ của Chương Nguyệt Sơn như vậy mới là bình thường đúng không?

Nhưng mà, hôm ấy ở quán nướng, có nữ sinh tới hỏi phương thức liên hệ của Lục Thời, sau khi cậu nghe thấy Lục Thời từ chối, ngược lại còn thở phào một hơi.

Chương Nguyệt Sơn nhạy bén, “Giáo hoa, không phải cậu có mâu thuẫn với Lục Thời đấy chứ?”

Sở Dụ lắc đầu, “Không có.”

Chương Nguyệt Sơn thở phào một hơi, “Vậy thì tốt!”

Cho tới tiết tự học sớm, Lục Thời vẫn chưa tới.

Sở Dụ liên tục nhìn về phía cửa phòng học nhưng vẫn không thấy người đi vào.

Chương Nguyệt Sơn từ văn phòng quay lại, nói tin tức mới cho Sở Dụ, “Lục Thần xin nghỉ rồi.”

Sở Dụ sững sờ, “Xin nghỉ? Tôi……tôi không biết.”

“Có lẽ là do xảy ra việc đột xuất.” Chương Nguyệt Sơn kể tỉ mỉ lại, “Thầy Diệp nói với tôi, có lẽ là Lục Thần có chuyện gấp, ba giờ sáng ngày hôm qua đã xin nghỉ ở trường. Thầy Diệp lo lắng không biết có phải nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì lớn không, hỏi Lục Thần có muốn thầy đi cùng không, Lục Thời từ chối luôn.”

Bên dưới bàn, ngón tay Sở Dụ móc quai cặp, giọng khàn khàn hỏi, “Xin nghỉ bao lâu?”

“Hình như là xin nghỉ hai ngày. Đúng rồi, bài thi giữa kỳ đã chấm gần xong, trưa nay có thể có xếp hạng, không cần phải đoán, khẳng định Lục Thời lại hạng nhất, cũng không biết lần này ai được hạng hai.”

Kỳ thực Sở Dụ không nghe rõ Chương Nguyệt Sơn nói gì đằng sau. Những âm thanh kia rơi vào tai nhưng không vào được não. Ngón tay cậu túm lấy qua cặp, cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Khi trời sáng rõ, Lục Thời mới bước từ xe bus xuống. Dựa theo địa chỉ tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tới nơi.

Khu chăm sóc người già và trẻ em hai ba mươi năm trước, xe đạp dựng trên đường, cây bạch quả cao lớn, lá cây sắp rụng hết rồi, chỉ còn lưa thưa vài phiến lá.

Lục Thời trèo lên tầng ba, đưa tay lên, qua vài giây mới gõ cửa.

Chỉ một lát, cửa mở ra, bên trong là một bà lão. Bà đẩy gọng kính lão của mình, hỏi Lục Thời, “Người gọi điện thoại là cháu?”

Lục Thời gật đầu, “Là cháu, xin lỗi, cháu làm phiền rồi ạ.”

Bà lão đẩy cửa ra một chút, để Lục Thời đi vào, dặn dò, “Không cần phải đổi giày, bà đang thu dọn hành lý, buổi chiều có chuyến bay, nơi này lộn xộn quá, mặt đất có lẽ còn không sạch bằng giày của cháu đâu!”

Lục Thời đi vào cửa, đưa tay đóng cửa lại.

Bà lão rửa sạch chén sứ, rót nước vào, đưa cho Lục Thời.

Thấy tầm mắt Lục Thời dừng trên khung ảnh đen trắng, bà nói, “Bạn đời già của bà đã đi hơn nửa năm rồi, con cái trong nhà đã di cư từ lâu, mấy đứa nó cũng không yên tâm để bà ở một mình trong nước nên bảo bà cũng ra nước ngoài luôn. Bà không nỡ, bà sợ lỡ như hồn của người bạn già quay lại di chuyển trong căn phòng này, không tìm thấy bà thì phải làm sao?”

“Nhưng mấy ngày trước bà bị ngã, làm cho mấy đứa nó lo lắng, bà suy nghĩ cẩn thận, vẫn nên đi thôi, mang theo ảnh của ông ấy, coi như có ông ấy làm bạn.”

Lục Thời yên lặng ngồi nghe.

Tóc bà lão chải gọn gàng, bà giấu nỗi buồn lại, “Người già rồi, luôn thích nói những thứ đã không còn, chê cười rồi. Cháu vẫn còn đang đi học chứ?”

“Vâng, cháu đang học cấp ba.”

Bà lão gật đầu, “Cháu tới đây vì muốn hỏi bà chuyện gì?”

Lục Thời lấy từ trong ba lô ra một sợi dây chuyền, mở ra, bên trong là hai tấm ảnh. Một tấm là ảnh chụp chính diện, một tấm không biết là cắt được từ đâu, bên trong đều là một người phụ nữ.

“Trông có vài phần giống cháu, cô ấy là ai?”

“Là mẹ của cháu.”

Lục Thời hỏi, “Cho cháu hỏi, bà có ấn tượng gì về bà ấy không?”

Bà lão cầm lấy sợi dây truyền, nhìn cẩn thận qua kính lão.

Rất lâu mới nói, “Nếu như cháu tới hỏi những người khác, có lẽ bà không có ấn tượng. Nhưng người này, bà vẫn còn nhớ đôi chút.”

Bà nhớ lại, “Bà nhớ rất rõ cô gái này. Bà và chồng bà mở phòng khám. Khi đó, không có điều kiện tốt như bây giờ, sinh con không thể tới bệnh viện, chỉ có thể tới chỗ của bà.”

“Lần đầu tiên bà nhìn thấy cô ấy, cô ấy mang cái bụng tới đây, muốn nạo đứa bé ra. Khi đó, cô gái đã mang thai được tám tháng rồi, làm sao có thể nạo? Quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chết mất.”

“Bọn bà hỏi cô ấy rằng chồng cô ấy đâu? Cô ấy chỉ khóc.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó cô gái kia đi mất, chẳng qua hai ngày sau lại quay lại. Còn nói với bọn bà, muốn phá thai. Bà khuyên cô ấy, cô xinh đẹp như vậy, đứa con sinh ra không biết sẽ đẹp như thế nào.”

“Nhưng nhìn trạng thái tinh thần của cô ấy có vẻ không ổn, bà đã nghĩ, có lẽ đúng là có chuyện gì khó xử. Cuối cùng, bà chỉ nói, cô suy nghĩ một đêm, nếu như còn muốn phá thai, thì hôm sau tới đây.”

“Sáng sớm ngày hôm sau, cô ấy tới đây. Bà nói tất cả những khả năng nguy hiểm với cô ấy. Cô gái ấy gật đầu, nằm trên giường mổ. Nước mắt vẫn luôn chảy, thấm ướt cả tóc mai.”

“Chờ khi bà và chồng bà bắt đầu khử trùng, cô ấy đột nhiên ngồi dậy, ôm bụng chạy ra ngoài, vừa khóc vừa kêu, không muốn làm nữa, không muốn làm nữa, đừng làm hại đến con của cô ấy.”

Cổ họng Lục Thời đau đớn.

Bà lão lại nói tiếp, giọng tràn đầy thổn thức.

“Lại qua khoảng tầm hơn một tháng, quá nửa đêm, cô ấy lại tới gõ cửa phòng khám, đầu toàn là mồ hôi. Bà vừa nhìn đã biết là sắp sinh rồi, vội vàng dìu cô ấy lên giường nằm. Cô ấy vô cùng đau đớn, nhưng đứa trẻ vẫn không ra, thật đáng thương, trời sáng rồi vẫn chưa thể sinh ra.”

“Bà luộc cho cô ấy một quả trứng gà, cô ấy ăn rồi kéo tay của bà nói, nếu như có gì không may xảy ra, nhất định phải giữ lại đứa con.”

Bà lão trả lại sợi dây truyền cho Lục Thời.

Lục Thời mở miệng, nói gì đó nhưng không phát ra âm thanh.

Anh vô thức dùng sức bóp chặt dây chuyền, bàn tay bị cắm đau đớn, mới khàn khàn giọng nói ra, “Sau khi bà ấy sinh xong, còn khỏe không?”

“Rất khỏe, tuy rằng lúc sinh rất khó khăn, nhưng sau đó không sao cả. Cô ấy ôm đứa trẻ, vừa khóc vừa cười, cười rất xinh đẹp. Mấy ngày đầu cô ấy ở cữ, bà còn tới thăm, dạy nàng làm thế nào dỗ đứa bé ngủ.”

Bà lão cẩn thận nhớ lại, “Sau đó……..sau đó, có lẽ còn chưa đầy tháng, cô ấy chuyển đi. Chuyển đi cũng tốt, bà đoán là vì lời đồn của hàng xóm láng giềng. Cháu không biết chứ, những người đó hay nói chuyện huyên thuyên, có thể đâm gãy xương sống người ta!”

Tiết tự học buổi tối, Sở Dụ bị thầy Diệp chủ nhiệm gọi vào trong văn phòng nói chuyện nhân sinh, chủ yếu là thành tích thi lần này giảm xuống khá nhiều so với lần trước.

Tiếng Anh hăng hái tranh giành, ổn định ở vị trí thứ hai, thành tích các môn còn lại đều rất thảm.

Thái độ của Sở Dụ rất tốt, ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú nghe thầy Diệp lải nhải, cho tới khi tiếng chuông tan học vang lên. Sở Dụ quay lại phòng học, cầm theo cặp sách trống rỗng, cậu chậm rì rì chen thang máy đi xuống tầng, quay về ký túc.

Đi qua cửa phòng Lục Thời, cậu gõ cửa, bên trong im lặng không có tiếng động.

Sở Dụ buông cổ tay xuống, đứng đó một lúc, quay lại phòng của mình.

Hiếm khi cậu mới mang theo chìa khóa.

Mưa tạnh rồi, nhưng ẩm ướt lạnh lẽo. Sở Dụ đi chân trần trên thảm tới đóng cửa sổ.

Không khí lạnh lẽo bị ngăn cách.

Sở Dụ lấy điện thoại ra, ngồi trên thảm chơi game.

Không nhịn được nhớ lại lời Lục Thời nói ngày hôm qua.

Lặp đi lặp lại trong đầu, Sở Dụ càng nghĩ càng cảm thấy Lục Thời cố ý.

Cố ý để cậu phát hiện, cố ý để cậu nghe thấy.

Cho dù hôm qua cậu không bất cẩn ấn vào phím nghe thì Lục Thời cũng sẽ tìm cơ hộ để mở cho cậu nghe.

Sau đó nói với cậu, anh vẫn luôn nghe lén điện thoại của Phương Vi Văn.

Nhân vật mà cậu điều khiển trên màn hình lại chết rồi, hình ảnh dừng lại. Sở Dụ đang muốn thoát ra, điện thoại vang lên.

Cái tên hiển thị trên màn hình chính là Lục Thời.

Sở Dụ chớp mắt mấy cái, phát hiện ra chuông điện thoại vẫn đang kêu, cậu mới nhận điện thoại, “A lô?”

Sở Dụ xuyên qua ngõ nhỏ rách nát, đừng lại trước một cánh cửa nhỏ, cậu thở hổn hển……..

Lục Thời dẫn cậu tới đây một lần, lúc ấy nhờ đi xe phân khối lớn nên cậu mới miễn cưỡng nhớ được đường.

Đứng một lát, cánh cửa ấy mở ra, Lục Thời đi từ trong ra ngoài.

Cũng chỉ là thời gian một ngày thôi, nhưng Sở Dụ cảm thấy………hình như Lục Thời có gì đó không giống trước.

Sở Dụ đứng tại chỗ, nhìn ánh sáng chớp nháy ở trên nóc nhà, không hiểu sao cậu lại cảm thấy căng thẳng, gọi, “Lục……”

Mới chỉ gọi được một nửa, cậu đã bị Lục Thời ôm lấy.

Lục Thời rất nóng, trên người thoang thoảng mùi rượu, cánh tay như xiềng xích, ôm chặt cậu vào lòng.

Sở Dụ không dám động đậy, muốn hỏi gì đó, nhưng chưa được mấy giây, cậu cảm nhận được lưng Lục Thời đang run rẩy dưới cánh tay của cậu.

Có thứ gì đó dính ở làn da bên gáy, ướt sũng.

Lục Thời đang khóc.

Giọng Lục Thời khàn khàn bên tai Sở Dụ, “Bà ấy sinh ra tôi, nhưng tôi lại hại chết bà ấy.”

Bà ấy?

Sở Dụ bạo gan đoán, bà ấy, có lẽ chính là………mẹ ruột của Lục Thời?

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, nháy mắt, Sở Dụ bị Lục Thời đẩy lên vách tường đằng sau lưng.

Vách tường lạnh cứng, khi Sở Dụ ra ngoài đã mặc thêm quần áo dày, coi như giảm lực.

Cậu vô thức gọi, “Lục Thời”.

Hai mắt Lục Thời sâu đen, kiềm chế không để cho người khác nhìn rõ cảm xúc.

Ngón tay Lục Thời nắm cằm Sở Dụ, anh cố chấp để cậu đối diện với mắt mình.

Ánh mắt Lục Thời hơi đỏ, Sở Dụ lại chú ý tới lông mi ẩm ướt vì dính nước mắt và đuôi mắt hơi ươn ướt.

Trong lòng trở nên khó chịu theo.

Dường như sợ Sở Dụ nói ra lời từ chối hoặc lời nói làm anh không vui, Lục Thời dùng tay che miệng Sở Dụ lại, để sát vào bên tai Sở Dụ, giọng nói khàn khàn đầy ác ý.

“Sở Dụ, máu của tôi rất bẩn, cậu hút máu của tôi, phải chịu vấy bẩn cùng tôi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1): Một câu thơ trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ.